Tôi ra vườn rau sau nhà hái một ít rau hẹ, chuẩn bị để tối xào với trứng, nhưng vừa mới quay ra đến sân, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên. Ngoảnh đầu lại nhìn, tôi chỉ kịp thấy Tiểu Minh Viễn chạy hộc tốc vào sân nhanh như tên lửa, rồi vội vàng đóng cổng lại, sau đó mởi thở phào một hơi, ngồi phịch xuống đất.
Tôi đang định hỏi nó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng chó sủa vang lên, rồi hình như đám chó vừa sủa vừa lao mạnh vào cổng nhà tôi nữa. Tôi lập tức hiểu ra căn nguyên sự việc, liền đưa tay ra vặn tai thằng nhóc.
Thằng nhóc lập tức kêu lên oai oái cầu xin: “Cô ơi, cô nhẹ tay một chút đi mà!”
“Cô mà nhẹ thì cháu có nhớ được không?” Tôi cốc mạnh lên đầu nó một cái, giận dữ nói.
Tiểu Minh Viễn rất biết xem xét tình thế, vừa nhìn thấy vẻ mặt tôi, lập tức ra vẻ ngoan ngoãn nhận lỗi: “Cô ơi, sau này cháu không dám như vậy nữa đâu, cô đừng giận mà!”
“Thế là này lại là sao nữa đây? Sao lại bị cả một đàn chó sau lưng như thế, nhỡ bị bọn chúng nó cắn thì phải làm sao?” Nghĩ đến bộ dạng hung hăng dữ tợn của đám chó đó, tôi không khỏi cảm thấy rùng mình, rồi không kìm được đánh mạnh vào mông thằng nhóc một cái.
Tiểu Minh Viễn vừa đưa tay xoa mông vừa nghiêng đầu trả lời: “Anh Đại Hà nói tặng cho cháu một con chó con mà con Đại Khôi nhà anh ấy sinh, nhưng bảo cháu phải tự bắt. Khó khăn lắm cháu mới bắt được một con, kết quả là bị Đại Khôi đuổi theo tới tận đây, còn suýt bị nó cắn vào mông nữa.”
Đại Khôi là con chó săn nhà chị Thiết Thuận nuôi, trong cả Trần Gia Trang này thì nó là hung dữ nhất, đám chó trong thôn đều răm rắp nghe lời nó. Tiểu Minh Viễn đã muốn có nó từ rất lâu rồi, nên suốt ngày chạy qua nhà Đại Hà, chỉ muốn lừa được Đại Khôi về đây. Nhưng bất kể thằng nhóc có dụ dỗ thế nào, Đại Khôi cũng không thèm để ý đến nó. Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Đại Khôi sinh con, ngày nào nó cũng mong ôm được một con chó con về nhà.
Mới thoáng đó mà đã hơn nửa năm trôi qua, bắt đầu từ tháng Sáu, lũ gà trong trại đã dần đẻ trứng, mọi việc cũng trở nên ổn định, mỗi ngày chúng tôi đều thu được hơn hai ngàn quả trứng gà, số tiền bỏ ra đã bắt đầu thu lại được. Rồi sau đó, những việc mà tôi có thể làm ngày càng hạn chế, vấn đề tiêu thụ và quản lý ở trại nuôi gà đều do một mình Lưu Giang lo, còn tôi dưới sự khuyên bảo của thím Ba, đã mở một phòng khám nhỏ, chuyên khám các bệnh lặt vặt cho bà con trong thôn.
Nói ra cũng thật buồn cười, trước đây đám trẻ con trong thôn đều thích chạy đến nhà tôi chơi, vì trên giường lò nhà tôi có nhiều đồ ăn vặt nhất, nhưng từ sau khi tôi mở phòng khám, bọn nhóc không dám đến đây nữa, ngay cả Đại Hà cũng chỉ dám đứng ngoài cổng gọi Tiểu Minh Viễn ra ngoài chơi.
Năm 1982 là một năm có nhiều biến động. Đầu năm, Trần Gia Trang đã được kéo điện, đến tháng Bảy, chú trưởng thôn lên xã tranh thủ được một khoản ngân sách chi cho giáo dục, rồi sau gần một tháng cố gắng của tất cả mọi người, Trần Gia Trang cuối cùng đã có trường tiểu học đầu tiên. Bây giờ thì lũ trẻ con trong thôn hàng ngày không cần phải cuốc bộ mấy dặm đường núi để qua thôn kế bên đi học nữa.
Đến tháng Tám, Tiểu Minh Viễn đã tròn bốn tuổi, tôi liền đưa nó đến trường đi học.
“Mau vào nhà làm bài tập đi!” Tôi đưa tay tháo cặp sách trên lưng nó xuống, khẽ dặn dò.
Tiểu Minh Viễn cười toét miệng: “Hôm nay cháu không có bài tập cô ạ.”
“Lại không có bài tập sao? Đã suốt một tuần liền cháu không có bài tập về nhà rồi đấy nhỉ?” Tuy tôi cũng nghĩ trẻ con thì không cần phải học quá nhiều, nhưng liền một tuần không có bài tập về nhà thì đúng là lạ quá, dù chỉ bắt bọn nhỏ vẽ một cái vòng tròn thôi cũng được mà. Nhưng sau đó nghĩ đến chất lượng của giáo viên trong trường thời buổi này, tôi cũng chỉ biết thở dài mà thôi.
Tiểu Minh Viễn bị tôi bắt ngồi đọc sách thiếu nhi. Dưới sự dạy dỗ của tôi và Lưu Giang, bây giờ nó cũng đã biết một số chữ rồi, nhưng phần lớn chữ trên sách thiếu nhi thì vẫn chưa đọc được, chỉ có thể vừa xem hình vừa đoán mà thôi. Tôi vào trong bếp thu dọn một chút, rồi chuẩn bị cơm tối.
Vừa định nhóm lửa, Tiểu Minh Viễn đã bê một chiếc ghế nhỏ đi tới, rồi không chờ tôi phân bua, giành ngay lấy công việc của tôi. Thấy nó chủ động làm việc nhà, tôi cũng vui vẻ để nó làm, rồi vừa thái rau vừa nói chuyện với nó.
Tôi phát hiện hôm nay thằng nhóc rất ngoan ngoãn, nghe lời, khi nói chuyện còn cố ý lấy lòng tôi. Hình như thằng nhóc này đang có việc gì đó muốn nhờ cậy tôi, nhưng tôi vẫn làm bộ như không biết, chờ nó tự nói. Đến lúc cơm sắp chín, Tiểu Minh Viễn rốt cuộc đã thử thăm dò: “Cô ơi, đám chó con nhà anh Đại Hà trông đáng yêu lắm, đều đã mở mắt cả rồi, hôm nay còn liếm ngón tay cháu nữa.”
Thì ra là thế, chắc thằng nhóc này vẫn còn nghĩ đến việc nuôi chó đây. Thực ra tôi cũng không phản đối nó nuôi chó, tuy là hơi bẩn một chút, nhưng trẻ con nuôi thú cưng không những có thể làm tăng thêm lòng nhân ái, còn có thể giúp chúng có tinh thần trách nhiệm, coi như là một công đôi việc.
Được tôi cho phép nuôi chó, suốt cả buổi chiều, Tiểu Minh Viễn vui vẻ vô cùng, đến tối còn nhất quyết đòi kéo tôi qua nhà Đại Hà xem lũ chó con.
Sau khi ăn cơm xong, tôi dắt Tiểu Minh Viễn ra ngoài tản bộ, nhân tiện ghé đến trại nuôi gà xem xét một chút.
Nhưng vào trong trại nuôi gà rồi, chúng tôi lại không thấy Lưu Giang đâu, hỏi ông Bảy thì mới biết cậu ta đã lên thị trấn từ sáng sớm rồi, đến bây giờ vẫn chưa về. Đầu năm nay, Đội trưởng Lưu và Tiểu Lam đã chính thức công khai quan hệ, đến cuối tháng vừa rồi nghe nói họ chuẩn bị kết hôn, sau đó thì Lưu Giang thường xuyên chạy lên thị trấn, xem có chuyện gì có thể giúp đỡ được không. Hôm nay chắc cậu ta lại lên đó để chuẩn bị cho hôn lễ của anh họ rồi.
Ông Bảy và chú Xa Lão Bả Thức quét dọn trại nuôi gà rất sạch sẽ, không hề có chút mùi khó ngửi nào. Tôi đi vòng quanh trại nuôi gà một lát, sau đó dẫn Tiểu Minh Viễn về nhà.
Vừa đi qua chỗ cây hòe lớn, tôi chợt nhìn thấy có một người đang đi về phía chúng tôi. Tôi nheo mắt, trong lòng thoáng qua sự căm ghét.
Nếu nói trong Trần Gia Trang có ai đó khiến tôi ghét nhất, thì không nghi ngờ gì chính là gã này. Đầu tháng Chín, trên xã điều hai giáo viên tới đây, một người là Tiểu Ngô – cô giáo dạy Tiểu Minh Viễn, người còn lại chính là gã Lý Kiến Quốc này.
Lý Kiến Quốc chừng hai tư, hai lăm, trình độ không cao, chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, nghe nói trong nhà có người làm quan trên xã, nên đã sắp xếp hắn ta đến đây làm giáo viên tiểu học. Tất nhiên, thời buổi này người biết chữ còn không nhiều, tốt nghiệp trung học cơ sở đi làm giáo viên cũng là chuyện thường thấy. Nhưng vấn đề là, nhân cách của cái gã này quả thực không ra sao cả.
Vừa đến Trần Gia Trang chưa được mấy hôm hắn đã để ý đến tôi, mới đầu còn thường xuyên chạy qua nhà tôi, bị tôi mắng ấy lần vẫn không chừa, cứ dày mặt đeo bám. Có một lần khi hắn đang động chân động tay với tôi thì gặp lúc à tôi ăn cơm, bị cậu ta tẩn ột trận, từ đó mới biết điều hơn một chút.
Mà cái gã Lý Kiến Quốc đó cũng chẳng phải người lương thiện, không sơ múi được gì ở chỗ tôi, chưa được mấy hôm đã chuyển mục tiêu sang cô con gái Mã Nha Đầu của chú Năm Lưu ở gần trường học. Cô bé đó mới mười tám tuổi, ở Trần Gia Trang này cũng có thể coi là xinh đẹp rồi, chỉ là chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, có vẻ hơi nhà quê một chút. Lý Kiến Quốc thực ra cũng không xấu trai, còn đeo thêm cặp mắt kính làm bộ làm tịch, dáng vẻ như thành phần trí thức, mới mấy hôm đã khiến cô bé say như điếu đổ, tình ý mặn nồng hết sức.
Nếu là trai chưa vợ gái chưa chồng, hai bên tới với nhau cũng hẳng có gì là không được cả, nhưng tôi nghe nói Lý Kiến Quốc đã kết hôn rồi, làm thế này không phải là đùa giỡn tình cảm của con gái nhà người ta sao? Cái tên khốn này, đúng là một kẻ vô liêm sỉ!
Lúc này trời cũng đã gần tối, xung quanh lại không có người, tình hình quả thực là rất không hay.
Tôi nhìn ngó xung quang, trên mặt đất đến viên gạch cũng chẳng có, lát nữa nhỡ thật sự phải giáp mặt với hắn ta, chắc tôi sẽ bị thiệt thòi lớn. Suy nghĩ một chút, tôi quyết định lấy chiếc dùi cui điện trong nhẫn không gian ra, dù đã hết điện, nhưng dùng tạm như dùi cui bình thường thì cũng không có vấn đề gì.