Trận bình loạn cường đạo ở Ung Châu đã được ban thưởng.
Tạ Quyết lần này lập đại công, chức quan thăng thành nhất phẩm, quản thêm một quân, trở thành chủ soái của hai quân.
Ngoài ra còn ban thưởng thêm ruộng tốt cùng vàng bạc.
Hơn mười trại tặc ở Ung Châu nhiều năm c/ư/ớ/p bóc, đoạt được rất nhiều tài bảo, đều ghi vào sổ sách, đem trả về bảy phần, còn ba phần sung vào quốc khố.
Không chỉ có ba phần, còn có thật nhiều tài bảo nguồn gốc không rõ, cũng đều bỏ vào quốc khố, quốc khố đầy ắp, đồ ban thưởng cho Tạ Quyết cũng cực kì phong phú.
Lần này đi Ung Châu, tướng sĩ lớn nhỏ đều được hưởng công.
A huynh chém chết một trại chủ, được thưởng một ngàn lượng bạc, hai mươi mẫu ruộng tốt, thăng làm phó giáo úy.
Sau khi được thưởng bạc liền bắt đầu đi tìm viện tử.
Ông Cảnh Vũ biết, liền nói tình hình thực tế cho hắn.
—— chỗ ở hiện tại của hắn không phải là thuê, mà do nàng mua nhưng sợ a huynh không ở, mới nói là đi thuê.
Ông Minh Tuyển không nổi giận với muội muội, chỉ có thể đem bạc được ban thưởng đưa hết cho muội muội, xem như bạc mua tiểu viện này.
Ông Cảnh Vũ tất nhiên không lấy hết, vội nói: “ A huynh cưới thê tử không tốn bạc sao? ”
Ông Minh Tuyển nói: “ Ta không vội ”
“ A huynh đã hai mươi bốn tuổi rồi, sao có thể không vội? A nương đã viết mấy phong thư thúc giục muội giúp huynh nhìn một hai. Còn nói chỉ cần là cô nương tốt, trong nhà không có chuyện loạn thất bát tao*, dù là gia đình bình thường cũng đều có thể ”
(* Loạn thất bát tao: lộn xộn, rối bời, không theo một trật tự nào. Ở đây ý chỉ trong nhà có quá nhiều chuyện rắc rối, phiền phức).
Mặc dù lớn hơn muội muội mấy tuổi, nhưng nghe đến chuyện cưới gả từ trong miệng muội muội nói ra, có một chút ngại ngùng.
Hắn gãi đầu một cái, nói: “ Vậy thì thuận theo tự nhiên đi ”
Ông Cảnh Vũ nói cái gì cũng không chịu nhận hết bạc, chỉ lấy một nửa, nói ở Kim Đô tiêu xài nhiều, lại còn phải thành thân, nàng nếu lấy hết, a nương khẳng định sẽ trách nàng.
Ông Minh Tuyển không lay chuyển được muội muội, cũng chỉ có thể thuận theo ý nàng.
Thời điểm hai huynh muội nói chuyện, Lan ca nhi vốn dĩ đang ngủ trưa cũng đã tỉnh lại, nghe nói cữu cữu tới, sợ cữu cữu đi mất, giẫm lên giày lộc cộc từ phòng cách vách chạy tới phòng khách nhỏ.
“ Cữu cữu ~ ”
Âm thanh ngọt ngào truyền đến, Ông Minh Tuyển quay đầu lại, thấy chất nhi ở ngoài phòng. Hắn lập tức vui mừng, sau đó đứng dậy đem tiểu tử nho nhỏ này đang chạy vào trong sảnh bế lên.
.....
( Còn tiếp )