Trở Về Năm 60 Góa Phụ Tích Trữ Hàng Hóa Cầm Không Gian Nuôi Con Làm Giàu


Cố Niệm vừa quay đầu lại thì thấy mẹ chồng của nguyên chủ đang nhìn mình chằm chằm, không nói lời nào, khiến cô cảm thấy không thoải mái.


"Sao vậy mẹ?" Cố Niệm hỏi.


"Lên giường nằm nghỉ đi, mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con!" Bà Trần lên tiếng, cảm thấy con dâu dường như đã thay đổi, chắc có lẽ vì chuyện rơi xuống sông mà sợ hãi.


Cố Niệm hơi bối rối nhưng cũng gật đầu đồng ý.


Buổi tối, bà Trần hầm canh cá.

Cố Niệm nghĩ thầm, cuộc sống của gia đình này cũng không tệ.


Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào:

"Cố Niệm, ra đây cho tao!"

"Cố Niệm, đồ đê tiện, mau ra đây ngay!"


Tiếng la hét từ bên ngoài cửa vang vào, giọng nói ngày càng hung hăng khi người bên ngoài nhận thấy không ai bên trong dám mở cửa.


"Niệm Niệm, con cứ ăn đi, để mẹ ra xem.

" Bà Trần nói.


"Không cần đâu mẹ, mẹ cứ ăn trước đi, họ đến tìm con.

Con sẽ ra.

" Cố Niệm đứng dậy và bước ra cửa.


Người bên ngoài đang định phá cửa, thì Cố Niệm kéo mạnh cửa ra, suýt chút nữa ngã.


"Cố Niệm, sao mở cửa mà không nói gì trước!" Một cô gái trẻ hét lên, rồi định đẩy Cố Niệm.


Cố Niệm nhìn bàn tay đang vươn tới, nhẹ nhàng né tránh:

"Có chuyện gì?" Cô hỏi thẳng.



"Mày đánh mẹ tao! Mày nghĩ nhà tao không có ai để một quả phụ như mày ức hiếp mẹ tao sao? Hôm nay tao phải dạy cho mày biết thế nào là quy củ nhà tao!" Cô gái hùng hổ nói.


Cố Niệm nhìn cô gái chỉ tay vào mặt mình, trong lòng cảm thấy chán ghét, cô lập tức vỗ tay cô ta xuống:

"Có chuyện gì thì nói, đừng chỉ tay vào tôi!" Cố Niệm đáp.


Thái độ bình tĩnh của Cố Niệm khiến cô gái tức giận đến mức gần như bốc khói:

"Mày! mày dám!"

Cố Niệm nhìn cô gái trước mặt, chắc chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt cũng dễ thương nhưng thái độ chua ngoa, đanh đá làm người ta không ưa nổi.


"Nói xong chưa? Nói xong thì đi đi.

" Cố Niệm đuổi thẳng.

Cô còn phải trở lại uống canh cá, không thể phủ nhận tay nghề của bà Trần thật sự rất tốt, canh cá cũng thơm ngon lạ kỳ.


"Cố Niệm! Hôm nay mày phải theo tao về nhà, dập đầu xin lỗi mẹ tao! Nếu không, tao sẽ cho mày biết thế nào là Trần Nhị Nha!"

Cố Niệm cuối cùng cũng biết, cô gái này giống hệt mẹ mình! Cô thực sự chịu hết nổi:

"Ra ngoài ngay!" Cô nói lạnh lùng, không muốn đôi co thêm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận