Quãng thời gian sau của kỳ nghỉ đông, Triệu Nhĩ Nhĩ và Khang Thành cả ngày dính nhau một chỗ, thời gian chung sống này, dường như càng giống thanh niên yêu đương, về lại thời thanh xuân với tình yêu nồng cháy.
Có một lần, Tống Chí đến ăn ké, nói là lâu lắm rồi không thấy em gái Nhĩ Nhĩ, Khang Thành cản được một lần nhưng nào có lần thứ hai, đành phải đích thân xuống bếp tiếp đãi.
Tống Chí vừa vào cửa liền cảm thấy khác biệt.
Mặc dù anh ta đã biết chuyện họ sống cùng nhau, nhưng trăm nghe không bằng một thấy.
“Em gái!” Tống Chí nháy mắt hướng vào phòng bếp, lại thần bí đè thấp âm lượng nói, “Thế nào? Thầy Khang của chúng ta, có phải kiểu đã nghiện còn ngại không?”
“Pff…” Nhĩ Nhĩ đang uống nước không kìm được mà phụt ra.
Tống Chí nhanh nhẹn né qua, “Tội gì phải trả đũa ông tơ thế chứ?”
“Trước khi nói kiểu gì cũng phải để tôi có công tác chuẩn bị chứ?” Nhĩ Nhĩ ai oán.
“Này thì chuẩn bị cái gì? Tôi nhìn hai người các cậu, chẹp chẹp chẹp…” Nói xong, Tống Chí còn phơi phới nhìn cô từ đầu đến đuôi.
Nhĩ Nhĩ nghĩ, rõ đến thế cơ à?
“Chột dạ chứ gì?” Tống Chí đắc ý, em gái vẫn còn non và xanh lắm, “Có điều, tôi rất tự tin với dáng người của thầy Khang chúng ta, đó thật sự là mặc quần áo thì thấy gầy nhưng cởi ra thì thịt thà ngon nghẻ đấy!”
Không đấu nổi với cáo già da ba tấc, Nhĩ Nhĩ đỏ mặt.
“Bộp” một tiếng, sau lưng Tống Chí ăn một đòn, một câu tục tĩu thốt ra.
“Tôi thấy cậu cần phải giảm mỡ bụng trước đi!” Không biết Khang Thành ra từ lúc nào, không nhìn được người nào đó nạt bạn gái mình.
“Tốt rồi, giờ thành hai đánh một!” Tống Chí hờn.
“Ăn phần của ông đi!” Khang Thành gắp một miếng thịt kho tàu, nhét vào trong miệng anh ta.
Bên này anh cầm một cái bát nhỏ, “Đều là thịt nạc cả, cho em đấy.”
“Ừa ừa!” Nhĩ Nhĩ đã sớm phát thèm thịt kho tàu, vội thả một miếng vào miệng.
“Cẩn thận nóng đấy.” Khang Thành lau lau dầu trên khóe miệng cô.
Tống Chí ngồi một bên nuốt một miếng thịt mỡ, đau khổ than: “Giết chó đấy à! Sau này đếch đến nữa!”
Thời gian trôi rất nhanh, càng muốn kéo nó lại, nó càng chạy nhanh hơn, vẫn là đã đến lúc biệt ly.
Giống như lần tiễn nhau ở nhà ga lần trước, Khang Thành đưa Nhĩ Nhĩ vào nhà ga, người đến người đi không thay đổi như ngày hôm trước.
“Tự chăm sóc mình tốt nhé.” Khang Thành đưa cô vali hành lí.
“Anh cũng thế nhé.”
“Em…” Đột nhiên không nói nên lời, Khang Thành nắm lấy bàn tay cô.
“Không kịp nữa rồi, em vào trước nhé, em sẽ về sớm thôi!” Nhĩ Nhĩ vội chạy vào trong, người thậm chí đã đi được mấy bước, tay Khang Thành vẫn chưa buông ra.
Cô dở khóc dở cười, sao chưa đến vài ngày mà lại trở thành như này rồi, ờm, dính người.
Lần trước Nhĩ Nhĩ ôm lại anh một cái, bây giờ, cô xoay người nhào vào lòng ngực anh, trực tiếp hôn một cái, tứ phía liếc mắt nhìn.
“Tạm biệt, anh yêu!”
Khang Thành nhìn bóng hình Nhĩ Nhĩ dần biến mất, ngóng trông thời gian có thể trôi nhanh một chút.
Lại một năm, lại một học kỳ bận rộn nữa, học kỳ này kết thúc, lớp bọn Ưng Tử Tuấn sẽ học lớp lớn hơn ở trấn trên, có điều kiện vào huyện học cấp hai.
Thành tích của Ưng Tử Tuấn rất tốt, có thể được vào huyện học cấp hai, trường học bên đó nhất định cũng sẽ trợ cấp.
Lúc trước khi đi, Nhĩ Nhĩ đến ký túc xá thăm cậu, sau khi cậu đi, kí túc xá trống trải quạnh quẽ, lúc đến ký túc xá của cậu, đúng lúc Ưng Tử Tuấn đang sắp xếp đồ đạc, vừa thấy Nhĩ Nhĩ đến thì vội vàng bỏ đồ xuống.
“Thu dọn xong rồi?” Nhĩ Nhĩ nhìn trong rương hành lí đã đầy.
“Vâng.” Thoạt nhìn cảm xúc cậu có hơi trùng xuống.
“Luyến tiếc nơi này à?
“Vâng.”
“Nói thêm vài từ nữa đi, sau này cô không được nghe nữa rồi.” Nhĩ Nhĩ đùa cậu.
Kết quả, chưa nói gì, nước mắt cậu đã bắt đầu chảy xuống.
“Ô?” Nhĩ Nhĩ lúng túng, lau nước mắt cho cậu, “Đàn ông con trai khóc gì mà khóc?”
“Không, không khóc!” Cậu kiên quyết không thừa nhận, mình cũng bắt đầu lau nước mắt.
“Ừ, em không khóc!” Nhĩ Nhĩ đưa ra một bọc giấy, “Nhìn xem, gì đây?”
Ưng Tử Tuấn nhận lấy, mở ra nhìn, là một cái điện thoại thông minh mới tinh, cậu kinh ngạc vui mừng từ trong đáy mắt, Nhĩ Nhĩ chưa từng sử dụng.
“Em vào trong trấn, về nhà thì lại càng bất tiện hơn, số điện thoại trong nhà chẳng phải được sửa trong thôn rồi à? Dùng điện thoại này liên hệ, báo bình an cho.
Số thì hôm nay cô đi xin với em, cước di động cô sẽ nạp giúp em, em cứ yên tâm mà dùng, lúc cần dùng thì cứ dùng, không phải sợ hỏng, có cô đây rồi!”
Ưng Tử Tuấn không nói gì, nắm chặt lấy chiếc điện thoại trong tay.
“Đến đây, cô cho em xem điện thoại của cô trước, cùng dòng, cô dạy em vài chức năng cơ bản, cái khác thì em cứ từ từ tìm tòi, có thể chơi được, có điều, chơi ít thôi, ảnh hưởng đến học tập đấy!”
Sau cùng, Nhĩ Nhĩ kéo cậu ra ngoài một chuyến, xin số xong, lại đưa cậu về phòng.
“Ngủ sớm chút.” Cô xoa xoa đầu cậu, quay người bỏ đi.
“Cô Triệu!” Ưng Tử Tuấn đằng sau bỗng chạy đến ôm cô.
“Cảm ơn cô!”
Một đứa bé không giỏi biểu đạt, dùng cách trực tiếp như vậy tỏ lòng biết ơn của mình.
Hốc mắt Nhĩ Nhĩ đỏ lên, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Quay người nói với cậu: “Em lớn rồi, em có biết trưởng thành có nghĩa như nào không?”
“Em không muốn trưởng thành.”
“Cô biết em có thể nghe hiểu được, trưởng thành, có nghĩa là em phải đối mặt với ly biệt hết lần này đến lần khác, sau đó lại mỉm cười đối mặt với những thứ sau cuộc chia ly đó.”
Cậu im lặng.
Nhĩ Nhĩ nhìn cậu.
Qua một hồi lâu, cậu mới ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi! Cô ơi, tạm biệt!” Xoay người về phòng.
Trên đường trở về, nước mắt Nhĩ Nhĩ tuôn như mưa.
Một đứa nhỏ hiểu chuyện, sẽ không đòi kẹo ngọt.
Ưng Tử Tuần hiểu chuyện, lúc rời đi, không nói cho Nhĩ Nhĩ.
Khi đang ở trên xe buýt, cậu gửi tin nhắn cho Nhĩ Nhĩ.
“Cô Triệu, em không muốn cô đối mặt với sự li biệt, em đi trước rồi.”
Nhĩ Nhĩ đứng bật dậy, chạy thục mạng ra ngoài, chạy mãi, chạy mãi đến trạm xe buýt.
Trạm xe buýt trống vắng, Nhĩ Nhĩ thở hồng hộc, đứng cũng không thẳng được.
“Cậu bé đi rồi.” Tử Văn đứng trước mặt cô, ban nãy lúc cô chạy ra ngoài, cô ấy nhìn thấy, sợ xảy ra chuyện gì liền chạy vội theo sau.
“Cậu bé thật sự đã trưởng thành rồi, là tôi vẫn coi nó là đứa bé.”
“Tôi ở đây lâu thế rồi, đứa bé trưởng thành giống cậu bé như vậy, thật sự không nhiều, rất nhiều đứa bé, mù mờ không biết chính mình muốn làm gì.”
“Cuối cùng tôi cũng thấy được mình chưa làm đủ trọng trách.”
“Cô làm quá nhiều rồi, Nhĩ Nhĩ, cậu đã làm rất nhiều cho cậu bé rồi.”
Họ cũng không hiểu, cậu bé là quá khứ của mình, cái bóng dáng nhỏ bé ấy.
Tử Văn chậm theo cô về trường, cái bóng của các cô thong thả và kéo dài.
Kỳ nghỉ hè này, Nhĩ Nhĩ và Khang Thành không có thời gian rảnh như nghỉ đông.
Khang Thành vừa được nghỉ thì phải đưa học sinh sang Mĩ trao đổi, lúc Nhĩ Nhĩ vội vã quay về cũng là vừa lúc anh phải đi, hai người gặp gỡ được hai ba ngày.
“Anh mở vali ra, em xem có phải bỏ thêm gì…” Hai người như hai vợ chồng già, một người bận chỉnh sửa tài liệu máy tính, một người sắp xếp quần áo.
“Không sao, không vội, chỉ vài cái quần áo thôi, em bỏ xuống đi.”
“Em cứ nên ngó qua, nhỡ mà quên gì ấy?”
Khang Thành đang làm việc thì ngừng tay, kéo Nhĩ Nhĩ lên, để cô ngồi trên người mình như đứa trẻ.
“Anh cảm thấy em rất không cam lòng với anh?”
“Hở?” Nhĩ Nhĩ mở to mắt.
“Anh đi chuyến này, đến lúc anh về em đã về trường rồi, mình lại không thể gặp mặt rất lâu nữa.”
“Có thể gọi video ấy!”
“Gọi video có thể như này không?” Khang Thành đột nhiên hôn cô.
“Ơ nào?”
“Có thể như này không?” Anh lại hôn xuống cổ cô.
Bầu không khí, thay đổi trong nháy mắt.
“Em vẫn chưa, chưa tắm rửa gì đâu?!” Nhĩ Nhĩ giãy giụa.
“Tắm cùng nhau!” Khang Thành bế bổng cô lên.
Để lại một đống quần áo đang chờ sắp xếp.
Đến khi Nhĩ Nhĩ tỉnh dậy, trời còn chưa tối, cô nghĩ thật là bạch nhật tuyên* gì gì đó, đáng hổ thẹn thật đấy.
Cô theo thói quen mò điện thoại, vừa nhìn vào WeChat, ngồi bật dậy.
*bạch nhật tuyên dâm: ban ngày công khai làm những việc dâm ô, không chút lưu tình.
“Sao thế?” Khang Thành cũng bị đánh thức, ôm lấy eo cô.
“Khương Tố Lạp, cô ấy muốn kết hôn…”
Đó là một tấm thiệp mời điện tử, bên trong là hai người mặc quần áo và đeo trang sức dân tộc, cô ấy cười, người đàn ông bên cạnh, cao lớn khôi ngô, mặt mày lại thanh lãnh khác thường.
Tên của chú rể là Nhân Minh Lễ.
Một cái tên hoàn toàn khác với vẻ ngoài.
Sau tấm thiệp mời còn có hai tin WeChat nữa.
“Bạn yêu ơi, mình muốn kết hôn.
Đúng thế, cậu không nhìn nhầm đâu, mình vẫn muốn đi theo người đàn ông này, bây giờ thì sắp thành chồng mình rồi.
Mình hy vọng cậu có thể đến tham dự hôn lễ của mình, ủng hộ tớ tiếp tục bước tiếp.”
“Vẫn hy vọng cậu có thể tha thứ cho mình, tha thứ khi cậu đang cần nhất, mình lại không bên cạnh cậu.”
Khi Nhĩ Nhĩ tiễn Khang Thành ra cửa, Khang Thành còn một mực dặn: “Một mình em tới đó phải cẩn thận, không quen nơi đó, phải giữ cẩn thận.”
“Biết rồi! Đám cưới của Khương Tố Lạp mà, là cười một nhà cả.”
“Triệu Nhĩ Nhĩ!” Khi Khang Thành muốn dạy bảo cô sẽ gọi đầy đủ họ tên cô ra.
“Vâng, em sẽ chú ý.” Nhĩ Nhĩ tiếp thu.
“Đừng để anh lo lắng.”
“Em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, ngày nào cũng sẽ báo cáo với thầy Khang!” Cô kiếng chân, hôn lên hai má anh.
Khang Thành cười, thổi thổi vào chiếc mũi thanh tú của cô, lưu luyến rời xa.
Nhĩ Nhĩ vừa ra khỏi sân bay thành phố phía Nam, liền thấy Khương Tố Lạp mặc áo sơ mi vải đay rộng thùng thình mà trước kia không thể nào mặc, đứng cạnh một chiếc xe Jeep, cố gắng vẫy vẫy tay về phía cô, sau đó chạy tới, ôm chặt lấy cô.
“Nhớ cậu chết mất thôi!”
Nhĩ Nhĩ dùng lực đánh vào lưng cô ấy, “Ai bảo cậu chạy xa như thế!”
Hai tay Khương Tố Lạp bưng mặt Nhĩ Nhĩ, cẩn thận nhìn, “Ừm! Béo hơn trước kia một chút!”
Nhĩ Nhĩ không chịu yếu thế, cầm lấy đuôi tóc được buộc tóm, “Nhìn qua thì hơi đen rồi.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Đến đây, lên xe, mình đưa cậu về nhà mình, chỗ ấy xịn lắm!”
“Mình thì đoán, cậu gửi mình ảnh phong cảnh này, chắc chắn là nơi ở của cậu.”
Khương Tố Lạp kéo tay Nhĩ Nhĩ, lên xe, hai người ngồi ở ghế sau.
“Cậu đến xem thì biết, chắc chắn cậu sẽ thích!”
Nhĩ Nhĩ nhìn người lái xe phía trước, mẫu người bản địa, làn da ngăm đen, khuôn mặt chất phác, thấy cô đang nhìn anh ta, cười hiền với cô.
“Cậu cứ gọi anh ấy là A Long, tên anh ấy dài lắm, cậu không nhớ được đâu.” Khương Tố Lạp giải thích, sau đó giới thiệu một chút tình hình ở đây.
Nơi Khương Tố Lạp đang ở được gọi là thị trấn Cảnh Lê, từ sân bay thành phố phía Nam đi mất hai giờ.
Trên trấn nổi tiếng với điêu khắc tượng gỗ, họ nhà Nhân, ở Nam Thị cũng coi như gia đình có truyền thống điêu khắc gỗ nổi tiếng, âm soa dương thác* biết được Nhân Minh Lễ.
*thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia
“Cậu cứ bị người ta bắt cóc thế à?” Nhĩ Nhĩ thấy không thể tưởng nổi, nhưng có người ngoài ở đây, không thể nói thẳng ra được, chỉ có thể nói một câu nuốt một câu.
“Đúng vậy!” Khương Tố Lạp gật gật đầu, vẻ mặt có vẻ thiếu đòn, “Không phục chứ gì! Cậu với Khang Thành hai người quăng tám sào cũng chẳng tới, không phải vẫn bên nhau đấy à?”
“Có thể giống được à?” Nhĩ Nhĩ tưởng như điên lên lại tự kiềm chế mình lại.
“Được rồi, mình nhận giấy chứng nhận rồi, cứ thế thôi!” Khương Tố Lạp dỗ dành.
Với Nhĩ Nhĩ mà nói, sự an ủi này chẳng có tác dụng gì, chỉ đành bất đắc dĩ đổi chủ đề.
“Hai bác tới à?”
Cha mẹ Khương Tố Lạp ly hôn ngay sau khi cô thi đại học xong, từng người tự lập một gia đình.
“Mình không cho họ đến đâu! Chẳng có nghĩa gì!” Khương Tố Lạp tháo chiếc dây chuyền của mình xuống, khuyên tai hình quả tim đã rất cổ, bên trong có tấm ảnh nho nhỏ.
“Có bà ngoại với cậu là được rồi!”
“Cũng tốt.” Nhĩ Nhĩ vẫn cảm thấy cha mẹ cô ấy ích kỷ quá đáng, có thể chống đỡ tới lúc cô ấy thi đại học xong thì đã đến cực hạn rồi, sau đó cô lại nghĩ đến vấn đề khác: “Hơn một năm nay, sao cậu chỉ luôn gửi hình ảnh, không nói chuyện với mình, vẫn sợ mình giận à?”
“Đó chẳng phải là sợ quấy rầy thế giới của hai người các cậu à?”
“Khương Tố Lạp!”
“Ôi dào! Được rồi, được rồi, mình đang, ờm, học chạm khắc gỗ, đâu ra thời gian mà xem điện thoại!” Cô ấy nói thật.
“Gì?” Nhĩ Nhĩ theo phản xạ kéo tay cô ấy, tay Khương Tố Lạp vốn nhìn rất đẹp, múp múp, nhưng lại mảnh khảnh, hiện tại, ngón tay thô ráp, còn có rất nhiều sẹo rất nhỏ.
“Cậu, cậu sao lại để thành như này? Cậu chẳng nói chẳng rằng bỏ hết đến nơi này, chỉ vì tự làm ra cái bộ này à?! Đây là tay cầm mic đấy!”
“Nào? Nào? Mình chỉ sợ cậu như này, nào dám nói nhiều với cậu, vị kia nhà mình, không biết kỹ nghệ này đâu, trông coi cả nhóm người dưới trướng, mình muốn tự học một chút, ban đầu định cũng muốn để cậu bất ngờ, xuất sư thì gửi cho cậu tác phẩm của đại sư Khương, nhưng mình giờ đã xuất sư đâu? Xuất sư mình gửi ngay qua đó cho cậu, chạm khắc gỗ ở đây cũng gọi là có trình độ, có rất nhiều câu chuyện thần thoại của dân tộc trong đó…”
Nhĩ Nhĩ chỉ nghe không nói lời nào, chờ cô ấy ngừng lại, mới nói: “Lúc cậu chột dạ, sẽ nói không ngừng.”
Khương Tố Lập dao động, Nhĩ Nhĩ vẫn siết chặt tay cô ấy, nhìn vào mắt của cô ấy, “Cậu không muốn nói cho mình biết, không sao, cậu có được hạnh phúc là được rồi.”
“Cậu sẽ thấy thôi.”
“MÌnh nhất định sẽ.”
“Ừm.”
Nhĩ Nhĩ không chú ý rằng, A Long ngồi phía trước liên tục nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Gió chợt nổi, thổi nước xuân trong hồ cuộn thành từng gợn..