Ngày 1 tháng 7 năm 1994.
Đây là ngày nóng nhất từ
đầu hè đến nay, ngay từ sáng sớm đã có tiếng ve sầu kêu inh ỏi. Căn phòng học
hết sức ngột ngạt, mấy chiếc quạt trần hoạt động không ngừng, nhưng học sinh
vẫn mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Cổ Hằng lặng lẽ ngoảnh
đẩu nhìn Minh Viễn ngồi phía sau mình, thấy Minh Viễn đang ngồi đàng hoàng trên
ghế, dáng vẻ vẫn nghiêm túc hệt như trước đây, cứ như là chưa từng có chuyện gì
xảy ra vậy.
Một lát sau tiếng chuông
vang lên, mọi người trong phòng học đều không có động tĩnh gì. Mấy hôm nữa là
tới kỳ thi đại học, mọi người đã không còn mẫn cảm với tiếng chuông tan học như
trước nữa... Chỉ trừ Minh Viễn. Vừa nghe thấy tiếng chuông, cậu lập tức gấp
cuốn sách trong tay lại, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc trên bàn, rồi khoác cặp lên
vai, rảo bước đi ra ngoài, vẫn vội vã hệt như ngày trước.
Cổ Hằng cũng chẳng có
thời gian mà sắp xếp, vội vàng nhét hết sách vở vào cặp, rồi đuổi theo Minh
Viễn.
"Minh Tử, Minh
Tử!" Cũng chỉ chậm có mấy giây, nhưng khi ra ngoài Cổ Hằng thiếu chút nữa
đã để mất dấu Minh Viễn, nên đành vội vã cất bước đuổi theo sau, lớn tiếng gọi:
"Chú đi nhanh như vậy làm gì, đợi anh một chút!"
Minh Viễn đi chậm lại
một chút, rồi xoay người với vẻ không vui ra mặt, nhỏ giọng nói: "Anh
nhanh lên nào, lát nữa mà về nhà muộn, cô em lại lo lắng đấy."
Cổ Hằng hơi ngẩn ra, cơ
thể trở nên cứng đờ.
"Còn không đi nhanh
lên!" Minh Viễn buồn bực kêu lên một tiếng, bước đi nhanh hơn.
Cổ Hằng dừng lại mất mấy
giây, rồi giẫm mạnh chân xuống đất một cái, cuối cùng vẫn đành đuổi theo.
Nhà Minh Viễn cách
trường rất gần, Cổ Hằng đã ở đó hơn một năm nay, sống một cuộc sống bình lặng.
Đến khi xảy ra vụ tai nạn vào hai mươi ba ngày trước, nó đã hoàn toàn hủy hoại
cuộc sống đơn thuần của hai người.
Con ngõ vẫn bình lặng
như mọi khi, ngay cả ánh mặt trời nóng bỏng cũng phải gờm mình ở nơi này, trong
không khí còn thấp thoáng một vẻ âm u và ẩm thấp, nhưng Cổ Hằng chẳng cảm thấy
vui vẻ chút nào.
Vừa mới bước qua cổng,
Minh Viễn đã lớn tiếng gọi to:
“Cô ơi, bọn cháu về rồi
này."
Ngôi nhà chìm trong tĩnh
lặng, ngọn gió vi vu thổi phớt lên lùm cây dành dành rậm rạp ngoài sân, lá cây
hơi xao động, nhưng chẳng phát ra chút âm thanh nào. Chú mèo nhà hàng xóm đang
ngồi trên tường nheo mắt lại nhìn họ, rồi đột nhiên đứng dậy nhảy vút một cái
từ trên tường xuống, nháy mắt đã biến mất trong lùm cây...
Minh Viễn dường như
chẳng hề phát giác ra sự tĩnh lặng đến lạ thường của căn nhà, vẫn chậm rãi cởi
giày như mọi khi, rồi bỏ cặp xuống sofa, sau đó vội vã chạy vào bếp: "Cô
ơi, tối nay cháu muốn ăn thịt kho tàu."
Cổ Hằng đi theo sau lưng
Minh Viễn, trong lòng càng lúc càng cảm thấy quái dị. Trước đó, cậu đã loáng
thoáng cảm thấy Minh Viễn có gì đó không ổn rồi, nó quá bình tĩnh, quá tr, cứ
như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bây giờ xem ra vấn đề của Minh Viễn còn
nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Một lát sau, Minh Viễn
chạy từ trong bếp ra, mặt mày nhăn nhó nói: "Cô em nói trong nhà hết thịt
ba chỉ rồi, lát nữa chúng ta ăn cá kho ngọt." Nói xong lại chạy vào bếp,
bắt đầu bận rộn làm cơm. Vừa làm cơm, cậu còn vừa nhỏ giọng nói cười với không
khí bên cạnh, cứ tựa như, Chung Tuệ Tuệ vẫn còn ở bên cạnh vậy.
Cổ Hằng vừa sợ hãi vừa
hoảng hốt, cảm thấy không khí xung quanh mình tràn đầy sự quỷ dị, đột nhiên có
một nỗi xung động muốn chạy về nhà. Nhưng cậu rốt cuộc vẫn nhịn được, cố giữ
cho mình bình tĩnh, rồi ngồi xuống như không có việc gì xảy ra, mở ti vi xem
như thường ngày.
Minh Viễn bận rộn trong
bếp chừng nửa tiếng thì cơm nước xong xuôi, rồi cậu xách nồi cơm điện ra, nói
với Cổ Hằng; "Hằng Tử, anh vào bê thức ăn giúp một tay đi, một mình cô em
không bê hết."
Cổ Hằng hơi đơ ra, sau
khi do dự một chút thì chậm rãi đứng dậy, bước từng bước vào bếp. Trên chiếc tủ
nhỏ trong bếp có đặt bốn đĩa thức ăn và một bát canh, tất cả đều được nấu rất
nhiều. Đây là những món ăn mà Chung Tuệ Tuệ hay nấu khi còn ở nhà, cô thường
nói con trai nên ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể khỏe mạnh.
"Anh còn ngây ra đó
làm gì, nhanh lên đi!" Minh Viễn lại đi vào trong bếp, mở tủ bát ra, lấy
ra ba chiếc bát và ba đôi đũa.
Trở lại phòng ăn, Minh
Viễn bày bát đũa ra, rồi xới cơm, sau đó quay sang cười nói với chiếc ghế trống
bên tay phải: “Cô ăn cơm đi, cá hôm nay tươi lắm đấy."
Cổ Hằng nhìn đăm đăm vào
Minh Viễn, cảm thấy cơm hôm nay khó nuốt vô cùng.
Bữa cơm này đối với Cổ
Hằng chẳng khác gì cực hình, nhưng cậu vẫn phải kiên nhẫn chịu đựng, thậm chí
sau đó, cậu còn chủ động đi thu dọn bát đũa giống như mọi ngày. Đợi sau khi mọi
việc trong nhà đều đã xong xuôi, Cổ Hằng mới dám lấy hết can đảm, trầm giọng
nói với Minh Viễn: "Minh Tử, chúng ta nói chuyện một chút nhé!"
Minh Viễn lùi về phía
sau hai bước, cách ra xa hơn một chút: "Anh có chuyện gì vậy? Để về sau
hãy nói, em còn đang bận. Cô em bảo em đi tìm sách giúp, đúng không cô?"
Cậu nhìn về phía sau lưng Cổ Hằng mà cười nói, khuôn mặt rạng rỡ vô cùng, nhưng
Cổ Hằng nhìn mà trái tim đau nhói.
"Minh Tử, chú nghe
anh nói!"
"Anh không thấy em
đang bận sao?" Cậu đột nhiên nói lớn, những đường nét trên khuôn mặt trở
nên cứng đờ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Cổ Hằng đột nhiên hiểu ra, thực ra
Minh Viễn cũng biết hết tất cả.
"Minh Tử..."
"Anh về đi!"
"Bốp..." Cổ
Hằng tát cho Minh Viễn một cái thật mạnh, khiến cậu phải lùi về phía sau mấy
bước, rồi loạng choạng ngã phịch xuống đất: "Minh Tử, chú hãy tỉnh táo lại
đi! Cô Chung đã đi rồi!"
Minh Viễn không nói năng
gì, cúi gằm mặt xuống, rất lâu rất lâu sau, Cổ Hằng mới nghe thấy một tiếng nức
nở tràn ngập kìm nén, nặng nề, và đau thương vang lên...
Một lát sau, có nước mắt
rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm vào tấm thảm trái sàn trong phòng khách, để
lại những vệt nước đậm nhạt không đều...
Bắc Kinh. Ngày 15 tháng
7 năm 1994.
"Không có người này
ạ?" Kim Minh Viễn ngẩn ngơ nhìn bà cụ hiền từ trước mặt, đầu óc có chút
choáng váng, lẩm bẩm nói: "Không phải chứ bà ơi, bà thử nghĩ kỹ lại giúp
cháu xem, trước đây cô cháu đúng là từng ở đây mà. Cô cháu họ Chung, trong nhà
còn có bà ngoại, nhà chồng họ Kim."
Nhưng bà cụ vẫn lắc đầu:
"Cậu bé ơi, tôi ở trong con ngõ này nhiều năm rồi, ở đây thật sự không có
cô gái nào họ Kim hay họ Chung cả. Có phải cậu tìm nhầm chỗ rồi không?"
Kim Minh Viễn không nói
gì, chỉ nhìn tấm bảng tên bên ngoài con ngõ mà so sánh hết lần này tới lần
khác... Sao lại nhầm đuợc chứ? Địa chỉ này, từ lần cậu lén ghi lại cho đến bây
giờ đã được biết bao năm, mỗi năm cậu đều lấy ra xem không chỉ một lần, rồi
tưởng tượng đến cảnh có một ngày cậu và cô cùng trở lại đây.
Nhưng, cô đã không còn
nữa rồi...
Kim Minh Viễn bước từng
bước ra khỏi con ngõ. Ánh nắng bên ngoài rất chói chang, chiếu rọi mọi thứ xung
quanh, cái nóng hầm hập đổ dồn tới từ khắp mọi nơi, nhưng không biết tại sao,
cậu chỉ cảm thấy lạnh. Cái lạnh tỏa ra từng chút một từ trong xương cốt, khiến
chân tay cậu đều lạnh giá, nhưng trong đầu lại rất nóng. Cậu có cảm giác trời
đất quay cuồng, mới đi được hai bước đã không chịu nổi nữa, loạng choạng tựa
người vào bức tường rồi ngã xuống.
Suốt một tháng sau đó,
cậu đã đi từng ngõ lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, tìm đến những nơi mà cô có lần nhắc
đến với cậu, như miếu thành hoàng, như con ngõ cổ, rồi còn cả trường đại học mà
cô từng theo học nữa. Nhưng, bất chấp mọi nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng cậu vẫn
không thể phát hiện ra bất cứ dấu tích nào về sự tồn tại của cô.
Cậu đã phải khổ sở van
nài thầy giáo phòng Giáo vụ trong trựờng đại học, nhờ thầy tìm giúp hồ sơ của
tất cả sinh viên từ năm 78 đến năm 81, nhưng vẫn không có cô.
Cậu càng tìm kiếm, lại
càng phát hiện ra nhiều điểm đáng ngờ, có những thứ ngay từ nhỏ cậu đã cảm thấy
rất kỳ lạ, nhưng lại chưa từng hoài nghi. Cô của cậu không gì là không làm
được, bất kể lúc nào, cô luôn có thể kiếm ra những món điểm tâm ngon tuyệt,
những bộ quần áo bắt mắt, và còn rất nhiều tập ảnh mà cậu chưa từng được thấy
bao giờ. Hơn nữa, cô còn hay kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị và mang
đầy tính triết lý.
Trong lòng cậu, cô giống
như một nàng tiên trên trời. Một ngày nào đó cô đã từ trên trời bay xuống, chỉ
bởi vì cậu.
Cũng giống như lúc này,
bất kể cậu có tìm kiếm thế nào, cùng không thể tìm được dấu tích về cuộc sống
trước đó của cô. Trước khi cô xuất hiện ở Trần Gia Trang, chẳng ai quen cô,
cũng chưa có người nào từng gặp cô. Chỉ có bà Trần là không ngừng miêu tả về bộ
dạng của cô khi xách theo chiếc va li cồng kềnh bước từng bước vào Trần Gia
Trang năm đó.
Hôm trở lại thành phố S,
Cổ Hằng tới ga xe lửa đón cậu, vừa thấy cậu loạng choạng từ phía trong bước ra,
nước mắt của Cổ Hằng đã lập tức tuôn xuống lã chã. Mới một tháng không gặp,
Minh Viễn dường như đã biến thành một con người khác, gầy đi rất nhiều, bộ quần
áo vốn vừa người nay trở nên rộng thùng thình, hai má vốn căng đầy thì giờ hóp
hẳn xuống, đôi mắt trở nên thâm quầng phát sợ, làn da vừa đen vừa vàng vọt,
dáng vẻ hệt như một người suy dinh dưỡng.
Suốt bao nhiêu năm nay,
có bao giờ trông cậu lại nhếch nhác như thế? Cậu luôn được Chung Tuệ Tuệ chăm
sóc cẩn thận, ngay đến việc quên uống sữa buổi sáng cũng bị nhắc nhở một hồi,
từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là đứa con trai thời thượng nhất, khỏe mạnh nhất trong
đám đông.
"Minh Tử!" Cổ
Hằng ngoảnh mặt sang một bên lén lau khô nước mắt, rồi cố gượng cười bước đến
đón: "Chú làm sao thế này, trông cứ như nạn dân châu Phi vậy."
Minh Viễn cố nặn ra một
nụ cười: "Chỉ là... ăn ngủ không được tốt lắm thôi."
Về đến nhà, Minh Viễn bị
Cổ Hằng lôi đi tắm rửa và thay quần áo, lúc chuần bị đi lên lầu nghỉ ngơi, cậu
đột nhiên dừng bước, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt
bên trái cầu thang, rất lâu rất lâu sau vẫn không động đậy. Khi Cổ Hằng từ bên
ngoài mua cơm quay về, đi tìm khắp nơi mà vẫn chẳng thấy cậu đâu, cuối cùng mới
chợt nhớ ra điều gì đó, bèn rón rén đẩy cửa phòng của Chung Tuệ Tuệ ra.
Căn phòng vẫn yên tĩnh
như thế, rèm cửa nửa khép nửa mở, có ngọn gió từ bên ngoài thổi vào mang theo
một luồng không khí nóng ẩm.
Thành phố S những ngày
tháng Tám vẫn còn nóng nực, tuy đây là tầng một, thế mà Cổ Hằng vẫn đầm đìa mồ
hôi.
Trong phòng không bật
quạt, còn Minh Viễn đã nằm ngủ say trên giường, gối đầu lên chiếc gối của Chung
Tuệ Tuệ, trong lòng ôm thêm một chiếc nữa. vẻ mặt của cậu vừa điềm tĩnh vừa yên
ả, cả người cuộn tròn lại hệt như một đứa bé sơ sinh. Cổ Hằng đã rất lâu rồi
chưa nhìn thấy cậu ngủ ngon như thế, lẳng lặng đóng cửa lại, rời khỏi căn
phòng.
Ngày 24 tháng 12 năm
1994.
Kim Minh Viễn bò nhoài
trên chiếc bàn học trong ký túc viết nhật ký. Gần nửa năm nay, cậu đã ghi lại
mọi điều mà mình nghĩ vào cuốn sổ nhật ký này. Mỗi ngày, cậu đều mở ra xem, và
hồi tưởng lại những chuyện vốn phải dần mờ nhạt đi theo năm tháng.
Khi cậu còn nhỏ, cô
thường xuyên nói ra một số từ ngữ hết sức kỳ quặc, sau khi nói xong mới đột
nhiên nhớ ra điều gì đó, liền vội vàng đưa tay lên bịt miệng, cảnh giác ngó
nghiêng xung quanh, sau đó cười híp mắt lại mà xoa đầu cậu. Về sau, khi cậu dần
dần trưởng thành, cô đã chú ý hơn rất nhiều, có khi mới nói được một nửa thì
đột nhiên dừng lại, mở to đôi mắt tròn xoe, sắc mặt trở nên hết sức kỳ quái,
rồi hỏi cậu bằng giọng thần bí vô cùng: "Vừa rồi cháu không nghe thấy gì
đúng không?"
Và cậu luôn rất phối hợp
gật đầu nói "vâng". Cô là bầu trời, là mặt đất của cậu, là cả bộ thế
giới của cậu, cô nói thế nào thì là thế đó. Đây là thói quen đã hình thành từ
khi cậu còn rất nhỏ.
Nhưng bây giờ nhớ lại,
cô đã từng nói đến những gì ấy nhỉ, nào là máy tính, Windows, World Cup, rồi
còn Olympic Bắc Kinh, thậm chí là Clinton nữa... Cậu nhớ trong một buổi tối nào
đó năm 90, khi nói chuyện với Cổ Diễm Hồng, cô thỉnh thoảng có nhắc đến cái tên
này. Nhưng mãi đến năm ngoái, khi Clinton trở thành tổng thống Mỹ, cậu mới biết
đến sự tồn tại của ông ta.
Có một số từ, đến bây
giờ cậu vẫn chưa hiểu rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Còn vẻ ngoài suốt mười
mấy năm của cô nữa.
Cô của cậu, rốt cuộc là
thần thánh phương nào?
Kèm theo sự hoài nghi,
cậu còn thấp thoáng một nỗi mong chờ. Cô của cậu không giống với người thường,
cô là tiên nữ trên trời, một ngày nào đó cô nhất định sẽ còn quay trở lại thăm
cậu.
Hôm nay là đêm Bình an
theo tập tục của phương Tây, mọi người trong ký túc đều đã đi tham gia dạ hội,
trong phòng chỉ còn lại một mình cậu. Nhưng cậu không hề cảm thấy cô đơn chút
nào, trong một đêm tối tịch mịch thế này, cậu lại càng có thể thỏa sức nhớ
nhung mà không phải ngại ngần gì cả.
Hành lang vang lên những
tiếng bước chân dồn dập, một lát sau cửa được mở ra, Vương Du Lâm toàn thân hôi
thối bẩn thỉu chạy vào, vừa cởi quần áo vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng là
xui xẻo quá, tự nhiên lại bị trượt chân ở căng tin, rồi còn ngã xuống cống nữa
mới tệ chứ. Ấy, Minh Tử này, cậu không đi tham gia dạ hội à?"
Kim Minh Viễn lắc đầu
đáp: "Tớ không thích ồn ào. Cậu không sao chứ?"
Vương Du Lâm cắn răng
nói: "Không bị thương, chỉ là bộ quần áo này không mặc được nữa rồi. Chết
tiệt thật, áo lông tớ mang đi giặt khô mất rồi, không biết bây giờ đã giặt xong
chưa nữa."
Kim Minh Viễn cười nói:
"Hay là cậu mặc tạm áo của tớ đi, bây giờ bên ngoài đang lạnh lắm."
Vương Du Lâm cũng không
khách sáo, cảm ơn một tiếng rồi trèo lên giường tầng trên tìm áo bông của Minh
Viễn. Vừa kéo mạnh một cái, từ trên giường liền có thứ gì đó rơi xuống, Vương
Du Lâm khom người xuống nhặt, rồi kêu lên một tiêng ngạc nhiên.
"Minh Tử, đây là
bạn gái cậu đúng không?" Vương Du Lâm cười hì hì trả lại ví tiền cho cậu,
nói: "Tớ sớm đã đoán được là cậu có bạn gái rồi, nếu không tại sao lại
suốt ngày từ sáng đến tôi ngồi ôm cái ví mà ngẩn ngơ chứ. Bao nhiêu cô gái theo
đuổi cậu, chưa thấy cậu tỏ ra thân thiện với ai bao giờ
Kim Minh Viễn hơi ngẩn
ra. Trong ví của cậu có kẹp bức chân dung của Chung Tuệ Tuệ, đó là kết quả của
sự cố gắng của cậu trong gần nửa năm nay. Cậu không có thiên phú về hội họa,
nhưng cậu lại có nghị lực mà người thường không có. Trước giờ cậu chỉ vẽ duy
nhất một người, là cô của cậu. Cậu vẽ lại dáng vẻ của cô khi cười, gương mặt cô
khi ngẩn ngơ, bộ dạng của cô khi trầm tư suy nghĩ, còn cả dáng vẻ của cô khi
ngượng ngùng xấu hổ...
Vương Du Lâm là một
trong những sinh viên xuất sắc nhất trong trường, đặc biệt là khả năng quan
sát. Thầy chỉ huy đã từng cảm khái mà nói rằng cậu ta có trực giác và khả năng
quan sát nhạy bén như dã thú. Sao cậu ta lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Có một, hai giây nào đó,
trái tim Kim Minh Viễn đã đập dữ dội. Cậu vốn có thể giải thích rõ ràng, nhưng
không biết tại sao lại không mở miệng, mà chậm rãi ngoảnh mặt qua, hỏi bằng
giọng như đang nói đùa: "Sao cậu biết đó là bạn gái tớ? Nói không chừng đó
là mẹ tớ thì sao?"
"Phì..." Vương
Du Lâm lập tức bật cười, nói: "Minh Tử này, mắt tớ vẫn chưa kém đến mức đó
đâu. Ánh mắt khi nhìn mẹ và khi nhìn bạn gái có thể giống nhau được sao?"
Cậu ta không chú ý tới
vẻ khác thường của Minh Viễn, sau khi cười vang hai tiếng liền khoác chiếc áo
bông của cậu lên và đi ra ngoài, để Minh Viễn ngồi một mình trước chiếc bàn
học, trái tim như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.
Bạn gái...
Kim Minh Viễn giật mạnh
mái tóc của mình một cái, trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ
đến từ này. Khi cô rời đi, cậu cảm thấy đời mình đã đi tới hồi kết, thế giới
cũng trở nên mờ mịt ảm đạm, mỗi ngày còn sống là một ngày chịu cực hình, sự đau
khổ đó tuyệt đối chẳng thể hình dung bằng từ ngừ.
Khi đó Cổ Hằng thậm chí
còn không hiểu nổi cậu, bởi Cổ Hằng cũng mất đi cô ruột của mình, cũng rất đau
khổ, nhưng, có lý do gì mà không thể sống tiếp chứ?
Có gì khác nhau đây?
Bởi vì yêu?
Nghĩ đến từ này, trái
tim Minh Viễn không khỏi nhói lên, lục phủ ngũ tạng đều như co cụm thành một
khối. Cậu không thở nổi, cậu sợ hãi, thậm chí còn có một nỗi thấp thỏm và bất
an sâu sắc.
Đó là cô của cậu, là
người đã nuôi nấng cậu từ nhỏ đến lớn.
Sao cậu lại... Sao cậu
có thể...
Nhưng, chuyện tình cảm
vốn là như thế, ai có thể khống chế được đây?
Cho đến khi Vương Du Lâm
nói ra câu đó, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh ngộ.
Thì ra, cậu yêu cô...
Bao nhiêu khó chịu, đau
đớn, khổ sở trong suốt nửa năm nay, thì ra đều chỉ bởi vì một chữ đó.
Ngày 21 tháng 11 năm
1995.
Kim Minh Viễn đang ngồi
tự học trong lớp, Vương Du Lâm và Cổ Hằng rón rén đi tới sau lưng, rồi Cổ Hằng
nở một nụ cười vừa kỳ quái vừa ám muội nói: "Minh Tử, nghe nói hôm nay chú
chủ động đi bắt chuyện với cô bé hoa khôi của trường Sư phạm. Thành thực khai
báo mau, có phái là...”
Cậu lập tức giơ tay đầu
hàng: "Đầu óc của hai người có thể thuần khiết một chút được không, tuổi
còn trẻ như vậy, sao đầu óc lại toàn chuyện đen tối." Tuy ngoài miệng cậu
nói năng rất hùng hồn, nhưng thực ra lại đang có chút chột dạ. Cậu quả thực đã
chủ động đi bắt chuyện với cô gái đó, khi đó cô ấy đang cười đùa với người ta,
lúc vui vẻ liền cười đến híp mắt lại, có một khoảnh khắc nào đó trông giống
Chung Tuệ Tuệ vô cùng.
Thế là, không biết ma
xui quỷ khiến thế nào cậu đã chạy tới bắt chuyện.
Nhưng chỉ mới thăm dò
vài câu rồi cậu đã đi ngay, cô gái đó... đến bây giờ cậu vẫn chưa biết tên là
gì, tuy cô ta có một nụ cười rất giống Chung Tuệ Tuệ, nhưng không phải là cô.
Ánh mắt, vẻ mặt, còn cả
những cử chỉ nhỏ, chỉ trong một giây cậu đã tìm được mấy chục sự khác biệt giữa
Chung Tuệ Tuệ và cô ta.
Cô... vẫn chưa tới...
Ngày 14 tháng 3 năm
1996.
Lưu Giang đến tìm cậu,
vẻ mặt rất nghiêm túc, vừa gặp mặt đã đưa cho cậu một tập tài liệu rất dày.
Minh Viễn không hiểu rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền hồ nghi mở ra xem. Sau khi đọc kỹ nội dung bên
trên, sắc mặt cậu lập tức biên đổi hẳn: "Chú Lưu..."
“Đây là điều mà cô cháu
đã dặn dò." Lưu Giang trầm giọng nói: "Thủ tục đã làm xong từ đầu năm
94, cô cháu nói tới lúc cháu trưởng thành thì giao cho cháu."
Cậu đi học sớm một năm,
lúc thi đại học còn chưa đến mười bảy tuổi, cho dù cô có lòng để lại toàn bộ cổ
phần và tài sản cho cậu thì cũng không cần phải vội vàng như thế.
Tại sao cô lại...
Trái tim Minh Viễn đột
nhiên đập thình thình dữ dội, cậu còn nhớ ngày đó cô bỗng nhiên tỏ ra rất lạ
thường, suốt ngày thấp thỏm, muốn nói gì đó mà lại thôi, cứ giống như cô sớm đã
biết rằng bản thân sắp phải rời đi vậy.
Cô sớm đã muốn rời đi
rồi sao?
Vậy liệu cô có còn trở
lại không
Minh Viễn ngồi đờ đẫn
trong ký túc suốt một ngày, không ăn không uống, cũng không nói một câu.
Một chút hy vọng nhỏ
nhoi cuối cùng của cậu cũng đã bị dập tắt hoàn toàn.
Cô sẽ không bao giờ trờ
lại nữa.
Vậy, rốt cuộc cậu sống
là vì cái gì đây?