Quả nhiên, đồ ở cửa hàng dã ngoại đó vừa tốt lại vừa đắt, cô mua lều bạt, bếp dã ngoại, vài chiếc ba lô, thảm chống ẩm,...!Chỉ riêng ở cửa hàng này đã tiêu mất bảy tám chục nghìn, mà đó còn chưa phải loại tốt nhất.
“Tốn tiền thật!” Cố Niệm thầm than.
So với giá ở cửa hàng đồ dã ngoại, chăn màn và áo khoác ở cửa hàng bảo hộ lao động thì rẻ hơn nhiều.
Cố Niệm không ngại ngần mua liền mười bộ chăn màn và mười chiếc áo khoác.
Tiện đường, Cố Niệm còn ghé cửa hàng nội thất mua thêm vài cái chăn bông dày và ga trải giường, đây là những thứ cô chuẩn bị để dùng cho bản thân nên không thể qua loa! Đợi tối về cô sẽ lên mạng mua thêm vài bộ vỏ chăn và ga trải giường rẻ tiền.
Sau khi hoàn thành tất cả, Cố Niệm cảm thấy mọi thứ đã gần xong, liền gạch bỏ các hạng mục quần áo và chỗ ở trong danh sách mua sắm của mình.
Chỉ còn phương tiện di chuyển là cô không có cách nào giải quyết, chẳng lẽ lại tự mua một chiếc xe để cất vào không gian?
Không biết từ lúc nào đã mấy ngày trôi qua, trong lòng Cố Niệm ngày càng lo lắng.
Trong mấy ngày này, cô đã mua thêm rất nhiều rau củ, thực phẩm lâu hỏng và các loại đồ ăn có thể tích trữ, đồng thời mua thêm ít quần áo, dầu gội và sản phẩm chăm sóc da mà cô hay dùng.
Nhìn không gian chứa đồ đã được nhồi chặt kín, cuối cùng Cố Niệm cũng cảm thấy yên tâm.
Dù cho tận thế thực sự đến, cô cũng không sợ!
Trong mấy ngày này, nhà họ Cố còn gọi điện mời cô về ăn cơm, nhưng cô từ chối.
Cô thừa biết ý đồ của họ, chẳng qua họ nghĩ giấy chứng nhận không có giá trị, muốn tiếp tục liên lạc với cô để lợi dụng mà thôi.
Nhưng dạo này cô đã tiêu gần hết số tiền của mình rồi, dù vẫn còn kha khá nhưng cũng đã đổi thành bánh quy nén và các loại thực phẩm khác.
Phòng khi bất trắc, cô còn mua thêm vài thỏi vàng, dù sao vàng cũng là thứ có giá trị ổn định.
Thật ra bây giờ cô cũng không còn nhiều tiền, chỉ còn lại chưa đến hai mươi nghìn phòng trường hợp khẩn cấp.
Nhưng dù có hay không, cô cũng không bao giờ đưa cho họ.
Cô đã vất vả cắt đứt liên hệ với lũ hút máu đó, làm sao còn để họ có cơ hội bám vào mình nữa chứ?