Đối với lứa tuổi học sinh, thứ hai lúc nào cũng là ngày thống khổ nhất, không chỉ cần phải dậy sớm đến trường để dọn vệ sinh, mà còn phải ngồi chào cờ gần một tiếng đồng hồ nữa. Hiện tại trong nhà chỉ còn duy nhất Phó Diễm phải đi học, Phó Sâm cùng Phó Miểu đều đã tốt nghiệp cả rồi, không cần tiếp tục đi đến trường nữa, chỉ cần chờ tới tháng sáu đến nhận bằng thì coi như là đã chính thức kết thúc cuộc đời học sinh.
Nhưng hôm nay Phó Sâm vẫn thức dậy rất sớm, thậm chí sớm hơn mọi ngày. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên hắn chính thức đi làm việc ở đội sản xuất, Phó Miểu thì còn tốt, làm kế toán chỉ cần ngồi ở ngay nhà văn hóa thôn, không có việc gì thì đi sang giúp đỡ lão trung y gần đó phơi thuốc. Phó Sâm so với tất cả mọi người đều phải đến sớm hơn, bởi vì hắn quản lý chính là nông cụ, không thể làm trễ nải thời gian làm việc của mọi người được.
Từ khi Phó Miểu cùng Phó Sâm bắt đầu làm việc tới nay, Tống Quân An liền lấy danh nghĩa hỗ trợ, rảnh rỗi nếu không ngồi ngốc tại thôn bộ cùng Phó Miểu, thì chính là chạy đi giúp Phó Sâm phát nông cụ.
Tống Quân An hắn cũng không có nói thẳng, là muốn theo đuổi Phó Miểu. Chỉ là không ngừng tới gần, lấy tư cách bạn học cùng người quen mà liên tục đảo quanh bên người nàng. Thỉnh thoảng hắn còn đi công lược hai anh em song sinh mới đẻ nhà đại cữu ca của Phó Miểu một chút, con đường truy thê cứu quốc của hắn quả thật có chút quanh co, lòng vòng.
Ở cái này niên đại, hôn nhân đại sự đều là phải nghe lời cha mẹ, hôn ước chi ngôn. Nếu hai người thân cận với nhau, cảm thấy mọi phương diện đều không tệ thì có thể nhanh chóng định thân. Cho nên loại hành vi này của Tống Quân An, cũng cũng không thể nói là hắn không thể hiện rõ thái độ của mình được. Chính vì vậy mà Phó Miểu cảm thấy rất phiền não.
Ngày đó, khi nghe Phó Diễm khuyên bảo xong, nàng trở về nằm suy nghĩ suốt cả một đêm. Sau đó, thời điểm mấy ngày nay, Tống Quân An đến lôi kéo làm quen, nàng cũng từng thử nghĩ qua, nếu cùng hắn trải qua nửa đời sau, trong lòng nàng rốt cuộc có nguyện ý hay không, thích hay không, nhưng là thủy chung đều không có đáp án. Tống Quân An rất tốt, nhiệt tình như ánh sáng mặt trời, mọi người trong nhà cũng đều hiểu rõ. Nhưng là không biết vì sao, Phó Miểu cứ có cảm giác có chỗ nào đó cứ thiếu thiếu.
Phó Diễm cũng không biết tỷ tỷ mình vẫn còn tiếp tục rối rắm chuyện tình cảm, vừa tan học, nàng liền trực tiếp đi đến nhà Trịnh Minh. Hôm nay là ngày nàng hẹn gặp mặt cùng Trịnh Trí.
"Phó Diễm! Ngươi đã đến rồi. Trịnh Trí hắn đang ngồi ở trong nhà chờ ngươi đấy."
Trịnh Minh nghe tiếng bước chân thì nhanh chóng đi ra ngoài cửa, thấy là Phó Diễm thì khẽ gật đầu chào rồi dẫn nàng vào bên trong.
Phó Diễm vừa bước vào cửa thì cũng cảm giác được ánh mắt của Trịnh Trí, cùng với ánh mắt nhìn nàng năm đó cơ hồ không có biến hóa, vẫn là thực lợi hại. Xem ra, khúc chiết mấy năm gần đây không thể làm hao mòn nhuệ khí của hắn mà ngược lại còn càng tăng lên. Cũng không biết, hắn nhất quyết muốn tìm bằng được nàng, rốt cuộc là vì cái gì? Phó Diễm hơi ngạc nhiên, đánh giá hắn một chút, sau đó bình thản ngồi chờ, xem kế tiếp hắn muốn nói với mình chuyện gì.
"Xin chào chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay chính thức làm quen một chút nhé. Ta là Trịnh Trí, đệ đệ của Trịnh Minh."
Trịnh Trí thu hồi ánh mắt lại, hắn thật không ngờ, người vẫn luôn đứng đằng sau đại ca nhà mình lại chính là cái tiểu cô nương này. Tuy rằng Phó Diễm đã cao lớn hơn rất nhiều, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, tiểu cô nương này chính là người năm đó khiến Trịnh Tuệ phải nếm trái đắng, giờ phút này hắn cũng thập phần xác định, chuyện tiểu muội nhà mình bị cấm khẩu thời gian đó, cũng nhất định là tác phẩm của nàng.
"Phó Diễm."
Hai người ngồi đối diện nhau, Trịnh Minh cùng Phó Diễm ngồi ở một bên. Nhìn qua càng có vẻ Trịnh Trí hắn là người cô đơn, một mình một phe.
"Không nghĩ tới, đại sư bí ẩn sau lưng đại ca ta, dĩ nhiên là ngươi. Ta sớm nên nghĩ đến chuyện này mới phải."
Bộ dáng Trịnh Trí làm như ảo não, trút được gánh nặng không bằng.
"Ngươi không ngại nói thẳng xem, hôm nay muốn gặp ta để làm gì?".
Hiện tại Phó Diễm cũng không nghĩ đến việc ngồi đây ôn lại chuyện cũ với hắn.
"Ta có một vụ mua bán, muốn cùng đại sư thương lượng một chút. Nếu là người khác thì vốn ta còn có thể chắc chắn sẽ khiến hắn cảm thấy hứng thú, nhưng đổi lại là ngươi, ta không xác định còn có thể đả động được hay không."
Ánh mắt Trịnh Trí nhìn chằm chằm vào Phó Diễm. Hắn cũng không vì nàng còn nhỏ tuổi mà tỏ vẻ coi thường, ngược lại trong lòng càng thêm coi trọng Phó Diễm, mới ít tuổi mà đã có tâm cơ và bản lĩnh như vậy.
"Nếu ngươi không ngại thì cứ nói thử cho ta nghe một chút xem sao."
"Nhà Phó đại sư cũng ở thôn An Bình phải không?".
Trịnh Trí đột nhiên đặt câu hỏi, ngay lập tức trong lòng Phó Diễm đột nhiên nghĩ tới tấm tàng bảo đồ kia.
"Ngươi cho người giám thị ta lâu như vậy, trước sau còn thay đổi ba người khác nhau, hẳn là đã biết hết rồi, hà tất còn hỏi như vậy làm gì?".
"Lúc ta còn làm đội trưởng ở đội cách ủy, từng có may mắn tìm được một tấm tàng bảo đồ. Hiện tại ta chỉ còn mỗi hai bàn tay trắng, ngươi chắc cũng đã biết tình hình gần đây của ta, cuộc sống trong xưởng dệt thật sự là không dễ chịu chút nào. Ngươi cũng coi như có ân với ta, cho nên ta nghĩ, muốn mượn chút lực lượng của Phó đại sư ngươi, cùng ta đi đào cái bảo tàng này lên. Đợi khi nào tìm được thì hai chúng ta sẽ chia đôi, lấy được tiền rồi, ta sẽ lập tức cao chạy xa bay đến Hương Cảng, không bao giờ trở về nữa."
Trịnh Trí nói thập phần tiêu chuẩn, ý tứ biểu lộ ra chính là sau khi thành công thì hắn sẽ không lăn lộn ở trong nước nữa, nghĩ muốn ôm tiền rồi chạy. Sẽ không uy hiếp gì đến Phó Diễm, cũng sẽ không để lộ bí mật này cho ai.
"A...Đó là cái dạng bảo tàng gì? Nội dung trên đó là ở đâu?".
Phó Diễm thể hiện ra vẻ mặt cực kì hứng thú, trong nội tâm nàng khằng định, Trịnh Trí này nhất định biết không ít.
"Năm đó ta làm đội trưởng, thời điểm xét nhà phạm nhân thì vô tình tìm được. Thứ này chỉ một mình ta có, những thông tin liên quan năm đó lúc bỏ trốn ta đều đã hủy hết rồi nên chắc chắn không có người thứ hai biết được, ngươi cứ yên tâm. Nội dung bên trên ta cũng chưa nghiên cứu được rõ ràng lắm, chỉ biết chủ nhân của bảo tàng này chính là một đặc vụ, hắn ẩn nấp ở chỗ này đã rất nhiều năm. Bến trong hẳn là sẽ có rất nhiều vàng thỏi."
Trịnh Trí nói vô cùng mơ hồ, nửa thật nửa giả.
"Vậy ngươi vì cái gì lại muốn gặp ta? Ta nghĩ không ra, bản thân mình thì có chỗ nào đặc thù để cho ngươi tin tưởng mà muốn tìm ta hợp tác. Ngươi hoàn toàn có thể tự mình tìm người, độc chiếm tất cả số tiền kia cơ mà?".
Phó Diễm sao có thể không nhìn thấu thật giả trong lời nói của hắn.
"Có thể là duyên phận đi."
Trịnh Trí cúi đầu, rũ mắt xuống không muốn nhiều lời.
"Quan hệ của ta và ngươi, còn chưa đến mức gọi là bằng hữu. Chưa tính đến việc trong lời nói của ngươi còn che giấu rất nhiều thứ, hơn nữa ta cũng không thiếu tiền, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi mạo hiểm ở nơi nào đó."
Phó Diễm đứng dậy, tỏ vẻ muốn rời đi.
"Phó đại sư không suy nghĩ thêm chút nào sao? Chúng ta có thể chia bốn sáu, ngươi sáu ta bốn."
Trịnh Trí nhanh chóng đứng dậy ngăn cản nàng lại, bộ dáng thực vội vàng. Phó Diễm mắt điếc tai ngơ, chào tạm biệt Trịnh Minh sao đó đi thẳng ra cửa. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nàng đã có được đáp án mình muốn, không nằm ngoài dự liệu. Cái bảo tàng này, hiện tại trừ nàng ra, không ai có thể tìm được, người khác cho dù có đi tìm thì cũng chỉ là phí công mà thôi.
Ngay trong nháy mắt lúc Trịnh Trí cúi đầu xuống, Phó Diễm đã thấy được tấm bản đồ nhỏ, nằm trong túi áo của hắn, cùng với tấm bản đồ ở nhà của nàng không sai biệt lắm, nhưng không quá tường tận, so với tấm của nàng thì còn kém xa. Thời điểm Trịnh Trí nói muốn cùng nàng hợp tác, nàng liền xác định, địa phương nơi giấu bảo tàng này chắc chắn phải là người có khả năng huyền học như mình hay phong thuỷ sư gì đó, ra tay xuất mã thì mới có khả năng thu được. Chính vì vậy cho nên Trịnh Trí mới muốn dùng tất cả các loại biện pháp để tìm bằng được đại sư đứng sau lưng Trịnh Minh.
Đưa mắt nhìn khắp Hoa quốc, người có thể dựa vào huyền học mà đối chọi các loại thủ đoạn của hắn, hơn nữa còn không lộ chút sơ hở nào thì cũng chỉ ít ỏi mấy người mà thôi. Điểm này từ những năm gần đây, sau khi không ngừng luận bàn cùng Tiền Tuyển thì Phó Diễm đã nghiệm chứng ra được. Cho dù Trịnh Trí có đi mời những người kia đến, Phó Diễm nàng cũng không sợ. Còn chẳng biết hươu chết về tay ai đâu.
Phó Diễm rời đi, không thèm quay đầu lại, chỉ còn lại hai huynh đệ Trịnh Minh và Trịnh Trí. Hai người nhìn nhau, không biết nói gì cả. Cuối cùng vẫn là Trịnh Minh lên tiếng, đánh vỡ cục diện xấu hổ này.
"Nhị đệ! Ta có lời này, khả năng ngươi không muốn nghe, nhưng dù vậy ta vẫn phải nói. Hiện tại ngày tháng trôi qua an ổn không phải là tốt hay sao? Ngươi vì cái gì mà vẫn muốn gây sức ép, vì chuyện của ngươi mà mấy năm nay tóc cha bạc đi rất nhiều. Hiện tại ngươi cũng đã kết hôn, ngày đó trở về nhà, ta nghe nương nói, đệ muội cũng đã có thai. Ngươi liền tính là cha hài tử rồi, ngươi có thể an ổn một chút hay không? Nếu như ngươi nghĩ chỉ cần yên lặng một đoạn thời gian rồi lại tiếp tục tìm cách hướng lên trên thì ta nói thẳng là sẽ không có khả năng đó đâu. Xưởng trưởng Phan là người quen cũ của cha, nhìn vào mặt mũi của cha thì hắn ít nhất còn có thể dìu dắt ngươi thêm một chút."
"Đại ca! Chuyện trước kia đều là do đệ quá cuồng vọng, lúc đó ngay cả cha và ngươi, ta đều không để vào mắt. Nhưng là ta không cam lòng, ta làm biết bao nhiêu việc, phấn đấu bao nhiêu năm, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Chuyện lần này, ta rất nắm chắc, nơi đó nhất định có bảo tàng. Ta hy vọng trước mặt Phó đại sư, ngươi nói tốt cho ta thêm vài câu. Kính nhờ ngươi, đại ca!".
Trịnh Trí hắn đã khi nào phải ăn nói khép nép như vậy? Thói quen cúi đầu vài năm gần đây, hiện tại đã có thể giúp hắn làm ra thần thái đến mức độ này, âu cũng là vạn bất đắc dĩ. Trong lòng hắn không lúc nào ngừng oán hận, các ngươi cứ chờ đi, một khi lão tử tìm được bảo tàng, đi đến Hương Cảng bên kia, ta sẽ nhanh chóng trở lại làm người bề trên. Hôm nay ta cúi đầu, cũng không tính là chuyện gì quá xấu hổ. Trịnh Minh nghe xong cũng có chút khó chịu, nhưng hắn không dám đáp ứng ngay, hắn chỉ nói là mình sẽ tận lực thử xem, chủ yếu để cho Trịnh Trí đừng ôm hy vọng quá lớn vào hắn mà thôi.
"Vậy cái kia liền hoàn toàn nhờ vào đại ca!".