Trở về năm tháng bố tôi chơi bóng rổ

Cuối tháng sáu, trận đấu giữa đội tuyển bóng rổ của trường và câu lạc bộ đã chính thức khai mạc.
 
Một bên là đội bóng rổ chuyên nghiệp đến từ viện Thể thao, một bên là hội những sinh viên tập hợp thành một đội chỉ vì sở thích, chưa bao giờ trải qua bất cứ cuộc huấn luyện chuyên nghiệp nào.
 
Thật ra khán giả không hồi hộp về kết quả là bao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Các sinh viên hớn hở xem trận đấu chật kín chỗ khắp sân bóng rổ, giăng băng rôn cổ vũ và hò hét thật to.
 
Hạ Kinh Thiền đang chỉ đạo thành viên trong đội làm nóng người ở khu vực nghỉ ngơi, hậu cần. Tô Mỹ Vân và Kiều Kha đi vào, cô bèn vẫy tay với họ để họ ngồi cạnh đó.
 
Tô Mỹ Vân mỉm cười chào hỏi với các chàng trai: "Tôi đến để cổ vũ các cậu đây!"
 
"Cảm ơn." Tiêu Ngật ôm quả bóng rổ trên tay: "Một trong số các cô gái ít ỏi trong sân cổ vũ cho đội chúng tôi."
 
"Chắc không đến nỗi đó đâu nhỉ?" Tô Mỹ Vân nhìn về phía Lâm Chiếu Dã: "Không phải bác sĩ Lâm có mấy cô bạn gái cũ à? Tập hợp lại khéo còn tham gia cuộc thi marathon mùa hè nữa ấy chứ! Sao không thấy ai đến cổ vũ cậu thế?"
 
Lâm Chiếu Dã chỉ vào khán đài phía Nam đông như nêm, lúc nhúc đầu người cách đó không xa. Một số cô gái đang căng băng rôn đỏ rực với dòng chữ to tướng sặc mùi chế nhạo:
 
"Lâm Chiếu Dã tất thua!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Rác rưởi cút đi!"
 
"Cặn bã chết đi!"
 
Khóe môi Tô Mỹ Vân giật giật: "Ăn ở kiểu gì mà bị ghét thế kia?"
 
Kiều Kha cũng có vẻ ngờ vực: "Đội chúng ta nhiều người đẹp trai ngang ngửa idol nhóm nhạc mà, sao không ai ủng hộ, cổ vũ vậy nhỉ?"
 
Hạ Kinh Thiền giải thích: "Trên sân bóng rổ, chỉ khi giành chiến thắng thì mới được tôn trọng và yêu mến thôi."
 
"Có lý." Kiều Kha nhìn Lâm Chiếu Dã: "Thế hôm nay cậu phải cứu vớt tiếng tăm bằng chính sức mình, xóa bỏ thù hận ở hội các bạn gái cũ và biến các cô ấy thành fanclub của cậu một lần nữa rồi."
 
Lâm Chiếu Dã đấm ngực, chỉ vào Tô Mỹ Vân và Kiều Kha: "Chuyện gì đã qua thì cứ cho nó qua, giờ tôi đã có lực lượng fan bạn gái hùng hậu rồi."
 
Tô Mỹ Vân nổi hết cả da gà da vịt, thì thầm vào tai Hạ Kinh Thiền: "Trời ơi, coi cậu ta gớm chưa kìa."
 
Hạ Kinh Thiền làm biểu cảm không thiết sống nữa: "Tớ chai lì luôn rồi."
 
...
 
Trận đấu chính thức bắt đầu.
 
Đồng phục của đội tuyển bóng rổ trường mang sắc xanh lam của huy hiệu trường đại học Nam Du, còn câu lạc bộ bóng rổ thì thống nhất mặc đồng phục bóng rổ màu đen.
 
Hạ Trầm Quang là người chọn màu và kiểu dáng cho đồ thi đấu của đội, được cậu chủ Tiêu tài trợ với giá phải chăng.
 

Hứa Thanh Không khoác trên mình bộ đồng phục bóng rổ màu đen càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của anh hơn nữa. Đứng giữa cả dàn con trai da màu lúa mạch, anh cứ như được ghép bộ lọc vậy, nước da khác hẳn những người khác vài tone.
 
Đội tuyển trường có huấn luyện viên bóng rổ chuyên nghiệp bố trí và đưa ra các chiến thuật đúng đắn, trong khi bên câu lạc bộ lại không có huấn luyện viên và phụ thuộc hoàn toàn vào kinh nghiệm rong ruổi trên sân bóng nhiều năm của Hạ Trầm Quang để bài binh bố trận.
 
Trong thời gian này, Hạ Trầm Quang đã lôi Hứa Thanh Không đi xem không dưới một trăm trận đấu để tổng hợp số liệu, phân tích, nắm rõ ưu thế và đặc điểm của tất cả các thành viên trong đội.
 
Thấy hai người họ đi đâu cũng có nhau, Tiêu Ngật có phần ghen tị. Rõ ràng anh ấy là quân sự quạt mo đầu tiên của Hạ Trầm Quang cơ mà!
 
Bởi vậy mà bao giờ Tiêu Ngật cũng khinh khỉnh chê trách thằng con trai họ Hứa nào đó tự dưng đổi tính, bắt đầu chủ động hòa nhập với cộng đồng. Đúng là mặt trời mọc từ hướng Bắc mà!
 
Mặt trời có mọc từ hướng Bắc hay không thì Hạ Trầm Quang không biết, nhưng anh ấy cảm nhận được rằng Hứa Thanh Không muốn thắng.
 
Anh quyết tâm giành chiến thắng bằng mọi giá.
 
Ở đội hình ra trận, Hạ Trầm Quang nghiêng về chiến thuật phòng ngự, không cho hai cầu thủ vừa gia nhập đội ra sân mà vẫn để các thành viên cũ ra sân trận đầu.
 
Lý do là vì các thành viên cũ từng đấu với đội tuyển trường không chỉ một lần, đã quen thuộc với chiêu trò và thói quen của đối thủ.
 
Hứa Thanh Không và Lâm Chiếu Dã chưa chạm trán với người bên đó bao giờ, Hạ Trầm Quang bèn để hai người ngồi tại hàng dự bị để quan sát tình hình đối thủ trước, sau đó hẵng ra sân để đánh bất ngờ, khiến họ không kịp đề phòng.
 
Bọn Trần Phi đứng ở chính giữa sân bóng rổ. Thấy đối thủ vẫn giữ nguyên đội hình cũ, không thèm đổi mới chút nào, anh ta suýt thì bật cười.
 
"Trận đấu này có cần thiết lắm không?"
 
"Đếm thử xem các cậu đã thua bọn tôi bao nhiêu lần rồi."
 
Trần Phi hất cằm, khiêu khích: "Lâm Chiếu Dã, không phải cậu là vũ khí bí mật mà họ phải năm lần bảy lượt ngỏ lời mới đồng ý à? Sao, trận đấu chưa bắt đầu mà đã tịt ngòi rồi thế kia? Hứa Thanh Không, cậu tập luyện một mình bao nhiêu lâu nay, có biết cách phối hợp với thành viên trong đội không đấy?"
 
Hứa Thanh Không không thèm đoái hoài gì tới Trần Phi. Từ trước đến nay, hễ việc gì có thể giải quyết bằng hành động thì anh không bao giờ đấu võ mồm làm gì.
 
Lâm Chiếu Dã nhảy dựng lên, đứng trên ghế mà chửi đổng: "Đệt mẹ mày! Thằng chó Nhật kia, mày mọc hoa cúc chảy mủ trên đầu nên mới ăn nói hỗn hào như vậy đúng không %#@&%¥..."
 
Tiền Đường Khương vội vàng chạy tới che miệng Lâm Chiếu Dã lại, ngừng hành động "hỏi thăm sức khỏe" chín đời tổ tiên nhà người ta của thằng nhóc này.
 
Hạ Kinh Thiền đứng lên, bảo vệ người đội mình: "Chúng tôi cử ai ra sân không đến lượt cậu khua tay múa chân! Lo cho đội của mình trước đã!"
 
Trần Phi cười khẩy, đằng nào chút nữa anh ta cũng có nhiều cơ hội để làm họ tức phát khóc.
 
Trận đấu chính thức bắt đầu, quả bóng ở pha phát bóng đầu trận được Tiêu Ngật bắt được.
 
Với tư cách là hậu vệ dẫn bóng, cách di chuyển trên bóng của anh ấy thật sự phải nói là màu mè, mới ra sân đã làm các cô gái thét chói tai một cách phấn khích.
 
Bộ đôi Tiêu Ngật và Hạ Trầm Quang hợp tác với nhau vô cùng ăn ý. Mở đầu trận đấu, họ chơi theo chiến lược tấn công chớp nhoáng, dẫn bóng về sân nhà của đội mình rồi chuyền qua một cách trơn tru trót lọt, giúp Hạ Trầm Quang đang đứng sẵn dưới bảng bóng rổ úp rổ đầu tiên, giành hai điểm về cho đội mình một cách vẻ vang.
 
Các tay chủ lực trong đội tuyển trường của Trần Phi không phải ăn chay. Học sinh trường thể thao được đào tạo chính quy nhanh chóng cho thấy tố chất chuyên nghiệp của mình. Đặc biệt là sự phối hợp giữa các thành viên trong đội, gần như có thể gọi là hoàn hảo, không có chỗ chê, tất cả đều có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
 
Nếu chỉ dựa vào mỗi Tiêu Ngật và Hạ Trầm Quang thì thật sự rất khó để câu lạc bộ giành bóng với đội tuyển trường trong thời gian dài, việc ném bóng vào rổ dần trở nên khó khăn.

 
Đội tuyển trường ghi bàn hết lần này đến lần khác, tiếng reo hò của khán giả cũng theo đó mà ngày một hào hứng hơn.
 
Tỷ số nhanh chóng có khoảng cách lớn, cho dù Tiêu Ngật và Hạ Trầm Quang đã cắn răng cố gắng chống đỡ thì khi một trên bốn trận đấu kết thúc, tỷ số giữa hai đội vẫn là 14:32.
 
Cái nhếch mép trào phúng lộ rõ mồn một trên khóe môi Trần Phi, như thể việc áp đảo họ chẳng khác gì một trò chơi, không hề tốn công sức chút nào.
 
Khán giả cũng không bất ngờ trước kết quả này.
 
Câu lạc bộ bóng rổ đến với nhau chỉ vì cùng sở thích thì sao có thể đánh thắng sinh viên viện Thể thao chuyên nghiệp được?
 
Quan trọng hơn, đội bóng rổ của Viện thể thao người ta còn từng đại diện trường giành cúp vô địch cấp thành phố. Mặc dù chưa đến nổi lẫy lừng toàn quốc nhưng nếu chỉ gói gọn trong khu vực Tây Nam thì đây đã là một đội bóng rổ cực kỳ mạnh rồi.
 
Thấy chênh lệch tỷ số càng lúc càng lớn, Lâm Chiếu Dã thật sự không chịu nổi nữa. Lúc trận đấu tạm dừng, anh ấy chạy xộc đến trước mặt Hạ Trầm Quang, nổi đóa.
 
"Cho tôi ra sân đi! Tôi muốn ra sân! Tức chết đi được, tôi muốn tẩn bọn khốn nạn kia lắm rồi!"
 
"A a a a! Chịu hết nổi nữa!"
 
"Không cho tôi ra sân đúng không! Được, thế tôi đi luôn! Rời đội luôn!"
 
"Không rảnh tự nhiên ngồi đây ngậm một cục tức đâu!"
 
"Tôi đi đây! Đi thật đấy!"
 
Hạ Kinh Thiền thật sự không chịu nổi thằng cha bị bệnh dại này: "Lâm Chiếu Dã, cậu cứ theo sắp xếp đi, nói gì lắm thế?"
 
"Tôi muốn ra sân! Tôi muốn! Tôi muốn! Tôi muốn ra sân ngay bây giờ!"
 
"Hứa Thanh Không cũng chưa ra sân mà người ta đã nói gì chưa?"
 
Lâm Chiếu Dã quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Không.
 
Đúng là anh rất bình tĩnh thật, anh đang ngồi ôm máy tính một mình trong góc, gõ bàn phím cạch cạch.
 
Lâm Chiếu Dã tưởng Hứa Thanh Không đang vẽ sơ đồ phân tích cho vị trí di chuyển của đội bóng rổ, dù gì thì anh cũng là người có chỉ số IQ cân hết cả bọn. Nhưng đến khi anh ấy thò đầu qua xem, không ngờ tên này lại đang điên cuồng làm bài tập cuối kỳ của môn tư tưởng và đạo đức: Báo cáo kết quả khảo sát quan điểm của sinh viên về chuyện tình cảm.
 
Lâm Chiếu Dã: ...
 
Được lắm, cha này bình tĩnh không lường được đâu!
 
Từ làm nũng cho đến ăn vạ đều không có tác dụng, Lâm Chiếu Dã chuyển sang dùng phép khích tướng: "Trước đó còn bảo phải có ý thức tập thể mà giờ chẳng thấy đâu cả, rốt cuộc đội này là đội ai vậy? Ông đây tới đây để góp sức cho mấy cậu mà, sao không ai chịu quan tâm thế kia! Đúng là Hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội mà..."
 
Nhận ra từ này có gì đó sai sai, Lâm Chiếu Dã ngay lập tức ngậm miệng lại, sau đó bực bội ngồi xuống ghế.
 

Chờ mãi chờ mãi, chờ trong bứt rứt, giày vò như nung như nấu đến khi nửa hiệp đấu sắp kết thúc, cuối cùng con chó hoang Lâm Chiếu Dã cũng được ra sân.
 
Như cái lò xo bị kéo giãn đến mức tối đa, anh ấy nhảy dựng lên, chạy như bay về phía sân bóng rổ: "Anh tới đây!"
 
"Lũ phàm trần kia, hãy run sợ đi!"
 
Hứa Thanh Không đang cầm máy tính đảo mắt một cách khinh thường.
 
Lâm Chiếu Dã có sở trường là tấn công chớp nhoáng, hơn nữa đối thủ hoàn toàn không có cách đối phó nào với lối đánh tiến công nhanh theo kiểu lưu manh của Lâm Chiếu Dã. Trong tình huống hai bên đã bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, anh ấy dẫn bóng lướt qua từng người một, đùng một cách phanh gấp rồi nhảy lên, ung dung giành được hai điểm.
 
Trần Phi nhìn phát thấy ngay chiêu tấn công nhanh và dã man của Lâm Chiếu Dã, anh ta nhanh chóng áp dụng đội hình phòng thủ, chủ yếu là để đề phòng Lâm Chiếu Dã.
 
Lâm Chiếu Dã ra sức nỗ lực để thể hiện bản thân, mạnh mẽ đẩy hai người ra với quyết tâm cao độ và ghi bàn thắng bằng một cú ném phạt.
 
Sở trường này của anh ấy có thể nói là vô địch, hầu như không ai có thể đề phòng được Lâm Chiếu Dã.
 
Không những thế, tốc độ của Lâm Chiếu Dã còn nhanh như chớp, cứ vài cú ném bóng liên tiếp là lại hưởng một cú ném phạt, xông xáo khắp sân bóng rổ chỉ trong vòng năm giây, úp bóng vào rổ hết sáu, bảy quả không ngơi nghỉ, trong đó có một số quả ghi được những ba điểm.
 
Tỷ số bám nhau sát sao, sắp sửa bằng nhau rồi!
 
"Thấy chưa! Đây mới là sức mạnh thật sự!"
 
Lối tấn công chớp nhoáng, thừa thắng xông lên của Lâm Chiếu Dã khiến các thành viên trong đội đối thủ khó lòng phòng bị. Những cú ghi bàn dồn dập của anh ấy cũng khiến họ hơi hoảng loạn.
 
Hạ Kinh Thiền không hề bất ngờ trước khả năng phát huy mạnh đến choáng ngợp của Lâm Chiếu Dã.
 
Trong tương lai, anh ấy sẽ là tiền đạo bóng rổ mạnh nhất "server" Trung Quốc.
 
Thực lực mà Lâm Chiếu Dã bùng nổ được hiện giờ mới chỉ là bề nổi của tảng băng trôi mà thôi.
 
Trước tình hình đó, huấn luyện viên Từ của đội tuyển bóng rổ trường ngay lập tức yêu cầu tạm dừng trận đấu, tập hợp các thành viên trong đội lại.
 
Bọn Trần Phi thở dồn dập từng cơn, hiển nhiên lúc này họ không còn ung dung được như lúc mới bắt đầu trận đấu nữa. Lông mày của ai nấy cũng xoắn chặt lại, vây quanh huấn luyện viên để nghe ông ta phân bố lực lượng.
 
Tiếng còi lại vang lên một lần nữa. Lần nữa Trần Phi và đồng đội bắt đầu phòng thủ Lâm Chiếu Dã là chủ yếu, kìm kẹp anh ấy rất chặt, không để anh ấy có cơ hội tấn công chớp nhoáng nữa.
 
Lâm Chiếu Dã cố gắng dùng hết mọi cách để có thể phá vòng vây, khổ nỗi anh ấy luôn bị bọn dai như đỉa này đẩy về. Đồng thời, hộ còn cố tình ép Lâm Chiếu Dã phạm lỗi để được hưởng vài cú ném phạt.
 
Khoảng cách điểm số giữa hai đội chẳng dễ gì mới kéo gần được, lúc này đây, nó lại từ từ cách xa.
 
Lúc tiếng còi cất lên báo hiệu kết thúc hai trên bốn trận đấu, tỷ số của hai đội là 50:63 và vẫn là đội đối thủ dẫn đầu.
 
Nhưng rõ ràng những tiếng reo hò cổ vũ cho đội tuyển trường đã không còn to như trước nữa.
 
Không một ai nghĩ đến việc câu lạc bộ bóng rổ - những người rõ ràng là bị xem nhẹ nhất, rõ ràng chỉ là những tên hề chắc chắn sẽ bị những cầu thủ chuyên nghiệp bên kia giày xéo dưới chân - lại có thể lội ngược dòng, tiến thẳng một mạch về phía trước với tỷ số hết sức sát sao.
 
Thậm chí... Thậm chí còn có cơ may giành chiến thắng nữa!
 
"Cố lên! Câu lạc bộ cố lên!"
 
Các sinh viên đều muốn chứng kiến cảnh đội bóng rổ còn non trẻ này đảo ngược tình thế.
 
Nếu như họ thắng thật thì xét về mức độ nào đó, đây được tính là kỳ tích còn gì?
 
Quả là khiến người ta mong chờ!

 
Nghe thấy tiếng hoan hô của các bạn, Hạ Trầm Quang thở hồng hộc, động viên đồng đội: "Trận kế tiếp vẫn cố gắng nhé, chúng ta có cơ hội rồi!"
 
"Xông lên!"
 
Cả câu lạc bộ đều tràn trề ý chí chiến đấu, nhưng còn Trần Phi thì lại có phần mất bình tĩnh, càng đấu càng giận dữ.
 
Kế hoạch ban đầu của họ là tốc chiến tốc thắng, giải quyết triệt để đám rác rưởi này chỉ trong hơn nửa hiệp đầu.
 
Ấy vậy mà một đội bóng rổ giẻ rách thế này lại đáng gờm đến vậy.
 
Sắc mặt của huấn luyện viên Từ Dạng cũng tối tăm đến đáng sợ. Ông ta yêu cầu tạm dừng, tập hợp các thành viên trong đội một lần nữa để thảo luận chiến thuật.
 
Sau thời gian giải lao ngắn ngủi và xây dựng lại chiến thuật, đội tuyển trường không chủ động tấn công nữa mà chuyển sang phòng thủ.
 
Miễn là giữ được điểm số hiện tại, họ vẫn có thể giành chiến thắng tuyệt đối trong trận đấu này.
 
Đến tận lúc này mà vẫn chưa thấy Hứa Thanh Không ra sân, Hạ Kinh Thiền bắt đầu sốt ruột.
 
Nếu không thắng được trận đấu này thì sẽ không mở ra được sự nghiệp bóng rổ của Hạ Trầm Quang.
 
Sự xuất hiện của cô đã làm thay đổi cuộc đời vốn đã được định sẵn của Hạ Trầm Quang, bánh răng của vận mệnh liên kết nhau chặt chẽ, chỉ cần cái đi sai thôi là sẽ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược ngay.
 
Mỗi một bước đi kế đến đều là ẩn số.
 
Hạ Kinh Thiền còn căng thẳng hơn cả các thành viên. Cô ra ngoài phòng rửa tay, vỗ nước lạnh để đôi gò má hơi ửng hồng để bản thân lấy lại bình tĩnh.
 
Cô muốn ba thắng.
 
Cô không muốn thấy ba thất bại ê chề, bởi vì... sống hết phần đời còn lại trong hối tiếc là điều còn đáng sợ hơn cả cái chết.
 
Hạ Kinh Thiền ngẩng đầu, thấy bóng dáng lạnh lùng của chàng trai trong gương. Lúc không nói gì, đôi mắt đen tuyền của anh điềm tĩnh không một gợn sóng, tạo cảm giác xa cách, khó gần cho người nhìn.
 
Thế mà lúc nhìn về phía cô, dường như có gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt mang màu mực ấy.
 
"Chưa ra sân à?" Hạ Kinh Thiền lấy khăn giấy lau mặt, sau đó ném nó vào thùng rác.
 
"Đi toilet xong tôi sẽ ra sân."
 
"Liệu có thắng được không?"
 
Trông cô lo lắng thấy rõ, thậm chí lúc nói ba chữ cuối cùng, giọng cô còn run rẩy một cách mất tự nhiên.
 
Có điều ngay sau đó Hạ Kinh Thiền đã nở nụ cười thản nhiên, nói với anh: "Mà cũng không sao, thắng hay không thắng cũng không hề gì, tôi chỉ muốn mọi người hãy dốc hết sức mình để sau này không phải nuối tiếc thôi. Đừng căng thẳng quá nhé."
 
Hạ Kinh Thiền vỗ tay anh, an ủi.
 
Ngay khoảnh khắc cô đi qua anh để rời khỏi đây, Hứa Thanh Không bỗng dưng cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn, mảnh mai của Hạ Kinh Thiền.
 
"Cậu yên tâm."
 
Ba chữ này được thốt lên bằng giọng điệu hết sức dõng dạc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận