Trở Về Năm 1988


Mùng 1 tháng 5, hai vợ chồng Cao Lương Lý Tuấn Nghị trở về quê một chuyến, bởi vì Vương Song Hỉ muốn kết hôn.

Trong số bạn bè của Lý Tuấn Nghị, Cao Lương và Vương Song Hỉ không thân nhất, nhưng lại được hắn giúp đỡ không ít, bởi vì mấy năm nay bọn họ đi xe lửa qua lại giữa quê và Quảng Châu đều là Song Hỉ hỗ trợ mua.

Vào dịp tết nhiều người về quê, nếu không có hắn hỗ trợ, đường về nhà cũng không dễ, cho nên Cao Lương vẫn luôn nhớ kỹ Vương Song Hỉ rất tốt.
Vương Song Hỉ cưới đồng nghiệp của mình, nhân viên chung tàu.

Mấy người Lý Tuấn Nghị đều trở về tham gia hôn lễ, mọi người cùng tặng một loạt đồ gia dụng điện cho Vương Song Hỉ, giống lúc trước Dương Trung Hoa kết hôn, không nặng bên này nhẹ bên kia.
Một đám bận lâu không có gặp, đương nhiên là náo nhiệt không thôi.

Dương Trung Hoa ôm con gái đang bi bô tập nói tới, vô cùng kiêu ngạo: "Mấy ông nhanh kết hôn sinh con đi, Nhân Nhân nahf tôi cũng có bạn chơi cùng.

Mắt thấy Nhân Nhân nahf tôi có thể mua nước tương rồi, con mấy ông đâu? Lạc hậu quá!"
Cao Lương cười nói: "Chúng em còn phải đợi hai năm nữa, có quá nhiều việc phải làm, mấy người anh Vương có thể sinh trước."
Vương Song Hỉ cười hì hì nói: "Đừng đùa, khéo bọn anh sẽ đi trước một bước đó."
Dương Trung Hoa nói: "Chúng ta kết hôn sinh con, hai người Văn Võ và Ngạn Quân thì sao? Nắm chặt thời gian, không cần kéo chân sau, bằng không con của bọn tôi không chơi với mấy ông."
Chu Văn Võ cười cười: "Gấp cái gì, nói không chừng ngày nào đó liền mời các ông uống rượu mừng."
Cao Lương vừa nghe cảm thấy hấp dẫn, quay đầu nhìn Chu Văn Võ: "Gần đây khí sắc anh Chu không tồi, đang yêu đương sao? Sao không đưa bạn gái về giới thiệu?"
Chu Văn Võ khụ một tiếng che giấu: "Không có, không có, có khẳng định sẽ nói cho mọi người."
Cao Lương cũng không tiếp tục truy vấn, có chuyện Nguyễn tuệ như vậy, Chu Văn Võ tìm bạn gái khẳng định sẽ thận trọng hơn rất nhiều, phỏng chừng trừ phi ván đã đóng thuyền, mới nói cho mọi người.

Bất quá cũng không sao, chỉ cần có thể vượt qua chuyện cũ là tốt rồi.
Vương Song Hỉ nhìn Uông Ngạn Quân: "Vượng Vượng thì sao? Lúc trước ông đào hoa nhất hội, hiện tại thì ngược lại."
Cao Lương kinh ngạc nói: "Phải không? Anh Uông đào hoa nhất sao?"
Mọi người cười rộ lên: "Chứ sao, Vượng Vượng chúng ta đẹp trai, lúc trước hoa khôi xưởng dệt bông còn theo đuổi hắn một thời gian đấy."
Cao Lương hưng phấn: "Thật sự? Vậy anh Uông có đồng ý sao?"
Uông Ngạn Quân xua tay cười: "Đừng nghe bọn họ nói bừa."
Mấy người đồng thời chỉ vào hắn nở nụ cười: "Vượng Vượng lại biết thẹn thùng."
Cao Lương cảm thấy có người thích Uông Ngạn Quân không kỳ quái, hắn lớn lên văn nhã tuấn nhã, người lại ôn hòa, làm cho người ta thích, hắn không muốn thừa nhận, sợ là kiêng kị mình đi kể lại với Xuân Mai.

Cô mới sẽ không kể lại cho Xuân Mai nghe đâu, ai mà không có chuyện cũ, lại nói mấy năm nay Uông Ngạn Quân cũng đủ thanh tâm quả dục, nhà xưởng nhiều nữ công nhân như vậy cũng chưa thấy hắn động tâm, có thể thấy được cũng không phải người đa tình.

Cô thật sự hy vọng hắn cùng Xuân Mai tu thành chính quả, cũng không biết còn có khả năng không.
Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị từ quê trở lại Quảng Châu, Lưu Bưu tới Quảng Châu một chuyến, hắn tới tìm Lý Tuấn Nghị vay tiền.

Bởi vì hắn tính toán tiếp nhận một cửa hàng sửa chữa ô tô, nhưng tiền không đủ, nghĩ đến lúc trước Lý Tuấn Nghị có nói với hắn, có việc có thể tìm, liền căng da đầu lại đây.

Lý Tuấn Nghị tuy rằng đang nợ ngân hàng mộtkhoản tiền, nhưng nghe nói Lưu Bưu muốn mượn hai vạn đồng, không nói hai lời liền cho mượn.

Lưu Bưu chịu nhận sự giúp đỡ, vậy thuyết minh hắn đã hoàn toàn hết hy vọng với Cao Lương, nếu không ai sẽ vay tiền tình địch chứ.
Lưu Bưu nhận được tiền, thành khẩn mà nói: "Cảm ơn, sang năm tôi nhất định sẽ trả hết tiền."
Lý Tuấn Nghị nói: "Không vội, khi nào có tiền thì trả cho tôi."
Lưu Bưu gật gật đầu, đột nhiên hỏi một câu: "Cao Phán có khỏe không?"
Lý Tuấn Nghị sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Cũng ổn.

Con bé đang quen một người bạn trai."
Trên mặt Lưu Bưu lộ ra biểu tình nhẹ nhàng, gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, chúc cô ấy hạnh phúc.

Kỳ thật tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy."
Lý Tuấn Nghị vỗ vỗ vai hắn: "Cậu cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, quay đầu cũng nên tìm một cô gái thích hợp đi, tuổi không còn nhỏ, cũng nên tính chuyện tương lai."
"Nga." Lưu Bưu cư nhiên không xụ mặt, chỉ nhàn nhạt mà lên tiếng.
Buổi tối Cao Lương mới nghe Lý Tuấn Nghị kể chuyện Lưu Bưu vay tiền, không khỏi có chút ngoài ý muốn: "Hắn muốn vay tiền sao không tìm em?" Chẳng lẽ không phải quan hệ của cô và Lưu Bưu tốthơn với Tuấn Nghị sao?
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Anh là chủ nhà, hắn tới tìm anh mượn tiền là chuyện bình thường, đúng không?"
Cao Lương liếc xéo anh: "Rốt cuộc nhà này ai làm chủ?"
Lý Tuấn Nghị lập tức biết điều: "Đương nhiên là do bà xã định đoạt.

Bất quá A Bưu tìm anh vay tiền, không phải thể hiện hắn rất ngay thẳng sao? Cho nên cũng không cần so đo quá như vậy."
Cao Lương dùng khuỷu tay đụng anh một chút: "Anh phải nhớ rõ thân phận của bản thân, hiện tại anh là chồng em, chúng ta là một gia đình, mặc kệ là vay tiền hay cho người khác mượn tiền, chúng ta đều phải có thương có lượng, không thể một mình định đoạt.

Xem chuyện hôm nay anh chủ động kể với em nên em bỏ qua, không có lần sau."
Lý Tuấn Nghị cười rộ lên: "Được, được, bà xã nói gì cũng đúng, lần sau anh nhất định sẽ thwuong lượng với em."
Cao Lương lại đổi đề tài về chuyện Lưu Bưu vay tiền: "A Bưu vay tiền để mở tiệm sửa xe?"
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Đúng vậy, tên nhóc này cũng rất cầu tiến."
Trên mặt Cao Lương lộ ra vui mừng tươi cười: "Vậy là tốt rồi, lúc trước cứu hắn một phen, cũng coi như không uổng phí, cũng thành người có ích cho xã hội."
Lý Tuấn Nghị duỗi tay xoa bóp vai ô: "Anh nghe lời này sao lại cảm thấy trách nhiệm của em là cứu vớt thế giới.

Để anh xem, em cũng không phải siêu nhân, càng không phải nữ kim cương biến hình." Vừa nói tay vừa dọc theo bả vai cô đi xuống.
Cao Lương chịu không nổi, duỗi tay véo eo anh: "Tay anh sờ đi đâu thế hả?"
Lý Tuấn Nghị đè người trên giường, từ trên cao nhìn xuống, động tác trên tay vẫn không dừng lại, nhẹ nhàng mà thở dài bên môi cô: "Em nói đi? Không phải em thích anh sờ chỗ này nhất sao?"
Cao Lương nhịn không được bắt đầu th ở dốc, cái loại cảm giác quá quen thuộc cũng quá k1ch thích này, kết hôn một năm, Lý Tuấn Nghị sớm đã quen thuộc thân thể cô, có thể dễ dàng thao túng cảm xúc của ở trên giường, cho nên rất nhanh đầu óc cô cũng thành hồ nhão, trừ bỏ Lý Tuấn Nghị, những người khác đều vứt đến trên chín tầng mây, cô mới không phải đại anh hùng cứu vớt thế giới.
Tới tháng sáu,xưởng quần áo Tuấn Dật cuối cùng đã bố trí xong, những máy móc và vật liệu trong xưởng cũ đang chưa dùng đến cũng lục tục dọn đến xưởng mới, chỉ đợi công nhân làm xong đơn hàng hiện tại là có thể chính thức chuyển xưởng.
Đối với xưởng mới, nhóm công nhân đều cực kỳ hưng phấn, tuy rằng chỗ đó còn hẻo lánh hơn xưởng cũ một chút, nhưng nghe nói tân xưởngn rộng hơn xưởng cũ nhiều lắm, hoàn cảnh cũng tốt hơn không ít, hơn nữa điều kiện ký túc xá cũng tốt hơn, mọi người đều cực kỳ chờ mong hoàn cảnh hoàn toàn mới.

Xưởng quần áo Tuấn Dật đi dời đối với công nhân cũng không ảnh hưởng, rốt cuộc vẫn trong một tỉnh thánh, hơn nữa nguyên nhân chủ yếu công nhân lưu lại chính là vấn đề đãi ngộ, đãi ngộ tại đây cũng nằm trong top đầu các nhà xưởng ở đây, cho nên không có người nguyện ý rời đi.
Cuối tháng sáu, Lý Tuấn Nghị chọn một ngày hoàng đạo, bắt đầu chuyển nhà.

Công nhân tự thu thập gia sản bản thân, ngồi xe xưởng an bài, từng đám từng đám hướng đến tân xưởng, số thiết bị còn lại cũng được tháo dỡ, xếp lên xe, dọn đến tân xưởng.
Cao Lương cũng tham dự quy hoạch tân xưởng, cô vẫn luôn tương đối nhân tính hóa, chú trọng phúc lợi đãi ngộ của công nhân.

Điểm nổi bật nhất của xưởng mới là mỗi cái ký túc xá đều có phòng vệ sinh riêng và ống dẫn nước ấm năng lượng mặt trời, chuyện này để công nhân sinh hoạt tiện nghi hơn.

Đương nhiên, cũng có phòng tắm công cộng, xây ở lầu một mỗi tòa ký túc xá, đây là dành cho người bận rộn tăng ca, mọi người có thể ở tiết kiệm thời gian tắm rửa xong nghỉ ngơi.

Nhóm công nhân dọn vào ký túc xá mới thì cảm giác đầu tiên chính là hướng về điều kiện sih hoạt này, về sau đều không muốn đi.

Rốt cuộc đi khắp nhà xưởng khu Thiên Hà, cũng không có nhà xưởng nào có ký túc xá xây nhà vệ sinh riêng.
Cao Lương biết rõ công nhân rất dễ thỏa mãn, chỉ cần có thể kiếm tiền, sinh hoạt đãi ngộ hơi tốt một chút, bọn họ rất dễ sinh ra sự đồng cảm và lòng trung thành.

Cao Lương suy xét đến chuyện hai vợ chồng anh họ hai đều làm trong xưởng, vốn đang tính toán xây một ký túc xá vợ chồng, nhưng lại nghĩ đến về sau trong xưởng người nhiều, vạn nhất có quá nhiều cặp vợ chồng thì không thể sắp xếp hết.

Vì thế liền đưa ra một cái phương án, công nhân có thể ra ngoài thuê nhà, trong xưởng sẽ trợ cấp một phần tiền thuê nhà, đây là tạo điều kiện cho những cặp vợ chồng đều làm trong xưởng.
Hiện tại diện tích nhà xưởng lớn hơn gấp hai lần nhà xưởng cũ, kiến trúc phân chia rõ ràng, có khu văn phòng, nhà xưởng, ký túc xá, nhà ăn, chung cư riêng cho các bộ văn phòng, một người có thể ở phòng đơn có nhà bếp riêng, cho nên tuy rằng địa điểm làm việc hơi hẻo lánh, những điều kiện này vẫn tương đối có lực hấp dẫn.
Trừ cái này ra, trong xưởng còn trang bị chỗ chỗ ăn chơi vào thời gian rảnh, trên lầu nhà ăn có khu vui chơi giải trí, ngày thường có phòng đánh bóng bàn, có hoạt động thì thu bàn lại chính là một sàn nhảy, có thể ca hát khiêu vũ, mùa không bận rộn thì tuần mở một đêm.

Trong xưởng còn có sân bóng rổ cùng hoa viên nhỏ, vận động giải trí đều có, có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều dầy đủ.
Trong xưởng nghỉ hai ngày để sắp xếp, ngày thứ ba chính thức khởi công, hoàn cảnh công tác xưa đâu bằng nay, phân xưởng cùng văn phòng đều thống nhất lắp điều hòa, cho nên vô luận mùa nào cũng không sợ.

Khởi công, ngoài cửa xưởng cũng treo thông báo tuyển dụng.

Xưởng quần áo khác tới mùa này hận không thể cắt giảm công nhân, chỉ có xưởng quần áo Tuấn Dật vẫn còn tuyển dụng.

Bởi vì bọn họ có nhãn hiệu riêng, mùa hạ người khác nhàn nhã, bọn họ có thể làm trang phục mùa thu đông cho nhãn hiệu riêng.
Xưởng gia công Cao vị bên cạnh đã hoàn thành kết cấu, hiện tại cần trang hoàng, Cao Lương dự đoán đến sáu tháng cuối năm bọn họ cũng có thể dọn đến tân xưởng, đến lúc đó Cao Vị cũng có thể nhượng quyền cửa hàng.
Nhưng mà mở rộng ửa ahnfg nhượng quyền, Cao Lương có chút sầu não, trang phục có thẻ làm triển lãm, có thể thông qua chuyện này quảng cáo, Cao Vị khác Thanh Mai, nhìn dáng vẻ chỉ có thể đổ tiền quảng cáo để mở rộng.

Hơn nữa cửa hàng nhượng quyền của Cao Vị hiển nhiên không thể giống Thanh Mai nhanh chóng trải rộng cả nước như thế, rốt cuộc thực phẩm có hạn sử dụng, mấy thành phố trong tỉnh Quảng Đông trực tiếp trực tiếp giao hàng thì không sao, nhưng ở tỉnh ngoài thì làm sao bây giờ đâu? Không có đường cao tốc, thời gian ở trên đường trì hoãn quá dài, đồ ăn dễ dàng biến chất.

Làm sao để tiến vào thị trường tỉnh ngoài đây? Chẳng lẽ chỉ có thể tạm từ bỏ? Ngày nọ Cao Lương linh quang chợt lóe, còn không phải là vấn đề hạn sử dụng sao, thực phẩm tươi hạn sử dụng ngắn, nhưng nếu hút chân không thì hạn sử dụng sẽ dài hơn, hút chân không đồ ăn Cao Vị để tiếp cận thị trường cả nước, chờ thời cơ chín muồi, lại mở rộng nhượng quyền cửa hàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui