Trở Về Eden

Khi bình minh ửng hồng trên Eden (1), ông già mơ giấc chiêm bao cuối cùng trong đời. Nằm trên chiếc giường gỗ sồi to, ông mơ thấy chiến thắng mà suốt đêm ông hướng tới. Giờ đây, ông đang lẩm bẩm điều gì đó một cách hài lòng. Đối với Max Harper, người cựu chiến binh của hàng ngàn chiến thắng trong các cuộc vật lộn với thiên nhiên, với con người và với máy móc thì đây là một cách từ giã cuộc đời xứng đáng. Gương mặt thư giãn, trở nên bình thản, cái vẻ ông chưa từng có trong đời.
Đối với cô gái đang ngồi bên mép giường, những điều khủng khiếp mới chỉ bắt đầu. Những giờ dài đằng đẵng của đêm tối thoáng đãng đã qua đi đầy cảm giác sợ hãi lên tới cực điểm và những cơn sóng hoảng loạn đang ập xuống đầu cô.
- Cha đừng bỏ con, con xin cha, cha đừng bỏ con, đừng bỏ con… - Cô van vỉ.
Nước mắt ròng ròng trên má. Cô lẩy bẩy run sợ bởi lòng yêu thương khôn cùng đối với ông già:
- Không có cha con biết làm gì? Không có cha con chẳng còn gì cả. Bởi cha là tất cả của con mà! Lúc nào con cũng khao khát nụ cười của cha, đôi cánh tay âu yếm của cha chứ không phải là của Katie… Con biết rõ gương mặt cha hơn chính gương mặt con. Cha đừng đi trong khi con đang cần cha như thế này…
Bác sĩ nhìn đồng hồ và lặng lẽ gật đầu với người y tá. Bà ta lặng lẽ ra ngoài để nói với mọi người chuẩn bị cho các thủ tục hành lễ. Từ khắp các vùng của lãnh thổ Bắc Úc mênh mông, bạn bè vội vàng về tới nhà trùm tư bản đang hấp hối. Người đi ô tô, kẻ đi trực thăng hoặc bằng những chiếc máy bay nhỏ. Giờ đây, họ tụ tập trong thư viện của tòa dinh thự rộng mênh mông, cảm thấy sự hồi hộp khi người ta chờ cái chết của ai đó đang đến gần.
Bên ngoài tờ nhà, toàn bộ những thổ dân làm việc trong khu dinh thự túm tụm lại chờ đợi, bất chấp cái nóng nực mỗi lúc một tăng của ngày mới. Lovi – vị thần báo cái chết đã báo cho một trong những người của bộ lạc có khả năng tiếp xúc với thế giới thần linh. Bởi thế, họ tụ tập ở đây để đưa tiễn ông già đang hấp hối. Họ chằm chằm nhìn vào tòa dinh thự cổ tuyệt đẹp, những chiếc máy bay và những dãy ô tô dài.
Sự im lặng bao trùm khắp nơi. Mặt trời thiêu đốt không thương tiếc. Nhưng ngay cả những chàng trai trẻ nhất trong đám người này là Cris và Sam vẫn tiếp tục ngồi trong sự chờ đợi nhẫn nại. Họ biết những gì đang diễn ra trong nhà và sẵn sàng chờ đợi điều không tránh khỏi. Nhớ mối liên hệ đặc biệt với thiên nhiên, họ đoán đúng thời điểm mà linh hồn của Max Harper rời thể xác để bay vào cõi vô tận của vũ trụ, tới ngôi nhà của đức Thống phụ Tối thượng để bắt đầu một cuộc sống mới ở phía bên kia.
Trong phòng ngủ, chỉ có tiếng thở khò khè của ông già vang lên giữa tĩnh lặng. Bỗng ông thở một hơi sâu, cổ họng giật giật nuốt không khí rồi tắt thở. Bác sĩ bước nhanh lại gỡ bàn tay nặng nề của ông già ra khỏi tay cô gái. Với vẻ thành thạo, ông ta sờ tay để tin chắc là mạch không còn nữa rồi thận trọng đặt bàn tay không còn sức sống của ông già xuống giường. Bắt gặp cái nhìn của cô gái, ông lặng lẽ gật đầu để trả lời câu hỏi câm lặng trong đó.
Cô gái tiến lên phía trước, như đang đi trong mơ rồi quỳ xuống cạnh giường. Cầm lấy bàn tay của người chết, cô hôn lên đó, nhẹ nhàng đưa nó lướt trên gương mặt mình, giữ lại ở má một thoáng. Cảm thấy bàn tay gân guốc còn nóng ấm, từ mắt cô lại tuôn ra hai dòng nước. Nhưng gương mặt cô vẫn bất động: giờ đây cô không thể cho phép mình nức nở nữa.
Một lát sau, cô đứng dậy chùi nước mắt. Nhìn người chết bằng cái nhìn vĩnh biệt, cô bước ra hành lang. Ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một nhóm lớn người tụ tập. Một phụ nữ thổ dân ngồi trên đất bụi bật kêu lên và ôm lấy đầu, sau đó bằng một giọng trầm trầm cất tiếng hát một bài hát chậm rãi mà những người còn lại lập tức cất giọng hòa theo:
- Ninnana kombea, innara karkania… Ô, Đấng Linh thiêng vĩ đại, Đức Thống Phụ, Tối thượng, những cây sồi thở than và nức nở, những cây khuynh diệp nhỏ những giọt nước mắt mau, bởi bóng tối vĩnh hằng vừa buông xuống một trong những tạo vật của người…
Được âm thanh của bài hát trấn tĩnh, cô gái định thần lại rồi bước vào trong thư viện. Sự xuất hiện của cô được những người ở đây tiếp nhận như tín hiệu mà họ đang chờ đợi và các câu chuyện ngừng bặt. Mỗi người trong đám người này đều là những tính cách lớn khiến họ nổi bật trong bất kỳ đám đông nào. Nhưng nổi bật nhất trong họ là Bill Macmaster người điều hành hãng “Harper Mining” và các công ty vệ tinh của nó. Ông bước lại chỗ cô gái bất hạnh cầm lấy tay cô, miệng thầm thì những lời an ủi và dắt lại chỗ các quan khách.
Katie từ trong bước ra tay bê một chiếc khay bạc, trên có những cốc sâm banh sủi bọt. Bà là quản gia ở Eden. Trên gương mặt của bà không còn dù chỉ là một nét vui thường nhật. Không đủ sức nhìn sự đau khổ của Stephany mà bà chăm bẵm từ nhỏ, bà chỉ còn biết bưng đồ giải khát mời các vị khách. Nén một hơi thở dài, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô gái nhìn lướt qua một lượt những người có nét mặt, nâng ly sâm banh lên, nói:
- Vì Max Harper. Vì cha tôi. Cầu cho linh hồn của người bằng an.
Khi tất cả đã cạn cốc, Bill bước ra giữa phòng, quay mặt về phía bức chân dung khổng lồ của Max ngự trên đầu tất cả mọi người và nâng cốc.
- Vì Max Harper! – Ông nói – Vị bạo chúa già ấy là một sếp tuyệt vời và là một chàng trai tốt. Những người như ông là của hiếm, triệu người mới có một. Chúng ta biết ơn ông vì tất cả những gì nhờ ông mà chúng ta có được. Tất cả những gì chúng ta từng làm cho ông thì giờ đây chúng ta cũng sẽ làm cho cô con gái của ông. Chúng ta sẽ ủng hộ cô. Khi còn một người trong dòng họ Harper đứng lái ở hãng “Harper Mining” thì công việc của chúng ta còn tốt đẹp. Nào các bạn, chúng ta hãy nâng cốc một lần nữa, lần này vì Stephany Harper, quả táo từ cây táo già ấy, và chúc cho hãng “Harper Mining” tiếp tục phát đạt khi Stephany đứng ra cầm lái.
- Vì Stephany Harper! Vì Stephany! – Tiếng chúc tụng vang lên khắp nơi trong phòng. Ngây dại vì đau khổ, Stephany nghe những lời ấy nhưng ý nghĩa của chúng không tới được ý thức của cô – “Hoàng đế đã chết, Nữ hoàng muôn năm!”. Ở đâu? Ở đây! Eden! Cha tôi là Hoàng đế ở đâu?”. Cô hoảng sợ ngước mắt nhìn chân dung cha ánh lên những màu sắc rực rỡ bắt gặp cái nhìn diều hâu của ông, cô hoàn toàn rối trí.
- Không! – Cô bật ra tiếng kêu man dại, làm sững sờ tất cả khách khứa và làm chính cô sợ hãi.
- Tôi không thể! Tôi không thể! Không thể!
Toàn thân run lên, gạt tất cả những cánh tay chìa ra an ủi, cô lùi lại, quay ngoắt lao ra khỏi nhà. Mắt không nhìn thấy gì, đi như mộng du, cô tới thẳng chuồng ngựa. Những người thổ dân thờ ơ nhìn cô phi như điên trên lưng con ngựa dọc theo con đường trồng cây ra khỏi cổng Eden rồi khuất dạng sau những làn đồi bất tận đầy các bụi cây thấp. Chỉ ở đó cô mới có thể để cho nỗi đau của mình tự do. Khi sức lực của con ngựa ô khổng lồ và nữ kỵ sỹ đã gần như cạn kiệt thì cô dừng lại ở giữa sa mạc mênh mông. Bức tranh màu nâu nóng bỏng dưới mặt trời trải tới tận chân trời. Giữa chúng, con ngựa và cô gái nhìn thật bé nhỏ. Ghì cương cho ngựa đứng dựng lên trên hai chân sau, cô nức nở và cất lời khóc than:
- Cha ơi, cha, sao cha lại có thể… Cha cần cho con thế kia mà… Làm sao cha nỡ đối xử với con như thế. Nỡ nào cha có thể để một mình con lại côi cút...
- Stephany! Stephany! Cậu ở đâu?
Giật mình, Stephany quay lại. Cô nghe tiếng bước chân vang lên trên cầu thang và liền đó Jilly bước vào phòng ngủ của cô.
- Jilly, thật tuyệt vời là cậu đã đến với mình!
Cảm thấy nước mắt đang dâng lên, cô vội ôm lấy bạn gái.
Jilly gỡ ra, dùng hai tay giữ Stephany ở một khoảng cách và nhìn bạn bằng cái nhìn thấu suốt.
- Có vẻ như là cậu phải tươi tỉnh lên chút nữa – Cô âu yếm nói – Có chuyện gì xẩy ra vậy, cô bé?
- Chẳng có gì cả - Stephany hơi ngượng – Chăng qua tớ đang nghĩ về…
Jilly thấy bạn nhìn lên bức ảnh rất to của Max lồng trong chiếc khung bạc tuyệt đẹp trên chiếc bàn con đặt cạnh giường ngủ, cô bật cười:
- Stephany Harper! Tớ ngượng thay cho cậu đấy! Ai lại đi nghĩ về cha mình trong ngày cưới cơ chứ!
- Mình nghĩ về cha mình hằng ngày – Stephany trả lời ngắn gọn.
Đó là sự thật. Sự có mặt của Max và ảnh hưởng của ông đối với cuộc sống của Stephany vẫn hệt như mười bảy năm về trước khi ông chưa chết. Jilly gật đầu:
- Bác ấy đã chỉ đạo toàn bộ cuộc đời cậu. Đôi khi, tớ có ý nghĩ là bác ấy đã không cho cậu đủ điều kiện để tự do phát triển. Trong cậu còn tiềm ẩn nhiều hơn nhiều những cái mà cậu đã có dịp thể hiện. Có thể giờ đây cậu sẽ có cơ hội để bộc lộ chúng.
Stephany mỉm cười. Tốt hơn rồi đấy – Jilly nghĩ – giá mà cậu biết nụ cười làm cậu đẹp lên bao nhiêu. Chắc lúc đó cậu sẽ mỉm cười không ngừng.
- Này, cậu kể cho mình nghe về chàng rể số đỏ đi. Anh ta giống Max không? Có phải đó chính là nguyên nhân khiến cậu si mê đến thế phải không? Chắc anh ta phải đặc biệt lắm một khi giữa hai vị bùng nổ một mối tình dữ dội như vậy.
Stephany linh động hẳn lên:
- Đúng thế đấy, Jill ạ. Anh ấy thật tuyệt vời. Dĩ nhiên, anh ấy hơi giống cha mình: cũng mãnh mẽ và kiên quyết như thế. Nhưng anh ấy lại còn tốt bụng và ân cần nữa. Ở bên cạnh anh ấy mình thấy rất hạnh phúc…
Jilly chăm chú nhìn cô. Rõ ràng là Stephany nói sự thật. Cô đang tràn ngập yêu thương và hạnh phúc. Gương mặt bị những nỗi lo toan thường trực làm cho xấu đi giờ đây thay đổi hẳn. Mắt cô sáng lấp lánh, còn đôi môi thường mím lại thành một đường kẻ chỉ bây giờ nở thành nụ cười để lộ những chiếc răng trắng muốt đều tăm tắp. “Trời đất, thì ra cậu cũng có thể là người đẹp đấy chứ!” Jilly sửng sốt nghĩ. Trong cô hơi gợn lên sự ghen tị. Cảm thấy ngượng và một nỗi lo âu mơ hồ nào đó, cô cố gắng mỉm cười.
- Nếu cậu không mặc xống áo cho xong ngay bây giờ đi thì một tuần nữa cậu cũng không mặc xong đâu. Nào, để tớ giúp cậu.
Stephany cầm lấy bàn tay của Jilly xiết trong tay mình. Jilly luôn luôn tốt với cô, ngay từ khi cả hai còn là những đứa trẻ. Thật may là cô có người bạn gái tốt như thế! Bỗng cô bừng tỉnh.
- Trời đất, mình đoảng quá, Jilly, quên cả hỏi cậu là công việc ra sao và cậu đi đường như thế nào?
- Rồi chúng ta sẽ có thời gian để nói chuyện đó. Bây giờ cậu kể chuyện mình đi cái đã Jilly vui vẻ nói và bước lại giường cầm chiếc áo vét nữ lên. Chiếc áo vải lụa được may theo mẫu của hãng Chanel màu xanh nước biển này kết hợp tuyệt diệu với màu mắt của Stephany có lẽ sẽ tôn thêm đường nét của thân hình cô. Jilly quay lại bàn trang điểm giúp Stephany mặc áo.
- Này, Stephany, kể cho mình nghe mọi chuyện đi.
Stephany cười vang hạnh phúc.
- Cậu muốn biết cái gì mới được chứ?
- Tất cả! – Jilly thốt lên với vẻ hào hứng thái quá – Trời đất, khi nhận được điện, chút nữa thì tớ xỉu. Tớ chỉ mới đi nghỉ có đôi tuần mà cậu đã kịp yêu và đi lấy chồng.
- Sáu tuần – Stephany đính chính lại – Tớ đã quen anh ấy được sáu tuần.
- Nhưng dù sao thì như thế cũng là quá nhanh, Stephany này, cậu tin chắc là cậu hành động đúng đấy chứ?
- Chưa lần nào trong đời tớ vững tin như lần này.
- Thế cậu làm quen với anh ta ở đâu?
- Dĩ nhiên là ở sân quần vợt.
Jilly cười châm biếm:
- Ừ dĩ nhiên rồi, làm quen với vô địch quần vợt thì còn ở đâu nữa!
- Đó là một trận đấu từ thiện – Stephany hào hứng tiếp – Mình có mặt ở đó vì hãng “Harper Mining” là một trong những hãng bảo trợ cho trận đó. Sau trận đấu, anh ấy đề nghị mình chơi với anh ấy vài séc để anh ấy thư giãn. Và cậu có tin được không, anh ấy để cho mình thắng! Kinh khủng không? Mà chuyện của tớ có làm hỏng chuyến đi của cậu không?
- Ô không. Ở New York buồn lắm. Tớ đến đấy không đúng mùa. Tớ đi chỉ vì Philip phải đến đấy vì công việc.
- Và Philip cũng không phản đối việc cậu phải quay lại Sidney bất chợt như thế chứ?
- Bạn thân mến, bạn biết đấy, Philip chẳng bao giờ cãi lại mình cả! Anh ấy cho rằng điều đó không xứng đáng với anh ấy. Vả lại, anh ấy cũng đã xong việc ở đó rồi. Chúng tớ đã sửa soạn đi nghỉ ở Akapuco, nhưng ở đó làm sao sánh được với cái mà báo chí gọi là đám cưới của năm!
Stephany cười ngượng ngập rồi lại tìm ở bạn sự ủng hộ:
- Ừ, mình có đọc báo. Mình biết rằng họ viết Greg lấy mình vì tiền. Nhưng chúng mình đã dự tính những dư luận như thế ngay từ đầu nên chẳng sao. Họ còn viết rằng anh ấy trẻ hơn mình nhiều, rằng sự nghiệp thể thao của anh ấy đã kết thúc và với anh ấy, mình là một thứ bảo hiểm hưu trí, rằng anh ấy có nhiều chuyện tai tiếng với đàn bà…
- Đúng thế, đúng thế - Jilly nói nhỏ.
- Nhưng mình không bận tâm đến điều đó, Jilly ạ.
Cô dừng lại một chút để thoa son lên môi rồi nói tiếp:
- Vả lại, mình mà có quyền phán xét anh ấy cơ chứ! Với hai đời chồng bất hạnh, mình không có quyền phán xét anh ấy. Chắc cậu còn nhớ mình đã đau khổ như thế nào sau hai lần li dị ấy. Và mình không còn là một cô gái trẻ trung nữa. Chúng ta đều gần bốn mươi rồi, ở lứa tuổi ấy, phía trước chúng ta chẳng còn nhiều nhặn gì…
Trong gương, Stephany thấy Jilly biến sắc mặt và lại bàn rượu rót thêm cho mình một ly sâm banh nữa.
- Tớ không có ý nói cậu – Cô vội vàng nói – Cậu trẻ hơn tớ, và hơn nữa cậu đã có Philip. Với lại cậu luôn luôn hấp dẫn hơn tớ, tự tin hơn, thanh tú hơn…
Stephany ngắc ngứ rồi sửa lại hai vạt áo khoác như cố che lấp bớt bộ ngực nặng trĩu làm cô luôn luôn ngượng ngùng. Sau đó, cô tiếp:
- Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng vẫn luôn luôn đẹp. Còn mình, mình không thuộc loại phụ nữ mà càng có tuổi càng đẹp lên. Cho dù anh ấy cưới mình vì động cơ gì đi nữa thì mình cũng biết ơn anh ấy vô hạn. Thế thôi.
Jilly nghiêm nghị nhìn cô, sau đó mỉm cười với vẻ thông cảm:
- Hiểu rồi, anh ta khác với hai người chồng trước của cậu. Sự lựa chọn của cậu quả cũng kỳ khôi: thoạt tiên là một gã quý tộc Anh, sau đó là một lão bác học Mỹ! Và bây giờ Stephany ạ, cậu có hiểu không, lần đầu tiên cậu chọn một người Úc, một người Úc chính thống. Bạn thân mến, cuộc đời bạn thật phong phú.
Stephany cau mặt ngượng ngùng và tập trung vào việc đeo hoa tai. Đôi hoa tai này có những viên ngọc bích lớn nạm kim cương. Không biết nó có hợp với chiếc áo xanh nước biển không. Cô muốn hỏi Jilly, nhưng Jilly vẫn thao thao:
- Cậu biết không, cậu là một người lạ lùng. Thoạt tiên, cậu đi Anh, mặc dù trước đó hầu như chưa lần nào bước chân ra khỏi Eden, để rồi trở về với một gã chồng Anh và cô con gái còn bú mẹ. Sau đó, khi tớ còn chưa kịp cãi nhau lần đầu với Philip, cậu đã chia tay với hắn và lấy chồng mới. Cái tay bố của Dennis ở với cậu được bao lâu nhỉ?
- Thôi, đừng nói chuyện đó nữa Jilly. Mình đang bắt đầu một cuộc sống mới kia mà.
Jilly tiếc rẻ phải ngừng đề tài hấp dẫn bậc nhất với cô ta là quá khứ của Stephany. Đặt ly rượu xuống, cô giúp bạn đeo hoa tai vào.
- Nghĩa là lần thứ ba này cậu sẽ gặp may? Khi nào thì anh ta tới?
- Đúng như thế đấy Jilly ạ - Stephany rạng rỡ lên – Cậu hãy tin tớ, Greg rất tốt. Cậu sẽ thích anh ấy cho mà xem, rất thích nữa là khác.
Trong thời gian đó, một chiếc Rollse – Royse mui trần đang lao về hướng Darling-Point của Sidney. Người lái xe sôi lên vì giận dữ.
- Có thằng ngốc nào lại đến đám cưới của chính mình chậm giờ? – Anh ta rít qua kẽ răng.
- Thằng ngốc ấy chính là anh đấy Greg ạ - Người ngồi bên cạnh anh ta bình thản nỏi. Trước đó, anh ta đã ngồi trong phòng Greg một tiếng rưỡi đồng hồ để chờ anh ta trang điểm cho xong.
- Anh cố ý đến chậm để người ta phải đợi anh và chọc tức cô ta một tí, đúng không? Anh hãy công nhận là tôi nói đúng đi. Anh không muốn đến đó trước cô nàng Stephany Harper ấy như một con chó với vòng dây trên cổ đứng trên hai chân sau để đợi cô ta cho phép trở thành chồng, chỉ bởi một lẽ là cô ta đủ sức mua và bán hàng tá người như bọn ta.
- Cậu câm miệng đi! – Greg rít lên, tay xiết chặt vô lăng vì chiếc xe sắp tới một khúc quành nguy hiểm – Tớ thật không tin vào tai mình nữa, đúng vào ngày cưới của mình lại phải nghe cái điều khốn nạn đó từ miệng một kẻ còn hơi sữa còn chưa biết chơi quần vợt cho phải cách…
- Nhưng tôi vừa thắng anh trong tuần này!
- Lần đầu tiên trong đời.
- Nhưng có thể không phải là lần cuối cùng.
Greg im lặng. Đó là sự thật. Trận thua làm anh ta chấn động. Trước đó, anh ta thắng Lou Jackson không mấy khó khăn. Thua một thằng cha ít hơn mình năm tuổi và còn chưa thạo cách cầm vợt… Greg thoáng rùng mình. Thời của anh ta đã hết rồi. Đã đến lúc rời sân một cách đẹp đẽ.
Có lẽ hơi ân hận là làm chàng rể bực mình trong ngày cưới, Lou nói xoa dịu:
- Đó là tại cái chân anh, chứ không phải tôi thắng. Anh thật không may với cái đầu gối của mình, Greg ạ.
“Có thể đó là điều may mắn ấy chứ!” – Greg nghĩ. Bởi như thế anh ta có thể giải thích bất cứ trận thua nào bằng cái đầu gối đau của mình, còn các trận thắng thì càng kỳ diệu hơn.
- Thôi chúng mình đừng cắn nhau nữa, anh bạn – Anh ta tỏ ra rộng lượng – Trận thắng của cậu là không thể chối cãi. Cậu là một ngôi sao đang lên kia mà. Nếu không tôi chẳng chọn cậu làm phù rể cho mình.
Lou cười, nét cổ điển trên gương mặt trông nghiêng, mái tóc dày sáng màu, đôi tay mạnh mẽ rám nắng của Greg. “Trời đất, nếu mình là con gái, chắc mình cũng mất hồn vì Greg Marsdan mất. Chẳng có gì ngạc nhiên khi tất cả các nữ cổ động viên quần vợt đều điên dại vì anh ta. Đấy, cái con bé người Pháp kháu khỉnh ấy nóng lòng nhảy vào giường anh ta đến nỗi sẵn lòng bạt cả núi. Lou mỉm cười – May cho Greg là còn những dịp như thế, bởi với Stephany Harper thì tương lai của anh ta trong lĩnh vực này thật ảm đạm! Nói gì thì nói, đó là một phụ nữ tuy dễ chịu, nhưng để làm bạn tình với một người đàn ông có sắp trở thành vô địch Ôlempích, về khoản làm tình thì…”
Biết rất rõ đường phố Sidney, Greg điệu nghệ cho xe phóng với tốc độ nguy hiểm qua các phố, nhờ đó, gỡ lại được một ít thời gian đã để lỡ. Khi phóng đến những dặm cuối cùng, anh ta tươi tỉnh lên và còn tăng thêm tốc độ khi xe đã chạy trên con lộ lớn dẫn đến khu biệt thự của nhà Harper. Max Harper đã cho xây cất khu biệt thự tráng lệ này vào thời điểm “Harper Mining” và các công ty vệ tinh đã chiếm lĩnh được lãnh thổ sát đến khu Bắc và ông ta cần có mặt nhiều hơn ở Sidney.
Giờ đây, khu biệt thự nằm ven biển này là một trong những biệt thự tư nhân lớn và sang trọng nhất Sidney. Greg hình dung những cảnh xa hoa trong đó và thầm kêu: thế mới là cuộc sống chứ? Anh ta có quyền có một cuộc sống như thế và có quyền có nhiều thứ khác nữa. Giờ đây, tất cả chúng đã là của anh ta. Anh ta cảm thấy phấn chấn.
Tuy nhiên, khi rẽ để quành vào khu biệt thự, tâm trạng vui vẻ của Greg lập tức tan biến khi trông thấy rất nhiều phóng viên tụ tập ở ngoài cổng. Ngoài những tay nhà báo quen mặt còn có nhiều người lạ - chắc là phóng viên của các báo và hãng tin quốc tế. Và dĩ nhiên là có cả một đám đông những nữ cổ động viên tụ tập để đưa tiễn danh thủ ưa thích của mình, mà trong số họ có…
- Mẹ kiếp! Không biết có phải con bé Pháp mặc áo đỏ đứng phía sau kia không? – Greg vã mồ hôi lạnh và lại cảm thấy tức điên lên.
- Bình tĩnh Greg – Lou nhắc – Không nên gây sự với báo chí.
Greg nén mình nghe theo lời khuyên đó và khi xe tiến lại gần đám đông đang đợi thì trên gương mặt anh ta đã thường trực sẵn một nụ cười rất dễ thương.
Các phóng viên lập tức quây lấy chiếc Rolls – Royse.
- Greg, anh có cảm tưởng gì khi cưới người phụ nữ giàu nhất nước Úc?
- Những cảm tưởng tuyệt vời nhất.
- Thế tại sao báo chí không được phép có mặt tại lễ cưới?
Greg nhún vai vui vẻ bất lực:
- Biết làm sao được! Tôi biết các bạn thất vọng, nhưng vấn đề là ở chỗ Stephany chỉ muốn bạn bè và người thân có mặt tại lễ cưới. Khác với tôi, cô ấy không quen tiếp xúc với giới báo chí. Vả lại cô ấy lấy tôi chứ không phải lấy các cổ động viên của tôi…
Các phóng viên ảnh rối rít quanh chiếc Rolls – Royse trắng bóng lộn mà trên biển xe thay vì các con số là hàng chứ TENNIS.
- Một cái xe tuyệt đẹp – Một người hỏi – Quà cưới của cô dâu tặng đấy à?
- Đúng thế - Greg trả lời.
Liếc mắt, anh ta thấy một nữ phóng viên đang len tới cửa xe. Lần đầu tiên, anh ta cảm thấy tiếc là chiếc xe mui trần không ngăn cách được anh ta với những người quây chung quanh. Trời ơi, giá như quay được kính xe lên ngay trước mũi cô ả này nhỉ!
Nữ phóng viên hỏi bằng giọng hơi hắc:
- Người đọc của tôi trên khắp thế giới muốn biết câu trả lời của ông đối với những người cho rằng ông cưới Stephany chỉ vì tiền của bà ấy?
Câu hỏi không mới, Greg đáp lại không hề chớp mắt:
- Chúng tôi không quan tâm đến điều đó. Mặc kệ người ta nói những gì người ta thích. Điều chủ yếu là với tôi, Stephany cảm thấy hạnh phúc.
- Có nghĩa cuộc hôn nhân này vì tình yêu?
- Hoàn toàn đúng.
- Đây là cuộc hôn nhân đầu tiên của ông phải không?
- Vâng – Greg trả lời dứt khoát – Tôi sẽ tới hôn lễ chậm mất nếu cứ lần chần với các bạn ở đây. Tôi phải đi thôi. Chào các bạn nhé!
Anh ta mở máy, nhưng trước khi cho xe rời chỗ, anh ta không cưỡng nổi ý muốn sỉ nhục cô phóng viên trẻ vừa ghi tất cả những câu trả lời của anh ta vào máy ghi âm.
- Thân hình cô chán quá – Anh ta nói với nụ cười nhếch – Nên chăm chút nó gọn gàng hơn chút nữa!
Khoan khoái thấy cô ta đỏ mặt lên, Greg cho xe leo theo con đường trồng cây vào khu biệt thự.
Bên cạnh cửa biệt thự, một chú bé mười ba tuổi đang loay hoay với chiếc máy quay phim trong tay ghi hình tất cả những người tới dự đám cưới từ hơn một giờ nay đổ vào khu biệt thự thành một dòng không dứt. Jilly đứng trên ban công nhìn nó làm việc. Một lúc sau, cô quay vào phòng ngủ, nơi
Stephany đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ và đang sửa sang lại mái tóc dày màu hạt dẻ của mình. “Anh ta đến muộn – Jilly nghĩ – Có lẽ Stephany sốt ruột lắm”.
- Thế các con của cậu phản ứng trước việc này như thế nào?
Stephany hơi sầm mặt.
- Với Dennis thì mọi chuyện đều ổn – Cô đăm chiêu nói – Nó rất thích khi biết cha mới của nó là vô địch Wimbledon. Hơn nữa Greg lại mua tặng nó một cái máy quay phim tuyệt vời.
- Còn Sara?
Stephany thở dài:
- Với nó thì mọi chuyện khó khăn hơn. Có thể ở lứa tuổi mười lăm, nó cảm thấy buồn khi mẹ nó lại yêu một lần nữa. Và lại yêu một người trẻ tuổi hơn.
Jilly nhướng mày tỏ ý hỏi.
- Mình không nghĩ là nó sẽ bỏ qua cho sự chênh lệch tuổi giữa mình và Greg –Stephany nói.
- Nhưng sự chênh lệch đó có lớn lắm đâu – Jilly nói giọng an ủi – Thời nay, khoảng cách tuổi tác đó không thành vấn đề.
- Nhưng đối với đứa con gái mười lăm tuổi thì khoảng cách đó là khổng lồ. Vả lại mình cũng có lỗi. Với Greg, mình quên hết mọi thứ trên đời, quên cả đến dự buổi biểu diễn ca nhạc ở trường mà Sara có một tiết mục độc tấu. Có lẽ là hàng năm nay mình không chơi đàn dương cầm với nó, không nghe nó tập. Vậy nên nó ghen tức và giận mình.
- Thôi, không sao đâu – Jilly an ủi – Mọi chuyện rồi sẽ qua đi. Cậu đã câu được một anh chàng độc thân thích hợp nhất ở nửa bán cầu nam. Vậy thì hãy vui sống đi. Cậu lấy chồng có phải để cho các con vui thích đâu, đúng không?
Jilly cầm lấy tay bạn gái kéo lại trước tấm gương to choán gần hết một bức tường phòng ngủ. Họ đứng cạnh nhìn vào hình ảnh của nhau. Thân hình cao, vẻ ngượng nghịu và sự duyên dáng như một chú ngựa non mà Stephany có, đã che giấu tuổi tác của cô. Kiểu cách của một cô gái khiến cho người ta dễ đoán cô mới vào khoảng hai mươi tuổi. Mặc bộ áo màu xanh nước biển dịu, duyên dáng làm cho đôi mắt của cô giống như những đóa hoa chuông mùa xuân, trông Stephany xinh đẹp hơn bao giờ hết.
“Lẽ ra Stephany phải thấy rằng đôi hoa tai đó hoàn toàn không ăn nhập gì với màu áo – Jilly nghĩ với cảm giác khó chịu mỗi lúc một tăng – Dù cô ả có cao thì lẽ ra vẫn phải đi giày cao gót – những dịp thế này nhất thiết phải vậy. Và không hiểu tại sao cô ta lại không làm một kiểu tóc thật đẹp thay vì những lọn tóc quắn ngu ngốc kia nhỉ… Chúng không hợp chút nào. Chúa ơi, giá mà con có được tiền của cô ta!”
Thình lình Jilly bắt gặp ánh mắt của Stephany trong gương nhìn mình. Đó là một cái nhìn vui sướng, dịu dàng.
- Trông cậu thật tuyệt vời, Jilly ạ! Cậu mặc đẹp thật đấy. Cái này mua ở Đại lộ Năm có phải không?
Jilly lập tức cảm thấy lương tâm cắn dứt. Cô vội nói:
- Trông cậu cũng tuyệt vời lắm.
- Thật không?
- Thật.
Vẻ không thật tin tưởng, Stephany ngồi xuống giường.
- Jilly này, vấn đề không chỉ ở bọn trẻ. Chính mình cũng sợ là mình sẽ không giữ được anh ấy, không bảo vệ được tình yêu của anh ấy. Anh ấy là “ngôi sao” mà mình thì quá tầm thường. Anh ấy là vô địch quần vợt mà mình thì đến bơi cũng còn không biết…
- Vậy thì bạn thân mến ạ, cậu hãy bắt anh ta lên ngựa. Lúc đó thì anh ta sẽ nhanh chóng chẳng còn lấy một manh quần.
Jilly nói và ngừng một lúc đầy ngụ ý, mắt nhìn Stephany láu lỉnh:
- Theo mình thì đó là nhiệm vụ chính đấy.
Stephany đỏ bừng mặt. Rõ ràng là cô không thích bước ngoặt của câu chuyện. Cô mỉm cười làm trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền rồi đứng dậy chạy sang phòng để quần áo mang lại một cái hộp lớn rất đẹp, mở nó ra. Trong hộp là một bộ quần áo ngủ bằng lụa đen với nhiều đăng ten và đường tua. Jilly tròn mắt nhìn cái vật tuyệt đẹp ấy.
Miệng cười và mặt đỏ ửng lên vì thích thú Stephany lấy chiếc áo ngủ ra và ướm vào người mình. Vải lụa mỏng và trong còn có xẻ trước ngực rất sâu. Với vẻ hân hoan của một cô gái cô quay quanh phòng trong một điệu van.
- Ôi, Jilly, Jilly, mình yêu anh ấy quá.
- Anh ta tặng cậu đấy à?
- Đúng thế. Trong đời mình chưa bao giờ mặc thứ gì giống như cái này. Chỉ nghĩ về nó thôi mình cũng đã thấy là mình quá gợi tình.
Jilly gật đầu, tay lướt lướt trên lần vải trơn láng, cảm thấy một cơn hưng phấn dâng lên trong mình.
- Anh ta chắc phải là một chàng trai tuyệt vời. Tuy nhiên, cậu hơi vội vã đấy Stephany ạ. Quan hệ… gần gũi giữa cậu và anh ta diễn ra nhanh quá. Cậu đã làm gì để nhận được sự hâm mộ nhường này.
- Chẳng làm gì cả - Stephany trả lời vẻ thách thức.
- Chẳng làm gì? Cậu muốn nói là giữa các cậu còn chưa…
- Đúng thế đấy – Stephany trả lời tỉnh bơ, mặc dù má cô nóng rực. – Tớ muốn nói là giữa chúng tớ chưa có chuyện gì cả. Một phần là vì chúng tớ có ít thời gian quá khi biết chắc là thoát khỏi sự săn lùng của cánh nhà báo. Còn nếu đề nghị “đến chỗ anh hoặc đến chỗ em đi” với mình thì mình không chấp nhận. Mình cũng không thích hợp cho việc giải trí trên nệm sau của xe hơi. Nhưng điều chủ yếu là sau hai cuộc hôn nhân, mọi việc đối với mình phải diễn ra đúng như cần thiết, Jilly ạ. Tớ không còn là một cô bé ngốc nghếch nữa. Tớ là một người đàn bà và tớ cảm thấy là mình sẽ tìm được người đàn ông cho người đàn bà vẫn tồn tại trong mình.
Hai người phụ nữ nhìn nhau không chút vờ vĩnh, Jilly hiểu rất rõ điều mà bạn mình muốn nói. Stephany là hình mẫu của dạng phụ nữ mặc dù lấy chồng mấy lần đi nữa, nhục cảm vẫn không thức dậy. Cô được nuôi dưỡng ở Eden hoang vắng, tách biệt với thế giới bên ngoài, người đàn ông duy nhất mà cô biết chính là người cha. Và người cha đó lại là nhà tư bản thường phải đi khắp thế giới, để con gái một mình hoàn toàn đơn độc, nên cô khát tình yêu. Nhưng bên cạnh một con người mạnh mẽ như cha cô thì những người còn lại dường như yếu ớt và thảm hại. Không có gì đáng ngạc nhiên khi cô yêu ngay người đàn ông đầu tiên tỏ ra để ý tới cô. Đó chính là cái tay quý tộc người Anh mà cô đã quen trong chuyến đi London. Quan hệ gần gũi của họ thật là thảm hại. Người chồng là một chàng trai trẻ chưa dạn giày kinh nghiệm nên Stephany cứ ngơ ngác trước những đòi hỏi của anh ta muốn cô làm những động tác kỳ quặc mà cô không thể hiểu nổi.
Tuy nhiên, do bản tính của mình, Stephany vẫn tiếp tục đối xử tốt với người chồng quý tộc cao lớn hấp dẫn và đạo mạo. Cuộc hôn nhân của họ duy trì được cho đến khi đứa con gái ra đời. Thất vọng vì Steaphany không sinh ngay được một đứa con trai để nối dõi tông đường và hiểu rằng đối với dòng họ quý tộc của họ, ông già Max không phải là một cái mỏ dễ đào, gia đình nhà chồng hoàn toàn thất vọng về cô gái Úc thô kệch. Đối với Stephany thì cuộc sống ở cái nước Anh ảm đạm và bẩn thỉu là không thể chịu nổi. Kết quả là cuộc hôn nhân ngắn ngủi của họ kết thúc một cách êm thấm và Stephany trở về nhà với rất nhiều kinh nghiệm mới về cuộc sống (có điều không phải trong lĩnh vực tình dục).
Cô chẳng cần nhiều thời gian để lại lấy lần nữa. Ba tháng sau, cô trở thành vợ của một nhà bác học Mỹ làm việc trong một chương trình nghiên cứu khoáng vật của Liên hợp quốc. Thời gian đó, ông ta được cử đến công tác tại Hãng “Harper Mining”. Là người có tuổi, tốt bụng, đáng tin cậy, ông ta là bản sao của Max nhưng thiếu đi cái uy quyền, sức sống và tính quyết đoán của người cha quá cố. Đối với ông ta, sinh hoạt tình dục cũng chả quan trọng hơn việc tắm táp mà ông ta làm mỗi tháng một lần sau khi trở về từ những cuộc dò tìm, nơi mà tâm trí ông ta giành nhiều thì giờ cho những vỉa quặng hơn là cho người vợ trẻ. Jilly ghê tởm ông ta và không thể nào hiểu tại sao Stephany lại có thể để cho ông ta đụng chạm được vào người mình. Tuy nhiên ông ta luôn luôn vắng nhà nên Stephany cũng không cảm thấy khó chịu lắm. Rồi cô sinh con trai. Khi chương trình nghiên cứu kết thúc, người chồng trở về Mỹ và thế là họ chia tay nhau.
Từ đó, Stephany sống một cuộc đời bình lặng, những mối quan tâm của cô chỉ bó gọn cho việc chăm sóc con cái và giải quyết công việc của hãng “Harper Mining”. Có vẻ như cô hoàn toàn không quan tâm đến đàn ông, điều mà một người như Jilly không thể nào hiểu nổi. Giờ đây, khi tuổi đã gần bốn mươi, sự ham muốn tình dục của Jilly mạnh mẽ, liên tục hơn bao giờ hết và cô thường cảm thấy những cơn thỏa mãn tột đỉnh. Không lẽ rốt cuộc Stephany cũng bắt đầu nghe được tiếng nhạc của vũ điệu bất diệt tuyệt diệu đó? Jilly ngạc nhiên nhìn người bạn gái mà hồi còn ở trường trung học ai cũng gọi là cục băng. Jilly tìm được câu trả lời trong ánh mắt nhìn thẳng và nụ cười rạng rỡ của Stephany.
- Jilly, hãy cầu chúc cho mình được mãn nguyện. Greg… Mình rất cần anh ấy.
- Ồ, cứ nhìn bộ áo ngủ thì cũng đủ thấy là anh ta sẵn lòng trở thành huấn luyện viên của cậu – Jilly cười duyên dáng.
Đúng lúc đó họ nghe có tiếng động cơ của chiếc Rolls – Royse đang tiến lại cửa.
- Chúc may mắn – Jilly nói - Chàng rể đã đến.
Chú thích:
(1) Eden: vườn trên thiên đường, nơi Đức Chúa Trời tạo dựng Adam, Eva và cho họ sống hạnh phúc tới khi họ phạm tội ăn trái cấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui