Phó Diễm hơi nhíu mày nhìn lại, có vẻ vẫn chưa thực sự hài lòng với thành quả như vậy, thể tích cái ghế này vẫn có chút lớn. Tiền Tuyển trực tiếp tiến lên, muốn cầm cái ghế kia, để lên tay để xem cho kĩ, tuy nhiên nâng thế nào cũng không thấy nó mảy may đậy chút nào. Phó Diễm rất nhanh đã hiểu được, hóa ra là chỉ có thể tích rút nhỏ đi mà thôi, còn trọng lượng thực tế vẫn không hề thay đổi. Chuyện này nhất định phải cân nhắc thêm, có khả năng do vừa rồi quá kích động, nên vận dụng hơi nhiều nội lực vào ngòi bút, cho nên mới làm ra kết quả như vậy. Phó Diễm suy tư một lát rồi lại tiếp tục cầm bút lên để vẽ.
Tiền Tuyển nhìn nàng vẽ từng tờ lại từng tờ, thử đi thử lại rất nhiều lần. Thẳng đến lần thứ ba mươi mấy, Phó Diễm mới hơi ngừng lại bởi vì số giấy lấy ra đã dùng hết, Tiền Tuyển đành lấy thêm một ít ra cho nàng.
Sau một hồi lâu, Phó Diễm nhìn thành quả của mình vẫn là không hài lòng, thể tích đồ vật mặc dù đã thu nhỏ hơn không ít, tuy nhiên trọng lượng của nó vẫn không giảm được bao nhiêu cả, nàng còn cần phải cân nhắc đến thời gian duy trì của nó nữa.
Khi nàng còn muốn tiếp tục luyện tập thêm một lần nữa thì nghe thấy tiếng Vương Thục Mai gọi ra ăn cơm. Phó Diễm đành phải buông bút xuống, dẫn theo Tiền Tuyển ra khỏi phòng. Trừ bỏ Chu Thu Lộ không có ở đây thì trong mắt người Phó gia, Tiền Tuyển hắn miễn cưỡng cũng coi như nam bằng hữu duy nhất của nàng. Mấy người Phó Đại Dũng đối với hắn đều có vẻ rất trọng thị, bọn họ vẫn luôn cảm thấy Phó Diễm có chút cô đơn, trừ bỏ tiểu nha đầu Chu Thu Lộ ở ngoài kia thì không hề có bằng hữu nào khác, bởi vậy mà mỗi khi Chu Thu Lộ đến chơi cũng sẽ được bọn Phó Sâm đối đãi giống như muội muội nhà mình.
Cho nên, việc Tiền Tuyển xuất hiện hôm nay đã khiến cả nhà đều thực kinh hỉ, cho nên trên bàn cơm ai cũng phá lệ nhiệt tình. Đối đãi với Tiền Tuyển cũng là thân thiết vô cùng, một bữa cơm này, ngược lại cũng khiến cho Tiền Tuyển cảm thấy cực kì ấm áp, không biết đã bao lâu rồi hắn không ngồi ăn cơm cùng nhiều người như vậy. Ông ngoại của hắn cũng có con trai cần phải quan tâm, người lần trước tìm hắn gây phiền toái chính là biểu ca của hắn, là con trai thứ hai của nhị cữu.
Lại nói tiếp, hắn cũng là người có thân duyên đạm bạc, không quản là tại Mộc gia hay là Tiền gia, lúc nào hắn cũng có cảm giác, mình chính là ngoại nhân. Ngược lại hôm nay tình cờ đến Phó gia, hắn lại tìm được một chút ôn nhu hiếm có.
Ở Mộc gia, ai cũng đều coi hắn là gia chủ tương lai mà hành xử cực kì tôn kính, nhưng thực tế lại không hề có chút thân thiết nào. Còn ở Tiền gia thì lại trái ngược hoàn toàn, ngoại trừ ông ngoại cùng với bà ngoại đã mất thì tất cả mọi người ai cũng đều chán ghét hắn, lúc nào cũng sợ hắn cướp đi lực chú ý của ông ngoại mà không quan tâm đến bọn họ.
"Ngươi tên là Tiền Tuyển hả? Ngươi có nhũ danh hay không? Nhũ danh của mấy hài tử nhà ta lần lượt là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Nhũ danh của Phó Diễm chính là Tiểu Hỏa, đứa nhỏ này ngược lại là cùng với tên gọi không giống nhau chút nào, bộ dáng bình thường lúc nào cũng có vẻ lạnh như băng, nhưng kì thật trong lòng lại rất tốt, cũng là người sống cực kì tình cảm. Các ngươi là đồng học với nhau, hơn nữa lại đều có thể vẽ bùa, về sau cần phải thân cận nhiều hơn, liền cứ gọi bằng nhũ danh đi ha. Luận bàn cho dễ, đúng không nào!".
Vương Thục Mai nói vậy chính là muốn để Tiền Tuyển thường xuyên đến nhà nhiều hơn. Chẳng mấy khi thấy tiểu nữ nhi nhà mình dẫn bạn đến chơi, nàng cũng có quá ít bạn bè rồi. Phó Diễm ngồi bên cạnh, nghe nương mình nói vậy thì vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, còn kém chút nữa bị nương nói ra, mình mấy tuổi đái dầm mất.
"Vương di! Về sau ta có thể thường xuyên đến đây chơi thật sao? Ta cực kì thích bầu không khí gia đình của ngài. Mẫu thân của ta qua đời sớm, cha ta lại có lão bà mới. Cho nên, ta vừa thấy ngài thì giống như là trưởng bối trong nhà của ta vậy."
Tiền Tuyển vừa nói xong thì liền đỏ mắt.
"Ai u...Tình cảm của ngươi và mẫu thân thật tốt. Bằng hữu của Tiểu Hỏa không nhiều, nàng lại không có bộ dáng tuổi trẻ tý nào cả, về sau ngươi giúp ta chiếu cố nàng nhiều một chút, cuối tuần liền đến, chúng ta còn kém ngươi một đôi đũa hay sao?".
"Cám ơn Vương di! Bữa cơm này chính là bữa cơm ngon nhất từ đầu năm đến nay của ta đó!".
Trong lòng Tiền Tuyển oán thầm, còn muốn ta chiếu cố nàng ư? Hai chúng ta ai chiếu cố ai còn không nhất định đâu, haizz! Phó Diễm vẻ mặt tràn đầy hắc khí, dùng khóe mắt, khẽ liếc hắn một cái. Tiền Tuyển hơi bất ngờ, rùng mình một cái. Cừ thật! Thiếu chút nữa làm ta lạnh muốn chết. Ăn cơm xong, Tiền Tuyển lại cùng Phó Diễm đến thư phòng của nàng.
"Phó Diễm! Ngươi có thể hay không..."
"Được rồi! Cái gì cần học ngươi cũng đã học được, giờ cũng là lúc phải trở về rồi, ta sẽ không lưu ngươi lại nữa."
Phó Diễm đen mặt đuổi người.
"Cái kia... ngươi có thể cho ta một lá bùa ngươi vẽ hỏng hay không, một lá thôi cũng được, ta muốn đem về nghiên cứu một chút."
Tiền tuyển mặt dày mày dạn hỏi Phó Diễm. Nàng trực tiếp cầm một nắm lên, đưa cho hắn, làm bộ muốn đưa hắn đi ra ngoài. Tiền Tuyển nói gì cũng không chịu, cố tình nán lại, đem mấy lá phế phù kia ra trải phẳng một lượt, cực kì quý trọng bỏ vào túi áo, rồi sau đó mới hướng ra bên ngoài mà đi. Lúc ra khỏi nhà chính là khoảng hai giờ chiều. Mặt trời vừa lên tới đỉnh núi, là thời điểm nóng nhất trong ngày. Tiền Tuyển hướng phía chân núi đi vài bước, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lên dãy núi trước mặt mà thì thầm.
"Nơi đây có phong thuỷ thật tốt, phía sau có núi, phía trước có sông, nếu không nhìn lầm thì chính là địa thế thế tọa sơn vờn thủy. Là một địa phương tốt để làm huyệt mộ. Chính là, vì cái gì mà khối đá bên kia lại có vẻ kỳ quái như vậy chứ? Thế này chẳng phải sẽ hình thành tử cục kết sát hay sao? Bên kia thôn sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Tiền Tuyển hơi cau mày, sau đó lắc lắc đầu. Phó Diễm nghe được toàn bộ lời hắn nói, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng nhìn thế nào cũng không ra. Nàng cảm thấy kỳ quái, cũng không quản vừa mới đắc tội Tiền Tuyển. Trực tiếp kéo hắn lại mà hỏi.
"Ngươi làm sao thấy được? Đỉnh núi bên kia có cái gì không đúng sao?".
"Ngươi xem! Hai tòa đỉnh núi trước mắt này ghép lại chính là thế núi dựa, nếu ta không nhìn lầm thì chắc chắn bên kia đỉnh núi sẽ có một con sông. Lưng dựa núi, mặt nhìn sông, đây chính là thế phong thủy cực kì tốt. Nhưng tảng đá lớn phía bên trái kia lại xuất hiện, chặn ngang hướng gió, hình thành bố cục kết sát, chặn đứng lưu thông khiến địa thế đứt gãy, bắt buộc phải kết thúc sớm. Theo lý thuyết, khối đá lớn như thế kia hẳn là không nên tồn tại ở đây, nhìn thế nào cũng giống như là có người cố tình làm ra để cải biến xu thế nơi này."
Sở học gia truyền của nhà Tiền Tuyển chính là địa lý và phong thủy, đến thế hệ gia gia của hắn thì mới bắt đầu nhiều thêm khoản vẽ bùa chú. Cho nên, đối với các dạng địa hình địa thế phong thủy, đối với người đọc thư tịch từ nhỏ lớn lên như hắn thì đều cực kì đơn giản.
Phó Diễm căn cứ theo lời Tiền Tuyển nói mà nhìn kỹ lại lần nữa, quả thật đúng như hắn nói. Nhưng do khoảng cách quá xa, nàng cũng không dám xác định. Chính mình từ nhỏ lớn lên ở đây, ngược lại vô tình đã xem nhẹ điểm này.
Phó Diễm liếc mắt nhìn Tiền Tuyển một cái thật sâu, trong đầu nàng đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn kéo hắn vào đội ngũ lần này của mình. Nhiều thêm một người có khả năng, nàng sẽ bớt được không ít việc. Gặp vấn đề gì, Tiền Tuyển cũng có thể giúp đỡ mình một hai. Suy tư một hồi lâu, cuối cùng Phó Diễm cũng hạ quyết tâm, sẽ thử mạo hiểm một lần xem sao. Qua cuộc tiếp xúc hôm nay, Phó Diễm thấy Tiền Tuyển cũng là người có năng lực, tính tình dù hơi cố chấp nhưng làm người cũng không có tật xấu gì quá lớn.
"Tiền Tuyển! Ta có một việc muốn thương lượng cùng với ngươi. Không biết ngươi có cảm thấy hứng thú hay không?".
Hai người đi sang bên cạnh, Phó Diễm trực tiếp bố trí một cái cách âm trận, nàng cùng Tiền Tuyển ở bên trong nói chuyện, người ngoài sẽ không nghe được hai người nói cái gì. Phó Diễm nói qua sự tình tàng bảo đồ một lượt, Tiền Tuyển nghe xong cũng không hề có chút do dự nào, trực tiếp đáp ứng.
"Nhưng là ta có một điều kiện, trận pháp này của ngươi có thể dạy lại cho ta hay không?".
Tiền Tuyển cảm thấy thu hoạch ngày hôm nay của hắn so với việc tự mình tu luyện mấy tháng ở nhà còn có hiệu quả hơn gấp mấy lần. Trong lòng Phó Diễm buồn cười, sở dĩ mình thi triển trận pháp này ra, mục đích chính là tránh gây chú ý của mọi người, không nghĩ tới lại vô tình tạo ra hứng thú cho hắn. Tuy vậy nhưng mặt ngoài nàng vẫn thể hiện ra bộ dáng phân vân do dự.
"Chỉ cần ngươi dạy cho ta, ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra bên ngoài. Ba điều kiện kia của ta vẫn còn nguyên hiệu lực như cũ, thế nào?".
Tiền Tuyển lại nhắc đến ba cái điều kiện kia một lần nữa. Phó Diễm thấy vậy thì cũng sảng khoái đáp ứng, nếu còn tiếp tục giữ vẻ mặt do dự lần nữa thì chắc chắn sẽ lộ tẩy, ai cũng là hồ ly ngàn năm cả.
Tiền Tuyển vui sướng, hài lòng trở về nhà. Lúc về đến cửa mới phát hiện, mình đã rơi vào cái bẫy của Phó Diễm giăng ra. Hắn tức giận đến mức mắng to một câu giảo hoạt. Nhưng là đồng thời hắn cũng không hối hận, đối với huyền học thế gia mà nói, những chuyến đi lịch lãm như thế này sẽ có giá trị hơn rất nhiều so với ở nhà mà lý luận suông, càng đi nhiều thì càng trưởng thành nhanh hơn. Ở thời điểm huyền học suy thoái như hiện nay, hắn còn chưa từng thấy qua người nào mạnh hơn được Phó Diễm, ngay cả gia gia của hắn so ra cũng không thể đuổi kịp ngộ tính cùng thực lực của nàng.
Mấy ngày kế tiếp, Tiền Tuyển không đi đến trường, hắn vẫn luôn miệt mài đóng cửa ở nhà để nghiên cứu mấy tấm khuân vác phù kia, nhưng đều không có chút tiến triển nào, ngay cả vẽ lại cũng chưa từng thành công một lần nào. Trong lòng Tiền Tuyển lại cảm thán, thiên phú của Phó Diễm thật sự quá tốt. Nếu nàng sinh ra ở một gia đình thế gia nào đó thì chỉ sợ tương lai sẽ trở thành một nữ gia chủ, đủ khả năng để đưa gia tộc đến thời kì đỉnh cao thịnh vượng.
Phó Diễm cũng không biết, tình cảm phức tạp lúc này của Tiền Tuyển. Hiện tại nàng đang cùng Phó Sâm, Phó Miểu ngoan ngoãn chuẩn bị đón đại ca trở về. Trong thư Phó Hâm có nói, hôm nay chính là ngày xe lửa của hắn về đến nhà ga. Cho nên ngay từ sáng sớm, mấy người Phó Sâm đã lục tục kéo nhau đến đây rồi. Đợi một mạch đến hơn mười hai giờ thì mới thấy có một đoàn xe lửa màu xanh lá cây đang từ từ tiến lại.
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ !