Đầu hạ ve kêu rôm rả, Hạ Kinh Thiền gà gật đọc sách bên trong tiệm sách.
Một người khoác đồ trắng ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Kinh Thiền khẽ nghiêng mắt thì thấy Hứa Thanh Không ôm laptop ngồi bên cạnh cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiếm khi mới thấy anh mặc áo sơ mi trắng thuần, vì vậy Hạ Kinh Thiền bèn nhìn chăm chú…
Cổ áo hơi nới lỏng bên dưới yết hầu, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào mặt anh, hai con ngươi cũng biến thành màu nâu nhạt.
Anh khoác chiếc áo sơ mi, trông giống hệt một anh chàng đẹp trai, lạnh lùng và xa cách.
Anh vừa ngồi xuống, Hạ Kinh Thiền đã cứng đờ, trái tim đập loạn một cách mất kiểm soát.
“Tôi không thích ăn táo.” Hứa Thanh Không nói khẽ.
Hạ Kinh Thiền nâng ly lên, thấm giọng cho cổ họng khô ráp của mình: “Ừm.”
“Nhưng quả táo cậu tặng tôi ngon lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trước giờ cậu vẫn luôn nói chuyện quanh co lòng vòng thế ư?”
“Cậu thích thẳng thắn?” Hứa Thanh Không nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi thích quả táo mà cậu đã tặng.”
Hạ Kinh Thiền che mặt bật cười, cực kỳ xấu hổ,
Hứa Thanh Không không trêu cô nữa, anh mở laptop ra.
Cô gái cẩn thận quan sát thì thấy trên vành tai trái của anh có một cái lỗ be bé.
“Hứa Thanh Không? Cậu xỏ khuyên rồi à?”
“Ừm.” Anh bình tĩnh đáp lại.
Anh thấy trên tai cô đeo khuyên tai hình mèo con rất đáng yêu, nên hôm nọ khi đi ngang cửa hàng trang sức, ma xui quỷ khiến thế nào nên anh đã bước vào, bảo nhân viên của cửa hàng xỏ khuyên cho anh.
“Sao cậu lại xỏ trên vành tai thế? Ôi đau lắm đấy!”
Cô nhích lại gần quan sát cho kỹ thì thấy toàn bộ vành tai của anh đã ửng đỏ.
“Tôi không đau lắm, bình thường thôi.” Hứa Thanh Không nói dối lòng.
Bấm vào vành tai thì sao không đau, vả lại anh muốn cảm nhận nỗi đau này một cách rõ hơn.
“Vì sao cậu xỏ khuyên rồi nhưng không đeo khuyên tai?”
“Bởi vì vẫn chưa lựa được cái nào vừa ý.”
“Hôm nay và mai tôi sẽ đi lựa khuyên tai cùng cậu, nếu không lỗ lành lại thì uổng công.”
“Ừm.” Hứa Thanh Không chỉ đợi câu nói này của cô.
Ánh nắng đầu giờ chiều khá ấm áp và dịu êm, Hạ Kinh Thiền ngáp một cái rõ lâu, sau đó tựa vào bàn, định nhắm mắt ngủ một lát.
Sau khi tiếng tiếng thở của cô trở nên đều đặn, Hứa Thanh Không bèn lấy một chiếc áo khoác thể thao mỏng nhẹ ra khỏi cặp, sau đó đắp lên người cô.
Ánh nắng chiều phủ lên gò má ửng hồ của cô gái, một bên sáng rỡ, một bên nằm trong bóng mờ, hàng mi dài cong vút khẽ run, làn da mềm mại trắng nõn.
Hứa Thanh Không nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới cố gắng không nhìn nữa, sau đó tập trung gõ cộc cộc trên bàn phím.
Một lúc sau, ánh mắt lại không nghe lời nhìn sang mặt cô.
Dù nhìn thế nào cũng không đủ.
Mới mấy phút trôi qua, cô gái đã thức dậy, cô lẩm bẩm: “Nóng quá!”
Cô vừa mở mắt ra đã thấy áo khoác của anh nằm trên người mình: “Cậu muốn hun chết tôi sao, Hứa Thanh Không?”
“Tôi sợ cậu bị cảm.”
“Tôi cũng sợ cậu bị cảm, hay là cậu mặc thử đi.”
Hứa Thanh Không phì cười: “Tôi từ chối.”
“Vậy cậu đắp cho tôi làm gì?”
Hạ Kinh Thiền véo mạnh vào cánh tay của anh nhưng vì cơ bắp trên cánh tay của chàng trai quá cứng nên cô chỉ véo được tí thịt, không đủ làm anh đau.
“Đáng ghét!”
Hứa Thanh Không chỉ cười, cười rất tươi.
Mỗi lần ở cùng cô, dường như anh đã thoát khỏi nơi tối tăm, ngột ngạt và được ánh sáng rột rửa toàn thân.
Hạ Kinh Thiền lười biếng gục xuống bàn, để mặc ánh nắng ấm áp đầu hạ chiếu vào tấm lưng của mình.
“Phải rồi, Hứa Thanh Không, vì sao ban đầu cậu chọn gia nhập đội bóng rổ của chúng ta vậy?” Cô nghiêng mặt nhìn anh.
“Chẳng phải cậu bảo tôi thử chơi bóng rổ ư?”
“Trong trường có rất nhiều câu lạc bộ bóng rổ, hơn nữa còn có đội tuyển bóng rổ của trường.”
Hứa Thanh Không quả quyết trả lời: “Tôi có thù với Trần Phi nên không gia nhập đội bóng của trường được.”
“Còn nguyên nhân nào nữa không.”
Hứa Thanh Không nhìn cô.
Hạ Kinh Thiền gối đầu lên cánh tay, gương mặt dịu dàng nhìn sang anh, hàng mi khẽ rung động như đang phát ra ánh sáng.
Tất nhiên vẫn còn nguyên nhân khác.
Bởi vì cô còn rực rỡ hơn nắng gắt và lung linh hơn giữa hè.
…
Đầu tháng sáu, sự nhiệt tình dành cho luyện tập của các thành viên trong đội bỗng dưng tăng vọt, không cần Hạ Trầm Quang phải thúc giục, mỗi người đều tự giác chạy tọt ra sân vận động để luyện tập sau mỗi giờ học.
Hạ Trầm Quang đã đưa ra chương trình huấn luyện có hệ thống cho mọi người, anh ấy chọn ra từng động tác rồi dạy lại cho họ từng kỹ năng chơi bóng, ví dụ như chuyền bóng bằng tay, kỹ thuật điều khiển bóng, eo và đùi sẽ dồn lực thế nào…
Tối đến khi sắp đi ngủ, Hạ Kinh Thiền nhận được lời mời kết bạn của Hứa Thanh Không: “Sau này chúng ta liên lạc với nhau bằng QQ đi, khỏi gửi tin nhắn nữa.”
Hạ Kinh Thiền: “Cậu thay điện thoại rồi ư?”
Hứa Thanh Không: “Ừm, Nokia.”
Hạ Kinh Thiền: “Ôi hâm mộ thật đấy, đúng là nhà giàu!”
Hứa Thanh Không: “Tôi có một ít tiền, cậu cần giúp thì cứ nói.”
Hạ Kinh Thiền: “Tôi thích kiểu người có tiền nhưng ít khi bô bô cái miệng như cậu. Tôi đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Trầm Quang nghèo rớt mồng tơi, sau này hai ta sẽ trở thành bạn thân của nhau.”
Hứa Thanh Không: “Thân như thế nào?”
Hạ Kinh Thiền: “Thân thiết như ba và con trong một nhà.”
Hứa Thanh Không: “Cảm ơn nhưng tôi vẫn chưa đến tuổi làm ba đâu.”
Hạ Kinh Thiền nói: “Cô con gái này không cần dạy kèm, buồn ngủ biết tự đi tìm giường, đói tự biết kiếm đồ ăn, không cần cậu phải tốn công tốn sức. Nền giáo dục cơ bản đã hoàn thành, tặng không cho cậu mười chín năm rồng, không mua sẽ lỗ đấy. Cậu hãy suy nghĩ lại đi. [Mắt lấp lánh]”
Hứa Thanh Không: “...”
Hứa Thanh Không: “Cậu chỉ muốn làm con gái của tôi.”
Hạ Kinh Thiền: “Cháu gái cũng được, tôi không quan tâm vai vế lắm, chỉ cần sau này cậu trăm tuổi sẽ thêm tên tôi vào di chúc của cậu là được.”
Hứa Thanh Không: “Đường vận mệnh của tôi rất dài, chắc chắn cậu không đợi được đến ngày đó.”
Hạ Kinh Thiền: “Cậu muốn so xem mạng ai dài đúng không, tôi chưa từng thua trong chuyện này. [Ôm quyền]”
Bên trên chiếc giường đối diện, Tô Mỹ Vân thấy Hạ Kinh Thiền nhìn điện thoại và cười ngu ngơ, không khỏi trêu ghẹo: “Cậu đang nói chuyện với ai thế, miệng sắp cười đến mép tai rồi.”
Kiều Kha kéo rèm ra, xen vào: “Ngoài thánh học lạnh lùng, kiêu ngạo của Học viện Công nghệ thông tin rồi chứ còn ai vào đây mới đủ khả năng làm cậu ấy cười tới mức này.”
Đến Hạ Kinh Thiền cũng không nhận ra, mỗi khi cô tám chuyện trên trời dưới đất với anh đều mỉm cười tươi tắn.
Tô Mỹ Vân hiểu rõ, nói: “Xem ra thánh học lạnh lùng không lạnh lắm, nên mới chọc cậu cười đến vậy.”
Hạ Kinh Thiền nằm trên giường, ôm tấm chăn mềm mại: “Thật ra cậu ấy không lạnh lùng nhưng vì không có nhiều bạn bè nên cậu ấy mới ít nói.”
Cô và Hứa Thanh Không rất hợp nhau.
Anh biết cách chọc cho phái nữ vui.
Tô Mỹ Vân cười hỏi: “Hai người như thế mà vẫn chưa đến bên nhau ư?”
“Cậu nói đến bên nhau là sao?”
“Nghĩa là hẹn hò đó, nếu tớ là cậu, thân mật với một chàng trai lâu như thế, mỗi ngày đều nhắn tin, thi thoảng còn tặng quà thì tớ đã chủ động tỏ tình từ lâu. ”
Hạ Kinh Thiền nghe vậy, mặt bèn đỏ bừng: “Ôi, tớ nào dám.”
“Sao cậu không dám?”
“Tớ sợ bị từ chối.”
“Trước giờ cậu có từng bị phái nam từ chối chưa?”
“Chưa, bởi vì tớ chưa từng chủ động tỏ tình với ai cả.”
“Vậy cậu đắn đo làm gì, cậu nghe lời tớ. Không phải tớ kiêu ngạo thay cậu nhưng với gương mặt này của cậu, chỉ cần chủ động tỏ tình thì chắc chắn không có người đàn ông nào thoát khỏi lòng bàn tay của cậu đâu.”
Tô Mỹ Vân hoàn toàn tin tưởng vào Hạ Kinh Thiền.
Đáng tiếc, cô không có lòng tin đối với bản thân.
Cô chưa từng bị phái nam từ chối nhưng khi còn bé… Cô luôn bị chối từ. Rất nhiều bậc phụ huynh đều không thích cô, không cần cô, nói cô bụng dạ khó lường, không giống con nít.
Hạ Kinh Thiền chưa từng nghĩ mình xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp.
Vì vậy cô không dám đấu tranh, chỉ dám bám víu vào những gì mình nắm chắc.
“Không được đâu.” Cô lắc đầu liên tục: “Lỡ thất bại thì không làm bạn được nữa, với lại cậu ấy… Rất dễ nổi nóng, thi thoảng tớ cũng không nắm chắc.”
“Chắc chắn Hứa Thanh Không thích cậu! Một trăm phần trăm là vậy!” Tô Mỹ Vân đảm bảo với cô: “Tớ đảm bảo bằng tính mạng của mình, người mù còn nhìn ra được.”
“Nếu cậu ấy thích tớ thì cậu ấy sẽ nói nhưng cậu ấy chưa từng thể hiện ra điều gì, có lẽ mối quan hệ của chúng tớ chưa đi đến bước đó.”
Hạ Kinh Thiền đã quen chờ đợi trong bị động, chưa từng chủ động ra tay.
Vả lại trên mạng cũng đã nói một trong những sai lầm lớn nhất trong cuộc đời đó là tự ảo tưởng rằng “cậu ấy thích mình.”
Anh có thích cô không?
Trước đây Hạ Kinh Thiền đã xem cuộc phỏng vấn Hứa Thanh Không, khi ấy người dẫn chương trình hỏi anh tại sao lại độc thân nhiều năm đến vậy, anh đã trả lời: “Tôi không thể thích người khác.”
Trong thế giới của thiên tài, những con số và mã hóa, bóng rổ và bản thân được mở rộng vô hạn… Không thể chia thêm cho những người khác.
Hạ Kinh Thiền không muốn thử.
Mấy hôm đội bóng rổ luyện tập không có nhiều chuyện vặt vãnh nên Hạ Kinh Thiền không đến đó nhiều, sau những buổi làm thêm hằng ngày, cô đều dốc sức ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Các giảng viên ở quầy mượn sách trên thư viện đều biết mặt cô, thi thoảng họ sẽ nhờ cô làm một số việc, cô không từ chối mà đồng ý làm hết tất cả.
Hôm nọ, giảng viên quầy mượn sách nhờ Hạ Kinh Thiền đưa tài liệu đến Học viện Âm nhạc, sau khi cô đưa tài liệu xong thì không rời khỏi đó ngay.
Cô bị hấp dẫn với một chuỗi tiếng đàn piano du dương, bay bổng.
Thế nên không nhịn được tò mò.