Nghỉ hè, Cao San gọi điện thoại về, nói năm nay không sửa nhà thì nghỉ hè sẽ không về, hè ở lại Bắc Kinh làm thêm.
Cao Lương nghe xong, trong lòng có chút mất mát: "Thật sự không về? Về Quảng Châu cũng có thể đi làm thêm."
Cao San nói: "Em đi làm gia sư cho đứa bé kia có tiến bộ rất lớn, nên phụ huynh đứa nhỏ muốn mời em gia sư cả kỳ nghỉ hè, em đồng ý rồi."
"Nhà bọn họ làm gì? Đứa nhỏ là trai hay gáo?" Cao Lương có chút không yên tâm.
Cao San nói: "Con gái, học lớp 7.
Ba mẹ là cán bộ chính phủ."
Cao Lương lại hỏi: "Vậy ở đâu?"
"Vẫn ở trường học ạ, ban ngày em đi dạy, lên lớp xong liền về trường.
Một ngày sáu tiếng đồng hồ, trưa ăn ở nhà bọn họ luôn, tiền lương còn không ít.
Yên tâm đi, chị, em biết tự chăm sóc chính mình." Cao San nói.
Cao Lương nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ dặn cô chú ý an toàn, tự chăm sóc mình, Cao San lớn lên ở Quảng Châu, không phải đứa nhỏ chưa từng gặp việc đời, hẳn là biết cách bảo vệ bản thân.
Cúp điện thoại, Cao Lương buồn bã mất mát mà nói với Lý Tuấn Nghị: "Nghỉ hè San San không về, lúc trước cũng không nói gì cả."
Lý Tuấn Nghị nhướng mày: "Có phải đang yêu đương không?"
Cao Lương sửng sốt: "Có sao? Không nghe con bé nhắc đến, yêu đương lại không phải chuyện gì phải giấu, em đã nói với con bé từ sớm, gặp được người thích hợp thì cứ yêu.
Em còn sợ nó không chịu yêu đương đó."
"Vậy hẳn là không phải, thật sự đi làm gia sư.
Về sau con bé muốn làm giáo viên, hiện tại tích lũy thêm kinh nghiệm cũng không chuyện không tốt.
Nó đã lớn, muốn rời nhà, tùy con bé đi, nơi này không phải lại có thêm một đứa bé sao? Về sau vẫn có người cần em lo lắng." Lý Tuấn Nghị nói xong duỗi tay sờ sờ bụng cô, "Hôm nay đứa bé có nghịch ngợm không?"
Cao Lương vuốt bụng mình, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc: "Sáng hôm nay đá em rất nhiều." Từ tháng thứ năm, đứa bé đã bắt đầu cử động nhiều lên, hiện tại đã bảy tháng, cử động càng thường xuyên, bác sĩ còn dặn Cao Lương ghi lại số lần đứa bé vận động để quan sát tình trạng phát triển của thai nhi.
Lý Tuấn Nghị dán lỗ tai lên bụng Cao Lương, nói: "Bảo bối, chào ba đi nào."
Cao Lương cúi đầu nhìn anh, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
Bụng cô đột nhiên động một cái, Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn Cao Lương: "Con vừa mới đá anh, con nghe được lời anh.
Bảo bối nhà ta thật thông minh!"
Cao Lương nhìn anh, nhịn không được cười ra tiếng: "Em vừa mới ăn cơm chiều, dĩ nhiên con có sức lực, cho nên muốn vận động chút.
Anh xem, con lại động!"
Lý Tuấn Nghị nhìn bụng Cao Lương đột nhiên hơi nhô ra, sau đó lập tức biến mất: "Thật sự! Anh cũng thấy.
Con chúng ta hẳn là một đứa bé hoạt bát." Trên mặt anh tràn đầy hạnh phúc, có một loại cảm giác mới làm cha.
Đây là thời khắc hạnh phúc của một nhà ba người bọn họ, từ khi Cao Lương mang thai, Lý Tuấn Nghị liền tận lực xử lý hết công việc vào ban ngày, cũng học cách chia bớt công việc cho cấp dưới làm, buổi tối cũng rất ít khi xã giao, tận lực rút ra thời gian trở về ăn cơm chiều, ở nhà cùng Cao Lương.
Cao Lương tiếp tục đi làm, mỗi ngày cùng Lý Tuấn Nghị ra cửa, sau đó cùng nhau tan tầm về nhà.
Hiện tại cô là đối tượng trọng điểm bảo hộ, nhân viên công ty đều chú ý hơn, bởi vì Cao Lương là một bà chủ tốt, làm người ta cảm thấy thực an tâm, cho nên rất được lòng nhân viên, Cao Lương vác bụng to tới công ty đi làm, nhân viên đều sợ cô bị va chạm, đều cố gắng giúp cô làm hết mọi việc từ lớn đến nhỏ.
Thời điểm Lý Tuấn Nghị đi sang đón Cao Lương, thường xuyên sẽ nghe được hoặc là nhìn thấy nhân viên đang hỏi thăm Cao Lương, anh cười nói: "Em được lòng nhân viên hơn anh, xem ra mọi người đều thích em."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Hai ta không chung phong cách, anh lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ sẽ hỏi han nhân viên mỗi ngày sao, quan tâm thân thể và việc vặt gia đình?"
Lý Tuấn Nghị nâng nâng lông mày, xác thật không phải phong cách của anh, anh đi qua đi xách túi cho cô: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Cao Lương đứng dậy, Lý Tuấn Nghị nắm tay cô xuống lầu.
Mỗi lần Lý Tuấn Nghị tới đón Cao Lương, đều sẽ hấp dẫn sự chú ý của nhân viên, bà chủ bọn họ và ông chủ cách vách đúng là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, mỗi ngày đều ân ái.
Hôm nay bọn họ về đến nhà, bà nội đang nấu cơm, Cao Lương vén tay áo tới hỗ trợ, bị bà ngăn cản: "Không vội, cháu đi uống canh trước đi, ở trong nồi, Tuấn Nghị cháu tới múc canh.
Để abf nấu ăn, lập tức xong ngay.
Cường Cường về muộn, bằng không bà đã sớm nấu xong."
Cao Lương bất đắc dĩ, chỉ phải múc canh ra, Lý Tuấn Nghị thay quần áo ở nhà, thấy Cao Lương vẫy vẫy tay, đi qua: "Làm sao vậy?"
Cao Lương ngẩng đầu, dùng mắt to nhìn anh, nhỏ giọng mà nói: "Chúng ta thuê bảo mẫu đến đây đi.
Công việc của bà nội không phải là nấu cơm hằng ngày, bà là tới hưởng phúc, ngược lại biến thành chăm lo cho chúng ta."
Lý Tuấn Nghị đồng ý ngay: "Được."
Cao Lương lại nói: "Em vốn dĩ cho rằng San San về nghỉ hè, không định thuê bảo mẫu ngay.
Hiện tại con bé không về sẽ có chỗ ở cho bảo mẫu, Dù sao lúc sinh cũng cần thuê bảo mẫu, thuê sớm một chút để làm quen cũng tốt."
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Được, để anh tìm."
Lúc ăn cơm, Cao Lương chủ động nhắc tới chuyện thuê bảo mẫu với bà nội, bà nói: "Không cần thuê, bà làm được, cháu thuê bảo mẫu làm cái gì."
Cao Lương nói: "Bà, vốn dĩ cháu cũng tính khi sinh con sẽ thuê bảo mẫu, bằng không một mình cháu cũng không lo liệu được hết."
Bà nội mở to hai mắt nói: "Bà có thể giúp cháu chăm con."
Lý Tuấn Nghị vội vàng nói: "Bà nội, ý Cao Lương bà bà đã có tuổi, nên hưởng phúc, chúng cháu thuê bảo mẫu có người phụ một chút, cũng có người trò chuyện với bà."
Cuối cùng bà vẫn đồng ý: "Vậy về quê tìm một thân thích đi, người quen tương đối đáng tin cậy."
Cao Lương lắc đầu nói: "Bà nooijm chúng ta thuê người ở Quảng Đông thôi.
Cháu sinh con, không nhờ mẹ lại đây hỗ trợ chăm conmà đi thuê thân thích, trở về khẳng định sẽ nói linh tinh sau lưng nhà chúng ta, vì tránh cho mọi người ở quê nhàn thoại, chúng ta vẫn nên thuê người ngoài thôi."
Bà nội nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý: "Vậy thuê người ngoài đi."
Lý Tuấn Nghị nói: "Để cháu tìm."
Cao Lương nói: "Tìm người nấu ăn ngon một chút."
"Anh biết." Lý Tuấn Nghị quyết định ủy thác công ty môi giới tìm bảo mẫu.
Qua khoảng một tuần, người công ty môi giới gọi điện thoại tới, nói đã tìm được người.
Lý Tuấn Nghị tới đón người về, một người phụ nữ là đồng hương với bọn họ, hơn ba mươi tuổi, tuổi tác không quá lớn, đã sinh con, có kinh nghiệm chăm trẻ con, nấu ăn cũng không có trở ngại, bước đầu xem ra tương đối vừa lòng, tìm bảo mẫu là đồng hương chủ yếu là vì vấn đề khẩu vị, sợ người địa phương khác nấu ăn không hợp khẩu vị.
Bảo mẫu là một người thực cần mẫn lưu loát, trong nhà được thu thập sạch sẽ, đồ ăn nấu ra cũng không tồi, người trong nhà đều rất vừa lòng.
Sinh nhật bà nội vào cuối tháng 7, bà đã 74 tuổi, qua sinh nhật lần này, cả nhà đều nhẹ nhàng thở ra, dân gian có cách nói, 73 tuổi và 84 tuổi đối với người già là một cột mốc, chỉ cần bước qua là có thể thọ trăm tuổi.
Cả năm vừa rồi, thân thể bà vẫn luôn không tồi, người trong nhà đều cảm thấy may mắn.
Cao Lương hy vọng bà nội có thể sống lâu trăm tuổi, cho nên lần này muốn chúc mừng một phen.
Vợ chồng Lý Vệ Quốc gọi điện thoại tới chúc thọ, Lý Tuấn Vĩ cũng gọi điện thoại trở về chúc thọ bà nội, hắn chúc xong lạinói: "Bà nội, bà chờ một chút, Cao San muốn nói chuyện với bà."
Đầu bên kia truyền đến thanh âm vui vẻ của Cao San: "Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ! Sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày đều vui vẻ."
Bà nội có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn rất cao hứng: "Cảm ơn San San.
Sao cháu lại ở cùng Tuấn Vĩ?"
Cao Lương vừa nghe, vội dựng lên lỗ tai, Cao San ở cùng Tuấn Vĩ? Tình huống gì vậy? Cô vội chạy qua.
Bên kia Cao San đã giải thích rõ ràng, bà nội đang chuẩn bị cúp điện thoại, Cao Lương nói: "Chờ một chút, bà ơi, đẻ cháu nói mấy câu với San San."
Bà nội kêu Cao San chờ chút, đưa tai nghe cho Cao Lương, Cao Lương nói: "San San, là em sao?"
Cao San ở đầu kia nói: "Chị, là em."
"Hiện tại em ở cùng Tuấn Vĩ à? Đều ở Bắc Kinh sao?" Cao Lương hỏi.
Cao San nói: "Vâng, ở Bắc Kinh, anh ấy tới trường em báo danh làm nghiên cứu sinh.
Hôm nay anh ấy mời em ăn cơm."
Cao Lương hiểu ra: "Hắn đã đi Bắc Kinh, khó trách hai đứa cùng gọi điện thoại về đây."
Cao San hắc hắc cười một tiếng: "Hắn bỏ tiền điện thoại, em thuận tiện chúc thọ bà, không cần gọi riêng, tiết kiệm tiền."
Cao Lương cảm thấy tiếng cười Cao San có điểm chột dạ, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào: "Chị đã biết.
Hắn đi Bắc Kinh,hai đứa cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, bớt tranh cãi nhé.
Ăn cơm chưa?"
"Còn chưa đâu, chuẩn bị đi ăn ạ.
Chị cũng chưa ăn đúng không?"
"Chưa, đang muốn ăn đây, hai người nhanh đi ăn đi.
Tạm biệt!"
Cúp điện thoại, Cao Lương nói với Lý Tuấn Nghị: "Tuấn Vĩ đi Bắc Kinh, sao không thấy nói gì."
"Anhcũng không biết, không nghe hắn nói, phỏng chừng mưới tới." Lý Tuấn Nghị lắc đầu.
Cao Lương tự nhủ nói: "San San cùng Tuấn Vĩ từ nhỏ đã không hợp, ở gần là tranh cãi, bây giờ lại đi học chung trường, phỏng chừng lại cãi nhau."
Bà nội đột nhiên nói: "Tuấn Vĩ năm nay cũng 25 rồi, sao không thấy đứa nhỏ này yêu đươngbao giờ."
Được bà nội nhắc nhở, Cao Lương cũng đột nhiên ý thức được điểm này, chú em là bạn học của mình, còn lớn hơn mình 1 tuổi, hiện giờ cô đã chuẩn bị sinh con, còn chưa từng nghe Tuấn Vĩ nói chuyện yêu đương: "Đúng vậy, chuyện Tuấn Vĩ là như thế nào, có bạn gái sao?" Nói xong nhìn Lý Tuấn Nghị.
Lý Tuấn Nghị nhún vai nói: "Anh không biết, nó cũng không nói mấy vấn đề này với anh.
Khả năng đã có đi, bệnh viện có rất nhiều nữ bác sĩ, nữ hộ sĩ, muốn tìm còn không dễ sao?"
Cao Phán lắc đầu nói: "Em cảm thấy hẳn là không có, nếu có bạn gái, sao có thể còn đi Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, này ít nhất phải tách ra hai ba năm đi." Hôm nay hai vợ chồng Cao Phán cũng tới chúc thọ bà.
Dương Tư Hoa hắc hắc cười: "Sao em lại cảm thấy anh Tuấn Vĩ thích Cao San." Hôm nay cô cũng tới chúc thọ.
Cao Lương vừa nghe liền hoảng sợ: "Đừng nói giỡn, sao có thể!" Cô nhìn Cao San và Tuấn Vĩcãi nahu từ bé tới lơn, như thế nào cũng không thấy hai người có khả năng thành đôi.
Bà nội nghe xong, đầu tiên là cao hứng, sau lại có chút tiếc nuối: "Tuấn Vĩ lớn hơn San San 6 tuổi, sáu hướng, không quá thích hợp."
Lý Tuấn Nghị cười: "Hiện tại đâu ai còn quản cái này, chỉ cần hợp nhau là được, cháu và Cao Lương không phải cũng không hợp bát tự sao?"
Cao Lương nói: "Mọi người đừng ở đây nói bừa, chuẩn bị ăn cơm đi." Cô không dám nghĩ lại, Cao San cùng Tuấn Vĩ? Sao có thể, hơn nữa cô đã gả cho Lý Tuấn Nghị, Cao San muốn thành đôi với Tuấn Vĩ, đay là tình huống gì, cả nhà lộn xộn, hơn nữa bên mẹ chồng Khuông Tú Mẫn cũng là một vấn đề.
Nhưng quay đầu lại nghĩ lại một chút, cô lại cảm thấy không phải không có khả năng này, bằng không vì sao Tuấn Vĩ lại tới Bắc Kinh học? Vì sao Cao San nghỉ hè không về nhà? Nghĩ đến cái này, ban đêm Cao Lương liền trằn trọc.
Lý Tuấn Nghị vốn dĩ đang ngủ rất say, bị cô lăn qua lộn lại đánh thức: "Làm sao vậy, bà xã, bụng không thoải mái sao?"
Cao Lương thấy anh tỉnh, liền nói: "Anh nói xem, Tuấn Vĩ thật sự qua lại với Cao San sao?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Em suy nghĩ cái này, quản bọn họ làm gì, ngủ đi." Nói xong đôm lấy cô, nhẹ vỗ về bụng cô.
Cao Lương nói: "Em nghĩ mà ngủ không được.
Tuấn Vĩ đến Bắc Kinh học, chẳng lẽ là vì San San sao?"
"Em vì chuyện này cao hứng đến ngủ không được?"
Cao Lương đánh anh một cái: "Anh nói bừa cái gì vậy? Em cao hứng chỗ nào, em lo lắng đến ngủ không được.
Anh nói vạn nhất Tuấn Vĩ và San San thật sự ở bên nhau, mẹ anh sẽ nháo thành cái dạng gì?"
"Có cái gì mà nháo? Chẳng lẽ San San không tốt sao? Vừa hiểu chuyện lại hiếu thuận, học tập còn giỏi, mẹ phải vụng trộm vui mừng ý chứ" Lý Tuấn Nghị không chút nào để ý mà nói.
Cao Lương thật sự không biết nói như thế nào: "Có thể cao hứng mới là lạ, vốn dĩ mẹ không quá thích em, hiện giờ Tuấn Vĩ còn ở cùng Cao San, anh xem có thể vui nổi không."
"Đều không ở chung, sợ cái gì." Lý Tuấn Nghị không thèm để ý, "Lại nói bát tự còn chưa viết đâu, em lo lắng làm gì, con gái anh buồn ngủ, em còn không chịu đi ngủ?"
Cao Lương vừa nghe tức khắc bật cười, cũng đúng, còn chưa rõ ràng, chính mình suy nghĩ vớ vẩn cái gì, ngủ thôi..