“Đại sư Sở, cậu yên tâm đi, tôi có thể đảm bảo về y thuật của ông Hoa đây”.
Tôn Thị Phi chủ động nói giúp cho Hoa Tam Đức, dù sao thì ông ta cũng nghĩ cho Trương Trung Hán.
“Cứ đợi chút nữa, tôi xem xong rồi làm gì thì làm”, Sở Hạo Vũ khinh thường nói.
“Ha ha, xem ra ở đây có người không chào đón tôi!”
Lúc này Hoa Tam Đức cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, đeo hòm thuốc lên định rời đi.
Nhưng viện trưởng bệnh viện Tân Hải và đám thầy thuốc Đông y già tài cao đức độ ở thành phố Tân Hải chạy đến khi nghe tin Hoa Tam Đức đến Tân Hải ở một bên, đều ra mặt giữ cụ ta lại.
Tất nhiên cái họ quan tâm không phải là trọng tâm của sự chú ý, cũng không phải là vết thương của Trương Trung Hán.
Mà là muốn nhìn thấy thần y Tam Đức ra tay chữa bệnh.
Nhất là Hoa Tam Đức có mấy kỹ thuật chữa trị bằng cách châm cứu, mỗi cách đều rất tuyệt diệu, có tác dụng cải tử hoàn sinh.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy một lần thì không chỉ là một bài học đáng giá cho họ mà còn có thể dựa vào đó để đi khoe khoang, khoác lác.
“Sở Hạo Vũ…”, Trương Khả cũng muốn nói gì đó.
“Cứ tin ở tôi, đợi tôi ba phút nữa”, Sở Hạo Vũ nói.
Sở Hạo Vũ nói thế, Trương Khả cũng cảm thấy khó xử, một bên là đại sư Sở mà ông nội vô cùng tin tưởng trước khi hôn mê, một bên là thần y trong lời đồn đột nhiên đến tận cửa.
“Ông Hoa, hay là ông đợi thêm mấy phút nữa nhé?”
Trương Khả đề xuất với Hoa Tam Đức, suýt nữa khiến cụ ta tức hộc máu.
Cụ ta là thần y đi đến đâu cũng có người đuổi theo nịnh nọt, không ngờ đến Tân Hải lại có người nói đợi người trước mặt xem xong mới đến lượt cụ ta đến bắt mạch.
Nếu để các gia tộc lớn ở Yến Kinh biết e là sẽ gây nên một trận náo động mất!
Nhưng khi Hoa Tam Đức nhìn gương mặt thành khẩn của Trương Khả, hơn nữa… cứ vậy đến một chuyến rồi về mà chẳng làm gì thì cũng không biết nên nói với Tư lệnh Vương thế nào!
Cuối cùng Hoa Tam Đức vẫn nhẫn nhịn nhường cho Sở Hạo Vũ xem trước, cụ ta chỉ lẳng lặng ngồi đợi.
Ba phút trôi qua.
“Tôi xem xong rồi”, Sở Hạo Vũ ngẩng đầu lên nói, mọi người xung quanh cũng đồng loạt tỏ ra giễu cợt nhìn anh.
Sở Hạo Vũ vẫn bình thản nhưng trên mặt anh đã hiện lên chút mệt mỏi.
Dù sao thuật mắt nhìn xuyên thấu không tên này đã quá lâu rồi, ban đầu anh tu luyện nó thì tinh thần và thể lực của anh giảm đi rất nhiều.
Bây giờ cũng chỉ có thể thỉnh thoảng mở mắt dùng một hai lần mà thôi, dùng trong thời gian ngắn vẫn ổn nhưng không ngờ lần này lại dùng đến gần mười phút.
Khiến anh tiêu hao không ít chân khí trong người và tinh thần.
Sở Hạo Vũ lấy ra một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Đan từ thắt lưng, dùng tạm xua tan đi mệt nhọc.
Dù sao thì anh vẫn chưa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, tu vi có hạn.
“Không biết vừa nãy thầy thuốc Sở đã nhìn ra được gì?”, khi Sở Hạo Vũ nhường chỗ, Hoa Tam Đức không vội đến bắt mạch cho Trương Trung Hán mà hỏi Sở Hạo Vũ.
Lúc nãy cụ ta đã biết được tên đối phương từ Trương Khả và Tôn Thị Phi.
Thầy thuốc Sở?
Nghe đến xưng hô này, mấy thầy thuốc Đông y già không khỏi bật cười thành tiếng, thằng nhóc này mà cũng xứng với danh xưng thầy thuốc sao?
Quả nhiên là thần y Tam Đức, dù bị khinh thường như thế nhưng vẫn có thể giữ được phong thái bình tĩnh.
“Bị thương rất nặng”, Sở Hạo Vũ nói ngắn gọn súc tích, anh bắt đầu cân nhắc xem như nên chữa trị vết thương của Trương Trung Hán thế nào.
Dù sao anh đã hứa với nhà họ Trương sẽ bảo vệ gia tộc của họ trong ba năm, nhưng tu vi của anh vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao hơn để có thể mở thần thức ra kiểm tra, thế nên ngộ nhỡ lần sau nhà họ Trương lại xảy ra chuyện tương tự không chừng anh lại chậm một bước.
Nên vẫn phải nghĩ cách làm sao để nhà họ Trương có sức mạnh nhất định mới được.
Bây giờ điều Sở Hạo Vũ suy xét đã không còn là chữa trị hồi phục cho Trương Trung Hán nữa, mà là làm sao để nâng cao cảnh giới võ thuật của cụ ấy lên một bậc.
Trương Trung Hán là người bình thường, tu luyện võ thuật của trái đất, mà tông sư Hóa Kình là cảnh giới cao nhất cụ ấy có thể đạt đến.
Mà tông sư còn phân thành ba, sáu, chín bậc, yếu thì là cảnh giới tông sư sơ kỳ như Trương Trung Hán, còn mạnh thì tấn công mấy đòn là có thể đánh bại Trương Trung Hán giống Tiết Bách Thắng.
Xem ra dù có là tông sư cũng phải làm cho Trương Trung Hán trở thành tông sư ở bậc trung hoặc đỉnh cao của Hóa Kình mới được!
Nếu nhỡ lần sau gặp phải người mạnh hơn, bị đánh chết thì dù Sở Hạo Vũ có muốn cứu cũng bất lực… Dù sao cũng chỉ là một gia tộc bình thường mà anh bảo vệ thôi, lẽ nào còn muốn anh hiến dâng cả thân xác cho Trương Trung Hán à?
Hơn nữa dù có muốn dùng cách đó thì buộc anh phải khôi phục cảnh giới Nguyên Anh mới có khả năng triển khai được.
Trong khi Sở Hạo Vũ rơi vào trầm tư, những người xung quanh đều nhỏ giọng xì xào bàn tán.
“Bị thương rất nặng? Nói thừa, ông cụ nhà họ Trương đã hôn mê nằm trên giường rồi mà còn có thể bị thương nhẹ được sao?”
“Quả nhiên là một tên chẳng biết chút gì về y thuật, có lẽ đọc vài cuốn sách y thuật ở đâu đó rồi muốn ra vẻ ta đây biết này biết kia, đúng là không biết trời cao đất dày”.
“Haizz, vẫn nên xem bác sĩ Hoa khám bệnh thế nào, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy!”
Trong mắt các thầy thuốc Đông y ở Tân Hải, Sở Hạo Vũ cứ như một tên hề nhảy nhót trước mặt họ.
Cái gì mà đợi tôi xem xong mới đến lượt ông bắt mạch, đúng là xem thường thần y Tam Đức quá.
Hoa Tam Đức cũng dở khóc dở cười, đợi hồi lâu cụ ta cứ nghĩ Sở Hạo Vũ có thể đưa ra lời chẩn đoán gì cao siêu lắm nhưng không ngờ anh chỉ nói một câu qua loa như thế là xong.
Hoa Tam Đức cũng không muốn so đo gì với Sở Hạo Vũ nữa, cụ ta đi đến kiểm tra bệnh tình của Trương Trung Hán.
Nhìn nghe hỏi sờ không thể sót dù chỉ một bước, dù sao ngay cả cụ ta cũng cảm thấy vết thương của Trương Trung Hán tương đối khó chữa, nhiều chỗ bị gãy xương, máu ứ lại làm tắc nghẽn thần kinh não khiến cụ ấy hôn mê.
“Bác sĩ Hoa, có thể cứu được ông cụ Trương không?”, Tôn Thị Phi quan tâm hỏi, nghe Tôn Thị Phi hỏi thế, Trương Khả cũng chăm chú lắng nghe sợ mình bỏ sót nửa chữ.
“Khá rắc rối, cần phải chữa trị rất nhiều chỗ và rất phức tạp, nhưng cũng may cho các người là gặp được tôi.
Tôi sẽ phá lệ dùng phương pháp châm cứu độc quyền, nếu có hiệu quả thì chắc ông Trương có thể tỉnh lại trong hai ngày”.
Dứt lời, Hoa Tam Đức mở hòm thuốc lấy một bộ kim châm bạc ra.
“Không phải chứ, chẳng phải trên tạp chí viết chỉ có năm cây kim châm thôi sao?”, có một thầy thuốc ở đó quan sát Hoa Tam Đức khám chữa bệnh khó hiểu nói.
Mặc dù là cơ hội hiếm có để tận mắt quan sát Hoa Tam Đức dùng phương pháp châm cứu nhưng ông ta vẫn chú ý đến sự khác biệt này.
Hình như có thêm nhiều số kim châm hơn!
“Không đúng, đây không phải là… mười ba châm Thần Quỷ đó chứ?”
Một thầy thuốc Đông y khác ở bên cạnh ngạc nhiên nói.
“Cũng xem như có chút hiểu biết đấy, không dám nhận là Thần Quỷ gì đó nhưng sau đây tôi muốn dùng phương pháp châm cứu mà tôi tự tạo ra”.
Hoa Tam Đức bình thản nói, xem ra không phải thầy thuốc nào ở Tân Hải cũng giống tên nhóc họ Sở lúc nãy.
Mấy thầy thuốc Đông y già bên cạnh nghe nói thế thì mừng rỡ không thôi, vì mười ba châm Thần Quỷ xem như là tuyệt kỹ mà Hoa Tam Đức giấu kỹ.
“Suỵt!”
Hoa Tam Đức đưa tay lên ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng, sau đó nâng cặp kính lão lên.
Dù sao dùng mười ba châm Thần Quỷ cần phải có sự tập trung cao độ.
Cả phòng bệnh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không ai dám quấy rầy Hoa Tam Đức châm cứu.
Trương Khả và Tôn Thị Phi cũng nở nụ cười mừng rỡ khi nhìn phản ứng của những người xung quanh.
Phương pháp châm cứu độc quyền… xem ra Trương Trung Hán có cơ hội được cứu thật rồi.
Thế nhưng không phải ai ở trong phòng bệnh cũng nghĩ như thế.
“Đừng châm cứu lung tung! Ông làm thế cũng chẳng có tác dụng! Hiệu quả khá chậm!”, Sở Hạo Vũ cũng không nhìn tiếp nữa bèn cao giọng ngăn Hoa Tam Đức lại.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng bệnh bị phá vỡ.
Hoa Tam Đức giật mình bởi giọng nói đột nhiên vang lên, tay cụ ta run lên suýt nữa đâm đầu kim vào đùi mình!