Áo lam thiếu niên tùy tay mở ra hòm xiểng nhìn liếc mắt một cái.
Một lát sau, Sơn Tiêu khép lại kia một cái rương rực rỡ lung linh, hướng phương hướng Cực Dạ cung cười lạnh nói:
“Cưới về một đóa kim mẫu đơn tôn quý nhất Tiên Đô Ngọc Kinh, những việc thế này, sau này sợ là chỉ có nhiều chứ không ít.
”
Lời hắn nói thực mau ứng nghiệm.
Đoàn người Sơn Tiêu phong trần mệt mỏi vận về một đám hòm xiểng, nhưng liền cửa cung Cực Dạ cũng chưa kịp bước vào, đã bị canh giữ ở ngoài cung thị nữ ngăn lại.
“…… Ngươi lặp lại lần nữa?”
Thiếu niên tay đặt ở trên loan đao tren bên hông gõ gõ, khí cười, ánh mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm vào thị nữ với thần sắc kiêu căng trước mắt và nói:
“Cái gì kêu, tiểu thư nhà các ngươi không mặc được xiêm y làm từ nguyên liệu tiện nghi nơi ngoại tộc?”
------------------------
Trong bóng đêm, Lưu Ngọc bỗng nhiên mở bừng mắt.
Ánh sáng m.
ô.
n.
g lung từ ngoài rèm đỏ chiếu lên chiếc giường tân hôn tạo nên một sắc đỏ đầy yêu mị.
Lúc này, ngũ cảm của Lưu Ngọc dường như đang dần dần sống lại, nàng nằm im nhìn chằm chằm trướng đỉnh chỉ vàng thêu hoa, nhìn hồi lâu, mới phân biệt ra đó là một bộ loan phượng hòa minh đồ án.
Lưu Ngọc nhất thời hoảng hốt, trong đầu một ý tưởng hoang đường——
Người đều đã ch·ết, sẽ không vẫn còn nhân cơ hội xứng cho nàng cái minh hôn đi? Là người nào thiếu đạo đức như vậy?
Nhưng thực mau, Lưu Ngọc liền ý thức được địa phương không thích hợp.
Khí hải của nàng, nàng cảm nhận được nó, khí hải là căn nguyên của mười hai kinh mạch, khí hải của nàng tràn ngập sinh cơ.
Không đúng, khí hải của nàng tại trận chiến trước quan ải chín năm trước chín năm trước quan ải một trận chiến khi liền bị phá hủy gần như không còn, đâu giống như giờ phút này tra xét đến bình thản củng cố?
Hơn nữa cảnh giới còn ngã xuống một khoảng cách thật lớn.
Nàng trước khi ch·ết đã tu tới chín cảnh, như thế nào bây giờ khí hải được chữa trị củng cố, nhưng cảnh giới lại về tới bảy cảnh, nhớ không nhầm nàng ở bảy cảnh đã là chuyện hơn trăm năm trước?
Lưu Ngọc đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn nâng tay lên, sờ sờ gương mặt của mình.
Bóng loáng mềm mại, không hiện mười năm lang bạt kỳ hồ mưa gió, càng không có nửa phần dấu vết của những vết sẹo dữ tợn.
Lưu Ngọc đôi mắt mở to lộ vẻ ngạc nhiên.
Còn chưa chờ nàng chải vuốt rõ ràng hiện trạng, liền bị tiếng tranh chấp ở dưới lầu truyền vào qua cửa sổ hấp dẫn lực chú ý.