Edit & Beta: Thiên Sa.
Bát quái rốt cuộc cũng nói xong, Vũ mỉm cười cùng người ta nói cám ơn sau đó liền lôi kéo Mộc Tiểu Hoa đuổi theo nhóm bọn Xán. A Mân đi chính giữa quơ chân múa tay nói Dư Đồng ca ca thật là lợi hại, nói đến Dư Đồng A Mân liền hưng phấn không thôi, Mộc Tiểu Hoa xem bộ dáng kia của nàng liền cảm thấy buồn cười.
Mộc Tiểu Hoa cười rơi vào trong mắt Vũ khiến hắn càng thêm khẳng định mấy phần rằng nàng cảm thấy hứng thú đối với chuyện Dư Đồng.
Vũ suy tư cởi muốn bỏ khúc mắc, tự nhiên hỏi: “Tiểu Hoa ngươi cảm thấy Dư Đồng lợi hại sao?”
“Lợi hại!” Mộc Tiểu Hoa không cần nghĩ ngợi trả lời: “Không nghĩ tới nơi này lại có người có công phu quyền cước lợi hại như vậy. Ai! Vũ, trừ bỏ bọn họ những người khác cũng như vậy sao?”
Trong lòng Vũ vang lên hồi chuông cảnh báo, ổn định nói: “Công phu như vậy rất ít người có. Cơ bản đều là người của Sơn Khương bộ lạc cùng Sơn Mạnh bộ lạc.”
⭐Diendan~⭐
⭐Edit&Beta: Thiên Sa⭐
“Khó trách.” Mộc Tiểu Hoa gật gật đầu.
“Khó trách cái gì?”
“Khó trách bọn họ đi săn lợi hại như vậy a! Thì ra là có thân thủ tốt!”
“Ân.” Vũ có chút thất thần gật gật đầu, do dự lại hỏi: “Tiểu Hoa thích người có công phu như vậy sao?”
“Thích a!” Mộc Tiểu Hoa không có nghĩ nhiều trả lời. Kỳ thật nàng trả lời cũng chỉ là nhằm vào vấn đề ý trên mặt chữ, nhưng với lý giải của Vũ, cái người có công phu này tự động liên kết lại cùng Dư Đồng.
Cái này làm cho tâm tình hắn lên xuống thất thường, nếu là Dư Đồng mà nói vậy bọn họ lấy cái gì để cùng hắn ta tranh a? Vũ thực buồn rầu cũng thực nôn nóng, hắn hạ quyết tâm phải nghĩ ra cách cần thiết nhất để khiến Mộc Tiểu Hoa nhanh chóng tiếp nhận Liệt.
Mộc Tiểu Hoa hoàn toàn không biết chính mình lại bị Vũ nhớ thương, vẫn tự nhiên vui vẻ nói: “Ta cảm thấy các ngươi cũng nên tập luyện, tuy nói tuổi hiện tại bắt đầu luyện hơi muộn một chút, nhưng cũng có thể đánh được một chút so với một chút cũng không thể đánh thì vẫn tốt hơn, cũng xem như rèn luyện thân thể đi.”
Rốt cuộc loại công phu này vẫn thuộc về ngoại công, cũng không giống tiểu thuyết võ hiệp viết có nội công, võ công theo đó cũng bị hạn chế theo số năm.
“Nhưng mà công phu này đó đều không truyền ra ngoài, căn bản không có chỗ học.” Sau khi hạ quyết tâm, tâm tình của Vũ cũng dần dần an ổn.
“Không quan hệ, ta có biện pháp.” Mộc Tiểu Hoa hướng Vũ nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Vũ nhìn Mộc Tiểu Hoa ngẩn ngơ, Mộc Tiểu Hoa thuộc dạng mắt hai mí, mắt to hạnh nhân, đẹp mà linh động, lông mi tuy không tính là dày nhưng lại vừa cong vừa dài, nghịch ngợm chớp mắt giống như cây quạt nhỏ khẽ run, phảng phất như vẫy bay hết muộn phiền trong lòng hắn.
Đây là một loại cảm giác thực kỳ diệu, xa lạ lại khiến người ta vui mừng. Nhưng mà, biện pháp??? Vũ khẩn trương lên, hỏi: “Biện pháp gì? Không phải là sẽ nghĩ cách khiến Dư Đồng dạy nhóm chúng ta chứ?”
“Cái gì chứ?” Mộc Tiểu Hoa mắt trợn trắng: “Cùng Dư Đồng không quan hệ, ta lại không quen biết hắn, có thể nghĩ được biện pháp gì khiến hắn dạy cho các ngươi a?”
Nghe Mộc Tiểu Hoa nói như vậy, Vũ liền nhẹ nhàng thở ra: "Vậy biện pháp kia là cái gì?”
“Trở về sẽ biết.” Mộc Tiểu Hoa nghịch ngợm thừa nước đục thả câu. Nếu thế giới này có công phu, vậy việc lấy ra sách dạy cách đấu tán đánh cũng không đột ngột rồi! Thật tốt!
Tới tập hội mọi chuyện phải làm đều đã hoàn thành, lại đi các quầy hàng nhìn nhìn, xem xem náo nhiệt cũng xong nên trở về thôi. Những người bộ lạc khác tới tập hội cũng lục tục rời đi, nhóm Mộc Tiểu Hoa tụ tập lại đội hình như lúc từ bộ lạc đi ra, một đám người mênh mông rời đi khỏi tập hội.
Khi chính thức bước lên con đường trở về nhà phía trước, quan trọng nhất đương nhiên là lấy giày đã giấu mang vào, chân Mộc Tiểu Hoa dẫm trên mặt đất lâu như vậy đã có chút chịu không nổi, ở chỗ tập hội còn tốt, lúc này đi đường núi mà nàng không mang giày thì tuyệt đối là muốn mạng già này của nàng a.
Nhưng mà, khi Thế chạy đến chỗ bụi cỏ mà nàng giấu giày lấy giúp nàng thì lại phát hiện, giày, không thấy!
“Cái gì? Không thấy?” Mộc Tiểu Hoa không dám tin tưởng trừng lớn mắt, rõ ràng giấu kĩ đến như vậy mà vẫn bị người phát hiện nhặt đi rồi?
##Vào trang Diendan để được đọc chương mới sớm nhất cũng như ủng hộ công sức editor##“Ân.” Thế cau chặt mi gật gật đầu, Mộc Tiểu Hoa vội vàng đi qua đó, đem bụi cỏ lật rồi lại lật, còn ở dưới sự trợ giúp của nhóm Xán đem bụi cỏ bên cạnh cũng tìm nhưng đều không thấy bóng dáng giày.
Mộc Tiểu Hoa vừa khổ sở tức giận lại thực hối hận, vì sao ban đầu nàng không đem giày mang theo bên người a? Đây chính là đôi giày duy nhất của nàng a! Ba tiếng đi đường núi nàng phải đi chân trần trở về như thế nào a?
“Tiểu Hoa đừng khổ sở, chúng ta tìm trở về giúp ngươi.” Xán ôm ôm Mộc Tiểu Hoa an ủi.
Mộc Tiểu Hoa lắc đầu, lẩm bẩm: “Tìm như thế nào a? Người tham gia tập hội nhiều như vậy, ai biết là ai lấy đi?” Giày giấu ở trong bụi cỏ sẽ là người nào lấy đi? Cố ý hay là vô tình? Người tham gia tập hội nhiều như vậy, căn bản là không thể nào tìm được.
Mộc Tiểu Hoa cảm giác thân thể bị đào rỗng, không biết vì sao có chút ưu thương cùng mất mát, nếu ở thế giới của nàng, ném một đôi giày không có gì ghê gớm, chính là tới thế giới này rồi, giày liền không đơn giản chỉ là giày như vậy, còn bao hàm một loại ký thác tình cảm của nàng đối với thế giới kia.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Liệt lo lắng nhìn Mộc Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa ngươi đi chân trần còn được không?”
“Không được.” Mộc Tiểu Hoa trả lời chém đinh chặt sắt vô cùng. ~~Truyện chỉ up tại trang diendan, những web khác đều là sao chép!~~
“Như vậy đi!” Vũ đề nghị: “Dùng da thú đem chân bao lại, nóng thì nóng một chút, nhưng tóm lại là có thể bảo hộ được chân.”
Con ngươi Mộc Tiểu Hoa đang ảm đạm chậm rãi sáng lên, tâm tình cuối cùng cũng không còn xuống thấp nữa: “Biện pháp này có thể a, sao ta lại không nghĩ được nha?”
Hôm nay đổi được vài khối da thú, kỳ thật cũng không cần phải bao chân, chỉ cần lấy một khối da thú cắt ra lót ở lòng bàn chân sau đó lại cắt một dây da thú nhỏ nữa cột cố định vào trên chân thì tốt rồi, như vậy so với đi chân trần cũng tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến liền làm, ở dưới sự trợ giúp của Vũ, Mộc Tiểu Hoa bắt đầu động thủ, cũng may hôm nay muốn nướng cá nướng nên lúc tới bọn họ mang theo đao nhặt củi.
Cơ hội như vậy A Nhiễm tự nhiên là bắt lấy, toan tính nói Mộc Tiểu Hoa vài câu, Mộc Tiểu Hoa bởi vì tâm tình không tốt, vô cùng sắc bén đánh trả về, nói đến A Nhiễm á khẩu không trả lời được, tức giận đỏ mặt, lôi kéo A Thải đi trước.
Vì thế, nàng cùng A Nhiễm cũng coi như đã chính thức kết oán. Mộc Tiểu Hoa từ trước đến nay đều tôn trọng dĩ hòa vi quý*(*mọi sự hòa hợp, yên ổn làm trọng), có thể không cùng người cãi nhau liền không cãi nhau, càng đừng nói cùng người kết oán. Nhưng nếu chọc nàng nóng nảy thì nàng cũng không phải là người dễ khi dễ, một khi phản kích lại thì nàng cũng sợ hãi chính nàng.
Mộc Tiểu Hoa liếc mắt nhìn bóng dáng A Nhiễm một cái, hừ lạnh một tiếng, thắng một hồi đấu khẩu tâm tình cũng khá hơn nhiều. Thật là không nghĩ tới có người lại yêu thích hướng họng súng mà đứng, nếu nàng ta còn muốn động tay động chân nàng liền không khách khí đem nàng ta đánh tới bầm dập, lúc trước nàng không cùng nàng ta so đo, nhưng thật ra nàng cũng rất hăng hái a. Lần này hẳn đã hoàn toàn hiểu biết đến lợi hại của tỷ tỷ đây đi?
Mộc Tiểu Hoa đắc ý hừ hừ hai tiếng, rất nhanh liền đem da thú làm đế bao lòng bàn chân cùng dây cố định da thú. Đường về, số lần Mộc Tiểu Hoa yêu cầu nghỉ ngơi ít đi rất nhiều, nhưng thời gian trở lại bộ lạc so với đi khi lại dài thêm, rốt cuộc dây cột da thú ở dưới chân cũng không được cố định, đi tới đi lui rất dễ rớt ra, tốc độ đi đường cũng chậm hơn rất nhiều.
❗❗Thật buồn cười khi các bạn hối thúc chương mới ở web coppy❗❗
Khi một đám người trở lại bộ lạc, mặt trời sớm đã khuất xuống sườn núi bên kia, đột nhiên trong vòng một ngày đi đường nhiều như vậy, tình huống tinh thần vẫn không được tốt lắm, hơn nữa còn bị kích thích mất giày, Mộc Tiểu Hoa chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu được, tính toán trở về tùy tiện ăn chút, tắm rửa liền đi ngủ.
Nhưng mà ngày này, ý trời đã định sẽ không như nàng mong muốn cứ như vậy mà thuận lợi kết thúc. Khi bọn hắn đi vào bộ lạc, hai người phụ nữ trung niên nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt bọn họ, đỏ mắt chỉ vào Mộc Tiểu Hoa liền mắng.