Trở về năm tháng bố tôi chơi bóng rổ

Khi còn bé, cô cũng từng học đàn piano.
 
Nhưng về sau nhà của cô trở nên sa sút, học phí piano lại đắt đỏ, cô hiểu chuyện nên chủ động nói với ba mình rằng cô không thích piano nữa, mỗi lần lên lớp đều đau khổ như bị tra tấn.
 
Như vậy, cô không còn hứng thú học tập trong suốt mấy năm liền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng thật ra cô rất thích đánh đàn, cô đã từng học âm nhạc với giáo viên dạy nhạc năm cấp ba, giáo viên đã từng khen cô rất nhạy cảm với âm nhạc, tài năng xuất chúng.
 
Nhưng nghệ thuật là thú vui tao nhã của những kẻ lắm tiền, Hạ Kinh Thiền nhìn Hạ Trầm Quang mỗi ngày phơi nắng phơi sương, làm việc vất vả, cô chủ động từ bỏ con đường nghệ thuật yêu thích, lựa chọn công việc ổn định và có thu nhập tại đài truyền hình, san sẻ gánh vác gia đình.
 
Mấy năm sau đó, cô còn buông lơi với thị trường hẹn hò, tìm đại một người đàn ông với điều kiện khá giả, không có tài năng gì, bình thản sống qua ngày.
 
Khi con người dần trưởng thành cũng là lúc họ từ từ thỏa hiệp với cuộc sống của mình.
 
Cũng nhờ lần tai nạn bất ngờ đó nên cô được quay về thời niên thiếu, giúp cô có cơ hội thổi bùng ngọn lửa đam mê và nhiệt huyết của ba mình.
 
Cô đi theo tiếng đàn đến một phòng học, trong một góc vắng vẻ của phòng học không người có một cây đàn piano Steinway màu đen.
 
Cô không khỏi ngứa tay, nhìn trái nhìn phải thấy không ai cả bèn cẩn thận ngồi trước cây đàn, thử đàn một vài âm tiết.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù tiếng đàn hơi đơn điệu nhưng cô vẫn chưa quên kỹ thuật cơ bản, dễ dàng đánh hết một khúc [Bản hoà tấu ánh trăng] của Beethoven.
 
Tuy đánh sai mấy âm nhưng không sao, bởi vì không ai nghe thấy.
 
"Cậu từng học đánh đàn đúng không?"
 
Bỗng một giọng nói vang lên khiến Hạ Kinh Thiền giật nảy mình, quay đầu bắt gặp một chàng trai cao gầy, nhã nhặn bước đến gần mình.
 
Cô vội vàng đứng dậy: "Xin, xin lỗi."
 
"Không sao, đừng hoảng." Chàng trai cười bảo: "Đây là phòng tập đàn của tôi."
 
"Xin lỗi, tôi không nên vào đây." Hạ Kinh Thiên luôn miệng xin lỗi: "Bây giờ tôi đi ngay đây."
 
“Không sao, vừa rồi cậu đàn rất hay.”
 
“Không có, tôi đàn sai rất nhiều nốt, lâu lắm rồi chưa động vào đàn.”
 
Chàng trai mỉm cười dịu dàng: “Tôi tên Lâm Thư Dương, sinh viên năm thứ ba.”
 
“Chào học trưởng, tôi là Hạ Kinh Thiền, sinh viên năm nhất.”
 
Lâm Thư Dương dịu dàng lặp lại cái tên này, mỉm cười bảo: “Em muốn học piano không, muốn thì tôi sẽ dạy em.”
 
“A không không, thế thì làm phiền anh quá.”
 
“Không phiền đâu.”
 
Lâm Thư Dương đánh mắt không nhìn vào vòng eo nhỏ nhắn, thướt tha của cô gái, anh ấy lịch sự nhìn thẳng vào mắt cô: “Thật ra em đàn khá tốt, chỉ cần để ý một số kỹ thuật và luyện tập nhiều hơn là được.”
 
“Tôi không phải sinh viên của Học viện Âm nhạc nên không thể đến đây đánh đàn.”
 
“Em có thể đến đây mỗi khi tôi luyện đàn.”
 
“Thế thì quấy rầy anh quá.”
 
“Không đâu, dạy học sinh luyện đàn là một trong những kỹ năng mà tôi bắt buộc phải học, nên tôi luyện tập với em cũng hợp lý, chỉ mong em đừng chê người thầy như tôi dạy không tốt.”
 
Hạ Kinh Thiền cúi đầu nhìn chiếc đàn piano trang nhã, đẹp đẽ, thật ra cô đã động lòng.
 
Nếu có thể thắp lên giấc mơ khi còn bé là việc tốt đến nhường nào.
 

 
Mấy ngày qua Hạ Kinh Thiền ít khi đến sân bóng rổ, các thành viên trong đội tập luyện hăng hái, cô không có việc gì để làm.
 
Nhưng khi cô không đến, các thành viên đội bóng rổ luôn cảm thấy thiếu mất sự hoạt bát và vui vẻ.
 
Lúc nghỉ ngơi, lão Tiền đội hậu cần không nhịn được bèn phàn nàn với Hạ Trầm Quang: “Càng ngày càng lười biếng, ba ngày đánh cá mà phơi lưới những hai ngày, nếu em ấy không làm thì đừng tới nữa, đuổi em ấy luôn đi.”
 
“Được thôi, đuổi xong anh tự làm nhé?”
 
Tiền Đường Khương thử tượng tưởng đã cảm thấy không ổn, bèn bước đến vỗ vai Hạ Trầm Quang: “Lão Hạ, cậu là đội trưởng đội bóng rổ nên cậu phải giám sát và phê bình hành vi lười biếng của nhân viên dưới quyền mình.”
 
“Hôm nọ em mới nợ cô ấy một ân tình lớn, nên giờ không thể nói gì.”
 
“Chẳng phải người ta gọi cậu bằng ba luôn rồi ư, thế nên cậu hãy dạy dỗ lại em ấy với tư cách là một người ba. Hay là cậu sợ em ấy, cậu không quản lý nổi một con nhóc thì sao quản cả đội bóng rổ?”
 
Quả nhiên Hạ Trầm Quang vẫn bị hạ gục bởi chiêu khích tướng: “Tôi sợ cô ấy? Anh nói đùa gì thế.”
 
Lúc này, anh ấy mới lấy điện thoại ra: “Đợi đó, tôi gọi điện mắng cô ấy ngay đây.”
 
Tiền Đường Khương lập tức kề sát tai mình lại: “Tôi đợi nghe em ấy khóc lóc ỉ ôi.”
 
Hạ Trầm Quang lấy điện thoại gọi cho Hạ Kinh Thiền, vốn muốn nổi giận phê bình cô nhưng lại nghe cô mềm giọng hỏi một câu: “Ba dấu yêu, có chuyện gì vậy ạ?”
 
Hạ Trầm Quang cảm thấy cả người mềm nhũn, như thể bị ném vào trong một cái bát đổ đầy kẹo ngọt.
 
“Không có gì, không có gì, cậu chơi đi, thiếu tiền thì nói với tôi.”
 
“Dạ vâng ạ.”
 
Hạ Trầm Quang quay lại, bắt gặp ánh mắt cạn lời của Tiền Đường Khương bèn khẽ ho một tiếng…
 
“Chuyện đó, bạn Tiểu Hạ à, thi thoảng cậu cũng phải đến đội bóng xem thế nào, xem xem lão Tiền đã bị thoát vị đĩa đệm mấy hôm rồi, nếu cứ đà này sẽ hỏng mất. Bởi vậy, ai cũng có trách nhiệm kính trọng người già.”
 
Lão Tiền bị thoát vị đĩa đệm bỗng đạp cho anh ấy một cước.
 
Hạ Trầm Quang vội né tránh: “Không không, cậu đang làm gì thế?”
 
“Luyện piano? Cậu bắt đầu luyện piano từ khi nào?”
 
“Này này, sao cúp điện thoại của tôi chứ?”
 
Tiêu Ngật đánh bóng bước đến, nhắc nhở: “Gần đây cô ấy rất thân với Hoàng tử piano của Học viện Âm nhạc, sao còn hứng đến làm việc ở đội bóng rổ quê mùa chúng ta chứ?”
 
“Hoàng tử piano nào?”
 
“Hotboy của Học viện Âm nhạc Lâm Thư Dương, cậu ta dạy cô ấy đánh đàn đó.” Tiêu Ngật giả vờ gõ ngón tay như đang đánh đàn: “Hai người ngồi cùng nhau, đánh đàn bằng cả hai tay, trai xinh gái đẹp, xứng đôi vừa lứa biết bao nhiêu.”
 
Hạ Trầm Quang nhíu mày: “Đội chúng ta có biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai mà không hấp dẫn bằng Hoàng tử piano gì đó của Học viện Âm nhạc sao?”
 
“Gia cảnh của Hoàng tử piano cực kỳ tốt, gọi cậu ta bằng cậu ấm là đã sỉ nhục cậu ta rồi.” Tiêu Ngật bắt đầu nói quá: “Đó là một thế gia giàu nứt đố đổ vách, hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật.”
 
Tiền Đường Khương cười khà khà: “Thế nghĩa là em ấy có mắt, nên mới tìm cho mình một người như vậy, đến lão Tiền tôi còn động lòng chứ đừng nói đến em ấy.”
 
Mọi người đồng loạt nhìn Tiền Đường Khương…
 
“Thằng oắt này, cậu không thích hợp.”
 
Lâm Chiếu Dã lẩm bẩm: “Cái quái gì vậy?”
 
