Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập


Editor: Phương
Thành Ly thu hồi tay, lui về phía sau một bước,dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Giang Úc,mặt anh không có biểu cảm gì,không lộ ra tí cảm xúc nào.

Đèn flash bốn phía nháy liên tục.
Nhằm vào hai người trên sân khấu mà chụp,Vân Lục xấu hổ không thôi chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo Giang Úc,sau đó nhìn thoáng qua thấy Dương Yến đang ở trong đám người lại vội vội vàng vàng buông ra,đẩy Giang Úc ra xa:" Đợi em đi xong đã."
Giang Úc nghiêng đầu,nhìn cô vài lần sau đó đi xuống sân khấu.

Khi thân mình cao lớn của Giang Úc đi xuống,show diễn lại vang lên âm thanh.Vân Lục dựa theo bước đi,đi đến phần đầu chữ T,đứng im,xoay người,làn váy nhẹ nhàng bay,cô lại dẫm lên giày cao gót đi về.
Những tiếng bàn tán lại thi nhau vang lên.
“Tôi đã nói là sao nhìn lại quen thế hóa ra lại là bạn gái của Giang thái tử.”
“A a a a Giang thái tử lúc nãy đẹp trai quá.”
“Tôi muốn mua váy của cô ấy đang mặc.”
“Vừa nãy ánh mắt Giang thái tử nhìn Thành Ly thật dọa người.”
“Người khác dìu bạn gái hắn một chút mà đang ghen rồi sao?”
Cách màn sân khấu càng ngày càng gần Vân Lục cuối cùng cũng nhẹ nhõm,từ từ mà bước xuống bậc thang,đi qua một người mẫu của nhãn hiệu khác.

Dương Yến đã vòng vào hậu trường, đón cô.
Vân Lục nhìn thấy Dương Yến,xấu hổ nói:"Mẹ,thiếu chút nữa con đã phá hỏng show diễn rồi…."
“Không có việc gì không có việc gì.”
Dương Yến nắm lấy tay Vân Lục:"Mẹ mới bị con dọa chết khiếp đi được,cũng mau là Thành Ly nhanh tay,cũng phải cảm ơn bạn trai con."
Vân Lục ừ một tiếng, có chút tò mò Giang Úc hôm nay như thế nào lại đây.
Bước ra khỏi hậu trường chật kín người mẫu,màn sân khấu dựng lên,bước chân Vân Lục dừng lại.
Cách đó không xa, Giang Úc đang hút thuốc nhìn chằm chằm cô,đôi mắt có cảm xúc không tốt lắm.
Dương Yến đi theo cũng dừng lại,lúc này,thang máy phía sau Giang Úc mở ra,Giang Du Du kéo tay Giang Úc,vui sướng mà hô một tiếng, “Anh!!”
Giang Úc quay đầu lại.
Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Giang Lục đi đến bên người hắn,đẩy con gái lên Giang Úc,nói thấp:"Con bé muốn đến xem,cha chỉ nhân tiện đi cùng thôi."
“Quản tốt nó đấy."Sau khi giao phó con gái xong,Giang Lục quay người đi luôn,trước đó,tầm mắt dừng lại nhìn thấy Vân Lục cách đó không xa.

Lại dịch tầm mắt một chút,người phụ nữ mặc sườn xám màu đen bên cạnh,người phụ nữ sửng sốt gật đầu với ông,Giang Lục nhướng mày, cũng gật đầu lại.
Xem như đã chào hỏi xong.
Đấy chắc là mẹ Vân Lục,trước kia ông đã xem qua lý lịch của Vân Lục rồi.Giang Lục thu hồi tầm mắt, ấn thang máy, sửa sửa cổ áo, đi vào.
Cửa thang máy khép lại.
Sườn xám màu đen mơ hồ lộ ra vòng eo lả lướt.
Giang Du Du nắm lấy tay anh cô ấy,quay đầu nhìn lại:"Chị dâu!"
“Chị dâu."
Nói xong,chạy tới chỗ Vân Lục đứng,cô dừng lại,bất đắc dĩ mà duỗi tay tiếp nhận cô nhóc chạy như bay đến:"Chị dâu,chị mặc cái váy này thật xinh đẹp."
“Em đến muộn,vừa mới ở trong xe xem phát sóng trực tiếp.”
“Còn may là Thành ca đỡ được chị....!Ngao ngao ngao....!anh....”Cổ áo Giang Du Du bị kéo lên, sau cổ bị kéo ra, cô nhóc vùng vẫy muốn ôm Vân Lục tiếp.
Vân Lục bắt lấy hai tay của Giang Du Du,nhìn về phía cô nhóc rồi lại nhìn Giang Úc.
Hắn lại tức giận.


Từ khuôn mặt của hắn cô có thể cảm nhận được,cô nhỏ giọng nói:"Em mời hai người ăn cơm nhé?"
Giang Úc còn chưa nói gì.
“Được ạ!” Giang Du Du vui mừng mà trả lời.
Giang Úc nâng cằm, “Ai muốn em mời?”
“Em đi show thì thôi,còn cố tình ngã xuống,nhào vào trong ngực học trò của em nữa…"Chàng trai lạnh lùng nói.
Lại nói ra như vậy.

Trong lúc nhất thời,người qua đường cũng chú ý tới nơi này,mặt Vân Lục vừa khó xử vừa đỏ lên,quả nhiên là hắn tức giận.

Cô buông cánh tay Dương Yến ra,đi lên phía trước.
Duỗi tay muốn kéo Giang Úc lại,hắn lại lui về phía sau, tưởng kéo Giang Úc, Giang Úc lui về phía sau một bước,ngậm thuốc nhìn cô.

Vân Lục do dự lại tiến lên,kéo kéo tay áo hắn,hắn giấu tay áo ra sau,cô lại kéo kéo vạt áo hắn:"Anh đừng lùi nữa,phía sau là thang máy đấy."
Tiếng nói cô mềm mại còn có chút cầu xin.
Hầu kết Giang Úc giật giật,dừng bước chân.

Vân Lục đụng vào trong ngực hắn,Giang Úc từ trên cao nhìn xuống cô gái trong ngực,nói:"Anh muốn làm một việc…."
“Em phải cho phép”
Vân Lục ngửi mùi vị trên người hắn, ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Giải tán nhóm GY.”
Giọng điệu hắn lãnh đạm.
Vân Lục cứng đờ.
Con không kịp nói chuyện,Giang Du Du ở một bên xem diễn lại nhảy dựng lên:"Hả? Không được,sao phải giải tán,các anh đều đẹp trai như vậy mà."
“Anh,anh thật không biết xấu hổ,em không cho phép.”
“Chị dâu!Chị đừng nghe anh ấy....”
Cô nhóc chạy tới,đi đến bên cạnh hai người nhảy tới nhảy lui kháng nghị.
Giang Úc một ánh mắt cũng không nhìn Giang Du Du,chỉ nhéo cằm Vân Lục cằm nâng lên, híp mắt: “Thế nào?”
Vân Lục không rõ vì sao hắn lại yêu cầu như vậy.

Vừa nãy ở trên sàn diễn,Thành Ly chỉ đỡ cô một cái, cũng không xảy ra gì nữa.

Vân Lục hao hết tâm tư thành lập cái công ty này,chính là muốn bồi dưỡng năm người bọn họ,bọn họ chính là sự nghiệp đầu tiên của cô.
Cô mở đầu ở Vân thị khó khăn,ăn không ít coi thường tuy rằng là sản nghiệp nhà mình nhưng lại phải tranh giành cùng Vân Xương Lễ,luận cảm tình còn không bằng tình cảm cô dành cho Tinh Diệu,hiện tại GY đại phát triển tốt như vậy,cô sẽ không giải tán.

Vân Lục nhấp môi dưới, “Chẳng ra gì.”
“Em sẽ không giải tán GY.”
“Trừ bỏ cái này, em cái gì cũng đồng ý với anh.” Vân Lục an tĩnh mà nhìn Giang Úc.
“Đều có thể?” Giang Úc siết chặt cằm cô,dùng sức đến nỗi Vân Lục có chút đau,cô nhíu mày, gật đầu.
Giang Úc cầm thuốc ra,nói:"Em sinh cho anh một đứa con."
“Chúng ta năm 28 tuổi đi lãnh chứng.”
“A?” Vân Lục mông lung.
Giang Du Du ở bên cạnh cũng không nhảy nữa,chỉ chăm chú nhìn anh trai chị dâu nhà mình.
“Hả?”

“Trả lời anh.” Giang Úc ôm lấy Vân Lục vào trong lồng ngực.

Vân Lục mặt đỏ lên,tay nắm lấy áo sơmi hắn, đang muốn nói chuyện.
“Không được!”
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Dương Yến,bọn họ quay đầu lại nhìn,bà bước tới,lôi Vân Lục về phía sau,nói:"Vân Lục còn nhỏ như vậy,đã phải sinh con cho cậu,gả cho cậu, con tôi còn quá nhỏ,cuộc sống của nó chỉ vừa mới bắt đầu."
Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Giang Úc xoay người nhìn Dương Yến.
Ninh mày nghe, hắn tôn trọng bà,nhưng cũng không có nghĩa là sẽ nghe lời bà,hắn ung dung mà dập thuốc,nhàn nhạt nói:"Mẹ vợ,mẹ phải nghe cả ý kiến của Vân Lục nữa chứ."
Dương Yến siết chặt tay Vân Lục,nghiêng đầu nhìn cô.
Vài người ánh mắt đều dừng ở trên người Vân Lục làm da đầu cô tê dại,nuốt nước miếng nói:"Con…"
Cô không muốn kết hôn nhanh như vậy.
Nhưng là Giang Úc muốn cô giải tán nhóm GY,cô cũng không muốn sinh con,nhưng Giang Úc sẽ tức giận.

Bởi vì đời trước chưa từng trải qua không biết hôn nhân trói buộc cỡ nào,không biết sinh con sẽ đau đớn.

Dương Yến đen mặt:"Lục nhi,hai mẹ con mình nói chuyện….."
“Mẹ, con cảm thấy vẫn là...!Có thể suy xét.”
Dương Yến: “......”
Gì?
Giang Du Du nghe thấy lại nhảy dựng lên: “Oa, quá tuyệt vời.”
“Em phải có cháu trai cháu gái.”
“Oa....”
Biểu cảm của Giang Úc thả lỏng,tiến lên lôi Vân Lục lại,nhướng mày nhìn Dương Yến,thấp giọng nói:"Mẹ vợ,cảm ơn mẹ."
Dương Yến: “......”
Bà một lời khó nói hết mà nhìn con gái ngốc bạch ngọt của mình,trong lòng thật sự muốn phun lửa,Dương Yến sốt ruột:"Vân Lục,con vẫn còn nhỏ đấy biết không."
“Con xem mẹ cùng cha con kết hôn sớm như vậy,sinh con ra sớm như vậy,kết quả thì sao….

"
“Con hạnh phúc sao?” Dương Yến gấp đến độ vạch trần vết sẹo của mình,cả người Vân Lục chấn động muốn nói chuyện thì Giang Úc đã che tai cô lại,ngẩng đầu nhìn Dương Yến:"mẹ vợ,con không phải Vân Xương Lễ."
“Cũng tuyệt đối không phải là dạng người như ông ta.”
“Con chỉ biết làm tốt hơn cha mình thôi."
“Mẹ có thể vẫn chưa biết đàn ông Giang gia chúng con đều có tiếng là thâm tình." Hắn từng câu từng chữ, nói có khí phách, khí thế cường đại.
Giang Du Du ở bên cạnh phụ họa gật đầu:"Đúng vậy,nhà họ Giang chúng con đều là người chung tình."
Cô nhóc bẻ ngón tay đếm.
“Ông nội của con,cha con,chú con,bác con,con….con cũng vậy,còn có anh cin nữa….”
Dương Yến một câu không nói.
Bà nhìn chằm chằm Giang Úc,nhìn hắn che lại lỗ tai con mình.
Đột nhiên bình tĩnh lại.
Bà nói: “Việc này không thể nhanh như vậy quyết định được.”
Giang Úc cũng không hé răng.
Vân Lục không gả cho hắn, hắn sẽ phá tan nhóm GY.

*
Không biết Giang Úc cùng Dương Yến nói chuyện gì, nhưng sắc mặt hai người đều không tốt giống nhau.
Vân Lục bị kẹp ở giữa run lên bần bật,cũng may,tính cách Giang Du Du rộng rãi,nói chuyện trên trời dưới đất với Vân Lục,cô ngẫu nhiên cũng có thể thể ra một hơi,muốn mời Giang Úc với Giang Du Du ăn cơm.
Vân Lục gọi điện thoại đặt bàn.
Quay đầu lại định gọi Dương Yến,bà đang sửa soạn lại đống quần áo, nhìn về phía Vân Lục nói:"Mẹ không đi đâu,con ăn cùng bọn họ là được."
“Dù sao mẹ cũng phải mời đoàn đội đi ăn,đúng chứ?"Dương Yến xoa xoa mũi Vân Lục,tâm tình thả lỏng hơn.

Vân Lục "a" một tiếng, “Đúng vậy.”
Phòng làm việc của Dương Yến có rất nhiều người.
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Giang Úc,còn có tính tình của hắn liền biết là bữa này không ăn nổi.

Vân Lục nói:"Để con mời họ cho,con đi đặt bàn."
“Không cần, đứa con gái ngốc này."
Dương Yến cười nói, nhưng là Vân Lục đã cầm lấy điện thoại,cửa bị gõ hai cái,hai mẹ con nhìn qua, Giang Úc dựa vào cửa nói:"Con đặt bàn rồi,ở lầu tám của buổi diễn,trực tiếp đi lên là được."
Nói xong Giang Du Du cũng đi theo thăm dò:“Đúng vậy đúng vậy,hải sản ở lầu tám ngón lắm,dì đừng khác sáo,đây là anh hiếu kính dì."
Hai người vừa mới nãy ở bên ngoài ai cũng không thoải mái.Dương Yến nhìn chàng trai mặc bộ quần áo màu đen,lúc này mà không đồng ý thì mọi người sẽ không vui,Dương Yến gật đầu:"Cậu vất vả rồi."
Giang Úc cười một cái, vẫy tay ý bảo Vân Lục lại đây.

Vân Lục siết chặt điện thoại,nhìn Dương Yến một cái,hôn lên má bà sau đó lại lộc cộc giày cao gót đi về phía Giang Úc,Giang Úc duỗi tay ôm eo cô mang người đi ra ngoài.

Giang Du Du cầm tay Vân Lục đi theo
Dương Yến nhìn ba người biến mất ở cửa, thở dài một hơi,mấy nhà thiết kế bây giờ mới dám nói ra tiếng.
“Dương tổng, con rể của bà đẹp trai quá.”
“Hơn nữa còn rất có tiền.”
“Vô nghĩa, đó là Giang thái tử có thể không có tiền sao?"Trợ lý khuấy ly cafe vẻ mặt hâm mộ:"Dương tổng,có con rể như vậy phải giữ chặt,nhanh chóng cùng con gái bà kết hôn nắm chặt trong tay…"
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà bọn họ vẫn còn trẻ,Vân Lục nếu sốt ruột quá chỉ sợ là dọa đến Giang thái tử."
Thiếu gia nhà có tiền làm sao muốn kết hôn sớm,không thiếu tiền sẽ có một đám con gái vây quanh không chơi tám mười năm có thể ngoan ngoãn tiến vào hôn nhân sao?
Tiến vào cũng không nhất định sẽ thành thật.
Mấy cái người mẫu đều xúc động tìm bạn trai thiếu gia hào môn ra tay hào phóng,nhưng lại không có tình yêu.

Trên giường chơi chơi,xuống giường sẽ chia tay,con gái như vậy rất hèn mọn.
Nghe các cô ấy cảm khái.
Dương Yến nhịn không được nói: “Không phải, là hắn muốn kết hôn,muốn Vân Luck sớm gả cho hắn."
“Ha? Dương tổng, thiệt hay giả?”
“Không phải đâu?”
“Vân Lục đây là nhặt được bảo vật rồi?”
Dương Yến: “Cho nên, không phải Vân Lục sốt ruột.”
“Hả”“Dương tổng, tôi không tin được đâu."
Nhưng là Dương Yến sẽ không nói dối,mọi người bán tính bán nghi,lại có chút hâm mộ.

Sau khi thu dọn xong,Dương Yến cùng đoàn đội lên lầu,người mẫu có tận 10 người phải chia ra làm hai thang máy.
Dương Yến đi đầu,mới ra thang máy.
Một đám người bước chân dừng lại.
Nhà ăn cũng đi ra đoàn người,đi đầu là người đàn ông cúi đầu nghe thư ký nói chuyện.

Ông hơi ngẩng đầu,đụng phải đoàn người Dương Yến,ánh mắt dừng trên người bà một lát,gật đầu.

Dương Yến cũng kinh ngạc,nhớ ra là cha Giang Úc cũng gật đầu lại.
Phía sau người mẫu lại hít vào một hơi.

Gặp thoáng qua Giang Lục,người đàn ông thành thục ổn trọng,mặt như dao khắc,đôi mắt hẹp dài,cả người đều là mị lực.
Đi ngang qua nhau, mơ hồ còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Sau Vào nhà ăn sau.
Mấy người mẫu mới kêu lên: “Dương tổng, thông gia của bà sao.”
“Cha của Giang Úc Giang Lục.

Chậc, người đàn ông độc thân hoàng kim.”
“Vợ ông ấy qua đời đã nhiều năm nhưng ông ấy cũng chứ tái giá.

Dương tổng,gen Giang gia thật tốt,ai cũng chung thủy…."
Dương Yến đi ở phía trước, nghe nghị luận đằng sau.

Giang Úc nói không phải là giả? Sau khi bà ngồi vào bàn ăn,cầm lấy điện thoại gõ hai chữ Giang Lục.

Bà muốn hiểu biết một chút.
Tình huống Giang gia.
Mấy người thấy bà tra,cười nâng cằm:"Dương tổng,không cầm để tôi nói cho bà."
“Giang gia xác thật là không ít người thâm tình,từ ba của Giang Úc….

"
Người mẫu bắt đầu nói, Dương Yến giương mắt nghe.

Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Bà thật sự là sợ.

Sợ Vân Lục mắt cũng bị mù như bà,tìm lại người như Vân Xương Lễ để rồi hối hận không kịp.

*
Nhà ăn Vân Lục đặt là một nhà hàng được đề cử.

Món ăn Quảng Đông là chính.
Sau khi đi lên bậc thang,Vân Lục cầm lấy điện thoại,gọi cho Lý Viên:"Buổi tối các cậu ăn ở đâu?"
Bởi vì sau buổi diễn GY còn có 1 buổi phỏng vấn cho nên không thể đi cùng Dương Yến,Vân Lục muốn đặt bàn hộ bọn họ.
Lý Viên đang đi trên đường,mơ hồ nói:"Tí nữa tụi tớ tùy tiện ăn là được,tớ gọi người đưa tới,các cậu đang ăn à?"
“Hả? Chuẩn bị ăn.” thanh âm Vân Lục dịu dàng,muốn nói gì nữa nhưng lại thấy Giang Úc đang híp mắt nhìn cô,Vân Luck cứng đờ dừng lại,nhớ tới hắn muốn giải tán nhóm,trái tim run lên,quyết định không nói gì nữa:"Tớ tắt máy đây"
"Ok.” Lý Viên nói xong, tắt trước.
Vân Lục cất điện thoại,ba người đi đến phòng bao,đi chưa được vài bước,Giang Úc nhẹ nhàng hỏi:"Mua Tinh Diệu cần bao nhiêu tiền?"
Vân Lục sửng sốt.
Cô ngẩng đầu, “Mua?”
“Anh mua.”
Anh mẹ nó mua được,em không cần di công ty làm,sẽ không còn thấy Thành Ly nữa!!
Bực mình.
Em đây là ép anh!!!
Hừ.
Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay còn có, chờ.

????????????????????????????????????????????????????????????
Có ai dậy sớm không nèooo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận