Cao Lương biết, Ngô Xuân Mai và Uông Ngạn Quân hơn phân nửa là sẽ chia tay, phía trước chỉ suy xét đến khoảng cách giữa hai người, còn chưa có sự ngăn cản từ 2 bên gia đình, cũng đã cảm thấy phi thường gian nan, hiện giờ Uông Lị Na phá như vậy, sợ Ngô Xuân Mai có mười cái lá gan cũng không dám gả.
Rốt cuộc, kết hôn không phải yêu đương, không chỉ là hai người kết hợp, còn là sự kết hợp của 2 gia đình.
Cao Lương cảm thấy phi thường tiếc nuối, đều là người tốt cũng yêu nhau, cuối cùng lại chia tay thảm đạm như vậy.
Cao Lương không biết Uông Ngạn Quân như thế nào, xem chừng cũng không quá tốt, Xuân Mai vốn hẹn sang năm mới sẽ tới nhà cô, lúc này không biết còn tới hay không, cô tính mùng một sẽ đi thăm Xuân Mai.
Đêm giao thừa, tuy rằng Cao Cường cùng Cao San cũng mua pháo hoa trở về, pháo hoa đủ màu sắc nở rộ trong đêm đen, lại không có sự vui vẻ và náo nhiệt như năm trước.
Cao Lương cảm thấy có chút lạnh, quấn chặt quần áo trên người, nghĩ tới Lý Tuấn Nghị quả cảm và kiên quyết, bà nội từ ái và luôn ủng hộ mình, còn có Lý Vệ Quốc hiểu lý lẽ, tâm cô mới thoáng ấm áp hơn chút, dù Khuông Tú Mẫn không thích mình, nhưng mình cũng đủ lợi thế để không quá để tâm thái độ của bà.
Nhưng Xuân Mai chưa chắc có thể.
Năm nay lại đi nhà bác cả chúc tết, Cao Lương rốt cuộc không bị gây khó dễ nữa, mấy anh chị họ đều được Cao Lương giúp đỡ, rốt cuộc một nhà bác cả cũng không nói gì không phải.
Ăn xong cơm trưa, Cao Lương liền tới nhà Ngô Xuân Mai, cha mẹ Xuân Mai côi Cao Lương như ân nhân mà nhiệt tình chiêu đãi, sự nhiệt tình của bọn họ chân thành hơn nhiều với nhà bác cả.
Nhà Xuân Mai vẫn nuôi vịt cho Cao Vị, mấy năm nay cuối cùng cũng dư dả, mùa thu năm trước còn xây thêm một căn phòng, chỉ là còn chưa trang hoàng, mẹ Ngô nhiệt tình bê táo đỏ trứng gà cho Cao Lương: "Sang năm cháu về đấy, chúng ta đã dọn đến phòng mới, đến lúc đó sẽ có chỗ ở, cháu ở lại chơi qua đêm."
Cao Lương cười nói: "Được ạ, sang năm cháu nhất định lại đây."
Ngô Xuân Mai vẫn luôn ngồi cạnh Cao Lương, nói rất ít, trên mặt tuy rằng nhợt nhạt mỉm cười, vẫn là có chút miễn cưỡng.
Cao Lương nói: "Xuân Mai, đi với tớ ra bên ngoài một chút đi, tới mới thấy ngoài ruộng hoa cải dầu nở rồi."
Ngô Xuân Mai sửng sốt, sau đó gật gật đầu, hai người đứng dậy đi ra ngoài, tới bên ngoài, Cao Lương mới nói: "Mùng năm cậu còn tới nhà tớ không?"
Ngô Xuân Mai cúi đầu: "Tớ không muốn đi."
"Đi đi, anh Uông còn chờ cậu đó." Cao Lương khuyên.
Ngô Xuân Mai nghe thấy cái tên kia, hốc mắt liền ươn ướt: "Tớ sẽ không gặp lại anh ấy nữa."
Cao Lương thở dài: "Anh ấy lại không làm sai cái gì, cậu không thể bởi vì em anh ấy làm sai liền đối xử tuyệt tình với anh ấy như vậy."
Ngô Xuân Mai ngẩng đầu nhìn Cao Lương, trong mắt hàm chứa nước mắt: "Cao Lương, cậu cảm thấy tớ với anh ây còn có khả năng sao? Em gái anh ấy, còn có người nhà của anh ấy, bọn họ đều sẽ ghét bỏ tớ.
Dù anh ấy không chê tớ thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Chúng tớ lại không ở gần nhau, cuối cùng vẫn không có biện pháp ở bên nhau."
Cao Lương đứng lại, có chút nghiêm túc mà nhìn cô nói: "Xuân Mai, nếu các cậu bởi vì vấn đề khoảng cách mà chia tay, tớ không có gì để nói.
Nhưng nếu bởi vì người nhà của anh ấy ghét bỏ cậu mà cậu tự rút lui, điều này là không công bằng với anh Uông.
Cậu quá để ý ánh mắt của người khác, điểm này tớ cực kỳ, cực kỳ không thích.
Tớ biết cậu vẫn luôn cảm thấy thiếu tự tin, rất để ý khuyết điểm của bản thân, nhưng cậu phải biết mỗi người đều sẽ có khuyết điểm, không có ai là hoàn mỹ.
Kể cả Uông Lị Na, cô ta xinh đẹp nhưng chỉ cần ở cạnh cô ta sẽ phát hiện tính cách cô ta khuyết tật, cái này còn nghiêm trọng hơn khuyết diểm về ngoại hình.
Kỳ thật cậu ưu tú hơn rất nhiều người, cậu phải tin tưởng bản thân mình, không cần tự coi nhẹ mình.
Người sống trên đời, sao có thể làm hài lòng tất cả mọi người? Cho nên cậu phải nhìn thẳng vào ánh mắt khác thường của người khác, sau đó dùng mị lực chinh phục đối phương, mà không phải trốn tránh và tự oán tự ngải."
Ngô Xuân Mai lẳng lặng nghe Cao Lương buổi nói chuyện, tâm tình chậm rãi bình tĩnh lại, qua một hồi lâu, cô mới nói: "Tớ cảm thấy cậu không có khuyết điểm."
Cao Lương vừa nghe, nhịn không được cười khổ: "Đó là cậu không biết nội tâm của tớ, tớ đã từng mất đi rất nhiều thứ cho nên vẫn luôn muốn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, đối với một số chuyện thì lo lắng quá mức, ngay cả anh Tuấn Nghị cũng sẽ cảm thấy tớ bị suy nghĩ quá nhiều.
Cho nên tớ phải học cách buông tay, tin tưởng người khác, nhìn thẳng vào nỗi sợ của tớ." Còn có một câu Cao Lương không nói nên lời, hiện tại cô sở dĩ như vậy, đó là dùng cả đời thất bại đổi lấy.
Ngô Xuân Mai cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu.
Cao Lương vỗ vỗ vai cô nói: "Chuyện với anh Uông phải suy nghĩ cẩn thận, không cần trốn tránh, cả đời có thể gặp được một người yêu thương mình thật lòng không dễ dàng.
Kể cả tương lai hai người không thể đi đến cuối cùng, cũng vẫn là làm nó trước sau vẹn toàn."
Ngô Xuân Mai gật gật đầu: "Mùng năm tớ sẽ tới."
Cao Lương nghe đến đó, khẽ cười lên: "Trở về tớ sẽ nói với anh Uông."
Sớm mùng 2, Cao Lương mang theo Cao Cường đi ra khỏi huyện thành chúc tết nhà dì, trước kia cô còn nhỏ không có qua lại với nhà dì, hiện giờ cỗ đã lớn, cũng có năng lực, vẫn nên đi lại với họ hàng, lần này cô còn lấy địa chỉ của chú, quyết định đi Quảng Châu sẽ viết thư cho chú, về sau bảo trì liên hệ.
Mùng năm, Ngô Xuân Mai đúng hẹn tới, Uông Ngạn Quân cũng lại đây, Cao Lương dành không gian cho bọn họ nói chuyện.
Hồi lâu, Uông Ngạn Quân đi ra trước, thần sắc anh khó coi, chào hỏi cùng Cao Lương liền vội vàng rời đi, tới cơm cũng chưa ăn.
Cao Lương vào nhà vừa thấy, hai con mắt Ngô Xuân Mai sưng đỏ như đào, có thể thấy được khóc đến phi thường thương tâm.
Cao Lương hỏi Ngô Xuân Mai: "Làm sao vậy, Xuân Mai?"
Ngô Xuân Mai nâng lên mắt thấy Cao Lương, lập tức nước mắt như trân châu lăn xuống.
Cao Lương thật cẩn thận hỏi: "Hai người chia tay sao?"
Ngô Xuân Mai dùng khăn tay lau lau nước mắt, thật vất vả ổn định cảm xúc, khàn khàn giọng nói nói: "Tớ cảm thấy chúng tớ không có tương lai, đau dài không bằng đau ngắn, vẫn nên chia tay thôi.
Anh ấy xứng đáng nhận được những điều tốt hơn."
Cao Lương không biết nói cái gì mới tốt, bất quá kết cục này kỳ thật cô cũng có thể đoán được, chỉ có thể nói, thái độ của Uông Lị Na chỉ cọng rơm cuối cùng cắt đứt đoạn tình cảm này, dù hiện tại bọn họ ở bên nhau, sớm hay muộn cũng vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Thời gian bọn họ ở bên nhau kỳ thật cũng không dài, hơn nữa chỉ là thông qua thư từ đưa tình, hy vọng tình cảm hai bên đều chưa quá sâu, có thể nhanh chóng đi ra.
Cao Lương duỗi tay vỗ về bằng hữu, nói: "Mặc kệ cậu quyết định ra sao, tớ đều ủng hộ cậu.
Nhưng tương lai nếu gặp một đoạn tình cảm nào khác, nhất định phải dũng cảm một chút, tự tin một chút, không cần bởi vì một chút khuyết điểm mà cảm thấy hèn mọn, tin tưởng tớ, cậu không hề kém cạnh bất cứ ai."
Ngô Xuân Mai không nói gì, Cao Lương biết hiện tại cô khẳng định nghe không vào cái này, chỉ có thể hy vọng tự cô ấy chậm rãi chuyển biến.
Trên đường từ quê về Quảng Châu, Cao Lương phát hiện Uông Ngạn Quân vẫn luôn không quá vui vẻ, còn đắm chìm trong thương cảm.
Cao San đè thấp thanh âm lén lút hỏi Cao Lương: "Chị cả, có phải anh Ngạn Quân thất tình không?"
Cao Lương nhìn em gái: "Em hỏi cái này làm gì?" Kỳ thật chuyện này không giấu các em, cho nên bọn nó biết cũng thực bình thường, bất quá Cao Lương hy vọng bọn nó không cần quá mức chú ý cái này, học sinh nên tập trung học tập.
Cao San làm mặt quỷ: "Em cảm thấy thất tình thật đáng sợ, về sau em không muốn yêu đương."
Cao Lương nghe thấy Cao San nói, nhịn không được cười: "Hiện tại không cần yêu đương, về sau vẫn có thể, không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn."
Cao San chớp một chút mắt: "Cái gì là chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn?"
Cao Lương nói: "Chính là ăn cơm bị nghẹn một lần, về sau sẽ không bao giờ dám ăn cơm nữa."
"Nga, chính là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng sao." Cao San suy luận, "Cũng đúng, anh Ngạn Quân và chị Xuân Mai tuy rằng không thể ở bên nhau, nhưng chị với anh Tuấn Nghị vẫn luôn ở bên nhau nha.
Em suy nghĩ nhiều rồi."
Cao Lương nhìn vẻ mặt thẳng thắn của em gái, nghĩ thầm tương lai ai có phúc khí sẽ cưới được Cao San đây, con bé hiểu chuyện săn sóc, ấm áp giống áo bông nhỏ, nhất định phải chọn lựa cẩn thận mới được.
Lý Tuấn Nghị so với bọn họ tới Quảng Châu sớm hơn một ngày, Cao Lương xuống xe thì anh đã tới tới đón.
Cao Lương còn đang xếp hàng chờ ra trạm, liền thấy Lý Tuấn Nghị trong đám người như hạc trong bầy gà, tức khắc tươi cười rạng rỡ, thật vất vả mới thoát khỏi đám đông đi đến trước mặt anh, oán trách: "Bọn em có nhiều người như vậy, anh còn tới đón làm gì, đồ cũng không nhiều lắm."
Lý Tuấn Nghị cong lưng, nói thầm bên tai cô: "Không phải tới đón đồ, là tới đón người." Anh một tay tiếp nhận cái túi trong Cao Lươn, một tay kia đem nắm lấy bàn tay cô thật chặt.
Trong nháy mắt, Cao Lương hiểu suy nghĩ của anh, không phải là cô cần đón hay không, mà vì anh muốn thấy cô sớm, khóe miệng cô nhịn không được cong lên, tâm tình như thời tiết Quảng Châu đầu mùa xuân tươi đẹp thông thấu, sự nặng nề trong Tết Âm Lịch trở thành hư không.
Lý Tuấn Nghị hỏi: "Thế nào? Tết năm nay thế nào?"
Cao Lương không biết nói từ đâu, liền bất đắc dĩ mà cười cười.
Cao San nói: "Anh với bà không ở nhà, tết năm nay cực kỳ không thú vị, mỗi ngày bọn em đều mong về Quảng Châu."
"Anh thì sao?" Cao Lương hỏi.
Lý Tuấn Nghị hơi trùng khóe miệng: "Anh cũng cảm thấy cực kỳ không thú vị, cho nên mua vé về sớm.
Ngạn Quân, ông thì sao?"
Cao Lương vội kéo tay anh, nhỏ giọng nói: "Đừng hỏi."
Uông Ngạn Quân đã đáp: "Vẫn vậy."
Lý Tuấn Nghị nhướng mày với Cao Lương, ý tứ là hỏi làm sao vậy, Cao Lương thấp giọng nói: "Về nhà lại nói."
Về đến nhà, bà đã làm xong cơm trưa, mấy chị em Cao Lương đều vây quanh bà chúc tết làm nũng, làm bà vui vẻ đến đôi mắt đều híp lại.
Vốn dĩ Lý Vệ Quốc nói trong nhà đủ phòng, muốn giữ bà ở lại mấy tháng, nhưng bà nói Quảng Châu ấm áp, vẫn khăng khăng đi theo Lý Tuấn Nghị trở về Quảng Châu.
Còn không phải sao, ở bên kia nào có loại vui vẻ như bây giờ.
Lúc này Cao Lương mới bớt thời giờ nói chuyện của Ngô Xuân Mai và Uông Ngạn Quân cho Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị có chút tiếc hận mà nói: "Nguyên lai là như thế này, khó trách nhìn vẻ mặt hắn khôi vui vẻ."
Cao Lương thở dài nói: "Bọn họ vốn dĩ ở bên nhau tương đối khó, hiện tại chia tay cũng không thể nói là chuyện xấu."
Lý Tuấn Nghị không cho là đúng: "Chỉ cần không phải tình cảm hai bên xảy ra vấn đề, hết thảy đều không phải vấn đề, khó khăn bên ngoài đều có thể khắc phục, chỉ cần có tâm, không có chuyện làm không được."
Cao Lương có chút kinh ngạc nhìn Lý Tuấn Nghị, nguyên lai anh suy nghĩ như vậy sao? Quả nhiên Lý Tuấn Nghị là người quả cảm kiên nghị.
"Đại khái là mỗi người mỗi suy nghĩ."
Lý Tuấn Nghị nhướng mày: "Chắc vậy, dù sao loại chuyện này sẽ không phát sinh trên người chúng ta.".