Đằng sau núi rất vắng vẻ, bình thường ngay cả nhân viên dọn vệ sinh cũng không có ai mò tới, trên đường đi toàn là cỏ dại, cành và lá cây.
Tô Mỹ Vân nhìn bóng đen đằng xa từ từ lại gần, người đó đội mũ lưỡi trai, mặc áo gió màu đen, trùm kín từ đầu đến chân, dường như hòa làm một với màn đêm.
"Cậu là Hạ Trầm Quang hả?" Cô ấy hoảng sợ hét lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng người đó không trả lời gì hết.
Tô Mỹ Vân vô cùng hoảng sợ, cô ấy chẳng thèm quan tâm đến gì nữa mà cứ cắm đầu chạy theo con đường nhỏ ở bên kia.
Tên đó nhanh chóng đuổi theo, Tô Mỹ Vân vừa chạy vừa hét lớn, cô ấy vấp phải cành cây khô bên lề đường nên ngã nhào ra đất rồi liên tục lùi về sau.
Hắn lôi một chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi ra, đi tới định bịt miệng Tô Mỹ Vân lại. Giây tiếp theo, Hạ Trầm Quang chạy từ trong rừng ra: "Thả cô ấy ra! Mẹ nó!"
Kẻ đó hoảng hốt, nhưng thấy Hạ Trầm Quang còn cách đây một đoạn nữa nên vội vã dùng khăn tay bịt miệng Tô Mỹ Vân lại.
Lúc Hạ Trầm Quang tăng tốc chạy tới thì Tô Mỹ Vân đã ngất đi, khăn tay còn rơi trên đất.
Còn tên đó đã chạy vào trong rừng cây, biến mất trong màn đêm, không thấy bóng dáng đâu cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy đi tới bên cạnh Tô Mỹ Vân, vỗ vỗ gương mặt của cô gái: "Cậu không sao chứ?"
Thấy cô ấy hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, Hạ Trầm Quang liền bế cô ấy lên không chút do dự rồi chạy thẳng về phía bệnh viện của trường.
Đột nhiên, tiếng còi cảnh sát vang lên, chiếc xe tải van 110 của trường chạy tới, chặn mất đường đi của Hạ Trầm Quang.
…
Nửa tiếng sau, Hạ Trầm Quang được bảo vệ dẫn tới ban bảo vệ của trường, Hạ Kinh Thiền và Lâm Chiếu Dã cũng được đưa tới với tư cách là nhân chứng.
Ngoài ra còn có chiếc khăn tay màu trắng được tẩm thuốc mê rơi trên mặt đất.
Khi các bảo vệ phát hiện ra Hạ Trầm Quang, anh ấy đang ôm Tô Mỹ Vân, trong tay còn cầm chiếc khăn tay đó.
Quản sinh của khoa cùng một vài lãnh đạo của trường và trưởng bộ phận an ninh đều tập trung tại văn phòng.
Tô Mỹ Vân được đưa tới bệnh viện của trường học, bác sĩ nói cô ấy đã hít phải thể khí ma túy của Isofluran nên bây giờ vẫn đang hôn mê, phải mấy tiếng nữa mới tỉnh lại.
Hạ Kinh Thiền lại chứng minh với các thầy cô trong bộ phận an ninh rằng Hạ Trầm Quang không phải kẻ đầu sỏ mà anh ấy là người tới sau, anh ấy đã cứu Tô Mỹ Vân, còn hung thủ thật sự đã chạy trốn rồi.
Nhưng vì Hạ Kinh Thiền và Lâm Chiếu Dã đều là thành viên của đội bóng rổ, họ có phải đồng phạm hay không thì còn chưa rõ, lời của cô khiến… họ rất khó tin tưởng.
"Bây giờ các bảo vệ đang tìm kiếm trong trường rồi, nếu như những gì em nói là thật thì chúng tôi sẽ không để hung thủ thật sự chạy trốn đâu. Nhưng nếu như những gì em nói là giả…" Trưởng bộ phận an ninh lạnh lùng nhìn Hạ Trầm Quang: "Đến lúc đó, cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc."
Rất nhanh, ba mẹ nhà họ Hạ, cùng với… Hạ An Du đã tới bộ phận an ninh.
Rõ ràng rằng, ba mẹ nhà họ Hạ tới kịp thời như vậy chắc chắn là Hạ An Du gọi họ tới.
Kiếp trước, sự việc xâm hại lần này chính là điểm xoay chuyển vận mệnh của Hạ Trầm Quang.
Kiếp trước không có sự tham gia của Hạ Kinh Thiền, cũng không có nhân chứng. Tin nhắn đó, cô gái bị xâm hại sau khi hôn mê đó, còn có Hạ Trầm Quang xuất hiện tại hiện trường gây án… Tất cả những thứ này đều đẩy ba cô xuống địa ngục sâu thẳm cho dù có trăm cái miệng cũng không thể nào biện bạch được.
Hạ Trầm Quang trở thành nghi can, bị nhà trường đuổi học, ba mẹ nhà họ Hạ coi như cũng nhìn rõ đứa con trai ruột của mình nên đã cắt đứt quan hệ với Hạ Trầm Quang.
Cậu con trai nuôi Hạ An Du thay thế con trai ruột, trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ.
Hạ Kinh Thiền lạnh lùng nhìn chàng thiếu niên gầy gò đứng bên cạnh ba mẹ nhà họ Hạ.
Rõ ràng là cậu ta đã chiếm hết tất cả mọi thứ mà Hạ Trầm Quang có, chiếm cả tình cuộc đời của ba cô và tình yêu của cha mẹ dành cho ông. Thế nhưng cậu ta vẫn không chịu buông tha, cứ nhất định phải tự tay hủy diệt cuộc đời của ba cô, dồn ông ấy vào chỗ chết.
Hạ An Du kích động chất vấn Hạ Trầm Quang: "Anh! Sao anh có thể làm loại chuyện mất hết nhân tính như thế được chứ? Anh có xứng với công dạy dỗ của ba mẹ không?"
Hạ Trầm Quang: "Tôi làm cái gì hả?"
"Chứng cứ rõ rành rành ra đó, anh đừng chối nữa."
"…"
Trong điện thoại, ba mẹ nhà họ Hạ đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện thông qua Hạ An Du, lúc này ánh mắt họ nhìn Hạ Trầm Quang phải nói là… vô cùng thất vọng.
"Ba mày vừa đi chữa bệnh ở nước ngoài về, cơ thể mới có chuyển biến tốt mà mày lại làm cái chuyện khốn nạn như này, mày tới đây là để đòi nợ đúng không?" Mẹ Hạ căm tức trách mắng Hạ Trầm Quang.
Thực ra, Hạ Trầm Quang có thể chịu đựng sự hiểu nhầm của những người khác.
Thế nhưng ba mẹ ruột không tin, lại còn chỉ trích anh ấy với người ngoài, điều này khiến lòng anh ấy có chút nguội lạnh.
Hạ Trầm Quang ngồi một mình ở góc tường, anh ấy không nói gì nữa.
Cứ để cảnh sát chứng minh sự trong sạch của anh ấy đi.
Hạ An Du lấy hộp thuốc đưa cho ba Hạ một viên hạ huyết áp rồi khuyên nhủ họ: "Ba mẹ, mọi người đừng tức giận nữa, kẻo cơ thể không chịu được. Con tin anh cũng không phải cố tình, chỉ là nhất thời hồ đồ thôi."
"An Du, may mà còn có con, nếu không thì ba với mẹ thật sự không biết nên làm như nào cả." Ba Hạ uống thuốc xong thì chỉ tay vào Hạ Trầm Quang: "Mày đúng là đồ mất nết, tao không có đứa con trai khốn nạn như mày!"
Hạ Trầm Quang nhìn cảnh tượng một nhà ba người bọn họ mà bực tức vô cùng, đang định nói không làm con trai nữa thì thôi, dù sao mấy người cũng đâu coi tôi như con đẻ.
Thì Hạ Kinh Thiền lại cắt ngang, cô quay đầu nhìn trưởng bộ phận an ninh: "Lúc em và Lâm Chiếu Dã chạy tới thì có thấy một bóng đen lướt qua, nhưng bóng người đó không giống Hạ Trầm Quang. Trông tên đó thấp và gầy hơn Hạ Trầm Quang."
"Ngoài các em ra, còn có ai khác nhìn thấy nữa không?"
"Còn có Hứa Thanh Không…"
Thế nhưng Hứa Thanh Không không ở cùng bọn họ, anh đi từ đầu kia của khu rừng tới, lúc này… Cũng không biết anh đi đâu rồi.
Vì trường học những năm 08 hầu như không có camera giám sát, cho dù có đi chăng nữa thì vô cùng ít ỏi, chúng chỉ được lắp đặt chủ yếu ở những con đường chính mà sinh viên hay đi qua.
Tuy rằng Hạ An Du không ngờ rằng tối như này rồi mà đằng sau núi vẫn còn có sinh viên lui tới, nhưng chỉ cần Từ Văn Dương thoát được kiếp nạn này thì xô nước bẩn này kiểu gì cũng được ném lên người Hạ Trầm Quang.
Ai bảo anh ta xuất hiện ở hiện trường vụ án chứ.
Còn người duy nhất có thể chứng minh anh ta trong sạch lại chính là bạn của anh ta.
Chuyện này thì ai có thể nói rõ được.
"Lúc đó xung quanh tối như vậy, lại không có đèn đường, sao cô có thể chắc chắn bóng người đó không phải là Hạ Trầm Quang?" Hạ An Du chất vấn Hạ Kinh Thiền.
Hạ Kinh Thiền lạnh lùng nhìn cậu ta: "Ít ra tôi còn có mặt ở hiện trường, vả lại còn nhìn thấy bóng người đó. Cậu đâu có ở đó, sao cậu có thể chắc chắn kẻ đó chính là Hạ Trầm Quang, hay là… Cậu hy vọng kẻ đó chính là cậu ấy."
Cô vừa nói xong thì Hạ An Du im bặt, cậu ta hối hận vì đã quá vội vã.
"Tôi… chỉ là nghi ngờ một cách bình thường thôi." Hạ An Du xoay mũi dao về phía Hạ Kinh Thiền: "Thế còn cô, tối muộn như này tại sao lại xuất hiện ở rừng cây sau núi, vả lại tôi nghe nói cô và Hạ Trầm Quang còn là bạn thân của nhau, điều này rất dễ khiến người khác nghi ngờ liệu cô có phải đồng bọn của anh tôi không đấy."
Trưởng bộ phận an ninh nhíu mày hỏi Hạ Kinh Thiền: "Em và Lâm Chiếu Dã ở trong rừng làm gì?"
Hạ Kinh Thiền còn chưa nói gì thì Lâm Chiếu Dã đã cười tươi nhún vai: "Bọn em còn làm gì được nữa ạ? Yêu đương thôi."
Trong lúc nói, còn cố tình ôm lấy vai cô gái nhỏ để tỏ ra rất thân mật.
Trưởng bộ phận an ninh nhìn anh ấy rồi lại nhìn Hạ Kinh Thiền, cũng không nghi ngờ gì nữa.
Hạ An Du nói với chủ nhiệm ban bảo vệ: "Em tin rằng anh em chỉ nhất thời hồ đồ thôi. Có thể đừng báo cảnh sát được không ạ, chuyện này… Cứ giải quyết riêng tư thôi, được không thầy?"
Hạ Kinh Thiền nhìn dáng vẻ nhất quyết phải ụp nồi cho Hạ Trầm Quang của cậu ta thì sắp nôn đến nơi.
"Thế nên cậu em trai tốt của Trung Quốc à, không cho báo cảnh sát là cậu muốn gán cái tội này cho Hạ Trầm Quang luôn đấy hả? Hai nhân chứng là chúng tôi đây đều không thể tin tưởng sự trong sạch của anh mình ư? Cậu mở miệng ra là gọi anh trai, thế nhưng cậu có coi cậu ấy là anh trai không, hay là coi cậu ấy là kẻ thù?"
Hạ An Du bị cô nói vậy mà đỏ hết cả mặt lên, cậu ta cắn chặt môi, lo sợ ba mẹ sẽ phát hiện ra điều gì.
Lời lẽ sắc bén của cô gái này đã xé tan lớp mặt nạ của cậu ta, cho dù không có chứng cứ nhưng tất cả chỉ là suy đoán…
Ba mẹ nghe vậy có thể là sẽ không nghi ngờ gì nữa.
Cậu ta nhìn ba mẹ, quả nhiên, sắc mặt họ vô cùng xấu.
Thật ra Hạ Kinh Thiền không phải kiểu người có mồm miệng sắc xảo, khi nói chuyện với người khác sẽ thấy xấu hổ. Nhưng cho dù có là một con nhím hiền hòa đến mấy, thì khi bảo vệ người mà nó yêu mến thì gai trên người sẽ dựng lên.
Lúc này, ông Vương quản lý sân bóng từ từ đi tới: "Có chuyện gì thế, sao đội trưởng Hạ lại trở thành tội phạm rồi, tôi đứng bên ngoài nghe thấy mọi người nói, còn định báo cảnh sát hả?"
Cho dù là trưởng bộ phận an ninh hay lãnh đạo trường, khi nhìn thấy ông Vương đi vào thì có hơi ngạc nhiên: "Thầy Vương, thầy có chuyện gì muốn nói ạ?"
"Tôi tới để nói một tiếng, hôm nay Tiểu Hạ ở cùng tôi suốt cả buổi tối, còn xem [Thanh gươm sáng] cùng ông già này nữa, làm gì có thời gian làm mấy cái chuyện tào lao đó chứ?"
Vừa nói xong, trái tim Hạ An Du như thể rơi từ độ cao 100m xuống.
"Thầy Vương, những gì thầy nói là thật sao ạ?" Trưởng bộ phận an ninh nhăn mày hỏi: "Thầy chắc chắn là em ấy ở cùng thầy cả tối nay chứ?"
"Cũng không phải là cả buổi tối, sau đó cậu ấy bảo có việc, vội vã rời đi."
Hạ An Du vội vàng nói: "Vậy thầy làm gì để chứng minh anh ta không gây ra chuyện này chứ?"
Ông Vương vốn là một người nóng nảy, ông ấy trợn mắt bảo: "Cậu có tri thức không vậy? Cậu có thấy một tên tội phạm nào, trước khi gây án còn tới xem TV cùng với người chẳng có gì quan trọng với họ không?"
"Không chừng là anh ta cố tình tìm chứng cứ ngoại phạm đấy." Sắc mặt Hạ An Du trầm xuống: "Thầy nhìn đi, đêm hôm khuya khoắt mà thầy không đi ngủ mà còn tới đây làm chứng cho anh ta còn gì?"
Ông Vương nghiến răng nghiến lợi đáp: "Ý cậu là tôi là đồng phạm hả? Tuy rằng đội trưởng Hạ có hơi ngốc nhưng tôi có thể đảm bảo về nhân phẩm của cậu ấy. Hàng ngày chơi bóng xong, mấy thằng nhóc các cậu cứ thế bỏ đi, chỉ còn mỗi cậu ấy ở lại thu dọn chai lọ cho tôi. Một sinh viên như vậy, tôi không tin cậu ấy sẽ làm ra chuyện này!"
Hạ Kinh Thiền nhìn ba mẹ nhà họ Hạ: "Hạ Trầm Quang tuyệt đối không phải người xấu, nếu như người làm ba làm mẹ còn không tin thì người ngoài sao có thể tin rằng cậu ấy trong sạch chứ?"
Một câu nói khiến ba mẹ nhà họ Hạ vô cùng xấu hổ.
Bọn họ quả thật không làm tròn chức trách của ba mẹ với anh ấy.
Hạ Kinh Thiền biết, Hạ Trầm Quang của kiếp trước không được hưởng nhiều sự nuôi dưỡng từ gia đình. Ba mẹ nuôi của ông ấy mất từ sớm, ba mẹ ruột thì ghét bỏ ông.
Sau này khi nhận nuôi Hạ Kinh Thiền thì ông ấy thật sự là… Chỉ muốn dâng toàn bộ thế giới tới trước mặt cô gái nhỏ, dùng cánh tay rắn chắc của mình thu lại thành một bầu trời nho nhỏ.
Ông ấy không chỉ chăm sóc đứa trẻ xấu số bị bỏ rơi này mà còn chữa lành vết thương cho chính mình khi còn nhỏ.
Sắc mặt của Hạ An Du vô cùng khó coi.
Kế hoạch rõ ràng nên được tiến hành rất thuận lợi, nhưng tự nhiên lại xuất hiện nhiều người giúp Hạ Trầm Quang như vậy.
Song, Hạ An Du càng không nghĩ rằng, lần này không chỉ có bạn bè đang giúp Hạ Trầm Quang, mà hình như ông trời… Cũng đang giúp anh ta.
Chỉ thấy Hạ Thanh Không dắt Từ Văn Dương mặt mũi tím bầm, toàn thân toàn bụi đi vào phòng của bộ phận an ninh…
"Đã bắt được hung thủ thật sự rồi."