“Người ta vừa đẹp trai hơn cậu, vừa có tiền hơn cậu, học cũng giỏi hơn cậu, cậu nói người ta là cái quái gì?”
 
“Nói cho các cậu biết.” Lâm Chiếu Dã phát bóng lên rổ: “Tại vì hôm nọ tôi bị lật xe trong vườn bách thú, bằng không tôi sẽ hốt được cô bé mặt hoa da phấn này rồi.”
 
“Ha ha.”
 
Lúc mọi người đang nói chuyện, Tiêu Ngật cố tình nhìn sang Hứa Thanh Không.
 
Hôm nay anh không hành hạ bảng bóng rổ nữa mà tự mình luyện tập kỹ năng “đánh quả nào vào quả nấy”.
 
“Nghỉ ngơi đi, Hứa Thanh Không, coi chừng tự mình khiến mình mệt chết đấy?”
 
“Cậu nhìn tay của cậu ấy đi, có khác gì một cỗ máy đang đánh bóng không?”
 
“Phải ha, giống thật đấy.”
 
Hứa Thanh Không phớt lờ lời nói của họ, tiếp tục phát bóng hết lần này đến lần khác, không ngừng không nghỉ.
 
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo đường cong chiếc cằm xuống bên dưới.
 

 
Chạng vạng, Hứa Thanh Không ôm bóng rổ đến căn tin ăn cơm một mình, lúc đi ngang qua Học viện Âm nhạc, anh bỗng nghe tiếng piano du dương truyền ra từ đó.
 
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh bèn vào trong.
 
Qua bức tường kính trong suốt, anh nhìn thấy cô gái ngồi trước đàn piano, nghiêm túc đánh đàn.
 
Ánh nắng chiếu rọi, chiếc váy dài trắng thuần của cô phủ lên ghế, gương mặt của cô chìm trong ánh nắng mờ ảo, một nửa sáng rỡ, một nửa vùi sâu vào bóng tối.
 
Một thiếu niên điển trai, tao nhã tựa vào đàn piano, cô đang đánh đàn, còn anh ấy thì nhìn cô…
 
Đúng như những gì Tiêu Ngật đã nói, hai người trông xứng đôi vừa lứa, hai người họ đứng cùng nhau đẹp tựa như một tấm thiệp Giáng sinh an lành với những ước mong chân thật nhất.
 
Anh có thể đấm Lâm Chiếu Dã, đe dọa anh ấy tránh xa cô, cưỡng chế ép cô vào lãnh địa của mình như một con sói hung tàn.
 
Nhưng anh lại mất đi can đảm và chùn bước khi đối diện với… Những thứ đẹp đẽ trên cuộc đời.
 
Cả nội tạng như bị cắt xé khó chịu.
 
Ra khỏi Học viện Âm nhạc, bầu không khí vừa nặng nề vừa đè nén như bị đè nặng bởi một lớp mây đen không thể xua đi.
 

 
Hứa Thanh Không đi đến một cửa hàng piano bên ngoài trường học.
 
Chủ cửa hàng nhiệt tình bước lên đón tiếp: "Chào cậu, cậu muốn mua piano hay là đăng ký học đàn? Ở chỗ chúng tôi có những thầy cô ưu tú, chất lượng giảng dạy và đào tạo cũng hàng đầu."
 
Hứa Thanh Không nhìn cây đàn piano màu đen bóng loáng trước mặt, bỗng nhớ lại cảnh tượng vừa thấy.
 
Đẹp đến nỗi hoàng hôn cũng ảm đạm mờ nhạt trước khung cảnh ấy.
 
Và cảnh tượng đẹp đẽ đó không bao giờ thuộc về anh.
 
Phần gen điên cuồng khiến anh vĩnh viễn đứng trong bóng tối, mê mẩn ngắm nhìn vẻ đẹp của thế gian.
 
Khi còn bé, anh đứng trước cửa sổ nhà người khác nhìn một nhà ba người vui vẻ, hạnh phúc, ba hiền con hiếu anh em hoà thuận. Khi ấy anh như một kẻ trộm xấu hổ, chỉ biết thầm hâm mộ những điều người ta coi là đương nhiên.
 
Bây giờ, anh cũng nhìn ánh trăng và cảnh tượng ấm áp chiếu rọi vào lòng mình bằng ánh mắt khát vọng.
 
Vô số ý tưởng điên cuồng hiện lên trong đầu, khát vọng và lòng ham muốn chiếm hữu cô trỗi dậy như ác quỷ khát máu
 
Cướp đoạt, xé nát, phá huỷ…
 
Một tiếng ầm vang lên, anh ấn xuống phím đàn đen trắng, tạo nên những âm điệu trầm nặng.
 
Vang vọng rất lâu mới mất.
 
Hứa Thanh Không quay đầu hỏi chủ cửa hàng: “Xin hỏi một cây đàn piano tốt có giá bao nhiêu?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui