“Tiểu Trần, còn không mau tránh ra nhường chỗ cho bác sĩ Hoa”.
Sau khi viện trưởng Hàn Lâm Huy bước vào liền nói với bác sĩ chính chữa trị cho Trương Trung Hán.
Mặc dù không biết ông lão vừa đến này là ai nhưng sau khi nghe viện trưởng dặn dò, bác sĩ Trần không dám lề mề vội vàng bước sang một bên.
Đồng thời lục tìm trong trí nhớ để nhớ xem rốt cuộc ông lão này là ai.
Hình như ở Tân Hải không có ông lão nào đức độ và danh vọng cao mà họ Hoa cả.
Đúng lúc này, bác sĩ Hoa mà viện trưởng nói cũng đến cạnh giường Trương Trung Hán quan sát vết thương của Trương Trung Hán.
Sở Hạo Vũ cũng khẽ ngẩng đầu lên nhìn ông lão đang cầm hòm thuốc, cụ ta mặc một bộ đồ đại cán, trên sống mũi còn cặp kính lão.
Mặc dù đã lớn tuổi nhưng tóc chỉ có vài sợi bạc phơ, khí huyết dồi dào.
“Ông đến… chữa bệnh cho ông nội tôi sao?”, Trương Khả ngờ vực nói.
“Ông Vương gọi tôi đến”, mặt ông lão không cảm xúc nói.
“Viện trưởng, ông cụ này là?”, bác sĩ Trần – bác sĩ chữa trị chính của Trương Trung Hán cũng đứng sang một bên nhỏ giọng hỏi.
“Tiểu Trần, cậu không biết ông ấy là ai à? Trời ạ, năm nào ông ấy cũng là người được lên mấy tập tạp chí y học đó.
Hẳn là cậu đã nghe nói đến cái tên thần y Tam Đức rồi chứ?”, Viện trưởng Hàn Lâm Huy thấp giọng nói.
Nửa câu trước của viện trưởng còn khiến ông ta ngơ ngác nhưng vừa nghe đến cái tên Tam Đức, ông ta bỗng giật mình.
Sau đó khiếp sợ nhìn ông lão.
Không thể nào!
Sao một nhân vật tầm cỡ lại xuất hiện ở nơi nhỏ bé này của Tân Hải được chứ?
Cùng lúc đó, Tôn Thị Phi ở một bên cũng thấy ông lão này trông hơi quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp cụ ta ở đâu.
“Ông Vương bảo ông đến à? Là ông Vương nào thế?”, Tôn Thị Phi ngẫm nghĩ, lẽ nào là người Vương Đức Thắng gọi đến.
“Tư lệnh Vương”, ông lão thờ ơ nói.
Đúng là người Vương Đức Thắng bảo đến thật, Tôn Thị Phi không khỏi nhìn cụ ta thêm vài lần.
“Ông có quan hệ gì với ông cụ nhà họ Vương?”, Tôn Thị Phi ngờ vực hỏi.
“Bình thường tôi hay đến khám bệnh cho ông Vương, đến thường xuyên nên cứ thế thành bạn, ông ấy bảo tôi đến khám giúp một chút thôi.
Chắc ông là đạo trưởng Tôn ở núi Long Hổ nhỉ, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp”, ông lão cũng đáp.
Thế nhưng nghe ông lão nói thế, sắc mặt Tôn Thị Phi hiện lên vẻ hoảng hốt.
Bác sĩ Hoa thường đến khám bệnh cho Vương Đức Thắng chắc hẳn là đến từ Yến Kinh, hơn nữa nhìn thái độ kính trọng của những người xung quanh, lẽ nào là…
“Cậu bạn, có thể tránh ra một chút không? Tôi muốn bắt mạch cho ông ấy”.
Ông lão nói với Sở Hạo Vũ, lúc này Sở Hạo Vũ vẫn đang kiểm tra bệnh tình của Trương Trung Hán.
Trong Tử Dương Tông có thuật mắt nhìn xuyên thấu, vì đã quá lâu rồi nên mọi người quên tên của nó, chỉ còn lại mấy mảnh giấy cũ của phần phía sau.
Năm đó Sở Hạo Vũ cũng không tin tà ma nhưng cũng thử tu luyện.
Qua lời giới thiệu của phần trước, dùng khí của Tử Khí Đông Lai làm gốc, sau đó đào sâu vào tu luyện nó thì có thể nhìn thấu được mọi sự giả dối.
Mặc dù bây giờ tu vi của Sở Hạo Vũ vẫn còn ở cấp thấp nhưng anh đã có thể sử dụng cơ bản chiêu thuật này.
Nếu Sở Hạo Vũ muốn, chỉ cần mở mắt thì người bình thường không có bất kỳ bí mật nào lọt khỏi mắt anh.
Còn giờ anh đang dùng thuật này để kiểm tra từng kinh mạch cho Trương Trung Hán.
“Ông có thể chữa khỏi cho ông ấy sao?”, Sở Hạo Vũ phớt lờ ông lão mà lạnh lùng hỏi ngược lại.
Ông lão sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên cụ ta nghe thấy có người dám nghi ngờ mình.
Nếu không phải Vương Đức Thắng nhờ cụ ta đến thì cụ ta sẽ không lặn lội đường xa đến tận Tân Hải.
“Tôi bất tài vô dụng, Hoa Tam Đức tôi cho rằng chưa có bệnh nhân nào mà tôi không chữa được”, ông lão sa sầm mặt mày nói, Sở Hạo Vũ nói thế khiến cụ ta hơi tức giận.
Nghe ông lão nói, Tôn Thị Phi cũng xác định được suy đoán của mình.
Đúng là vị thần y đó thật.
Hiện nay, mọi người đều chuộng Tây y hơn Đông y, cũng có người ngoài giới hiểu sai về Đông y, chẳng hạn như thấy tác dụng chậm v.v...!Thế nhưng trong tình thế này, giới thầy thuốc Hoa Hạ lại có một nhân vật huyền thoại là người đầu tiên đứng ra phản đối khi người ngoài giới nói lên nghi ngờ của mình về Đông y.
Không đúng, không chỉ riêng giới Đông y mà chỉ cần là giới y học đều gọi cụ ta là thầy.
Cụ ta chính là Hoa Tam Đức, là người được mọi người kính trọng trong giới Đông y.
“Thế mà lại may mắn gặp được bác sĩ Hoa, vốn dĩ tôi định đến chào hỏi ông khi đến Yến Kinh với ông cụ nhà họ Vương”, Tôn Thị Phi kính cẩn nói.
“Đạo trưởng Tôn, ông lão này giỏi lắm sao?”, Trương Khả khó hiểu nhìn Tôn Thị Phi, mặc dù tiếp xúc với ông ta không lâu nhưng cô ấy chưa từng thấy Tôn Thị Phi tỏ ra tôn kính với ai ngoài Sở Hạo Vũ.
“Con bé này, ông ấy không chỉ là giỏi thôi đâu, nói sao nhỉ, người này là một huyền thoại đấy.
Ông của cô được cứu rồi!”, Tôn Thị Phi nói, lúc nãy ông ta còn lo lắng cho vết thương của Trương Trung Hán, còn đang nghĩ xem trong các mối quan hệ của mình có ai có thể cứu được không.
Người đầu tiên ông ta nghĩ đến chính là Hoa Tam Đức, đáng tiếc ông ta không có quan hệ hay quen biết gì với vị thần y này, chắc hẳn không dễ gì nhờ cậy.
Không ngờ đối phương lại chủ động tìm đến cửa.
“Được cứu?”, Trương Khả nghe thế thì tim đập mạnh liên hồi, sau đó nhìn sang ông lão mặc đồ đại cán đứng một bên.
“Trước tiên để tôi bắt mạch rồi mới có cách chữa trị chính xác”, Hoa Tam Đức nói, trong lời nói lộ ra vẻ tự tin.
Đó là sự kiêu ngạo của một bậc thần y như cụ ta.
“Sở Hạo Vũ, anh mau tránh sang một bên để bác sĩ Hoa khám bệnh cho ông nội đi”, Trương Khả cũng mừng rỡ nói, cô ấy đi đến cạnh Sở Hạo Vũ bảo anh nhường chỗ.
Tiếc là Sở Hạo Vũ không thèm ngẩng đầu lên mà vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Trung Hán nằm trên giường bệnh.
Vì anh đang cúi đầu nên không ai nhìn thấy mắt anh hiện lên ánh sáng tím như một luồng sáng, sau đó lập tức biến mất.
Việc kiểm tra kinh mạch của Trương Trung Hán đã đến giai đoạn quan trọng, thuật mắt nhìn xuyên thấu này vốn dĩ đã không hoàn chỉnh, với tu vi hiện giờ của anh mà có thể sử dụng được vậy đã rất khó rồi, thế nên anh không muốn bị người khác làm gián đoạn.
“Ông ta có thể chữa, còn tôi thì không à? Không chừng ông ta chữa không tốt bằng tôi đâu!”, mặt Sở Hạo Vũ không cảm xúc nói.
Nhưng anh nói thế lại khiến các thầy thuốc Đông y lão làng ở đó phản ứng gay gắt.
Thế mà lại có người dám nghi ngờ năng lực của bác sĩ Hoa.
Hoa Tam Đức là thần y được vô số nhà giàu tranh giành mời đến nhà khám bệnh ở Yến Kinh đấy!
Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt còn khá trẻ của Sở Hạo Vũ.
Những người này ở Tân Hải cũng không tồi, dù là các thầy thuốc Đông y lão làng đức độ và có danh vọng cũng cười chế giễu.
“Thằng nhóc này là ai thế, có tư cách so sánh với bác sĩ Hoa à? Đông y vốn dĩ rất uyên thâm, được người lớn coi trọng, nhìn cậu trẻ thế này chắc là vừa mới bước vào giới Đông y nhỉ?”
“Có lẽ là bác sĩ ở phòng khám nào đó, chỉ biết trị cảm sốt thông thường, kê chút sài hồ pha với nước, rễ bản lam thôi!”
“Mau tránh chỗ cho bác sĩ Hoa, đừng làm trễ việc bác sĩ Hoa bắt mạch, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến bệnh tình của ông cụ nhà họ Trương!”
Hoa Tam Đức đứng cạnh Sở Hạo Vũ cũng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Nhìn người thanh niên này nghiêm túc cúi đầu xem xét như thể cậu ta thật sự biết chút y thuật.
Nhưng từ đầu đến giờ cậu ta chỉ đứng nhìn thôi.
Phải biết là trong Đông y có các bước quan trọng là nhìn nghe hỏi sờ, nhìn chẳng qua chỉ là bước cơ bản đầu tiên mà thôi!