Hôm nay, vốn là chuyện vui của nhà họ Lâm, bữa tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lâm.
Nhưng bởi vì sát tinh Sở Hạo Vũ xuất hiện, khiến chuyện vui trở thành chuyện tang, đây cũng được coi là sự bất hạnh của nhà họ Lâm.
Đặc biệt là những ông lớn ở Tân Hải, mặc dù rất tức giận nhưng lại không dám nói, sợ một khi Sở Hạo Vũ nổi giận sẽ ra tay với bọn họ.
Bọn họ có rất nhiều mối làm ăn qua lại với nhà họ Lâm, dây mơ rễ má về lợi ích không hề ít, bên trong đó không phải chỉ dùng chút tiền là có thể miêu tả được, nếu nhà họ Lâm sụp đổ thì bọn họ cũng tổn thất không ít.
Thậm chí nhà họ Lâm còn đồng nghĩa với thần hộ mệnh của các ông lớn ở Tân Hải, nếu rời bỏ nhà họ Lâm thì bọn họ sẽ rất khó khăn.
Còn Sở Hạo Vũ lại cực kì bình tĩnh ngồi bên cạnh, trong mắt bọn họ, anh như kẻ đã chết.
“Thằng nhóc này có giỏi đánh đấm đi chăng nữa cũng chỉ có một mình, tôi không tin hắn còn có thể tạo phản ở Tân Hải”.
“Đúng vậy, Bành Hướng Đông, Cao Lam,! những người đó đều là nhân vật lớn ở thành phố Tân Hải, sở hữu sức mạnh của chính phủ, sẽ dung túng cho kẻ phạm tội giết người, mặc ý làm bậy rõ như ban ngày như thế hay sao?”
“Không biết sau khi nhà họ Lâm bị hạ bệ, ai sẽ lên nắm quyền ở Tân Hải”.
“Tên Sở Hạo Vũ này tới đây ra mặt vì nhà họ Trương, sau khi nhà họ Lâm hạ bệ, e rằng nhà họ Trương sẽ là bầu trời của Tân Hải”.
“Chưa chắc, nhà họ Trương không phải hỗn loạn bình thường đâu, mấy thằng con trai của ông cụ Trương lại chẳng phải người đơn giản!”
Trên bàn tiệc, mọi người xì xào bàn tán không dứt.
Nhưng nếu so với những ông lớn của Tân Hải, thì những người khó chịu thật sự là đám con cháu nhà họ Lâm, bọn họ mở to mắt nhìn ông cụ nhà mình bị người ta giết, nhưng ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng trước mặt Sở Hạo Vũ.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng còi ô tô và cả những tiếng ồn ào vọng vào.
“Cuối cùng cũng có người đến”.
Cục trưởng Bành Hướng Đông của Cục Công an thành phố Tân Hải cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy ông ta đã gửi tin nhắn, vẫn luôn thấp thỏm lo sợ đợi chờ, chỉ sợ Sở Hạo Vũ lại nổi điên.
Tất nhiên, đây cũng do Bành Hướng Đông quá ngu dốt.
Dù có gọi cảnh sát vũ trang tới tiếp viện, nhưng với Sở Hạo Vũ thì chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Tiết Bách Thắng là tông sư Hóa Kinh mà Sở Hạo Vũ còn không sợ, huống hồ chỉ những người này.
Ngay lúc này, ở phía cửa, một đám đàn ông mặc trang phục rằn ri xông vào, đi thẳng tới vị trí của Sở Hạo Vũ.
Mỗi người đàn ông đều cao to lực lưỡng khác thường, bắp tay to khỏe, gần như là gấp đôi người bình thường, bản mặt dữ tợn và hung ác trời sinh.
“Đợi đã, cậu không phải cảnh sát vũ trang của Tân Hải chúng tôi? Cách ăn mặc này là bộ đội à?”
Bành Hướng Đông nhìn người tới liền tăng thêm dũng khí, đứng dậy muốn chào hỏi.
Nhưng sau khi ông ta nhìn rõ, lại thấy rằng trong đám người tới này ông ta không nhận ra ai hết.
Mà cách ăn mặc dường như có chỗ nào đó khang khác.
Có phải đến nhầm chỗ rồi không?
“Mau bắt gã đàn ông kia lại, cậu ta là tên côn đồ cực kì hung ác, là kẻ cực kì nguy hiểm”, Bành Hướng Đông chỉ tay vào Sở Hạo Vũ hét lớn.
Ông ta vừa hét, vừa cân nhắc, xem ra sức ảnh hưởng của ông ta khá lớn, chỉ gửi một tin nhắn thôi mà ngay cả lực lượng bộ đội cũng được điều động tới.
Những ông lớn ngồi đối diện Sở Hạo Vũ không dám lên tiếng trước đó cũng có vài kẻ đứng dậy, đi tới bên cạnh Bành Hướng Đông chỉ vào Sở Hạo Vũ để làm chứng.
“Chính là cậu ta đã đánh chết ông cụ Lâm, còn đánh chết con trai của cụ ấy”.
“Quá tàn nhẫn, ngay cả ông cụ Lâm tám mươi tuổi cũng không tha”.
“Các anh là người mà Cục trưởng Bành gọi tới đúng không, mau xông lên đi!”
Sở Hạo Vũ ngồi đối diện lại bật cười, vẻ mặt như đang xem kịch hay, hoàn toàn không hề căng thẳng hay sợ hãi.
Có điều, người bồn chồn lo lắng vẫn không phải là số ít, cho dù Bành Hướng Đông đã gọi chi viện tới, nhưng một khi Sở Hạo Vũ chưa bị đưa đi, bọn họ vẫn không thể yên tâm.
“Cục trưởng Bành? Là ai?”, vào lúc này, một người đàn ông đeo kính râm liếc nhìn Bành Hướng Đông bị đám người vây quanh.
“Người anh em ở bộ phận nào, tôi là Bành Hướng Đông, Cục trưởng Cục Công an thành phố Tân Hải, lệnh điều động vừa rồi là do tôi gửi tin nhắn”, Bành Hướng Đông chủ động nhiệt tình nói, cứ như người quen đã lâu.
“Tôi không biết ông là ai”, người đàn ông đeo kính râm lắc đầu nói.
Anh ta vừa nói xong, Bành Hướng Đông lập tức trở nên lúng túng.
Chuyện gì vậy, không phải ông ta gửi lệnh điều động sau đó nhóm bộ đội này tới chi viện à?
“Chờ đã, phù hiệu trên quần áo của bọn họ nhìn quen thế?”, lúc này, chủ tịch thành phố Tân Hải là Cao Lam lại liếc nhìn trang phục của những người đàn ông này.
Hình như trước khi được điều tới Tân Hải ông ta đã thấy ở đâu đó.
Nhưng lại chẳng có chút ấn tượng sâu sắc nào.
“Chưa từng thấy, không thể nào, tôi đã mời cơm hết các vị lãnh đạo trong quân đội xung quanh Tân Hải rồi, các cậu không thể nào không nhớ tôi”, Bành Hướng Đông nghi ngờ, nhất là đối phương nói ra những lời như vậy trước mặt nhiều người ở đây.
Rõ ràng là không nể mặt ông ta!
“Các cậu thuộc đơn vị nào? Đóng quân ở đồn biên phòng của Tân Hải à?”, Bành Hướng Đông cao giọng hỏi, cực kì không vui với thái độ của người đàn ông đeo kính râm.
Ông ta tốt xấu gì cũng là Cục trưởng Cục Công an của thành phố Tân Hải!
Bất kể là đi tới nơi nào của thành phố Tân Hải, đều là người khác nịnh bợ bám víu mối quan hệ để sinh tồn, cũng phải thành thực gọi ông ta một tiếng ‘Cục trưởng Bành’.