Chu Xuân Vũ dẫn theo con trai cùng trở về nhà mẹ đẻ, lúc đến thì vừa hay kịp giờ cơm chiều ở Chu gia. Nhìn thấy hai mẹ con nàng đến, Chu Thu Lộ vui vẻ, nhanh chóng chạy đi lấy thêm bát đũa.
"Tỷ! Sao hôm nay ngươi lại trở về? Ngươi không cần ở nhà làm cơm sao?".
Chu Thu Lộ vừa ăn cơm vừa lên tiếng hỏi, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của nàng, nương làm thịt gà, ăn ngon thật.
"Haiz! Còn không phải do cô em chồng kia của ta sao? Nhất định bắt phải ta đến nói cho ngươi, tiết học anh ngữ ngày mai, ngươi không được đứng lên đọc bài khoá. Đây là có chuyện gì thế?".
Chu Xuân Vũ không hiểu hỏi lại, Chu Thu Lộ hừ một tiếng thầm nghĩ, nhất định là Trịnh Tuệ cảm thấy chính mình có thể thắng được nàng, cho nên mới sử dụng loại thủ đoạn này. Sau đó, nàng liền đem sự tình cá cược của hai người kể ra cho mọi người trong nhà cùng nghe.
"Tỷ! Mục đích của ngươi đến đây chính là để nói với ta là ngày mai không được đứng lên đọc bài khóa phải không?".
Chu Thu Lộ nhìn chằm chằm Chu Xuân Vũ, chỉ cần Chu Xuân Vũ phun ra một chữ nào, khiến cho nàng bại bởi Trịnh Tuệ, về sau nàng liền không có người đại tỷ này.
"Ngươi nên đọc như thế nào thì cứ đọc, ta dù sao cũng chỉ nói cho ngươi biết như vậy thôi, ngươi làm như thế nào đó là chuyện của ngươi! Ta làm sao có thể vì nàng mà ném đi thể diện của thân muội muội được."
Chu Xuân Vũ gắp cho Chu Thu Lộ một đũa đầy thịt, an ủi nói.
"Đây mới là lời mà tỷ của ta nên nói!".
"Xuân Vũ! Thu Lộ nếu đọc tốt, chẳng may hại cô em chồng của ngươi mất mặt, bà bà ngươi sẽ không làm khó dễ ngươi chứ?".
Mẹ Chu Thu Lộ là Tiết đại nương lo lắng hỏi.
"Nương! Ngươi yên tâm! Chủ quản việc trong nhà chính là bố chồng ta. Ta không có gì phải sợ, lại nói, tỷ phu Trịnh Minh của ngươi cũng đã nói rõ, chờ hắn chạy xong một chuyến xe lần này, sẽ liền cùng ta đi nói với bố chồng chuyện xin ra ở riêng."
Chu Xuân Vũ hạ giọng nói.
"Thật sự tỷ phu muốn ra ở riêng?".
Chu Thu Lộ cao hứng hỏi.
"Ngươi nhỏ giọng chút! Cái này còn giả sao? Những chuyện Trịnh Trí làm, Trịnh Minh luôn luôn không đồng ý. Phân gia cũng tốt, chúng ta cái gì cũng không lấy của hắn."
Chu Xuân Vũ chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng thoát khỏi mấy cô nương kia nhà chồng, vừa nói vừa thở dài. Cơm nước xong, sau khi giúp đỡ thu thập một chút, hai mẹ con nàng liền trở về, bà bà có nói sẽ phần cơm lại cho nàng, khẳng định trừ bỏ lương khô thì cũng không có gì khác cả.
Về đến nhà, cha chồng Chu Xuân Vũ là Trịnh Tông cũng đã trở lại, người một nhà đã sớm ăn cơm xong. Nàng nhìn thấy trên bàn không còn cơm canh gì thì liền biết chính mình đã đoán đúng.
"Tức phụ lão đại! Ăn cơm chưa? Để ta bảo nương ngươi làm thêm chút đồ ăn cho các ngươi."
Trịnh Tông từ trước đến nay vẫn luôn luôn thích Trịnh Minh, cho nên đối xử với Chu Xuân Vũ cũng không tồi.
"Cha! Ta đã ăn rồi. Tiểu Tuệ đâu rồi ạ? Nàng kêu ta trở về chuyển lới cho Thu Lộ, ta đã nói xong hết rồi."
Chu Xuân Vũ trên đường trở về có nghĩ qua một chút, vẫn là nên cấp cho cô em chồng một chút giáo huấn để lần sau bớt dùng tâm nhãn lại.
"A! Nàng và Thu Lộ học cùng một lớp, có chuyện gì mà không thể để ngày mai nói? Còn phải để ngươi chạy về tận nhà chuyển lời lại?".
Trịnh Tông nheo mắt, Chu Xuân Vũ biết, đây là dấu hiệu cho thấy cha chồng đã bắt đầu không vui.
"Haiz! Không có gì đâu cha. Tiểu Bảo kêu mệt, để ta dẫn hắn đi ngủ trước."
Chu Xuân Vũ cũng không có đem câu chuyện nói rõ ràng, để người nghe tự mình suy luận. Trịnh Tông nghĩ nghĩ, đành phải tìm lão bà của mình để hỏi xem có việc gì. Mẹ của Trịnh Tuệ cũng không cảm thấy việc này là chuyện đại sự gì, liền thẳng thắn kể lại cho Trịnh Tông.
"Ngươi dạy dỗ khuê nữ thật là tốt!!".
Trịnh Tông nghe xong sầm mặt, đi lên phòng của Trịnh Tuệ. Lúc này, Trịnh Tuệ đang nhờ Trịnh Thông, nhị ca của nàng đang giúp nàng sửa cách đọc sao cho đúng. Chính là sau khi nghe Tiểu ca nhà mình đọc xong, nàng vẫn là cảm thấy không dễ nghe, phát âm không hay bằng Chu Thu Lộ.
"Tiểu ca! Ngươi đọc một chút nghe cũng không chính tông!".
Trịnh Tuệ vẻ mặt phiền muộn chau mày, nếu tiếp tục như thế này, ngày mai nàng ta nhất định bị thua! Đúng rồi! Còn có Chu Xuân Vũ nữa! Trịnh Thông từ đầu vốn là nghĩ sẽ không dạy nàng, mất công để bây giờ nàng còn ghét bỏ chính mình. Trong cơn tức giận đứng phắt dậy rời đi.
"Chu Xuân Vũ! Ngươi đã trở về chưa?".
Trịnh Tuệ vừa đi ra khỏi phòng liền hướng sang phòng ngủ của Chu Xuân Vũ mà eo éo gọi. Vừa lúc bị Trịnh Tông đang đi lên nhìn thấy.
"Buổi tối ngươi ầm ĩ cái gì? Tiểu Bảo đang ngủ, có chuyện gì ngươi không thể để ngày mai nói à? Chu Xuân Vũ là cách ngươi gọi chị dâu mình sao?".
Trịnh Tuệ nhìn thấy cha, liền chột dạ, sợ tới mức đứng im, không nói gì.
"Không có gì đâu, cha, ta đi ngủ đây."
Chưa nói xong đã muốn quay đầu đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta! Buổi chiều ngươi kêu đại tẩu ngươi trở về nói cái gì?".
Vẻ mặt Trịnh Tông thập phần nghiêm túc, nương Trịnh Tuệ chạy tới, vội vàng nháy mắt cho nàng.
"Không có gì. Ta có mượn sách của Chu Thu Lộ, hôm nay bận nên nhờ đại tẩu trả lại giúp ta thôi mà."
Trịnh Tuệ theo bản năng nói dối.
"Ngươi còn dám nói dối! Bản lĩnh không bằng người lại còn dám uy hiếp người nhà, ngươi uy hiếp đại tẩu ngươi trở về là muốn làm gì? Sau đó có phải ngươi còn muốn đi đánh người ta hay không?".
Trịnh Tông luôn luôn phản đối nhị nhi tử làm cán bộ ủy ban, nhưng là khuyên như thế nào cũng đều không ăn thua, cuối cùng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Nhưng là trăm triệu lần không nghĩ tới, chính tiểu nữ nhi của mình, cái hay thì không học, cái diễn xuất dối trá này lại học đến thập phần nhuần nhuyễn! Xem ra thật sự bọn chúng không coi những lời dạy bảo của Trịnh Tông ông ra gì.
"Ai nói ta uy hiếp nàng? Là Chu Xuân Vũ sao? Nàng chính là cái đồ bạch liên hoa dụ dỗ người khác, mê hoặc đại ca, mê hoặc ngươi, nói gì các ngươi cũng đều tin tưởng."
Trịnh Tuệ đang lúc sốt ruột, liền đem hết những gì mình nghĩ nói ra, quên hết nhắc nhờ lúc chiều của nương. Trịnh Tông nghe vậy liền sôi máu, chạy xuống bếp cầm cái chày cán bột, đánh Trịnh Tuệ mấy cái vào người, khiến cho nàng bị đau, khóc ngao ngao.
Mẹ nàng tiến đến can ngăn cũng bị trúng vài cái. Nếu không phải Trịnh Thông đi ra cản lại, mẹ con hai người có lẽ còn phải ăn thêm mấy cái chày nữa. Chu Xuân Vũ nằm ở trong phòng, đem động tĩnh bên ngoài đều thu hết vào trong tai, tự nhiên cũng không ra nói đỡ cho Trịnh Tuệ kia câu nào. Nàng cười lạnh vài tiếng, quay sang dỗ con trai đi ngủ.
Ngày hôm sau, thời điểm bắt đầu tiết học tiếng Anh, Chu Thu Lộ dùng ngữ điệu chuẩn xác đọc bài khiến cho Điền tiên sinh bất ngờ. Sau khi khích lệ nàng một hồi lâu, rồi mới cho ngồi xuống để bắt đầu tiết học mới. Trịnh Tuệ ngồi bên trên lại không được như vậy, hôm qua nàng bị cha đánh một trận xong, phát âm như thế nào cũng đều quên hết cả.
Điền tiên sinh không nói gì, đương nhiên cũng không có chuyện tuyên dương. Rốt cục Chu Thu Lộ cũng buông xuống một phiền não lớn. Nàng cao hứng ôm Phó Diễm vỗ vai, tủm tỉm nói cảm ơn.
Chuyện cá cược này nói lớn cũng không lớn, Trịnh Tuệ đương nhiên không gọi nàng là Lộ tỷ, Chu Thu Lộ cũng không quan tâm. Ai nguyện ý làm tỷ tỷ của nàng ta chứ? Ai là tỷ của nàng thì chính là đồ xui xẻo!.
Thời điểm tan học buổi chiều, Phó Diễm chợt nghe được sự tình tỷ phu Chu Thu Lộ muốn ra ở riêng. Phó Diễm cũng coi như một câu chuyện bát quái mà thôi. Ai ngờ, ngày hôm sau, tỷ phu Chu Thu Lộ đã xuất hiện trước mặt nàng.
Trịnh Minh hiện đang là lái xe của một công ty vận tải, thời đại này kiếm được công việc như thế này có thể nói là ước mơ của rất nhiều người. Không nói đến việc được nhận mức lương rất cao, ngoài ra còn có thể giúp người ta vận chuyển thêm những món đồ vật bên ngoài, kiếm được một khoản thu nhập kha khá.
Công tác này của Trịnh Minh cũng là do Trịnh Tông tranh thủ giúp. Gần đây trong đoàn xe có hai tài xế bị thương, đều xảy ra chuyện lúc chạy ca đêm, kì lạ hơn nữa chính là cả hai đều xảy ra trên cùng một chiếc xe. Trịnh Minh vốn là một người thông minh, hắn cảm thấy việc này có vẻ không thích hợp, như thế nào luôn có sự cố trên chiếc xe đó? Cả hai người đều bị thương rất nghiêm trọng? Ngày mai đến phiên hắn trực đêm, vừa lúc thời gian chạy lại trùng hợp trên chiếc xe ma quỷ kia. Trịnh Minh đã suy nghĩ kĩ, nếu không tránh được, mình chỉ có thể xin nghỉ ốm. Xin nghỉ bệnh một tháng, tuy nói tiền kiếm được có ít đi một chút, nhưng vẫn là tính mệnh quan trọng hơn.
Không nghĩ tới, hôm nay đi làm, chưa kịp đi xin phép nghỉ ốm thì Trịnh Minh lại có cơ hội để giải quyết dứt điểm việc này. Đội trưởng của bộ phận quản lý nhân sự Nghê Khôn lúc này cũng vừa tới, vừa đi vừa kể cho hắn nghe, vốn dĩ ngày đó, Nghê Khôn hắn cũng đi theo cùng một xe với lão Hoắc, nhưng cuối cùng chỉ có lão Hoắc bị thương chân ở chân, còn hắn thì may mắn chỉ bị xước tý da. Cho nên nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, đến hôm nay mới quay trở lại làm việc.
Trịnh Minh nhìn thấy hắn đến liền lập tức tiến lên, muốn hỏi tình huống ngày đó một chút xem chuyện gì đã xảy ra. Vì thế hai người một đường vừa đi ăn cơm vừa nói chuyện, Trịnh Minh còn gọi thêm cho hắn cả một bàn thức ăn ngon. Ăn xong, Nghê Khôn liền nói lời thật lòng với hắn.
"Tiểu Minh à! Ta cũng không lừa ngươi làm gì cả, lúc ấy ta thật sự cảm thấy chính mình chắc sẽ không qua khỏi. Nhưng là đến khi mở mắt ra, chuyện gì không có. Cô ta cho ta một lá bình an phù, ta về nhà mở ra thì thấy bên trong lá bùa đều đã bị đốt cháy đen! Nhưng là ngươi nói thử xem có kỳ quái hay không? Vì sao lá bùa kia một chút cũng không bị hư tổn gì, thứ bị đốt thành tro lại chính là phù văn bên trong mới kì lạ chứ, lá bùa màu vàng bên ngoài vẫn y nguyên, thật đúng là chuyện ma quái mà!".