Khi Hạ Kinh Thiền nhìn thấy Hứa Thanh Không thì ngây người một lúc, sau đó quay đầu bước đi.
Dù sao bây giờ người cô cũng đã ướt hết, ướt thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Không muốn gặp anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Thanh Không thấy thế thì đuổi theo, cố chấp dùng chiếc ô màu đen của mình che đầu cho cô, giúp cô che chắn màn mưa.
Dáng vẻ của cô gái lúc này vô cùng nhếch nhác, giống như mới vừa được người ta vớt từ dưới nước lên, cô quay đầu chất vấn anh: “Không phải cậu rất ghét tôi sao? Cậu còn tới đây để làm gì?”
Hứa Thanh Không suýt chút nữa thì đụng phải người cô, anh dừng bước: “Đúng là tôi rất ghét cậu.”
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ vì ai mà lo lắng, sốt ruột đến như vậy.
Hạ Kinh Thiền đẩy anh một cái, rồi xoay người chạy đi, Hứa Thanh Không đuổi theo cô, dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của cô.
Từng giọt nước mưa men theo sợi tóc của cô mà chảy xuống, biết bao nhiêu tủi thân và bất bình chất chứa trong lòng nhưng không biết làm sao để có thể trút bỏ.
Hứa Thanh Không chẳng nói chẳng rằng chỉ cầm chặt lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào cổ tay của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn kia vẫn còn hằn lại những vết đỏ của ngày hôm qua.
Trong mắt anh không giấu nổi sự đau lòng, hỏi cô: “Cậu còn đau không?”
Hạ Kinh Thiền chợt cảm thấy dao động, cũng nhờ câu hỏi dịu dàng của anh mà dần dần bình tĩnh trở lại.
“Đã không còn thấy đau từ lâu rồi.” Cô cúi đầu xuống và nhìn sang bên cạnh, thấy từng giọt nước mưa men theo mái ô cứ liên tiếp nhỏ xuống như đang nối thành một chuỗi hạt cườm.
“Rốt cuộc thì cậu tới đây làm cái gì?”
“Lúc sáng tôi thấy cậu đi ra ngoài nhưng không mang theo ô.”
“Đi đưa ô cho người mà mình ghét chắc chắn là khó chịu muốn chết chứ gì.” Cô tức giận nói.
“Đúng là có một chút.”
“…”
Cô xoay người rời đi, Hứa Thanh Không vội vàng đuổi theo cô, giúp cô cầm ô che mưa, hai người họ cứ thế cùng nhau đi ra khỏi sở thú và đến trạm xe buýt.
Anh không nói cho cô biết chuyện từ lúc bước chân ra khỏi ký túc xá thì anh đã cầm ô lặng lẽ đi theo sau lưng cô một quãng đường rồi.
Cô đã gặp Lâm Chiếu Dã ở cổng trường, sau đó cả hai lên xe buýt cùng nhau đi tới sở thú, Hứa Thanh Không bắt taxi đi theo phía sau xe buýt, rồi cũng tiến vào sở thú, anh đứng lẫn ở trong đám người đông đúc quan sát hai người họ từ phía xa xa, sau đó theo sau hai người họ cùng xem khỉ, hổ Hoa Nam, hươu cao cổ…
Anh nhìn thấy nụ cười tươi rói, dịu dàng đến toả sáng của cô, và cũng nghe được cả những lời mà cô đã nói khi Lâm Chiếu Dã tỏ tình với mình.
Cô muốn một tình yêu kiên định dài lâu, mãi mãi không thay lòng đổi dạ.
Sắc trời đã dần tối, cô bé đứng dưới trạm xe buýt, lấy khăn giấy lau mặt.
Những sợi tóc ướt sũng xoã ra lộn xộn bên tai, làn da trắng trẻo nõn nà như đậu hũ non, đôi mắt long lanh và trong vắt.
Cô vẫn còn đang giận dỗi nên không chút ngó ngàng để ý gì tới Hứa Thanh Không, mãi cho đến khi xe buýt đã đến trạm, dòng người đông đúc đứng đợi xe chợt ùa ra, liều mạng chen chúc để lên được xe buýt giống như những con cá đang bơi ngược dòng.
Cô quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Không, hơi do dự một chút, sau đó mím mím môi, đến cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Cho tôi mượn một đồng đi.”
Hứa Thanh Không không chút do dự bước lên xe, sau đó bỏ hai đồng xu vào trong hộp đựng tiền của xe buýt, cuối cùng đi vào giữa xe cùng với Hạ Kinh Thiền.
Trên xe buýt lúc này có rất nhiều người, hơn nữa Hạ Kinh Thiền lại đang ướt như chuột lột, bị đám đông xô đẩy chen chúc nên cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái, Hứa Thanh Không nhìn thấy vị trí gần cửa sổ có một chỗ trống nên đã kéo cô đi qua, để cho cô đứng ở trong khu vực tam giác, còn bản thân thì giữ lấy tay cầm trên xe buýt đứng chắn trước mặt cô.
Khi dừng ở trạm kế tiếp, hành khách chen lên xe càng lúc càng nhiều, Hứa Thanh Không từng bước từng bước bị ép về phía Hạ Kinh Thiền, khuôn mặt của cô phải áp sát vào trong ngực anh, cả cơ thể đều bị chen lấn tới mức dựa sát vào trong vòng tay của Hứa Thanh Không.
Hai má chợt trở nên nóng bừng, cô chỉ đành phải nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm với những ánh đèn rực rỡ, tim đập loạn lên trong lồng ngực.
Khi xe buýt đi qua vành đai giảm tốc thì xóc nảy rất mạnh, gáy của Hạ Kinh Thiền đập vào cửa sổ xe, Hứa Thanh Không vội vàng đưa tay ôm cô lại, tránh việc bị va vào một lần nữa.
Lần này, cô hoàn toàn được anh ôm vào trong lòng.
Trên người chàng trai thoang thoảng mùi xà phòng bồ kết thơm dịu, rất nhẹ, giống như mùi hương bạc hà tươi mát.
Mang đến cho người ta một cảm giác sạch sẽ thoải mái.
Trạm xe buýt đầu tiên là ở sở thú còn trạm cuối cùng chính là ở thành phố làng Đại học, sau khi đã đi được phân nửa chặng đường, hành khách trên xe cuối cùng cũng đã dần dần ít hơn.
Từ trạm đầu cho đến trạm cuối, lúc này trên xe chỉ còn lại một vài hành khách, Hạ Kinh Thiền và Hứa Thanh Không ngồi ở hàng ghế gần cửa sổ.
Hạ Kinh Thiền nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, cơn mưa tầm tã như trút nước ban nãy giờ đây đã chuyển thành mưa phùn, xung quanh vẫn còn vương lại hương thơm xà phòng bồ kết thơm dịu trên người anh khiến cho cô dâng lên một cảm xúc nào đó khó mà có thể nói lên thành lời.
“Hứa Thanh Không, chúng ta làm lành đi.”
Hứa Thanh Không lặng lẽ gật đầu.
“Cãi nhau với cậu nguy hiểm quá.” Hạ Kinh Thiền ngả đầu dựa vào ghế: “Hôm qua cậu làm như thế, tôi còn tưởng cậu muốn động tay động chân gì với tôi, tôi đánh không lại cậu đâu đó.”
Hứa Thanh Không biết có nhiều khi rất khó để có thể tự khống chế được cảm xúc của bản thân, cũng vì thế cho nên đã nhiều năm như vậy trôi qua, anh vẫn không dám kết giao hay tiếp xúc với bất kỳ ai.
“Nếu như cậu sợ thì sau này cậu hãy cố gắng tránh xa tôi một chút.” Anh cố gắng chịu đựng từng cơn đau nhói trong lồng ngực để nói ra được câu này với cô.
“Hứa Thanh Không, không phải tôi không biết gì hết...” Tay cô nhẹ nhàng nắm chặt lấy chiếc váy đã ướt sũng từ lâu: “Không phải cậu thực sự ghét tôi.”
Tiếng gió ngoài cửa sổ chợt lùa vào bên trong xe, như thể đang có một cơn bão giữa mùa mưa đang nổi lên bên tai anh.
“Tôi biết cảm giác bị người ta ghét là như thế nào, nhất là cậu, nếu cậu thật sự ghét tôi, cậu chắc chắn sẽ không tới đón tôi.”
Hạ Kinh Thiền nhìn chàng trai đang ngồi bên cạnh mình, anh thấy thế thì lập tức dời tầm mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô cười cười: “Tôi nói có đúng không?”
Hứa Thanh Không nhìn cơn mưa phùn đang tạnh dần ngoài cửa sổ, thấp giọng lẩm bẩm…
“Nói thừa.”
…
Hạ Kinh Thiền quay về ký túc xá để tắm rửa trước, tránh bị cảm lạnh sau khi dầm mưa.
Hứa Thanh Không thì đi thẳng đến ký túc xá nam của Viện Khoa học để tìm Lâm Chiếu Dã.
Lâm Chiếu Dã phải khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi được đám người kia, về lại ký túc xá, vừa tắm vừa ngâm nga một bài hát, sau khi đã thu dọn sạch sẽ đâu vào đấy và đang chuẩn bị đi trả chiếc cặp sách lại cho chủ nhân của nó, anh ấy vừa mới đẩy cửa ra thì đột nhiên nhìn thấy Hứa Thanh Không đùng đùng xông vào giật lấy chiếc cặp từ trong tay mình ra.
Lâm Chiếu Dã còn cố ý xịt nước hoa thơm thức, chuẩn bị xin lỗi Hạ Kinh Thiền một cách đàng hoàng, nếu có thể, anh ấy còn định mời cô đi uống chút gì đó, sao có thể để cho Hứa Thanh không cướp đi cơ hội tốt như vậy được.
“Ý gì thế?”
Ở trong hành lang ký túc xá, anh ấy đuổi theo Hứa Thanh Không, muốn cướp lại chiếc cặp sách: “Sao cậu lại cướp đồ của tôi, chuyện này có liên quan gì đến cậu à?”
Hứa Thanh Không xoay người, trở tay ấn Lâm Chiếu Dã lên tường, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đè lên cô anh ấy, khiến cho anh ấy khó thở đến cực độ.
Lâm Chiếu Dã theo bản năng giãy dụa, nhưng cánh tay Hứa Thanh Không vẫn chắc chắn mạnh mẽ như sắt thép.
“Hôm nay đám người kia vẫn chưa giết chết cậu, đúng không?”
Lời uy hiếp cùng giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên bên tai Lâm Chiếu Dã: “Cậu còn lại gần cô ấy thêm lần nào nữa, tôi giết chết cậu.”
Vừa nói dứt lời, anh lập tức giật lấy chiếc cặp sách màu xanh bạc hà trong tay của Lâm Chiếu Dã sau đó lạnh lùng đi xuống lầu.
Lâm Chiếu Dã há to miệng nặng nề thở hổn hển, sau khi ho khan vài tiếng thì cố gắng đứng dậy, ngay mặt về phía bóng lưng Hứa Thanh Không mắng một câu: “Bị điên à! Cô ấy có biết cậu điên như này không thế?”
…
Buổi tối, sau khi Hứa Thanh Không đã tắm rửa xong và đi ra khỏi phòng tắm, trong điện thoại di động có một tin nhắn của Hạ Kinh Thiền.
“Cảm ơn cậu vì hôm nay đã tới ứng cứu tôi nha ≧▽≦, về phòng tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon nhé. Cậu hay bị khó ngủ, trước khi đi ngủ cậu có thể thử đốt trầm hương để an thần, tôi đã tự mình trải nghiệm và nhận được hiệu quả rất tốt! Đương nhiên nếu như trước khi ngủ cậu chơi điện thoại di động thì cũng sẽ ảnh hưởng giấc ngủ đó, sau khi tắt đèn rồi thì cũng đừng chơi trò rắn tham ăn nữa”
Cái kiểu tính cách thích thao thao bất tuyệt này của cô khiến cho Hứa Thanh Không cảm thấy rất ấm áp.
Hứa Thanh Không: “Được.”
“Mỗi tin nhắn gửi đi đều mất tiền đó! Một lần cậu nhắn dài dài chút đi! Chủ yếu là trên điện thoại di động của cậu không có QQ, bằng không thì tôi sẽ nhắn tin bên QQ cho cậu, gửi tin nhắn thường thật sự rất lãng phí, một lần gửi phải viết nhiều chữ một chút mới lợi được. Còn nữa, còn nữa, ngày mai cậu nhất định phải thật cẩn thận! Có vẻ như Hạ Trầm Quang tức giận lắm rồi đó, cậu ấy đang nổi điên trong nhóm QQ kia kìa.”
Hứa Thanh Không: “Cậu ta tức giận có lẽ không phải vì tôi, mà là do người nào đó khiến cậu ấy bất chấp trời mưa to chạy đến trước cổng trường nhưng lại không gặp được.”
Hạ Kinh Thiền: “Nếu như không phải cậu nhanh chân đến trước, thì sao cậu ấy có thể không gặp được cơ chứ , ngoan, ngày mai cậu hãy xin lỗi cậu ấy đàng hoàng chút, để cậu ấy bớt giận. [vỗ vai]”
Hứa Thanh Không: “Đây mới là mục đích mà cậu nhắn tin cho tôi à?”
“Đâu có! Người ta là thật lòng muốn cảm ơn cậu, rồi thuận tiện nhắc nhở cậu một chút thôi... Không tin thì cậu thử xuống lầu nhìn thử xem!”
Hứa Thanh Không: “?”
Hạ Kinh Thiền: “Mau xuống đây, có bất ngờ.”
Hứa Thanh Không lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, mặc đại một bộ quần áo rồi đi ra ngoài, lúc xuống lầu anh cố gắng đi thật nhanh đến lối vào ký tức xá nam.
Lúc này đã là giờ giới nghiêm, trong hành lang vắng tanh không một bóng người, vầng trăng hình lưỡi liềm treo lơ lửng giữa những ngọn cây ở bên ngoài cửa sổ.
Hứa Thanh Không nhìn thấy hình như có thứ gì đó được đặt trước cổng sắt lớn, khi anh tiến lại gần thì mới phát hiện đây là một hộp bánh mousse vị dâu nho nhỏ, kích thước ước chừng bằng một bàn tay.
Trên hộp bánh ngọt còn có một tờ giấy ghi chú: “Món quà này tượng trưng cho một trái tim tràn đầy sự biết ơn của Tiểu Cửu, bánh này phải ăn liền đó nha, là vị kem dâu tây á.  ̄▽ ̄”
Một cơn gió bất chợt thổi qua, những hạt mưa phùn bay qua khung cổng sắt, rơi xuống mặt anh làm cho anh có cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.
Hứa Thanh Không ngồi ở trên chiếc ghế được đặt trong sảnh lớn, nghiêm túc ăn hết miếng bánh mousse vị dâu kem kia, đó là mùi vị ngọt ngào mà anh rất ít khi nếm được.
Đêm nay, nhiều mây không trăng.
Hứa Thanh Không ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lúc hơi ngẩn ngơ, anh dường như cảm thấy có một ánh trăng không thuộc về riêng mình đang rọi thẳng vào trái tim.