Hà Xuyên còn muốn ở lại Bắc Kinh mấy ngày, xử lý một ít công tác, vốn định để Cao Phán ở lại cùng, nhưng Cao Phán nói mình còn chưa từ chức, vẫn muốn đúng giờ trở về đi làm, cho nên kiên trì về cùng Cao Lương.
Trên đường trở về, Cao Phán ngượng ngùng mà lặng lẽ nói vớ Cao Lương, kỳ thật là cô sợ Hà Xuyên đưa ra yêu cầu ở chung trước hôn nhân, cô lại không biết cự tuyệt người khác, nhưng trong lòng lại có điểm sợ hãi, liền vội đi theo chị gái.
Trong lòng Cao Lương cảm thấy kinh ngạc lại vui mừng, Cao Phán biết cách bảo vệ bản thân, cô nói với Cao Phán: "Loại sự tình này em cũng không cần sợ cự tuyệt, nếu lần sau hắn nhắc tới, em liền trực tiếp cự tuyệt.
Chắc hắn cũng không vội như vậy, không phải sang năm đã kết hôn rồi sao?"
Cao Phán đỏ mặt, nói chuyện này với người thứ ba thật mắc cỡ, nhưng trừ bỏ chị gái thì đúng là không biết kể với ai.
Cao Lương nhìn em gái, cho tới nay Cao Phán đều là một khối tâm bệnh của cô, sợ cô đi nhầm đường, cũng may tuy rằng va va đập đập, nhưng ngày càng trở nên thành thục hiểu chuyện, hiện giờ sắp gả chồng, khúc mắc của bản thân cuối cùng được cởi bỏ, về sau nên để Hà Xuyên thay cô nhọc lòng, hy vọng con bé sẽ luôn thuận thuận lợi lợi, người lười có phúc lười.
Trở lại Quảng Châu, Cao Lương tiếp tục bận rộn.
Nhà xưởng đã hoàn thành, cũng trang hoàng xong, hiện tại chỉ cần mua thiết bị cùng bố trí phân xưởng.
Việc cấp bách là đăng báo chiêu thương, Cao Lương lựa chọn hai tỉnh thành có nhiều người ngoại tỉnh nhất —— quảng cáo ở Thâm Quyến và Đông Hoàn, bởi vì món kho phải có thị trường mới được.
Tiểu Quân đã chờ đợi ngày này thật lâu, quảng cáo mới vừa đăng, hắn liền tới tìm Cao Lương: "Chị Lương, em muốn mở cửa hàng nhượng quyền."
Cao Lương nhìn Tiểu Quân nói: "Chị nhớ rõ, em muốn mở ở đâu?"
Tiểu Quân nói: "Thâm Quyến đi, em có một bà chị họ làm ở Thâm Quyến, nghe nói bên đó rất nhiều người."
Cao Lương gật đầu: "Cũng tốt, bất quá còn phải từ từ, chờ chị mở nhà xưởng xogn được không? Bên này cũng cần sắp xếp người tới tiếp nhận." Kỳ thật không phải không cung cấp được hàng hóa, phường gia công cung ứng cho mười mấy chi nhánh cũng không thành vấn đề, chủ yếu là suy xét đến vấn đề phí tổn, nếu Thâm Quyến chỉ có một cửa hàng, phí vận chuyển liền quá cao, căn bản không có lợi nhuận, ít nhất phải có mấy cửa hàng mới được.
Bất quá lần đầu tiên quảng cáo đăng lên, phảng phất như muối bỏ biển, một chút hồi âm cũng không có.
Cao Lương cẩn thận suy nghĩ, phát hiện vấn đề, bởi vì người Thâm Quyến và Đông Hoàn không hề biết tới Cao Vị, căn bản là không có khả năng có người tới làm, cô căn bản chính là chọn sai đối tượng quảng cáo, hẳn là phải đăng ở Quảng Châu mới đúng.
Vì thế lần thứ hai đăng quảng cáo cô bỏ qua báo Thâm Quyến và Đông Hoàn, lựa chọn 《 Quảng Châu báo chiều 》.
Lúc này đây hiệu quả quả nhiên khá hơn, có mấy chục cuộc điện thoại tới hỏi thăm, nhưng nghe yêu cầu liền rút lui không ít, Cao Vị chỉ thu 1200 đồng phí gia nhập cùng phí huấn luyện, nhưng mở cửa hàng yêu cầu trang bị một cái tủ lạnh hoặc tủ đông, hơn nữa thuê nhà và trang hoàng, mở được một cửa hàng nhượng quyền không có 5000 đồng không được, 5000 đối với Cao Lương thì không tính là gì, nhưng đối với gia đình bình thường vẫn là một số tiền khổng lồ.
Kỳ thật lợi nhuận Cao Vị rất lớn, một cửa hàng có lưu lượng khách bình thường, một tháng kiếm hơn một ngàn không thành vấn đề, nửa năm là có thể hoàn vốn.
Cao Lương quyết định, nếu không ai tới gia nhập, cô liền chiêu thương trong tiệm mình, nhân viên tiệm đều biết lợi nhuận trong đó, nói vậy sẽ rất vui lòng gia nhập.
Mấy ngày trôi qua, rất nhiều người tới tư vấn, nhưng chỉ có vài người đồng ý, Cao Lương có chút buồn chán, cô hâm mộ Lý Tuấn Nghị: "Vẫn là anh bán quần áo có tiền, phí gia nhập đắt hơn gấp mười lần của em, vẫn có nhiều người tới.
Bên em chỉ có hơn một ngàn đồng phí gia nhập còn không có người tới, quả nhiên là buôn bán nhỏ."
Lý Tuấn Nghị sờ sờ đầu cô: "Không cần nhụt chí, vạn sự khởi đầu nan.
Em nhìn Cao Vị phát triển ở Quảng Châu như thế, người tinh mắt tuyệt đối sẽ đến gia nhập.
Về sau phố lớn ngõ nhỏ đều sẽ có sự xuất hiện của Cao Vị."
Cao Lương tưởng tượng một chút, nếu chính mình kiên trì, hẳn sẽ có một ngày như vậy, bất quá tựa hồ còn thực xa xôi, cô phồng má, nói: "Thôi, cứ từ từ làm đi.
Sẽ có cách để bọn họ quen thuộc với thương hiệu của em, hừ hừ."
Lý Tuấn Nghị thấy bộ dáng cô phồng lên má đáng yêu, nhịn không được thò lại gần hôn một cái, Cao Lương vội né tránh: "Này, đây là phòng khách đấy."
Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn phòng Cao Cường một chút, nói: "Không có việc gì, Cao Cường với bà đều ngủ rồi."
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng Cao Cường mở ra, hắn ngáp dài đi ra, ngáp được một nửa: "Chị cả, anh rể, hai người đã trở lại?"
Cao Lương nói: "Sao Cường Cường còn chưa ngủ, sắp 11 giờ rồi, ngày mai còn phải đi học đấy."
Cao Cường xoa nhẹ đôi mắt: "Em còn đang làm bài, em đói bụng, muốn tìm ít đồ ăn."
Cao Lương giật mình mà nói: "Muộn thế này còn học bài?"
"Dạ, có đề toán chưa giải được ạ." Cao Cường lấy ra bình sữa bò lắc một chút, "Hết sữa bột rồi."
Cao Lương đi qua: "Để chị xem tủ lạnh có thứ gì, nấu chút cho em." Em trai học tập, đương nhiên phải làm đồ ăn bổ sung năng lượng, Cao Lương không tìm được gì ăn trong tủ lạnh, đành phải lấy ít cà chua, trứng gà và thịt, nói, "Chị nấu mì cho nhé, nhanh thôi."
Cao Cường nhìn một chút, gật gật đầu: "Vâng."
Cao Lương ào bếp làm mì cà chua trứng, Lý Tuấn Nghị nói: "Anh đi tắm, em cũng nấu một ít cho anh đi, buổi tối không ăn no."
Cao Lương nói: "Anh cũng không sợ ăn đêm đầy bụng."
Lý Tuấn Nghị nhìn cô: "Anh không sợ.
Anh ăn mì xong lại......" anh nuốt lại hai chữ cuối cùng, Cao Lương thấy rõ miệng anh nói hai chữ "Ăn em", không khỏi trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu không để ý đến anh.
Mười phút sau, Cao Cường liền ăn mì cà chua trứng chị gái nấu.
Cao Lương ngồi ở bên cạnh bàn nhìn em trai từng ngụm từng ngụm ăn mì sợi: "Cường Cường em ăn từ từ, đừng nghẹn.
Có phải dạo này em dễ đói bụng không?"
Cao Cường gật đầu: "Vâng, đặc biệt nhanh đói."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Đó là do thân thể đang phát triển.
Ngày mai chị đi mua thêm ít sữa bò và bánh quy trở về, em đói bụng liền ăn ít lương khô.
Cho em thêm ít tiền tiêu vặt, mỗi tuần cho thêm mười đồng." Hiện tại trong nhà chỉ có một đứa em, Cao Lương cảm thấy chăm sóc hơn chút cũng không quá phận.
Cao Cường lắc đầu: "Không cần, em có tiền, đói bụng sẽ mua đồ ăn.
Không cần cho em thêm"
Lý Tuấn Nghị mang mái tóc ướt sượt đi ra: "Cao Cường nhà chúng ta có tiền, không cần nhận đặc thù đãi ngộ.
Mì của anh đâu?"
Cao Lương nhìn anh: "Anh ăn thật à, một lát là ngủ rồi.
Anh mới vừa tắm rửa không đánh răng?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Ăn xong lại đánh răng."
Cao Lương bê một chén mì nhỏ từ trong phòng bếp ra, đặt ở trước mặt anh: "Ăn ít thôi."
Lý Tuấn Nghị ăn một ngụm: "Thật thơm.
Em sợ anh ăn không tiêu à?"
"Anh bận rộn cả một ngày, cũng không có thời gian vận động, em sợ anh ăn nhiều béo phì." Cao Lương nói.
Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu nhìn Cao Lương, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn Cao Cường một cái, là không nói ra: "Về sau anh sẽ dành thời gian vận động mỗi ngày, cách sân thể dục gần như vậy, không vận động thì quá lãng phí."
"Biết vậy thì tốt."
Đêm khuya, phòng đã tắt đèn, chỉ có đèn đầu giường tản mát ra màu vàng ấm áp, thanh âm ái muội chìm nổi, Lý Tuấn Nghị hôn vành tai cô, thở hổn hển nói: "Ai nói anh không vận động? Mỗi ngày anh đều vận động, không chỉ anh, còn có em."
Cao Lương ngượng ngùng muốn chết, tất cả cảm xúc của cô hiện tại đều bị người đàn ông trên người chi phối, trong cổ họng phát ra thanh âm r3n rỉ, căn bản không nói thành lời, giờ phút này chỉ có thể há mồm cắn vai Lý Tuấn Nghị biểu đạt sự kháng nghị, cô có nhắc đến loại vận động này sao? Tên đàn ông này dám đánh tráo khái niệm.
Kết quả động tác này của cô k1ch thích làm Lý Tuấn Nghị càng thêm hưng phấn, vốn dĩ nói sáng hôm sau dậy chạy bộ cũng không rời nổi giường.
Chủ Nhật, lớp học ban đêm có tiết, trong xưởng Lý Tuấn Nghị có việc không thể tới, Cao Lương liền một mình lại đây, bọn họ báo danh lớp học ban đêm, không chỉ vì thi thố, càng vì muốn học thêm tri thức, giáo viên Trung Đại giảng bài sinh động hình tượng hơn nhiều là tự học, cũng dễ hiểu hơn, Cao Lương cũng không thể tự biết những trường hợp được dậy lớp học.
Cũng không phải tiết nào hai vợ chồng bọn họ đều có thể tới, nhưng vẫn tận lực bảo đảm ít nhất có một người tới nghe, trở về nói lại cho người kia.
Thời điểm Cao Lương đến, lớp học sắp bắt đầu rồi, chỉ có hai chỗ trống phía trước chưa ai ngồi, Cao Lương liền ngồi xuống vị trí thứ hai, mới vừa lấy sách vở ra, liền có người lại đây: "Bạn học, tôi có thể ngồi chỗ này không?"
Cao Lương ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh, đối phương đang cúi đầu mỉm cười nhìn cô: "Nếu không bạn ngồi vào phía trong cũng được."
Cao Lương đứng dậy, nhường lại vị trí: "Anh ngồi đi." Cô không nghĩ nhiều, liền cho rằng đối phương muốn vào nghe giảng.
Kết quả vào học đối phương liền hỏi Cao Lương mấy kiến thức giáo viên đã từng dậy, hỏi một lần hai lần Cao Lương còn không có cảm thấy, hỏi ba bốn khẳng định liền không thích hợp, hỏi tiếp liền không để ý tới, rõ ràng chính là tới chép bài.
Lớp buổi sáng kết thúc, Cao Lương chuẩn bị ra bên ngoài ở trường học tìm chút đồ ăn tiếp tục học lớp buổi chiều.
Trường học có một con đường lớn xuyên qua vườn hoa, cây mọc che trời, đỉnh đầu râm mát, Cao Lương cực thích con đường này, ngày thường cô ít có thời gian vận động, liền không muốn lái xe, đi bộ ra ngoài, coi như vận động.
Một chiếc xe máy đột nhiên ngừng bên cạnh Cao Lương: "Bạn học, đi ăn cơm sao? Cùng đi đi, tôi đèo cậu."
Cao Lương quay đầu lại, đúng là người đàn ông vừa ngồi cạnh mình, đối phương mặc như cao bồi, là phong cách lưu hành nhất hiện tại, học theo phong cách Lưu Đức Hoa, người này lớn lên cũng coi như tmaj ổn, cho nên nhìn còn không tính là chướng mắt, cô xua xua tay: "Không cần, cảm ơn, tôi muốn đi bộ." Nói xong đi thẳng.
Người đàn ông khởi động xe máy đuổi kịp Cao Lương: "Đường này dài lắm, cậu đi không sợ đau chân sao? Đúng rồi, tôi tên Hồ Khải, cậu tên là gì?"
Cao Lương cười nói: "Tôi tên Cao Lương.
Trước kia chưa từng thấy anh, mới đến sao?"
Hồ Khải nhếch miệng cười: "Đúng vậy, trước kia tôi đều tự học, về sau bọn họ nói ở lớp học ban đêm có thể quen biết không ít người, tôi liền tới, không nghĩ tới thật đúng như vậy.
Cậu học bao nhiêu môn?"
Cao Lương nghĩ thầm mục đích tên này thật rõ ràng, bất quá côcũng không ngại quen biết thêm nhiều người, nguyện ý tham gia học bổ túc thì vẫn có ý chí cầu tiến, liền nói: "Mười mấy môn đi.
Anh làm ngành sản xuất nào?"
Hồ Khải nói: "Làm quản lý ở xưởng quần áo.
Cậu làm ngành nào?"
"Thực phẩm." Cao Lương nói.
Hồ Khải cười, vươn tay với Cao Lương: "Rất vui khi được gặp cậu."
Cao Lương nắm tay hắn một chút: "Rất vui khi được gặp."
"Cậu đi lên đi, tôi đèo cậu, đừng đi bộ." Hồ khải nói.
Cao Lương cười uyển chuyển cự tuyêth: "Không được, cảm ơn.
Tôi thật sự muốn đi bộ, ngày thường đều lái xe, cũng không có thời gian vận động, nhân cơ hội này tản bộ, coi như vận động."
"Lái......!Xe?" Hồ Khải không xác định hỏi, như hắn đang nghĩ sao?
Cao Lương cười chỉ chỉ phía sau: "Đúng.
Xe để ở bãi đỗ xe bên kia."
Hồ Khải có cảm giác bị vả mặt, vốn tưởng rằng mình đi xe máy đã đủ khoe khoang, còn có thể gây ấn tượng, không nghĩ tới gặp người giàu có: Vậy được, cậu chậm rãi đi.
Tôi đi trước."
Cao Lương không khỏi buồn cười, nhìn bóng dáng Hồ Khải nghĩ thầm, tương lai Cao Vị làm lớn, hẳn là nên học thêm kiến thức quản lý, mở rộng tầm nhìn mới được, kể cả không dùng tới cũng có thể giống Hồ Khải, tới nơi này kết thêm bạn bè, mở rộng nhân mạch.
Buổi chiều đi học, Hồ Khải ngồi ngồi phía sau Cao Lương, không hỏi Cao Lương vấn đề nào nữa.
Lớp xong kết thúc, Hồ Khải đến bãi đỗ, thấy Cao Lương lên một chiếc Santana, quả nhiên là một bà chủ, trẻ như vậy đã mua được xe, nếu không phải tự bản thân có bản lĩnh, thì chính là đàn ông của cô ấy có bản lĩnh, bất quá hắn vẫn là có khuynh hướng nghĩ là tự bản thân cô có bản lĩnh, rốt cuộc dựa vào đàn ông đâu có ai còn nghiêm túc đi học như vậy.
Buổi tối ở trong tiệm đụng tới Dương Tư Hoa, Cao Lương nhắc với cô chuyện đi học lớp bổ túc, Dương Tư Hoa nói: "Em cũng có suy nghĩ này, bất quá muốn chờ chị thi xong mới đi báo danh, bằng không hai ta đều đi học, cửa hàng không có ai quản."
Cao Lương nghe cô quan tâm Cao Vị như vậy, không khỏi gật đầu cười: "Cũng tốt.
Sang năm chắc chị sẽ thi xong, đến lúc đó em lại ghi danh đi."
"Vâng."
Tối thứ hai, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đi lớp học ban đêm, lại đụng phải Hồ Khải, Cao Lương giới thiệu: "Đây là chồng tôi, Lý Tuấn Nghị, cũng học bổ túc.
Ông xã, đây là bạn học tôi mới quen, tên Hồ Khải, làm quản lý ở xưởng quần áo."
Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương một cái, tình huống như thế nào? Tình địch à? Nhưng vẫn rất có phong độ mà chào hỏi Hồ Khải: "Chào anh!"
Hồ Khải nhìn Lý Tuấn Nghị, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời, nguyên lai bà chủ xinh đẹp có ông chồng đẹp trai.
Lý Tuấn Nghị tiến đến bên tai Cao Lương nói: "Em trốn anh câu tam đáp bốn từ khi nào."
Cao Lương ngậm cười nói: "Em mới không thèm trốn câu tam đáp bốn, không phải đang giới thiệu cho anh sao."
"Vậy em giới thiệu cho anh là có ý gì?" Lý Tuấn Nghị cắn răng tiếp tục hỏi.
Cao Lương nói: "Anh không nghe người ta làm quản lý ở xưởng quần áo sao, nói không chừng anh còn có thể đào chân tường đấy."
Lý Tuấn Nghị nhướng mày, cảm thấy lời này có đạo lý, công nhân dễ tuyển, nhưng quản lý khó tìm, đặc biệt là quản lý có năng lực càng khó tìm, liền quay đầu nói chuyện phiếm với Hồ Khải, vừa hỏi, mới biết được là giám đốc thị trường của một xưởng quần áo, tên xưởng quần áo Lý Tuấn Nghị còn thấy quen tai, ở Quảng Châu cũng coi như có danh tiếng, xưởng Lý Tuấn Nghị gần đây đang tích cực khuếch trương, thiếu quản lý, lập tức liền động tâm tư thọc gậy bánh xe..