Vừa nghe thấy có tiền, quả phụ Trần còn kích động hơn cả Hạ Dao: "Phát bao nhiêu?"
"Một tháng 12.
5 đồng, cuối năm được chia 2.
5 ký thịt, 1.
5 ký trứng gà, 1.
5 ký sữa.
"
Anh cả Trần gật gù khen ngợi: "Một tháng anh cũng chỉ có thể kiếm được 15 đồng.
Vẫn là em Hạ có bản lĩnh, sắp kiếm được nhiều tiền hơn anh rồi.
"
"Đúng vậy, thật sự có bản lĩnh.
"
Quả phụ Trần nghe thấy tiền công của Hạ Dao xấp xỉ bằng thằng cả mà mình vẫn luôn tự hào, ngoại trừ vui mừng thay cho cô, thì càng nhiều hơn là hâm mộ ghen tị.
Nhưng mà nghĩ lại, con bé còn chưa có đối tượng kết hôn, còn thằng cả nhà mình đã đủ nếp đủ tẻ, chút hâm mộ cùng ghen tị đã biến mất sạch sẽ.
Hạ Dao ngắm chùm chìa khóa trong tay, trong lòng khỏi phải nói là vui sướng cỡ nào!
Thế này chẳng phải là còn kiếm hơn cả làm ruộng, hơn nữa còn được thưởng cuối năm sao?
Công việc thanh nhàn không áp lực, không cần xã giao, đồng nghiệp lại đều là đám gia súc gia cầm không biết nói! Còn có công việc nào tốt hơn thế này sao?
Hừm hừm hừm!
Thúy Hoa cảm nhận được cảm xúc của Hạ Dao, tuy nó không biết nói, nhưng cũng vui mừng mà cọ ống quần cô, vui thay cho cô.
Về sau các cô sẽ là đồng nghiệp chính thức rồi, đương nhiên là phải ăn mừng~~~
Buổi tối, để ăn mừng Hạ Dao được ăn cơm nhà nước, Lý Chiêu Đệ cắt một miếng lớn thịt gác bếp treo trên xà nhà xuống xào đồ ăn, Hạ Hữu Tài cũng mua hai lượng rượu nhạt.
Có được chùm chìa khóa này, xem trong thôn còn ai dám nói con gái nhà ông là gối thêu hoa, trông thì ngon mà dùng không được nữa không!
Buổi tối, sau khi cơm nước xong, Hạ Dao chuẩn bị qua chuồng lợn xem đám heo con của Thúy Hoa.
Kết quả là vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy quả phụ Trần, ban ngày còn mặt mày hớn hở, bây giờ thì lại gào khóc gõ cửa từng nhà trong thôn.
"Cứu cứu mạng, cứu mạng cháu tôi với!"
Quả phụ Trần là một người tính tình mạnh mẽ, không dễ dàng rơi nước mắt.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng chỉ khi chú Trần mất đi thì mới thấy bà khóc.
Chạy một vòng trong thôn, bộ quần áo vải thô trên người quả phụ Trần đã sớm ướt đẫm, ngã quỵ trên bậc thang trước cửa nhà, nước từ trên mặt nhỏ xuống không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
"Chú Lưu, tôi cầu xin chú cứu nó đi! Đứa nhỏ còn chưa đầy tháng, sao lại không được chứ!"
Lưu Què là thầy lang trong thôn, đã hành y nhiều thế hệ, cũng nổi tiếng với y thuật tốt.
Ai đau đầu nhức óc, dựa theo phương thuốc của ông lên núi hái chút thuốc về uống hai ngày là khỏi.
Nếu bệnh quá nặng, thì chỉ cần ông châm vài kim, còn có tác dụng hơn cả thuốc của sở vệ sinh trong huyện thành.
"Bệnh" có thể khiến ông lắc đầu không chữa nổi, thật sự là lần đầu.
Quả phụ Trần sốt ruột, Lưu Què càng sốt ruột hơn, quải trượng cũng vứt qua một bên mà quỳ xuống, đỡ bà đứng dậy.
"Chị dâu, không phải tôi không muốn cứu, mà thật sự là không có cách nào! Đứa nhỏ không có sữa để uống, một lão già như tôi cũng không thể biến ra sữa cho nó uống!"
Thấy quả phụ Trần khóc tới mức thở không ra hơi, Hạ Dao vội vàng chạy tới, giúp đỡ bà đứng dậy, sau khi vỗ lưng hồi lâu mới giúp bà bình tĩnh lại được đôi chút.