Trở Về Tuổi Mười Bảy

Lâm Hành ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen tuyền của Cố Cảnh Ngôn, anh lấy ra một điếu thuốc, “Có ngại tôi hút thuốc không?”

Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, Lâm Hành đốt thuốc rồi ngậm lên miệng, ngón tay vẫn gõ bàn phím, “Gần đây tôi có xem một quyển sách, viết như vậy đấy, có phải là rất ghê gớm không?”

Cố Cảnh Ngôn cúi đầu, tóc mái mềm mại rũ xuống dán lên cái trán trắng nõn của cậu, chốc lát sau nhìn về phía Lâm Hành: “Nói đâu trúng đó.”

Cậu thiếu chút nữa cho là Lâm tổng đang ngồi trước mặt.

Lâm Hành đẩy máy vi tính ra, ngả người ra sau. Chân dài vươn ra đến chỗ Cố Cảnh Ngôn, cầm lấy điếu thuốc, cánh tay dài khoác lên trên bàn, khói thuốc bay lơ đãng, anh hờ hững nói, “Cậu cũng thấy như vậy?”

“Gần như thế, đứng sau thị trường chứng khoán là con người.”

“Cậu tiếp xúc được bao nhiêu rồi?”

“Biết một chút thôi.” Tư thế ngồi của Lâm Hành phóng đãng, chiều cao một mét tám lăm, rất chiếm diện tích. Cố Cảnh Ngôn cảm thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, uống hết đồ uống, “Không nhiều.”

Lâm Hành không tiếp tục đề tài này nữa, anh dập tắt khói tiếp tục xem máy vi tính. Ánh nắng từ cửa số chiếu vào, tỏa sáng cả bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng của Lâm Hành đang gõ phím.

Cảm giác bàn tay kia tiếp xúc vói da thịt mình vẫn còn, trai tim Cố Cảnh Ngôn lại run lên một chút. Lâm Hành chăm chú nhìn máy vi tính, cậu trắng trợn không kiêng dè gì nhìn trộm Lâm Hành, nhìn đến nỗi hai mắt nóng lên.

Không có cách nào khắc chế cảm xúc sôi trào, dục vọng ở đáy lòng lan tràn, vừa tham lam vừa điên cuồng.

Lâm Hành hình như gặp phải vấn đề khó, ngừng tay, nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình. Cố Cảnh Ngôn lập tức thu tầm mắt lại, cậu khôi phục vẻ bình tĩnh, kiềm chế cái đuôi hơi run lên.

Chỉ cần có thể nhìn thấy anh là được rồi, chỉ cần nhìn như vậy thôi ——

“Áo của tôi giặt xong chưa?”

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, “Hả?”

“Hả cái gì? Đừng nói với tôi là cậu chưa giặt nhé.” Lâm Hành giương đôi mắt thâm sâu lên, dường như có thể nhìn xuyên thấu như tia X quang.

“Giặt rồi, chưa khô.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Tôi đi lấy cho cậu nhé?”

“Giặt tay à?”

“Ừm.”

Hây! Tiểu thiếu gia giặt quần áo cho mình, tâm tình Lâm Hành tốt lên khó giải thích được. Anh đã dùng máy vi tính của Cố Cảnh Ngôn xong rồi, liền lấy ra một điếu thuốc, “Khi nào khô rồi lấy, tôi không vội.”


Cố Cảnh Ngôn lại ngồi xuống, Lâm Hành chán chường nghịch bàn phím, thời đại này các trò chơi vẫn còn lạc hậu, đối với một Lâm Hành đã trải qua thời đại game online, mấy trò này cực kỳ trẻ con. Cả đầu anh chỉ toàn là tấm lưng trần của Cố Cảnh Ngôn, ma xui quỷ khiến lại nói, “Cậu muốn đi trượt patin không?” echkidieu2029.wordpress.com

“Tôi không biết trượt.”

“Vậy hôm qua cậu hỏi tôi làm gì?” Lâm Hành kẹp thuốc lá, ung dung nhìn Cố Cảnh Ngôn.

Một lúc lâu sau, Cố Cảnh Ngôn mới lúng túng mở miệng, “Tôi có thể học.”

Học? Tốt lắm.

Lâm Hành đứng dậy, “Vậy được, đi trượt patin.”

Cố Cảnh Ngôn là một người cực kỳ có kế hoạch, thi đậu trường đại học danh giá trên thế giới, quay về nắm giữ mạch máu kinh tế của công ty. Cuộc đời của cậu không có vui đùa, không có tình dục. Lâm Hành là chuyện ngoài ý muốn, thô bạo xông vào cuộc sống của cậu, mạnh mẽ chiếm đoạt tất cả.

Cái từ “đi chơi”, là do Lâm Hành dạy cậu.

Hai người một trước một sau xuống lầu, Cố Cảnh Ngôn định đạp xe đạp, Lâm Hành lắc lắc chìa khóa xe, liếc chéo Cố Cảnh Ngôn, “Làm sao? Ngồi xe tôi thì rát mông à?”

Lâm Hành chân dài trèo lên xe, vỗ vào chỗ ngồi phía dưới, “Lại đây.”

Cố Cảnh Ngôn ôm áo đồng phục của Lâm Hành ngồi ở yên sau, cẩn thận chạm vào áo Lâm Hành, níu một góc áo của anh. “Được… rồi.”

Lâm Hành nhìn góc áo của mình sắp bị Cố Cảnh Ngôn vò nát, cười lạnh.

Nắm tay lái đạp đi, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên vươn tay, khuỷu tay nằm ngang eo Lâm Hành. Tiếng gió bên tai gào thét, cơn gió ấm áp đầu hạ lướt qua khuôn mặt, Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu nhìn mái tóc màu đỏ bay bay của Lâm Hành dưới ánh mặt trời. Cái tay dời đi một chút đến eo anh, nắm chặt, Lâm Hành sẽ không biết đâu.

Sân trượt patin lớn nhất trung tâm thành phố, vào năm 2000 là nơi ăn chơi sốt dẻo nhất thành phố C. Tiếng nhạc vang vọng, toàn là mấy đứa nhóc loai choai, đứa nào cũng mặc quần ống loe.

“Anh Lâm?”

Lâm Hành quay đầu lại thì thấy Trần Phi Vũ và Đổng Hải đang cầm giày trượt patin, Lâm Hành tê cả da đầu, tụi nó giữa trưa đến đây trượt patin? Không phải bị điên à!

Trần Phi Vũ gọi xong, Đổng Hải chạy tới, “Anh Lâm, không phải anh không đến à?”

Sau đó đột nhiên nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn đi theo sau Lâm Hành, Cố Cảnh Ngôn mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, nhìn thanh tú nhưng cũng rất lạnh lùng. Suy nghĩ của Đổng Hải xoay chuyển nhanh chóng, thằng nhóc này thân với Lâm Hành từ khi nào vậy?

“Ai dô, học sinh xuất sắc.” Đổng Hải cười hì hì chào hỏi Cố Cảnh Ngôn.


Lâm Hành đá một cái lên đùi Đổng Hải, nắm cổ Đổng Hải đến nơi bán vé, “Mua vé chưa?”

“Còn có mấy bạn nữ ở đây nữa.” Đổng Hải quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Kỳ Kỳ cười xán lạn, “Anh Lâm.”

Lâm Hành nổi da gà, cau mày buông Đổng Hải ra, “Vậy tôi đi trước.”

“Đừng mà, đã tới hết rồi, cùng nhau chơi đi chứ.” Đổng Hải khóc lóc van nài Lâm Hành, “Sao anh mang cái thằng mới chuyển trường đến đây chi? Học sinh giỏi cũng chơi với chúng ta à?”

Lâm Hành quay đầu lại làm bộ vô ý nhìn qua Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn đứng ở chỗ bóng mát. Thanh tú, cao gầy, vẫn duy trì một khoảng cách với tất cả mọi thứ, lạnh như một khối băng, còn tỏa ra hàn khí.

“Im miệng.”

“Mua mấy vé đây?”

“Mày mua của mày đi.” Lâm Hành lấy bóp tiền mua hai vé, xoay người đi lấy giày.

Đổng Hải đắc ý theo sau, “Mua cho em à?”

“Cút.” Lâm Hành lấy một đôi số bốn mươi ba, quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn, “Cậu tới đây.”

Trên mặt Cố Cảnh Ngôn có sắc hơn một chút, nhanh chóng đi tới, Lâm Hành đặt giày trước mặt cậu, “Biết mang không?”

Không biết có phải là do nóng không, mặt Cố Cảnh Ngôn đỏ ửng.

Tiểu thiếu gia hình như chưa từng tới một nơi như thế này, Lâm Hành khom lưng ngồi xổm cởi dây giày ra đặt trước mặt Cố Cảnh Ngôn, “Dây giày phải thắt chặt một chút, đừng có đứng lên vội.”

Cố Cảnh Ngôn nóng hết cả người, tay chân không biết nên để ở đâu, may mà Lâm Hành không ở lại bao lâu liền vòng sang một bên ngồi xuống. Cố Cảnh Ngôn cúi thấp đầu đi giày, bên tai là giọng của con gái.

“Anh Lâm, anh trượt có giỏi không? Dạy em đi.”

“Tôi dạy là tôi thu học phí đó.” Lâm Hành nói giọng lạnh nhạt.”Một phút một ngàn, muốn học không?”

Bạch Kỳ Kỳ: “…”

Lâm Hành đuổi hết nữ sinh vây quanh anh, quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Mang xong chưa?”


Tại sao lại muốn dẫn Cố Cảnh Ngôn đến trượt patin? Chắc là Lâm Hành bị cái chai thuốc kia đổ đến choáng váng rồi, nước chảy vào não luôn. Biết rõ Cố Cảnh Ngôn là một cái hố, nhưng vẫn muốn nhảy vào.

Lâm Hành mới là kẻ ngu ngốc nhất.

Cố Cảnh Ngôn gật đầu, lập tức lấy ví tiền ra đưa cho Lâm Hành, “Trả cậu.”

“Cái gì?” Lâm Hành nhìn ví tiền của Cố Cảnh Ngôn, không hiểu ra sao, “Tôi mời cậu, cậu không cần trả tiền.”

Cố Cảnh Ngôn chống tay lên tường rồi đứng dậy, cố chấp nhét ví tiền cho Lâm Hành, “Bên trong có ba ngàn, có thể dạy được mấy phút?”

Lâm Hành: “?”

Hàng lông mi dày của Cố Cảnh Ngôn khẽ nhúc nhích, “Nếu lâu hơn thì phải quẹt thẻ, trong thẻ của tôi có tiền.”

Lâm Hành: “??????”

Đang nói chuyện, chân Cố Cảnh Ngôn bị trượt đành đặt mông ngồi lên ghế.

Lâm Hành: “…”

Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hành, “Tôi muốn mời cậu dạy cho tôi.”

Hai phút sau, Lâm Hành uất ức kéo Cố Cảnh Ngôn bám vào tường trượt. Cái trò trượt patin sau này sẽ bị thay thế, đến năm 2013 rất ít người chơi. Lâm Hành mượn cơ hội chiếm tiện nghi, nắm tay Cố Cảnh Ngôn.

Lòng bàn tay Cố Cảnh Ngôn toàn là mồ hôi, hơi lạnh bao trùm cả người.

“Đừng bám vào lan can, bám vào tôi này.”

Cố Cảnh Ngôn nhìn Lâm Hành một cái, cắn răng, buông tay. Thân thể mất khống chế nhào về phía trước, cậu xưa nay chưa từng chơi trò này, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.

Lâm Hành bắt lấy eo cậu, Lâm Hành ôm rất mạnh, Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu lên. Lâm Hành ôm nửa vai cậu, tiêu sái quay người, ngã một cú thật đẹp, kéo theo Cố Cảnh Ngôn ngã vào giữa sân.

“Đẹp trai không?”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Lâm Hành không nên cố ra vẻ mười bảy tuổi, vậy mà chẳng thấy mất mặt.

Cố Cảnh Ngôn nắm chặt cổ tay anh, Lâm Hành đi xuyên qua mọi người đến chỗ lan can. Trong tiếng ồn ào xung quanh, quay đầu nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn.

Trán Cố Cảnh Ngôn rịn mồ hôi, tóc tai mềm mại bị thấm ướt, dính vào trán. Lâm Hành cưỡng ép dời mắt, nói: “Cậu tự chơi đi, tôi đi mua nước.”

Xoay người rời đi.


Cố Cảnh Ngôn há miệng nhưng không nói gì, ôm chặt lan can lết vào tường, không có Lâm Hành, cậu nửa bước cũng không đi được.

Nghe tiếng gió vụt qua, Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy Đổng Hải.

“Học sinh xuất sắc, cậu ôm cột làm gì? Vào giữa sân chơi đi chứ.”

Tất cả những người xung quanh Lâm Hành, Cố Cảnh Ngôn đều không thích.

Bọn này không ít lần bẫy Lâm Hành, Lâm Hành nghĩa khí, không thù dai, không có nghĩa là Cố Cảnh Ngôn cũng không thù dai.

“Cậu không biết trượt patin à?” Đổng Hải cười chói tai, lập tức mấy nữ sinh trong lớp cũng trượt lại đây, đánh giá Cố Cảnh Ngôn.”Cậu không biết trượt patin thì đến đây làm gì?”

“Mày vừa sinh ra đã biết trượt patin à? Mày trượt trong bụng mẹ mày à?” Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lẽo, Đổng Hải quay đầu lại liền thấy Lâm Hành xông tới, cấp tốc né tránh.

Lâm Hành bộp vào đầu Đổng Hải một cái, “Mày trượt giỏi lắm à? Nào, trượt cho anh em coi thử.”

Đổng Hải cảm thấy Lâm Hành rất bất công, đối xử tốt với thằng nhóc chuyển trường đến nỗi khó tin.

“Chỉ đùa một chút thôi mà, cũng đâu có bắt nạt nó đâu.”

Những người khác cũng phụ họa, Bạch Kỳ Kỳ nói, “Không bắt nạt cậu ấy mà, thật đấy, không tin anh hỏi cậu ấy đi.”

Lâm Hành vặn chai nước đưa cho Cố Cảnh Ngôn, rồi mới thả túi nước lên sàn, ngũ quan anh tuấn dưới ánh mặt trời rất bắt mắt.”Bản lĩnh nhỉ? Còn hỏi cậu ấy? Tôi là người mù à? Hay nghĩ tôi chết rồi?”

Đổng Hải cười gượng, “Anh Lâm?”

“Nước các cậu chia nhau đi.” Lâm Hành nói, “Tôi không chơi nữa, các cậu cứ chơi tiếp đi.”

“Đừng mà, buổi trưa cùng ăn cơm đi.” Đổng Hải nói, “Buổi tối lại đi nhảy disco.”

Trần Phi Vũ gần đây bị Lâm Hành bài xích, đến gần nịnh bợ, “Buổi trưa em bao.”

Lâm Hành liếc Trần Phi Vũ một cái, “Cậu giàu lắm à?”

Trần Phi Vũ sửng sốt, Lâm Hành nói, “Lấy tiền ba mẹ cậu làm việc cực khổ ra để bao bạn bè thì hay ho lắm sao?”

Sắc mặt Đổng Hải thay đổi, thúc cùi chõ một cái đụng tới, “Anh Lâm?”

Gia cảnh Trần Phi Vũ không tốt, ba mẹ hắn bán đồ ăn vặt, đây là chỗ ngứa của Trần Phi Vũ.

“Tôi đi trước.” Khóe mắt Lâm Hành nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn đã uống xong nước, quay người đi ra cửa. Cố Cảnh Ngôn gian nan đứng thẳng, đỡ tường dịch chuyển về phía trước, Lâm Hành đi tới một nửa liền quay lại, chỉ chỉ Cố Cảnh Ngôn, nói: “Cậu đừng có đi, tôi đi lấy giày.”

Ở đây nhiều người, không nên đỡ cậu trượt ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận