Cảm giác bị nhìn chằm chằm rất rõ ràng.
Âu Tòng Hữu ngủ ở trên ghế sau phát ra tiếng ngáy khe khẽ, tôi cho rằng anh ta đã ngủ rồi, nhưng giờ xem ra là đang giả bộ ngủ.
Tôi quay đầu xuống, cứ nghĩ sẽ bắt tại trận Âu Tòng Hữu, ai ngờ tôi lại nhìn thấy ở ghế giữa phía sau, cũng chính là bên cạnh Âu Tòng Hữu, đang có một người ngồi đó.
Đó là một đứa trẻ với gương mặt đáng yêu không cảm xúc, trên khuôn mặt đáng yêu đó là một đôi mắt không có tinh thần lộ ra dưới mái tóc dài đang ngây ngốc nhìn tôi.
Quan trọng nhất là đứa trẻ đó có ngoại hình y như đúc đứa trẻ đang nằm trong lòng tôi.
Từ góc nhìn của tôi, đó là một đứa bé trắng trẻo, có ngoại hình giống với tấm ảnh cô dâu được đặt ở đầu giường Âu Tòng Hữu đến 60, 70%.
Lúc này tôi mới ý thức được rằng đứa nhỏ này thật sự là con của Âu Tòng Hữu.
Tôi cúi đầu nhìn đứa bé đang nhắm mắt ngủ say, trong lòng dâng lên không ít hoang mang.
Tịnh Phác vẫn luôn nhìn vào kính chiếu hậu là do hắn đã thấy rồi sao?
Nhận ra tôi có chút hoảng sợ, Tịnh Phác trầm giọng nói: "Đừng sợ."
Tôi cắn răng: "Đạo trưởng, chuyện này là sao?"
Tịnh Phác nói ra hai từ ngắn gọn: "Sinh linh."
Tôi không ngủ được nữa.
Tôi vẫn ôm đứa trẻ trong tay không nhúc nhích, nhưng giờ nếu ánh mắt nhìn tôi sau lưng có thể hóa thành thực thể thì e là lưng tôi đã bị đứa bé đó nhìn thủng hai lỗ rồi.
Tôi tự an ủi mình rằng nếu Tịnh Phác không sợ thì tôi đây cũng không việc gì phải sợ cả.
Đang lúc tôi cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh hơn thì Âu Tòng Hữu vì nghe thấy tiếng chúng tôi nói chuyện mà từ từ tỉnh dậy: "Tới rồi sao?"
Anh ta vừa nói xong, tôi bèn quay đầu nhìn xuống ghế sau theo bản năng, đứa bé trong tay tôi khẽ co rúm lại, còn "sinh linh" ở bên cạnh anh ta thì không còn thấy đâu nữa.
Tôi nói với Âu Tòng Hữu bằng giọng chán ghét: "Chưa tới! Im lặng đi!"
Âu Tòng Hữu nhún vai.
Chuyện sau đó có thể nói là khá rắc rối.
Sau khi về đến cục cảnh sát, chúng tôi đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bệnh viện đưa ra kết quả kiểm tra thật sự làm người khác...! khó mà tiếp nhận được.
Đứa bé này đã rơi vào tình trạng suy dinh dưỡng trong thời gian dài.
Tuy rằng kiểm tra trí lực không có vấn đề, nhưng cậu bé nghe không hiểu người khác nói gì, cũng không nói câu nào, không khóc không nháo, không đi lung tung cũng không bò, tựa như một con búp bê vải tinh xảo.
Bệnh viện kết luận rằng có lẽ cậu bé này chưa được dạy bất kì kiến thức gì về cuộc sống.
Cuối cùng, bệnh viện có bản báo cáo, cho biết thân thể đứa bé này đã từng có dấu vết giao cấu.
Những lời này làm tôi rất muốn nôn.
Thì ra ngày đó tôi và Tịnh Phác nhìn thấy Âu Tòng Hữu đè đứa bé này dưới thân, là thật sự...
Vợ Âu Tòng Hữu bởi vì khó sinh mà mất, anh ta viết ở bản báo cáo là chết cả mẹ lẫn con, nhưng sự thật là đứa con đó vẫn còn sống.
Đứa bé này bị anh ta đưa đến một căn hầm ở nông thôn vắng vẻ, để một kẻ mất vợ như Âu Tòng Hữu coi như thế thân cho vợ anh ta mà phát tiết dục vọng.
Link: https://truyen4u.net/author/Van_Tuyet_Cac
Gần đây bởi vì quá suy yếu mà cậu bé có vài lần té xỉu, dẫn đến hồn phách rời khỏi thân thể, chỉ có thể đi theo Âu Tòng Hữu quanh quẩn trong bệnh viện.
Về chuyện trong bệnh viện kia có rất nhiều anh linh, Âu Tòng Hữu chỉ nói là những đứa bé kia chết khi đỡ đẻ, thi thể bị anh ta giấu đi, dùng phương thức luyện hóa tiểu quỷ Thái Lan tiến hành luyện những đứa bé xấu số này.
Tôi không tin chút nào vào chuyện hoang đường mà anh ta làm, nhưng Âu Tòng Hữu lại không chịu khai thêm, lão Lư cũng khuyên tôi không cần tìm hiểu rõ ràng nữa.
Tịnh Phác lại có phân tích khác, hắn dựa vào ghi chép liên quan đến trẻ mới sinh tử vong trong bệnh viện mà suy đoán, nạn nhân đều là những người bị Âu Tòng Hữu luyện hóa trước khi anh ta cưới vợ.
Đó cũng là lý do mà ở tấm ảnh Âu Tòng Hữu và vợ anh ta chụp chung, chúng tôi thấy một mặt quỷ âm trầm trong góc.
Còn vì sao thời gian gần đây chuyện mới bại lộ, Tịnh Phác đoán là do gần đây con của anh ta thường xuyên té xỉu, linh hồn đi đến bệnh viện nên mới dẫn đến những xáo động lớn này.
Về phần thật giả thế nào, những đứa bé kia rốt cuộc dùng để làm gì thì tôi cũng không cách nào biết được.
Tôi trầm ngâm nghĩ về những chuyện cậu bé kia đã trải qua, cả người đều phát lạnh.
Cậu bé vừa sinh ra đã bị giấu khỏi xã hội, nó không biết nói, nó không biết đi, nó không phản kháng, bởi vì không có ai dạy cho nó.
Âu Tòng Hữu chỉ cho đứa bé cơm ăn khi nó đói, khi nhớ lại chuyện cũ, anh ta cũng không hề quan tâm đứa bé có chịu được hay không, chỉ đơn giản là vì gương mặt của nó tương tự với gương mặt người mẹ quá cố mà bị cha ruột nhẫn tâm xâm phạm.
Về phần Âu Tòng Hữu bị tòa phán quyết thế nào, chuyện này không phải do chúng tôi làm chủ.
Tin tức về vụ án này truyền ra ngoài đã mang đến làn sóng xôn xao rất lớn, tuy rằng truyền thông đã lấp liếm một phần sự thật, nhưng Âu Tòng Hữu vẫn bị mọi người tức giận chửi bới.
Hôm bài báo kết án được tung ra, lão Lư dẫn tôi, Lương Triết và cả Tịnh Phác đi ra ngoài ăn bữa cơm.
Lão chọn một quán ăn sang trọng ở huyện kế bên, gọi một bàn thức ăn ngon, còn rót cho chúng tôi mỗi người một ly bia đầy.
Thấy tôi có vẻ rầu rĩ không vui, lão Lư bèn vỗ lên lưng tôi một cái: "Được rồi! Cậu cũng đâu thể quyết định cả vụ án! Đừng buồn nữa, đứa bé kia cũng đã được đưa đến trại trẻ mồ côi rồi, ở nơi đó thằng nhóc sẽ được chăm sóc tốt."
Tôi gật đầu, uống một ngụm bia lớn.
Tịnh Phác ngồi bên cạnh tôi, hắn cũng cầm ly bia trước mặt lên, đưa ly về phía tôi nói: "Hai ta cụng ly đi, cảnh sát Tiểu Mục."
Ly bia trong tay tôi cụng vào ly của hắn phát ra thanh âm thanh thúy.
Tôi uống một hơi cạn sạch, Lương Triết thì vẫn luôn ngẩn ra, cậu ta ngơ ngác nhìn lão Lư, lại nhìn tôi và Tịnh Phác, rốt cuộc hỏi: "Vậy nên thế giới này thật sự có ma đúng không?"
Trải qua vụ việc lần này, dù cho lão Lư muốn gạt Lương Triết cũng khó.
Tôi không biết vì sao lão Lư luôn giấu nhẹm không nói cho cậu ta biết, thế giới thật rất tàn khốc, mà đứa trẻ cũng nên trưởng thành mà.
Tịnh Phác trả lời Lương Triết: "Theo như bần đạo chứng kiến thì đúng là vậy."
Tôi bị Tịnh Phác chọc cười, Tịnh Phác nhìn tôi: "Điều này đúng mà.
Mấy ngày nay chưa từng thấy anh cười, anh phải nghĩ như thế này, chúng ta cứu Tiểu Bạch, hiện tại thằng bé còn nhỏ, tương lai vẫn có thể rất tốt đẹp."
Tiểu Bạch là cái tên trại trẻ mồ côi đặt cho đứa bé, ngụ ý cuộc đời cậu nhóc đó vẫn là một trang giấy trắng chưa bị vấy bẩn.
Tôi gật đầu, sau đó cầm ly bia cụng với ly của hắn.
Tối hôm nay, chúng tôi đều uống không ít, lão Lư say đến mức nói ngọng, Lương Triết uống đến cổ ửng đỏ, tôi nhìn đồ vật xung quanh cũng có chút hoa mắt.
Tôi nhìn sang Tịnh Phác, hắn càng uống càng không nói chuyện, vẻ mặt vẫn như bình thường, không chút nào giống như một người vừa uống bia xong.
Tôi lớn tiếng bắt chuyện với hắn: "Đạo trưởng, không nghĩ là tửu lượng của cậu cũng không tệ vậy đấy."
Tịnh Phác lắc ly bia, hắn nhìn qua tôi, cười nói: "Tôi và anh giống nhau, cũng say rồi."
Cũng không biết có phải bởi vì say hay già cả mắt mờ mà dường như tôi cảm thấy Tịnh Phác có chút...!dịu dàng.
Tôi thốt lên hỏi: "Đạo trưởng, vụ án lần này kết thúc, có phải cậu sẽ trở về trên núi không?"
Tịnh Phác hỏi lại tôi: "Sao vậy? Không muốn để tôi đi à?"
Tôi mơ màng trợn mắt với hắn.
Tịnh Phác hỏi: "Cảnh sát tiểu Mục, bây giờ anh chắc không còn ghét tôi nữa rồi nhỉ?"
Thằng nhãi này thật không phúc hậu, nhân lúc người ta uống say hỏi nhiều như vậy? Hắn thật đúng là quá xấu xa.
Tuy rằng tôi đang say nhưng đầu óc cũng không đến nỗi hồ đồ, tôi qua loa nhìn sang Tịnh Phác: "Đạo trưởng, tôi ghét cậu lúc nào?"
Suy nghĩ một chút, tôi bổ sung thêm: "Trước nay tôi không hề ghét cậu."
Dường như Tịnh Phác có chút vui vẻ, hắn trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi: "Ừm, kết thúc vụ án lần này, tôi cũng định trở về."
Tôi gật đầu, trải qua khoảng thời gian làm việc chung, tôi phát hiện thật ra con người Tịnh Phác không tệ, giờ tôi đã có phần cảm thấy thân thuộc khi làm việc chung với hắn.
Từ khi chuyển công tác tới đây, thật ra tôi không có quá nhiều bạn bè, tính cách Lương Triếu quá mềm yếu, tuổi lại còn quá trẻ, cậu ta cũng không quá thân thiết với tôi, tôi không thể nào đùa giỡn trò chuyện với cậu ta nhiều.
Về phần lão Lư, tuy rằng "trêu đùa" lão rất thú vị, nhưng suy cho cùng lão cũng là cấp trên của tôi, tôi tôn trọng lão giống như trưởng bối trong nhà, dùng từ bạn bè thật là có chút tùy tiện.
Tôi cùng Tịnh Phác xách Lương Triết và lão Lư lên, bắt xe trở về nhà cho họ, Tịnh Phác hỏi tôi: "Anh không sao chứ? Có cần tôi đưa anh về nhà không?"
Tôi lắc đầu từ chối, nơi này cách nhà tôi không xa, tự mình tôi đi bộ về nhà cũng ổn, tiện thể để cho mùi bia bay bớt luôn.
Tịnh Phác tự mình bắt một chiếc taxi, sau đó nói với tôi: "Về đến nhà nhớ gọi cho tôi."
Tôi đồng ý, Tịnh Phác ngồi vào trong xe rời đi.
Một mình tôi chậm chạp bước đi.
Tuy tảng đá trong lòng đã được vứt bỏ nhưng tôi vẫn cảm thấy chán chường, cảm giác này quả thực đang khiến cho tôi có chút hít thở không thông.
Ven đường có không ít người đi ngang, vừa nhìn thấy tôi, ai cũng lập tức che mũi lại tránh ra xa.
Đang đi một mình trên đường, đột nhiên vai tôi bị ai đó chụp xuống, tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện người đập vào vai mình lại chính là Tịnh Phác.
Tôi nghi hoặc hỏi hắn: "Đạo trưởng? Sao cậu lại..."
Ánh mắt Tịnh Phác chợt lóe lên: "Tôi có thể đến nhà anh ở tạm một thời gian không?"
Câu hỏi này của hắn rất đột ngột, nhưng khi nhìn vào mắt Tịnh Phác, tôi chỉ cảm thấy dường như trong đôi mắt kia có ánh sáng xoay chuyển khiến người ta bị hút vào.
Tôi sửng sốt, không chút do dự trả lời câu hỏi của hắn: "Được, cậu muốn ở bao lâu cũng được.".