Vấn đề của Ngô Xuân Mai chưa có câu trả lời, chia tay thì luyến tiếc, không chia tay thì khả năng được ở bên nhau cực kỳ nhỏ, chỉ có thể giao cho thời gian quyết định.
Không biết là do đã hẹn trước, hay là do thần giao cách cảm, rất nhanh Uông Ngạn Quân cũng chạy đến nhà Cao Lương, hắn giả mô giả thức nói là tới xem Cao Lương, trên thực tế đôi mắt chưa rời khỏi người Ngô Xuân Mai.
Cao Lương còn không biết tâm tư của hắn sao, vội nhường không gian cho bọn họ tâm sự, hai người này so với cô và Lý Tuấn Nghị yêu xa lúc trước còn khổ hơn, mình tốt xấu gì còn có thể hy vọng, bọn họ không dám hy vọng gì.
Cao Lương đi ra sân trêu hai đứa cháu, ngày mai ăn tết, chiều ngày mai anh chị họ mới về quê, đến lúc đó trong nhà liền chỉ còn mấy chị em bọn họ, nhớ tới năm trước cùng năm trước nữa ăn tết rất náo nhiệt, Cao Lương liền cảm thấy có chút tịch mịch, mỗi năm chỉ có mấy ngày tết mới là thời gian ở cạnh Lý Tuấn Nghị thật sự, kết quả năm nay còn không đón tết cùng nhau, ngẫm lại đều có chút buồn bực.
Cao San Cao Cường đều không ở nhà, đi tìm bạn học cũ đi chơi, hai đứa nhỏ này đều trọng tình cảm, tuy rằng đi học ở nơi khác vẫn là quên bạn bè ở quê.
Cao Phán không biết đi đâu, Cao Lương nhớ tới hình như con bé không nói với mình, quay đầu nhìn nhìn, hỏi cháu gái lớn tuổi hơn: "Lanh Lanh, cháu có biết cô hai đi đâu không?"
Lanh Lanh lớn lên giống mẹ, đôi mắt không lớn, nhưng sáng ngời có thần: "Là cô mặc váy sao? Hình như cô ấy đi ra ngoài rồi."
Cao Lương sửng sốt, Cao Phán mặc váy đi ra ngoài? Con bé mua váy từ khi nào, chính mình cũng chưa thấy con bé mặc bao giờ, cũng có khả năng là từng mặc rồi nhưng mình đi sớm về trễ, căn bản không biết con bé mặc cái gì ra cửa.
Thời buổi này váy mùa đông tương đối thời thượng, Cao Phán không hổ là nahf thiết kế trang phục, ăn mặc tkhá theo trào lưu.
Cô đang suy nghĩ việc này, đột nhiên nghe thấy Cao Phán gọi mình: "Chị cả, A Bưu tới."
Cao Lương vừa nhấc đầu, thấy Cao Phán đã trở lại, nguyên lai là đi gặp Lưu Bưu, con bé mặc màu trắng và váy mùa đông màu đen, tóc dài rối tung, trang điểm thanh xuân xinh đẹp, đi cùng Lưu Bưu mặc áo khoác sam cùng quần jean bạc màu, có vẻ thập phần dương quang soái khí, có hơi thở thanh xuân của người trẻ tuổi, hắn nhìn Cao Lương nhợt nhạt cười, cũng không nói lời nào.
Cao Lương vội đứng lên, lấy ghế cho A Bưu: "A Bưu tới à? Ngồi đi.
Ở trường học học tập tốt không?"
"Cũng ổn." A Bưu rút tay khỏi túi quần, tiếp nhận cái ghế Cao Lương đưa, Cao Lương chú ý tới tay hắn hơi biến thành màu đen, đầu ngón tay cùng móng tay còn lưu lại màu đen, thực hiển nhiên, đây là tàn lưu của dầu máy, trong thời gian ngắn không sạch được, đây đại khái cũng gọi là bệnh nghề nghiệp.
Cao Phán hưng phấn mà vào nhà, lấy điểm tâm ra: "A Bưu, anh ăn kẹo đi, đây là em mua."
Lưu Bưu tượng trưng cầm một viên, nói: "Cảm ơn." Hắn nhìn Cao Lương một cái, hỏi, "Bọn họ không trở về ăn tết?"
Lưu Bưu không có nói rõ là ai, nhưng Cao Lương vừa nghe liền hiểu được, hắn hỏi Lý Tuấn Nghị, liền nói: "Năm nay không có, đi tỉnh thành ăn tết."
"Vậy ăn tết không náo nhiệt." Lưu Bưu nhàn nhạt mà nói.
Cao Lương hỏi: "Thân thể ông cậu tốt không?"
Cao Phán kéo Cao Lương một chút, nói: "Chị, đừng hỏi."
Cao Lương khó hiểu mà nhìn Cao Phán.
Lưu Bưu thở ra một hơi, cúi đầu nói: "Ông nội tôi đã qua đời rồi, vào trước tiết Nguyên Đán."
Cao Lương lắp bắp kinh hãi: "A? Thực xin lỗi, tôi không biết." Ngày hôm qua đi thăm Dương Trung Hoa, cũng không nghe hắn nói tới chuyện này, chắc A Bưu không nói chuyện này với ai.
Lưu Bưu lắc lắc đầu: "Tôi không nói với mọi người, cô không biết thực bình thường.
Chỉ là không muốn thêm phiền toái cho mọi người."
Cao Phán có chút không cao hứng mà nói: "A Bưu anh không coi bọn em là bạn bè, phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không nói cho em."
Thần sắc Lưu Bưu vẫn nhàn nhạt như cũ, thay đổi đề tài: "Bên Quảng Châu có dễ tìm công việc không?"
Cao Lương nói: "Có rất nhiều cơ hội, bất quá cậu muốn tìm công việc liên quan tới sửa chữa đúng không, cái này tôi không biết nhiều, bất quá hiện tại ngành này rất thiếu người, hẳn là có thể tìm được công việc."
Cao Phán vội nói: "A Bưu chừng nào thì anh tới Quảng Châu tìm việc? Thời điểm anh tới Quảng Châu nhớ gọi điện cho em, em cho anh số công ty của em.
Đến lúc đó em giúp anh tìm chỗ ở."
Lưu Bưu liếc nhìn cô một cái, nói: "Được, cảm ơn."
Cao Phán vừa thấy Lưu Bưu đồng ý, biểu tình ngọt ngào giống như ăn mật.
Cao Lương xem Cao Phán như vậy, không khỏi than nhỏ, nha đầu này một bên nhiệt tình, A Bưu lâu lâu mới đáp lại.
Mấy người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Cao Lương giữ A Bưu ở lại ăn cơm trưa, đứng dậy đi nấu cơm.
Lúc nấu cơm, Cao Lương nhớ tới chuyện ông A Bưu không còn nữa, quan hệ của hắn và chú không tốt, có thể hắn ăn tết một mình, nếu không giữ hắn lại ăn tết với nhà mình, như vậy Cao Phán hẳn sẽ rất cao hứng.
Vì thế khi ăn cơm, Cao Lương chủ động hỏi Lưu Bưu: "A Bưu, năm nay cậu ăn tết một mìnhsao? Nếu chỉ có một mình thì tới nhà tôi cùng nhau đón tết đi."
Cao Phán hưng phấn: "Đúng đúng, tới nhà chúng em ăn tết đi, nhiều người náo nhiệt chút."
Lưu Bưu giương mắt nhìn Cao Lương, sau đó rũ mắt xuống, nói: "Không phải, tôi ăn tết cùng chú tôi."
Cao Lương có chút ngoài ý muốn, cô nhớ rõ quan hệ của Lưu Bưu với chú hắn không tốt, đây là quan hệ có cải thiện, hay là do không muốn tới ăn tết cùng? "Nga, vậy quên đi." Loại sự tình này cưỡng cầu không tốt.
Cao Phán thất vọng, vốn tưởng rằng có thể cùng A Bưu đón tết.
Ăn cơm xong, đại gia ngồi trong nhà sưởi ấm nói chuyện phiếm, Uông Lị Na tới nhà Cao Lương tìm Uông Ngạn Quân: "Anh, em biết ngay anh ở chỗ này.
Anh còn không quay về, không phải nói hôm nay đi mua hàng tết sao?" Cô ta thấy Cao Lương và Ngô Xuân Mai cũng không chào hỏi, tựa hồ hoàn toàn không coi các cô là bạn học.
Cao Lương biết Uông Lị Na cao ngạo, khinh thường kết giao với mình, cho nên cũng không dùng mặt nóng dán mông lạnh, làm bộ không nhìn thấy.
Uông Ngạn Quân nói: "Các em có đi dạo phố không? Cùng đi đi."
Cao Lương nghĩ nghĩ: "Đúng vậy, em cũng muốn mua chút hàng tết, tránh cho sáng mai không mua kịp.
Xuân Mai, đi thôi, cùng nhau đi dạo phố đi." Kỳ thật cô muốn tạo điều kiện cho Xuân Mai và Uông Ngạn Quân thêm thời gian ở chung.
Ai ngờ Ngô Xuân Mai đứng lên, nói: "Tớ không đi, tớ phải đi về."
Uông Ngạn Quân vội giữ lại: "Đi dạo lát lại về, hiện tại còn sớm mà."
Ngô Xuân Mai liếc hắn một cái, vẫn lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đầu năm em lại đến nhà Cao Lương, đến lúc đó chúng ta lại gặp."
Ánh mắt Uông Ngạn Quân ảm đạm, biết cô không muốn chạm mặt người nhà mình, liền gật gật đầu: "Vậy được rồi, anh đưa em ra xe."
Vì thế mọi người cùng nhau đi ra cửa dạo phố, Cao Lương đi xe buýt tới chợ trung tâm, nhà Ngô Xuân Mai ở hướng khác, cho nên muốn đi ra ngã tư đón xe khác, Uông Ngạn Quân liền đi cùng cô qua.
Uông Lị Na vừa thấy tức khắc liền thay đổi sắc mặt, giữ chặt Uông Ngạn Quân: "Anh, anh muốn đi đâu? Không phải đi chợ sao?"
Uông Ngạn Quân quay đầu lại liếc em gái một cái: "Em đi trước, lát anh qua chợ tìm mọi người."
Uông Lị Na cắn răng, cố nén cảm giác khó chịu xuống, thanh âm không lớn không nhỏ nói: "Có phải anh bị ma quỷ ám rồi, con bé xấu xí đó thì có cái gì chứ?" Uông Lị Na tuy rằng đã đi làm, nhưng EQ cũng không tăng theo tuổi tác của cô, từ trước tới nay cô ta đã khinh thường Ngô Xuân Mai, không chỉ có khinh thường xuất thân, còn khinh thường cả diện mạo, dù hiện tại Ngô Xuân Mai là sinh viên, cô ta cũng cảm thấy không ra gì, rốt cuộc cô ta cũng đỗ trung chuyên, hiện tại ăn lương nhà nước, nghĩ tới chuyện anh mình cặp cùng Ngô Xuân Mai, cô ta liền cảm thấy chán ghét.
Cao Lương nghe xong lời này có xúc động muốn đánh người, mắng người không nói rõ chỗ yếu, đánh người không vả mặt, Uông Lị Na thật không ra gì.
Trong nháy mắt mặt Ngô Xuân Mai đỏ bừng, vành mắt tràn đầy nước mắt, cô chỉ có thể cắn môi làm bộ không nghe thấy, nhấc chân chạy nhanh về phía trướ.
Tính tình Uông Ngạn Quân luôn luôn ôn hòa, nghe thấy em gái nói, tức khắc tức giận đến đỏ bừng mặt, vừa định giáo huấnem gái, lại thấy Xuân Mai chạy đi, vậy nắm lấy cổ tay của cô: "Xuân Mai, em đừng đi vội.
Uông Lị Na, em mau xin lỗi, xin lỗi vì lời em vừa nói!" Giờ phút này giọng Uông Ngạn Quân vô cùng lạnh lùng, thần sắc nghiêm túc.
Uông Lị Na lộ ra thần sắc kiêu ngạo, cô ngó Ngô Xuân Maimột cái, hừ một tiếng: "Em không, dựa vào cái gì! Em chỉ nói sự thật, xấu còn không cho người khác nói?"
Ngay sau đó, một cái tát thanh thúy in lên mặt cô ta, Uông Ngạn Quân tức giận đến mức tay đều run lên, lạnh lùng nói: "Có phải đã lâu không ai dạy em cho nên em đã quên cái gì là tôn trọng rồi?"
Từ nhỏ Uông Lị Na chính là công chúa được cả nahf bao bọc, giờ phút này bưng kín mặt, trong mắt đầy nước mắt: "Anh đánh em?! Anh cư nhiên vì người phụ nữ này đánh em! Uông Ngạn Quân, có phải anh muốn lấy cô ta đúng không? Vậy được, anh cứ ở bên cô ta, tôi sẽ vĩnh viễn không nhận anh làm anh trai.
Dù sao tôi sẽ không thừa nhận cô ta làm chị dâu, tôi cảm thấy mất mặt!"
Ngô Xuân Mai đã không ngăn được nước mắt, cô liều mạng rút tay ra khỏi tay Uông Ngạn Quân, sau đó xoay người chạy đi không quay đầu lại.
Cao Lương vội đuổi theo: "Xuân Mai, Xuân Mai!"
Nhưng tốc độ Ngô Xuân Mai đặc biệt nhanh, nếu không phải Cao Lương sớm có chuẩn bị, căn bản không đuổi kịp, cô liều mạng kéo Ngô Xuân Mai lại, nhỏ giọng an ủi: "Xuân Mai, cậu đừng để lời nói của Uông Lị Na ở trong lòng, kiểu con gái hư vinh nông cạn như vậy, có tư cách gì mà bình luận chúng ta, cậu so với cô ta tốt hơn một ngàn lần một vạn lần,tới xách giày cho cậu cũng không xứng!" Cô biết sự tự tin của Ngô Xuân Mai yếu ớt như thế nào, cô ấy nỗ lực trong thời gian dài như vậy, thật vất vả mới có chút tự tin không chừng vì mấy câu nói lại sụp đổ.
Ngô Xuân Mai nghẹn ngào rút tay lại, nói: "Cảm ơn cậu! Tớ phải đi về." Tiếp tục nhấc chân chạy tới bến xe buýt, tự tôn và tự tin của cô giờ khắc này đều vỡ nát, cho rằng chính mình đã thoát thai hoán cốt, kỳ thật cô vẫn luôn xấu xí hèn mọn, vô luận cô nỗ lực bao nhiêu, đều bị người ta xem thường.
Bên này Uông Ngạn Quân phẫn nộ cực độ, thiếu chút nữa muốn xé nát Uông Lị Na, hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Được, tôi cũng không cần người em gái như vậy.
Chúng ta về sau nước giếng không phạm nước sông, vĩnh viễn không có liên quan gì!" Dứt lời xoay người đuổi theo Ngô Xuân Mai cùng Cao Lương.
Bên này Lưu Bưu cùng mấy người Cao Phán xem ngây người, không nghĩ tới sẽ phát sinh như vậy.
Lưu Bưu nhìn Uông Lị Nangồi xổm trên mặt đất gào khóc, phỉ nhổ xuống mặt đất, nói: "Tôi chưa từng thấy ai xấu xí như cô, Xuân Mai so với cô đẹp hơn một vạn lần.
Nếu cô là em gái tôi thì lúc này tôi đã đánh cô răng rơi đầy đất!"
Cao San cùng Cao Cường đều rất thích Ngô Xuân Mai, cũng nhịn không được lên án công khai Uông Lị Na.
Uông Ngạn Quân cùng Cao Lương chạy tới trạm xe buýt thì Ngô Xuân Mai vẫn chưa lên xe.
Uông Ngạn Quân áy náy và đau lòng, xin lỗi Ngô Xuân Mai, Ngô Xuân Mai dùng tay che mắt, không nhìn Uông Ngạn Quân, nói: "Em không có việc gì, em đi về trước, em muốn yên lặng một chút."
Uông Ngạn Quân nói: "Anh đưa em về."
Ngô Xuân Mai nói: "Không cần đi cùng em, nếu không về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa."
Uông Ngạn Quân bị dọa sợ, hắn suy sụp rũ vai: "Thực xin lỗi, Xuân Mai, anh cho rằng anh có thể bảo vệ em, không nghĩ tới người làm em thương tâm nhất lại là anh.
Nhưng không phải anh cố ý, anh chỉ muốn em vui vẻ, anh không muốn thấy em rơi lệ."
Ngô Xuân Mai khóc càng mãnh liệt, xe vừa lúc tới, cô vội vàng lên xe, một đường khóc lóc về nhà.
Cao Lương thở dài, năm nay mọi người đều không tốt..