Trong màn đêm, em đến bên anh, tựa như một tia sáng, soi rọi cả cuộc đời anh.
Anh có thể mất đi mọi thứ, nhưng riêng em thì không thể.
—— Lục Khởi Vân Sấm sét vang dội, trời nổi cơn giông bão.
Trên đỉnh núi Đông Hoa, Trà Trà, người đã tu luyện suốt nghìn năm, đang đối mặt với kiếp nạn của mình.
Từng tia sét giáng xuống, để lại dấu vết trên cơ thể Trà Trà.
Chín mươi chín tia sét đã đánh xuống, chỉ còn lại một tia cuối cùng.
Trà Trà đã suy yếu lắm rồi, nhưng cô vẫn đứng vững, cứng đầu nhìn lên bầu trời, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tia sét cuối cùng.
Không ngờ vào lúc ấy, từ trong núi xuất hiện một chàng trai trẻ.
Anh đang đuổi theo một con thỏ trắng và vô tình chạy về phía Trà Trà.
Sét chuẩn bị đánh xuống, nhìn thấy chàng trai càng lúc càng đến gần, Trà Trà bỗng nhiên biến sắc.
"Tránh ra! Mau tránh ra!"
Trà Trà hét lên.
Nhưng giọng cô quá yếu ớt, chàng trai hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô, mắt vẫn chỉ chăm chú vào con thỏ.
Chàng trai càng tới gần, gương mặt Trà Trà càng tái đi, nhưng cô không thể không ra tay.
Cô đã tu luyện suốt nghìn năm, chưa bao giờ giết hại ai.
Nếu chàng trai này chết vì cô, con đường tu hành của cô sẽ chấm dứt.
Đừng nói là thành tiên, ngay cả việc giữ vững được pháp lực hiện tại cũng đã là điều không chắc chắn.
Nghĩ đến đó, Trà Trà vung tay, phóng ra toàn bộ sức mạnh mà cô đang dùng để chống chọi với thiên lôi, đẩy chàng trai ra xa.
Gió cuốn mạnh, chàng trai bị thổi bay lên trời, hoảng sợ hét lớn: "A! A! A!"
Khi đã đẩy được chàng trai ra xa, Trà Trà vừa định thở phào thì ngay trên đầu cô, một tiếng nổ lớn vang lên.
Tia sét cuối cùng giáng xuống.
Trà Trà còn chưa kịp phản ứng, tia sét đã ngay trước mắt.
Sức mạnh của thiên đạo thật khủng khiếp, tiếng sấm như chấn động cả trời đất, như một ngọn núi khổng lồ đổ ập xuống.
Trà Trà chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể mình, vốn đã rất vất vả tu luyện thành hình người, tan thành mây khói dưới sức mạnh của thiên đạo.
Lịch kiếp thất bại! Trong khoảnh khắc tan biến, Trà Trà không nhịn được hét lên: "Đáng ghét! Chàng trai kia, đừng để ta tìm được ngươi!"
Khi Trà Trà mở mắt ra lần nữa, cô giận dữ siết chặt tay, sẵn sàng trả thù vì kiếp nạn thất bại của mình.
Nhưng không ngờ, chàng trai bỗng mở miệng nói: “Để ta đưa ngươi về nhà, để mấy kẻ đó không ức hiếp ngươi nữa.
”
Trà Trà sững sờ, không biết nên phản ứng thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai, cảm nhận được thiện ý từ anh ta, ngọn lửa giận trong lòng dần dần dịu xuống.
Đúng rồi, nơi này không phải núi Đông Hoa, và chàng trai này cũng không phải người ban nãy, chỉ là có gương mặt khá giống mà thôi.
Thôi, coi như anh ta vừa giúp mình, lần này tha cho anh ta, không so đo nữa.
Nghĩ vậy, Trà Trà hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến chàng trai, xoay người bỏ đi.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì những tiếng kêu la đau đớn vang lên bên tai, khiến cô giật mình quay lại.
Cô phát hiện ra những đứa trẻ từng bắt nạt cô lúc trước, không hiểu sao đều ngã lăn ra đất.
Đứa bé đã giành đồ ăn của cô ngã đặc biệt nặng, răng cửa bị gãy hai chiếc, môi sưng vù lên như hai miếng xúc xích lớn.