Trở Về Tuổi Mười Bảy

Cậu ba tự phụ lạnh lùng nhà họ Cố cùng một cái vali đứng chung một chỗ, cậu mặc một cái măng tô dài, đứng đơn độc, hoàn toàn không hợp với thế giới bên ngoài.

Lâm Hành nhanh chân đi tới kéo Cố Cảnh Ngôn vào trong lòng, Cố Cảnh Ngôn theo bản năng bị dọa một chút, ngay khi cảm nhận được mùi hương của Lâm Hành thì ngẩng đầu, cả người thả lỏng, “Anh Lâm?”

Lâm Hành bọc cậu như một con gấu, một tay nắm tay Cố Cảnh Ngôn, tay kia kéo vali, “Có lạnh không? Mặc ít thế?”

“Không lạnh.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Không phải anh bị cảm sao? Còn khó chịu hơn em nữa.”

Lâm Hành ôm lấy Cố Cảnh Ngôn nhanh chân xuyên qua quảng trường nhỏ đến trước xe, kéo mở cửa xe đẩy mạnh Cố Cảnh Ngôn vào, đặt vali ở đằng sau. Lên ghế lái, xoa tay lên lồng ngực một lát rồi mới ôm mặt Cố Cảnh Ngôn, “Hôm nay hạ sốt rồi, không có chuyện gì đâu.”

Cố Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm Lâm Hành, ánh mắt lạnh lùng chứa ý cười.

“Nhìn cái gì?” Lâm Hành dí sát vào mặt cậu, nhìn kỹ mắt Cố Cảnh Ngôn, tiếng nói trầm thấp.

“Anh đen rồi.” Cố Cảnh Ngôn qua một lúc lâu mới nói.

Lâm Hành nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu, vẫn còn nhìn Cố Cảnh Ngôn chăm chú, hàng lông mi dày của Cố Cảnh Ngôn rũ xuống, mặt đỏ lên, “Lái xe đi, đừng nhìn em nữa.”

Lâm Hành thấy cậu đáng yêu quá, tay hạ xuống ghì chặt gáy Cố Cảnh Ngôn làm sâu hơn nụ hôn này. Hôn xong, Lâm Hành hắt hơi một cái rất kêu, anh lập tức dời mặt đi.

“Không thể lây cho em.” Lâm Hành lái xe ra ngoài, nói, “Muốn ăn cái gì? Sao lại đi tàu lửa đến đây?”

“Sân bay bên này không có chuyến bay nào cả.”

Nghĩ tới điều kiện xe lửa bây giờ, Lâm Hành có chút đau lòng, “Ngồi bao lâu?”

“Mười tiếng.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Về nhà nghỉ trước đi, em muốn đi tắm.”

Lâm Hành đau lòng muốn chết, Tiểu Cố chen lấn trên xe lửa đông như mắc cửi tận mười mấy tiếng. Đến khách sạn, Cố Cảnh Ngôn xuống xe nhìn chung quanh, quay đầu nhìn Lâm Hành, “Anh ở đây à?”

“Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi tìm khách sạn.”

Cố Cảnh Ngôn vươn tay định cầm hành lý, Lâm Hành nắm lấy tay Cố Cảnh Ngôn, một tay nắm một tay xách hành lý lên lầu ba. Chỗ này tuy rằng điều kiện hơi tệ, nhưng nước nóng đầy đủ.

“Anh ở một mình sao?” Cố Cảnh Ngôn vào cửa nhìn thấy quần áo của Lâm Hành vứt lung ta lung tung trong căn phòng đơn sơ.

“Trợ lý về rồi, không chịu được khí hậu bên này.”

Cố Cảnh Ngôn gấp gọn quần áo cho Lâm Hành đặt ở cuối giường, trong phòng không có chút hơi ấm, ai mà ngờ được mới qua mùa hè mà đã có tuyết?

“Em mang thuốc cảm cho anh này.” Cố Cảnh Ngôn mở vali ra, lấy ra một hộp thuốc, bên trong thuốc cảm cúm, thuốc kháng sinh, thuốc chống chênh lệch độ cao, đầy đủ mọi thứ.

Lâm Hành nhìn Cố Cảnh Ngôn chỉ muốn cười, Cố Cảnh Ngôn mặc sơmi bên trong, Lâm Hành ôm cậu qua hôn một cái. Vươn tay cởi nút áo khoác Cố Cảnh Ngôn, hơi bất ngờ, Cố Cảnh Ngôn còn mặc một bộ âu phục bên trong. Một bộ âu phục màu đen tuyền, còn có cả cà vạt.

Ngón tay Lâm Hành lướt trên chiếc cà vạt, cắn xuống cằm Cố Cảnh Ngôn, “Mặc đẹp vậy?”

“Em họp ở thành phố S.” Mặt Cố Cảnh Ngôn hơi nóng, giãy dụa, “Anh bệnh mà, em tới thẳng luôn, chưa kịp thay quần áo.”

Lâm Hành hôn lần thứ hai, rất mãnh liệt. Cố Cảnh Ngôn chần chờ chốc lát, giơ tay nắm eo Lâm Hành.

Lâm Hành đè Cố Cảnh Ngôn lên giường mới lấy lại lý trí, quay đầu hắt hơi một cái, “Không được hôn nữa, lây cho em, chắc anh đau lòng chết mất.”

Anh rất thích Cố Cảnh Ngôn mặc âu phục, là kiểu đồ tay như vậy, đen tuyền làm tôn lên làn da trắng như ngọc của Cố Cảnh Ngôn, có cảm giác rất cấm dục.

Cố Cảnh Ngôn thấy buồn cười, giơ tay đặt trên mặt.

Lâm Hành nhìn âu phục của cậu, rất dụ người, anh bây giờ cực kỳ muốn ra tay với Cố Cảnh Ngôn.

“Đi tắm đi.” Lâm Hành buông cậu ra, chỉnh lại áo khoác, “Tắm xong đi ra ngoài ăn cơm, đừng mặc âu phục, mỏng lắm.”

“Ừm.” Cố Cảnh Ngôn bị hôn mặt đỏ tới mang tai, đi vào phòng tắm.

Lâm Hành lấy một viên thuốc cảm Cố Cảnh Ngôn mang đến ra uông, rồi xem hành lý của Cố Cảnh Ngôn, “Tiểu Cảnh, đồ dày của em chỉ có một cái áo khoác thôi à?”

Cách âm không tốt, bên ngoài nói chuyện trong phòng tắm có thể nghe được.

“Ừm.”

Lâm Hành tìm áo lông và quần bò trong hành lý của mình, “Vậy em mặc đồ của anh trước đi.”

Cố Cảnh Ngôn tắm xong thò đầu ra, đôi mắt trong veo, mặt ửng đỏ, “Đưa quần áo cho em.”

Lâm Hành nhìn thấy thiếu chút nữa hóa thân làm sói, giải quyết Cố Cảnh Ngôn ngay tại chỗ. Anh đưa áo lông và quần bò tới, nói, “Mới vừa tắm xong, còn chưa mặc đàng hoàng, nhanh mặc vào đi.”

Cố Cảnh Ngôn mặc quần áo vào.

Trong lúc đó, Lâm Hành nhìn thấy trên eo cậu có hàng chữ màu xanh lam, vươn tay cầm eo Cố Cảnh Ngôn. Cố Cảnh Ngôn quay đầu lại, Lâm Hành kéo áo lông lên Cố Cảnh Ngôn chữ cái trên đó.

“Xăm khi nào đây?” Một chữ L. “Làm cái này làm gì? Có đau không?”

Cố Cảnh Ngôn vội vã kéo quần lên, kéo áo xuống che, “Xăm chơi thôi, không đau.”

Lâm Hành nhất thời không biết nên có sắc mặt gì, tâm tình rất phức tạp, vì thế anh không lên tiếng. Đốt một điếu thuốc dựa lên giường, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Sắc trời âm u.

Cố Cảnh Ngôn mặc quần, nửa quỳ ở bên giường nhìn Lâm Hành, “Anh không thích sao?”

Lâm Hành dập tắt thuốc, quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Em muốn nghe anh nói thật?”

Cố Cảnh Ngôn có chút sốt sắng. “Ừm.”

“Đau lòng.” Lâm Hành ấn Cố Cảnh Ngôn vào trong ngực, “Con mẹ nó anh ——” có tài cán gì? Mà để Tiểu Cố tổng làm đến mức này?

Tay anh hạ xuống, Cố Cảnh Ngôn sợ người ta chạm vào người như thế, mà lại dám đi làm hình xăm. Lâm Hành sờ lên hình xăm của Cố Cảnh Ngôn, lòng nặng trình trịch.

“Anh Lâm.” Cố Cảnh Ngôn nằm trên bả vai Lâm Hành, “Em vốn định xăm lên ngực, nhưng lại không muốn người khác nhìn thấy.”

Lâm Hành trở mình đè Cố Cảnh Ngôn lên giường, ngón tay cái chà sát lên mặt Cố Cảnh Ngôn, “Bây giờ em muốn ăn cơm hay là muốn làm một lần rồi mới ăn cơm?”

Đuôi mắt Cố Cảnh Ngôn giương lên, chủ động giơ tay ôm cổ Lâm Hành đè xuống.

Rất tốt, em ấy lựa chọn làm một lần rồi mới đi ăn cơm.

Tay Lâm Hành nâng bụng Cố Cảnh Ngôn lên, phía sau dập dìu lên xuống. Cố Cảnh Ngôn thở dốc, quay đầu lại, “Hôn em.”

Lâm Hành hôn môi với cậu, như vậy anh có thể kề sát với hình xăm của Cố Cảnh Ngôn.

Trên người Cố Cảnh Ngôn còn mặc áo của Lâm Hành, áo bị cuốn lên, vòng eo thanh tú lộ ra. Lâm Hành sờ cậu, giọng khàn khàn, “Gần đây không có anh, em có tự làm cho mình hay không?”

“Không có anh ——” Cố Cảnh Ngôn hoãn một hơi, bị Lâm Hành làm đến nỗi giọng run rẩy, thở không nổi. Nhanh quá, cậu nhắm mắt lại.

“Cái gì?”

Cố Cảnh Ngôn vùi mặt trong cánh tay Lâm Hành kêu thành tiếng, một lúc sau mới hoãn lại đây, cậu và Lâm Hành cũng kết thúc, bây giờ không phải năm phút nữa.

“Em mới vừa nói cái gì? Anh không nghe rõ.” Lâm Hành lấy giấy lau thứ trên tay, hôn một cái lên gáy Cố Cảnh Ngôn, “Lặp lại lần nữa.”

“Không có anh, em sẽ không nghĩ đến chuyện này.” Cố Cảnh Ngôn nói giọng ngắt quãng.

Lâm Hành đốt một điếu thuốc, đưa đến bên mép Cố Cảnh Ngôn, “Hút thuốc không?”

Cố Cảnh Ngôn hút thuốc, cũng có nghiện thuốc lá.

Sau khi hết một điếu thuốc.

Cố Cảnh Ngôn dựa vào trong lòng Lâm Hành, hút một lúc, còn lại một đoạn cậu đưa lại cho Lâm Hành. “Bị cảm thì hút ít thôi.”

Lâm Hành cũng rất nghe lời, dập tắt thuốc ngay rồi ném vào thùng rác.

Tay dài ôm lấy Cố Cảnh Ngôn, “Anh đi xăm ở bụng dưới nhé?”

Cố Cảnh Ngôn nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu lại, “Cái gì?”

“Anh xăm tên của em ở bụng dưới nhé?” Lâm Hành kéo tay Cố Cảnh Ngôn, đặt lên một vị trí không được lành mạnh, “Nơi này, thế nào?”

Cố Cảnh Ngôn cấp tốc lắc đầu, “Không được thấp như vậy.”

“Hả?”

Mặt Cố Cảnh Ngôn còn hơi nóng, “Anh đừng xăm.”

“Em xăm được mà lại không cho anh xăm?”

Cố Cảnh Ngôn đứng dậy, “Em đi tắm.”

Mới vừa rồi Lâm Hành không mang bao, hai người kích động làm một lần. Lúc Cố Cảnh Ngôn đứng dậy thì cảm thấy có cái gì chảy ra, cậu cấp tốc tìm quần áo, người liền bị ôm ngang lên.

Lâm Hành ôm Cố Cảnh Ngôn đi vào phòng tắm, nói, “Anh rửa cho em.”

Hai cái chân thon dài trắng nõn, vật kia ở bên ngoài để lại hình ảnh quá kích thích.

Vốn Lâm Hành đang còn muốn làm một lần trong phòng tắm, không biết làm sao thấy điều kiện phòng tắm quá đơn sơ, Lâm Hành không muốn làm tội Cố Cảnh Ngôn. Tắm xong, Cố Cảnh Ngôn mặc áo khoác của Lâm Hành, hơi rộng, quần bò cũng rộng.

Có cảm giác như thời trang thập niên tám mươi chín mươi, Lâm Hành khoác tay lên vai Cố Cảnh Ngôn, lúc ra ngoài thì trời đang mưa, anh đẩy Cố Cảnh Ngôn lên ghế phó lái. Đi vòng qua, nói, “Ăn lẩu nhé?”

Đồ ăn bên này Lâm Hành không quen, Cố Cảnh Ngôn cũng giống vậy. Món lẩu ăn được một nửa, Lâm Hành liền đứng dậy đi ra ngoài, Cố Cảnh Ngôn gọi điện thoại cho trợ lý bàn giao công việc.

Chuyện làm ăn tương đối nhiều, cuộc họp ở thành phố S còn chưa kết thúc cậu đã tới đây, nên bảo trợ lý làm thay. Gọi điện thoại chừng nửa tiếng, Lâm Hành vào cửa đem một hộp cơm giữ ấm đến trước mặt Cố Cảnh Ngôn, “Ăn không nổi nữa thì thôi, ăn cái này đi.”

Cố Cảnh Ngôn cúp điện thoại, mở ra hộp giữ ấm thì thấy món mì quen thuộc.

“Ở đâu ra vậy?”

“Em thử xem.”

Cố Cảnh Ngôn cầm bát lên xới mì qua, vừa vào miệng liền ngẩng đầu, “Anh làm sao?”

“Ăn được không?”

Cố Cảnh Ngôn nở nụ cười, vùi đầu ăn mì, đôi mắt mỏi mệt. “Mùi vị anh làm rất đặc biệt.” Cố Cảnh Ngôn dừng lại, nói, “Độc nhất vô nhị.”

Đánh giá cao nhất luôn.

Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn ở Tây Ninh ba ngày, Lâm Hành có tới một địa điểm nữa, sáng sớm Cố Cảnh Ngôn dọn hành lý. Lâm Hành rất lôi thôi, bên cạnh không có ai là anh có thể biến chỗ mình ở thành ổ chó.

“Đi từ sân bay Hàm Dương, có chuyến bay.” Lâm Hành đi vào phòng vệ sinh xả nước, ló đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn.

“Anh ở đây tới ngày mấy thì xong?”

“Tầm 10 tháng 8.”

“Vậy em ở với anh đến 10 tháng 8 rồi về.”

Lâm Hành dừng lại, mặc quần vào mới rửa tay, “Hơn nửa tháng đấy, bên kia thong thả lắm à?”

“Em có mang laptop theo rồi, tài liệu cuộc họp em sẽ gửi cho bên đó.” Cố Cảnh Ngôn xếp quần áo đàng hoàng bỏ vào trong vali, “Nếu như cái này mà còn làm không được thì cần đám vô dụng kia làm gì?”

Lâm Hành: “…”

“Về cho con bú thì hơn.”

Cố tổng trâu bò thật!

“Nếu em không về vội thì hay quá, hai ngày nay nhiệt độ ấm lên, chúng ta có thể đi chơi luôn.”

“Tùy anh thôi.”

Lâm Hành thấy Cố Cảnh Ngôn thực sự đa nhân cách mà, Cố Cảnh Ngôn một mặt thì cay nghiệt lạnh lùng nghiêm nghị, một mặt thì mềm mỏng đáng yêu. Lâm Hành đi tới hôn Cố Cảnh Ngôn một cái, Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu, “Hôm nay mấy giờ đi? Em muốn đi Tháp Nhĩ Tự.”

“Thời gian không quy định, muốn đi đâu cũng được.”

Lâm Hành không có tín ngưỡng gì, đời này của anh lang thang khắp chốn, anh cho rằng cầu trời đất không bằng cầu chính mình. Nếu như mình kiên trì, đến trời đất cũng phải nhường đường. Còn nếu mình e sợ thì trời đất sẽ bắt nạt mình.

Lâm Hành không nghĩ tới Cố Cảnh Ngôn sẽ tin mấy thứ này, anh đi sau Cố Cảnh Ngôn. Cố Cảnh Ngôn thành kính quỳ lạy, giống như một tín đồ địa phương. Tiết trời ấm dần, cậu mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen. Sạch sẽ như mặt trời mọc trên cao nguyên, sạch sẽ đến sáng ngời.

Đến đại điện, Cố Cảnh Ngôn kéo Lâm Hành đi vào trong, “Quỳ với em một lần.”

Lâm Hành quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, tiếng đọc kinh xa xa truyền đến, thế gian đều yên tĩnh.

“Đây là em cầu cho một đời.” Cố Cảnh Ngôn nở nụ cười, mắt của cậu cực kỳ đẹp. Biết là không có kiếp sau, không có luân hồi, biết rằng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi này thôi, cậu vẫn không chùn bước đi đến nơi này, nơi này có Lâm Hành, có mạng sống của cậu. “Lâm Hành, em yêu anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui