Trở về năm tháng bố tôi chơi bóng rổ

Hạ Kinh Thiền đứng dưới tầng chung cư theo lời nhắc hẹn của Tiêu Ngật mà bối rối.
 
Nhìn gần đây… Không giống nơi có rạp chiếu phim.
 
Chẳng lẽ hai mươi năm trước rạp chiếu phim được xây trong tòa chung cư này sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không bao lâu sau, Hứa Thanh Không đã đi đến, thuận tay nhận lấy balo của cô và khoác lên vai mình.
 
Cô ngẩn người: “Sao lại là cậu?”
 
Ngón tay thon dài của Hứa Thanh Không giơ hai tấm vé xem phim lên: “Hạ Trầm Quang có việc nên bảo tôi giúp cậu ta trông con.”
 
Hạ Kinh Thiền bĩu môi: “Tôi không phải trẻ con!”
 
Hứa Thanh Không nhìn dáng vẻ không vui của cô gái nhỏ, do dự hỏi: “Cậu không muốn xem phim với tôi à?”
 
“Không phải.”
 
Hạ Kinh Thiền vuốt tóc theo bản năng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại vì… Cô tưởng đi cùng ba nên chưa gội đầu, cũng không trang điểm, không mặc váy, chỉ mặc quần jeans với áo phông trắng đơn giản.
 
Trông nhếch nhác vô cùng.
 
“Cậu không thích thì cứ nói, đừng miễn cưỡng.” Trong giọng nói của Hứa Thanh Không không nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì: “Về đi.”
 
“Không phải! Tôi muốn xem!” Hạ Kinh Thiền không muốn để anh hiểu lầm: “Không phải thế… Nếu biết trước xem cùng cậu thì tôi sẽ sửa soạn một chút.”
 
“Sửa soạn cái gì? Chúng ta cũng không qua đêm bên ngoài.”
 
“…”
 
Khuôn mặt Hạ Kinh Thiền ửng hồng, giải thích: “Không phải sửa soạn đồ đạc!”
 
Hứa Thanh Không thích nhìn khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ của cô, anh mỉm cười xoa đầu cô, bước chân đi vào khu chung cư.
 
“Ối! Đợi đã, từ từ!” Hạ Kinh Thiền vội gọi anh lại: “Rạp chiếu phim ở bên trên sao?”
 
“Không biết, địa chỉ được ghi trên này.” Hứa Thanh Không lấy ra hai vé xem phim từ trong ba lô, bên trên viết rõ ràng là số 2309 chung cư Vân Đức.
 
Hạ Kinh Thiền nhón chân xem vé trong tay anh, cô nắm lấy cánh tay anh.
 
Cô bỗng nhiên đến gần khiến Hứa Thanh Không ngửi thấy mùi hương ngọt ngào như có như không trên người cô, cơ bắp trên cánh tay bị cô khẽ nắm lấy có hơi cứng ngắc.
 
“Đúng là nơi này rồi, nhưng kỳ lạ, sao lại ở trong tòa chung cư chứ?”
 
“Vào thì sẽ biết.”
 
Tổng cộng có ba thang máy, rất nhiều người đứng đợi, khoảng mười phút mới chờ được thang máy, đám người chen chúc đi vào.
 
Hạ Kinh Thiền không muốn chờ lượt sau nên đi theo vào.
 
Trong thang máy đa phần là đàn ông, có đủ mùi kỳ lạ, Hạ Kinh Thiền không thích không gian như vậy, đến gần Hứa Thanh Không theo bản năng.
 
Hứa Thanh Không nhận ra cô đang căng thẳng, kéo cô gái nhỏ đến một góc, còn bản thân che chắn trước người cô, tạo một vùng tam giác nho nhỏ cho riêng cô.
 
Vóc dáng anh cao lớn hơn những người bên cạnh một cái đầu, bảo vệ bên cạnh Hạ Kinh Thiền mang đến cảm giác an toàn tự nhiên.
 
Mùi khó ngửi và tiếng ồn ào đều biến mất, những gì Hạ Kinh Thiền cảm nhận được là hơi nóng tỏa ra từ áo sơ mi hơi mỏng của anh, còn có hơi thở ấm nóng phả lên đỉnh đầu cô.
 
Hạ Kinh Thiền mím môi, cố gắng kìm nén khóe miệng đang dần cong lên, nhưng cô không nhịn được mà vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
 
“Cậu cười cái gì?’
 
“Không có gì, tôi cảm thấy cậu cao thật đấy.”
 
Hứa Thanh Không cúi đầu nhìn cô, đúng lúc cô đứng đến ngực anh.
 
Chênh lệch chiều cao… Có một chút thôi.
 
Nhưng không sao, anh có thể nghiêng đầu vì cô cũng có thể cúi người vì cô.
 
Thang máy đến nơi, Hứa Thanh Không kéo cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ ra khỏi đám người, đi ra ngoài hành lang yên tĩnh.
 
Đèn cảm ứng âm thanh hình như hỏng rồi, hành lang dài tối đen, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào lờ mờ, Hứa Thanh Không đương nhiên không buông tay cô ra, nắm tay cô đi về phía trước.
 
Hạ Kinh Thiền cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay thiếu niên.
 
Cô ngước mắt nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nghĩ thầm, anh cũng đang căng thẳng sao?
 
Ngoài hành lang có đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết, tay người đàn ông hiển nhiên không nghe lời mà chạy trên thân hình quyến rũ gợi cảm của người phụ nữ, cô gái kia phát ra tiếng kêu khiến người ta đỏ mặt.
 
Khi Hứa Thanh Không nắm tay cô đi qua bọn họ, Hạ Kinh Thiền không kiềm chế được mà mở to đôi mắt nhìn, liên tục quay đầu lại.
 
Hứa Thanh Không bước đi nhanh hơn, thậm chí đưa tay chặn đôi mắt cô lại.
 
Hạ Kinh Thiền chưa xem đã đẩy tay anh ra, quay đầu lại nhìn, Hứa Thanh Không ghé đến gần tai cô, giọng nói có hơi đùa cợt: “Thích xem à?”
 
“Thắt lưng của cô gái kia đẹp quá, sau này tôi muốn mua một cái.”
 
“Cậu nhìn cái đó?”
 
“Ừ, nam sinh kia không đẹp trai bằng cậu nên tôi không để ý.”
 
Hứa Thanh Không cười.
 
Ở bên cạnh cô, anh cứ không nhịn được cười.
 
Hai người dựa theo địa chỉ trên vé xem phim, đến trước cửa nhà số 2309, bên trên có một tấm biển hoạt hình đã rỉ sét, bên trên khắc mấy chữ…
 
“Rạp chiếu phim Thiên Đường.”
 
Là rạp chiếu phim tư nhân.
 
Đừng nói là đi cùng Hứa Thanh Không, cho dù cô đi cùng ba thì đến loại rạp chiếu phim tư nhân như này cũng rất xấu hổ!
 
Đây chắc chắn không phải Hạ Trầm Quang mua vé, ngoại trừ Tiêu Ngật thì không ai làm ra được chuyện thiếu đạo đức như này.
 
Tình huống hiện giờ khá tiến thoái lưỡng nan.
 
Trong lúc do dự, đôi tình nhân hôn nhau nồng cháy ở hành lang đã sóng vai, vừa cười vừa nói đi vào rạp chiếu phim.
 
Nếu hiện giờ đi vào sẽ bị xấu hổ, nếu không đi vào thì càng xấu hổ hơn.
 
Hạ Kinh Thiền nhìn Hứa Thanh Không: “Cậu có muốn vào không?”
 
Hứa Thanh Không thờ ơ nhún vai: “Tôi không hiểu gì cả.”
 
“…”
 
Không phải nói vậy đã bại lộ rồi sao.
 
Hạ Kinh Thiền nghĩ, cây ngay không sợ chết đứng, đi cùng bạn thân vào rạp chiếu phim tư nhân xem phim cũng không có gì ghê gớm, chỉ đơn thuần là xem phim mà thôi.
 
Mặc dù người cô đối với người bạn này… Có một số tâm tư không rõ ràng, nhưng cô có thể khống chế bản thân được.
 
Hạ Kinh Thiền đưa hai tờ vé phim cho ông chủ trước quầy, ông chủ nhận vé và hỏi: “Muốn áo mưa không?”
 
“Muốn cái gì cơ?”
 
Ông chủ còn chưa kịp hỏi lần nữa, Hứa Thanh Không đã lạnh nhạt nói: “Không cần, cảm ơn.”
 
Sau khi hai người nói xong, Hạ Kinh Thiền mới bất giác phản ứng lại, xấu hổ đến mức co hết cả đầu ngón chân lại.
 
Mẹ ơi, cái nơi quái quỷ này.
 
Cô đỏ mặt đi vào trong, trong phòng có một chiếc giường tatami mèo Totoro cỡ lớn, trên giường đặt mấy gối dựa hoạt hình, ngoại trừ cái này ra cũng không có ghế ngồi.
 
Chẳng lẽ họ cho người ta xem phim trên cái giường này sao!
 
Đầu ngón tay cô xoắn xuýt vào nhau, cả xương cốt đều đau, trong lòng nghĩ khi nào về sẽ đánh nát cái đầu cho của Tiêu Ngật.
 
“Đổi phòng giúp chúng tôi.” Hứa Thanh Không quay lại hỏi ông chủ: “Có phòng nào có sofa không?”
 
“Một phòng lớn cho sáu người có sofa, nhưng phải thêm tiền, thêm 50 tệ.”
 
“Không thành vấn đề.” Hứa Thanh Không sảng khoái đồng ý.
 
Ông chủ dẫn hai người đến phòng có sofa, phòng này ở cuối hành lang, bên ngoài treo một tấm rèm trắng tinh, có sofa mềm mại, có bàn tràn, trên bàn trà còn để đồ ăn vặt, chắc là nơi xem phim đứng đắn bình thường.
 
“Muốn xem cái gì?” Ông chủ giúp bọn họ điều chỉnh thiết bị chiếu phát.
 
Hứa Thanh Không hỏi Hạ Kinh Thiền: “Cậu có dám xem phim kinh dị không?”
 
Hạ Kinh Thiền đang cho rằng anh muốn thử lá gan của cô nên ra vẻ dũng cảm nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng sợ.”
 
Anh nói với ông chủ: “Xem phim Thái Lan, phim nào đáng sợ nhất.”
 
Hạ Kinh Thiền: “?”
 
Ông chủ chọn cho bọn họ một bộ phim kinh dị Thái Lan có điểm rất cao. 
 
Ngay từ đầu, cô và anh ngồi vẫn còn cách nhau một khoảng, nhưng khi tiếng nhạc quỷ dị vang lên, bộ phim bắt đầu, hiện lên rất nhiều hình ảnh kích thích, cô gái nhỏ giống như mèo con, đáng thương sợ hãi ngồi dịch vào gần Hứa Thanh Không.
 
Hứa Thanh Không đưa mắt liếc cô một cái, cô lập tức mạnh miệng nói: “Chắc chắn không phải vì tôi sợ, dù sao cũng đi hai người nên tôi không muốn xa cách cậu như vậy.”
 
“Có lý.”
 
Hứa Thanh Không thuận tay gác cánh tay ở sau lưng ghế dựa vào cô.
 
Cô nhạy cảm suy nghĩ, động tác này… hình như có ý định ôm cô.
 
Nhưng nghĩ đến màn hình lớn trước mặt này, bình thường sẽ nhảy ra một nữ quỷ tóc tai bù xù dọa người, động tác này càng làm cô thấy có cảm giác an toàn.
 
Cô căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình, khi nữ quỷ sắp xuất hiện thì lập tức nghiêng đầu sang phía Hứa Thanh Không.
 
Sườn mặt của Hứa Thanh Không góc cạnh, con ngươi đen láy ẩn sâu trong đường viền đôi mắt, anh nhìn chăm chú màn hình giống như không có bất kỳ hình ảnh nào có thể kích thích và khơi dậy nổi sự dao động trong lòng anh.
 
“Hứa Thanh Không, cậu không sợ sao?”
 
Hứa Thanh Không lắc đầu: “Tôi không có cảm giác gì.”
 
“Cậu thấy ma cũng không có cảm giác à?”
 
Hứa Thanh Không không sợ ma quỷ, sau năm mười một tuổi anh đã không sợ rồi, anh đã từng nhìn thấy người còn đáng sợ và tàn ác hơn cả ma quỷ nhiều.
 
Khi đó anh rất bất lực và sợ hãi.
 
Nhưng hiện giờ đã ổn.
 
Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.
 
Cô híp mắt lại, đôi tay che trước đôi mắt, chỉ dám xem phim qua khe hở nhỏ bé giữa hai ngón tay.
 
“Cậu sợ thì cứ nói, có muốn đổi phim khác không?”
 
“Không không, không được, đã xem lâu vậy rồi.” Hạ Kinh Thiền tiếc nuối nói: “Đổi thì sẽ hết thời gian.”
 
“Có thể gia hạn thêm thời gian.”
 
“Thôi, không cần đâu, chỗ này giá cao, lúc đầu có được vé miễn phí, bây giờ lại phải bỏ tiền ra, không lời gì cả.”
 
“Không sao.” Hứa Thanh Không lập tức gọi ông chủ đến, đổi sang một bộ phim điện ảnh đoạt giải thưởng lớn của đạo diễn Ang Lee ‘Brokeback Mountain’.
 
Hạ Kinh Thiền lải nhải: “Đúng là lãng phí, chúng ta xem hơn một nửa rồi, hơn nữa bộ phim này tận hai tiếng rưỡi, dài quá.”
 
Hứa Thanh Không không nói gì, anh chỉ nhẹ giọng thì thầm một câu ở bên tai cô khi tiếng nhạc nền ‘I don’t want to say goodbye’ chậm rãi vang lên.
 
“Tôi chỉ muốn ở lại cùng cậu lâu hơn một chút, có được không.”
 
Cô bất ngờ nghiêng đầu lại, thấy sườn mặt cứng rắn và sự dịu dàng tận xương giữa hai hàng mày của anh.
 
I don’t want to say goodbye, all I want to do is live with you. (Tôi không muốn nói lời tạm biệt, tất cả những gì tôi muốn là được ở bên em.)
 
Ký ức chợt lóe lên, về ngày đầu tiên họ gặp nhau.
 
Cơn mưa lớn đó và người đàn ông che ô cho cô trong cơn mưa.
 
Cô đến khoảng thời anh còn niên thiếu, ở cùng anh trong một căn phòng nhỏ hẹp lại nghe bài hát này lần nữa.
 
Mỗi giây phút chậm rãi trôi qua đều khắc cốt ghi tâm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui