Trở Về Hồi Ức Bóng Rổ Của Ba Tôi


Anh ta không hề nhận ra cấp trên của mình đang ở sau tấm bình phong.


"Giám đốc! "

"Anh dám công khai quấy rối đồng nghiệp nữ trong công ty, gan lớn đấy!"

"Giám đốc, xin hãy nghe tôi giải thích! " Quân Diệp hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Không phải vậy đâu, tôi và Tiểu Hạ chỉ đang bàn công việc thôi.

"

"Ngày mai anh không cần phải đến đây làm việc nữa, đài truyền hình chúng tôi không chứa chấp người như anh!”

Vì có khách, giám đốc không muốn mất mặt nên quyết định xử lý Quân Diệp ngay lập tức mà không cho anh ta cơ hội biện hộ.


Cuối cùng Hạ Kính Thiền cũng có cơ hội thoát thân, vội vàng quay người rời khỏi phòng, còn ngoái lại nhìn nốt một lần trước khi bước ra cửa.


Sau tấm bình phong, cô mơ hồ thấy được bóng dáng cao gầy của một người đàn ông xuất hiện.


Ánh mắt của anh dường như xuyên qua tấm bình phong, giống như xuyên qua vô số không gian và thời gian!

Lặng lẽ nhìn cô từ xa.


Hạ Kinh Thiền nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy lòng mình đau nhói.


!


Lúc cô rời khỏi đài truyền hình, bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa tầm tã.


Hạ Kính Thiền không mang theo ô, chỉ có thể đứng dưới mái hiên, chờ mưa tạnh.


Cô lo lắng không biết bố mình có thể xoay sở một mình không, chân tay không nhanh nhẹn, chắc chắn sẽ phải dầm mưa.


Hạ Kính Thiền càng nghĩ càng lo lắng, nhìn vào những giọt nước mưa rơi lả tả dưới mái hiên.


Chỗ này cách trạm xe buýt chỉ hai ba trăm mét, cô quyết định chạy qua đó may ra có thể kịp bắt chuyến xe buýt.


Hạ Kính Thiền lo lắng cho ba, quyết tâm, lao người vào cơn mưa lớn.


Mưa tuôn xối xả khiến quần áo cô gần như ướt sũng ngay lập tức.


Hạ Kính Thiền chạy điên cuồng trong mưa, cô nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh bên tai.


Cơn gió lớn bất ngờ kéo đến xô vào thân hình mảnh mai của cô, suýt nữa làm cô ngã, Hạ Kính Thiền bắt buộc phải cúi xuống, chờ cơn gió lớn qua đi mới tiếp tục đi tiếp.


Lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại ngay cạnh cô, trên đầu Hạ Kính Thiền xuất hiện một chiếc ô màu đen.


Cảm nhận được mưa ngừng xối vào người mình, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông trước mặt.


Anh có đôi mắt đẹp như hoa đào, cặp mày dài và hơi nâng lên, mí mắt mỏng, lúc này Hạ Kính Thiền bắt gặp ánh mắt đang nhìn cô từ trên cao giống như một vị thần, che chở cô giữa gió mưa dữ dội.


Hạ Kính Thiền nhớ lại bóng dáng cao gầy xuất hiện loáng thoáng phía sau tấm bình phong, có lẽ đó là anh?

"Anh Hứa! ?"

Người đàn ông rũ mi mắt xuống nhìn vào cô, ánh nhìn thờ ơ ban đầu bỗng trở nên dịu dàng hơn…

"Lên xe đi.

"

Ba từ đơn giản, nhẹ nhàng, quen thuộc, như thể đây không phải lần đầu họ gặp nhau, mà dường như đã quen biết nhiều năm!

Hạ Kính Thiền như bị thôi miên, bước lên xe và ngồi cạnh Hứa Thanh Không.


Anh đưa cho cô một chiếc khăn tắm sạch sẽ để lau khô mái tóc ẩm ướt.


Trong xe tỏa ra hương gỗ nhẹ nhàng, đúng là mùi hương mà cô yêu thích.

Máy phát nhạc vang lên bài hát tiếng Anh lãng mạn, giọng hát trầm ấm của người đàn ông cất lên: "I don't want to say Goodbye, all I want to do is live with you! "


Đó chính là bài hát tiếng Anh mà cô yêu thích nhất.


Trong xe, Hạ Kính Thiền cảm nhận được sức ép vô hình từ người đàn ông, như thể cô lạc vào lãnh địa riêng của một sinh vật đực mạnh mẽ, mọi nơi đều tràn ngập sự hiện diện của anh.


Trái tim nhỏ bé của cô không kiềm chế được mà đập thình thịch.


"Cảm ơn anh Hứa đã tốt bụng đưa tôi về.

"

"Không có gì đâu.

"

"À mà, anh! biết tôi à?"

Cô gần như không dám nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của anh, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, chỉ thấy bàn tay anh đặt trên đầu gối.


Ngón tay dài, từng khớp xương hiện lên rõ ràng, da anh trắng đến mức làm nổi bật đoạn gân xanh trên cánh tay.


"Tôi biết ba của em.

" Hứa Thanh Không trầm giọng: "Cách đây lâu lắm rồi, chúng tôi đã cùng nhau chơi bóng.

"

Hạ Kính Thiền ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt anh bình lặng như nước, kể lại những chuyện cũ gần như đã rơi vào quên lãng:"Vào trận đấu cuối cùng trước khi anh ấy giải nghệ, chúng tôi đã thi đấu rất quyết liệt.

Việc anh ấy bị thương có liên quan đến tôi.

"

"Nhưng anh không phạm luật.

" Hạ Kính Thiền vội vã nói: "Trong thể thao, việc va chạm là chuyện bình thường, ba tôi chưa bao giờ trách anh cả.


"

"Tôi biết, bây giờ tình hình anh ấy thế nào?"

Thực ra không tốt lắm, nhưng Hạ Kính Thiền không muốn nhắc đến quá nhiều, chỉ lịch sự đáp: "Vẫn ổn, cảm ơn anh đã quan tâm.

"

Họ trò chuyện vài câu rồi lại im lặng.

"Muốn xin chữ ký không?" Anh bất ngờ đề xuất: "Tôi nghe đồng nghiệp của em nói, em là fan của tôi.

"

Hạ Kính Thiền nghĩ, chắc chắn là Tiểu Huệ đã thảo luận nhiều khi liên lạc công việc, nhưng không ngờ lại nói đến cô.


"À, đúng rồi! Tôi thực sự là fan của anh, từ nhỏ đã thích xem anh thi đấu.

"

Hạ Kính Thiền vội vã lục tìm trong túi giấy và bút, nhưng tìm mãi không thấy.


Vì Hứa Thanh Không không bao giờ ký tặng cho ai, ngay cả khi anh đến đây phỏng vấn, Hạ Kính Thiền cũng không chuẩn bị sẵn giấy để xin chữ ký.


Vấn đề là, cơ hội hiếm có như vậy, cô không muốn dễ dàng bỏ qua, lấy ra một gói giấy từ trong túi: "Anh! không phiền nếu ký trên đây chứ?"

Hứa Thanh Không: !




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận