"Không có nhiều thế đâu, tối đa 50 viên." - Mã Tiểu Linh lấy đạn trong hộp đưa cho Bành Xán, chép chép miệng nhẹ thúc cùi chỏ vào Ngô Đông Tuyết, hỏi nhỏ: "Cô ấy rất giàu à?"
"Hở, chị không biết sao?" - Ngô Đông Tuyết mở to mắt kinh ngạc, vô tội nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh hơi hồi hộp, đột nhiên có một luồng dự cảm không lành.
Quả nhiên, liền nghe thấy Ngô Đông Tuyết nói: "Những vật dụng khi chiến đấu đều do cậu ấy trả, mình không cần bỏ tiền."
[Hèn gì cô ta hào phóng dữ vậy.
Có điều cô ta trả hết chi phí, thì tốt vô cùng.
Phúc lợi này mình rất hài lòng.]
"Này, đã tới chưa?" - Bành Xán đang rất vui, hiếm lắm không cãi nhau với Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh nhướng mày, hoài nghi nhìn phía trước.
[Không đúng, sao nơi này đã thành đống gạch vụn? Rõ ràng ở đây có một căn nhà nhỏ mà.]
"Tình hình có vẻ thay đổi, không biết tại sao nơi này đã đổ nát rồi." - Mã Tiểu Linh chậm rãi mở miệng, thả chậm bước.
Ánh trăng lộ ra một vài tia sáng, chiếu rọi lên đống đổ nát, rồi lại chui vào tầng mây.
Mã Tiểu Linh hoàn toàn biến sắc, cảm thấy ngực như bị một luồng sức mạnh vô hình hung hăng đè ép, hô hấp cũng khó khăn.
Dưới nền đống đổ nát có một cái lỗ to, có thể nhìn thấy những mảnh vỡ quan tài rải rác.
Mã Tiểu Linh lo lắng, hít sâu một hơi, nheo mắt lại.
Nhìn ngói vỡ tường đổ trước mắt, không hề che giấu sát ý.
[Là ai, ai đã chôn quan tài ở đây? Quan tài này nhất định không đơn giản, quan tài và ông chú Quỹ Nhãn có liên quan gì? Không đúng, hình như đây là một pháp trận.] - Mã Tiểu Linh chạy về phía nàng từng giấu lá bùa.
Trên cái cây to, lá bùa màu vàng đã không còn.
Mã Tiểu Linh vội vã đi tiếp, [không có, lại không có?].
Bước chân liên tục đi từng nơi, [vẫn không có, tại sao? Chính mình rõ ràng đã dán bùa ở đây mà.]
[Một lá bùa biến mất thì có thể nói là trùng hợp, nhưng toàn bộ đều biến mất, là ai? Lẽ nào sự tồn tại của ông chú Quỷ Nhãn không phải ngẫu nhiên?]
[Không đúng, trận pháp này nhất định mình đã từng thấy, đây là trận gì?]
"Tụ Âm trận, sao lại là Tụ Âm trận, là ai làm? Đến tục cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ không biết âm khí quá nặng sẽ mở Địa Ngục Môn sao?" - Ngô Đông Tuyết lẩm bẩm.
Địa Ngục Môn? Mã Tiểu Linh ngơ ngác, nàng nhớ rồi.
[Không phải con gái của Trịnh tiên sinh đã chết dưới Tụ Âm trận sao? Cuối cùng Địa Ngục Môn đã mở, rất nhiều ma quỷ chạy ra, còn có một cô gái vì thế mà bị xe tông chết.
Những chuyện này mình rõ ràng có thể cứu, nhưng vì một vài nguyên nhân lại không thể cứu được ai.]
Trong lòng lại hiện lên hình ảnh cô bé ôm đầu mình, đang nhìn nàng mỉm cười.
Còn có cô gái bị xe tông chết, máu nhuộm đỏ toàn thân, cũng nghiêng đầu yếu ớt cười nhìn nàng.
Một lớn một nhỏ đứng cùng nhau, nụ cười như được khắc cùng một khuôn, rồi hai người dung hòa thành một người, nét mặt dữ tợn bay thẳng về phía Mã Tiểu Linh.
"Mã Tiểu Linh!" - Tiếng thét đinh tai nhức óc làm Mã Tiểu Linh hồi phục tinh thần, trán bị một vật gì đó lạnh lẽo chặn lại.
Mã Tiểu Linh mở to mắt, nhìn thấy Ngô Đông Tuyết đang dùng ngón tay điểm vào mi tâm của nàng.
Có chút kỳ quái, đưa tay đẩy nhẹ ngón tay Ngô Đông Tuyết, hỏi: "Chị làm sao vậy?"
"Ảo cảnh không đáng sợ, đáng sợ chính là ám ảnh trong lòng mình." - Ngô Đông Tuyết ý tứ sâu xa nhìn Mã Tiểu Linh, chắp tay sau lưng quay đầu tiếp tục nghiên cứu Tụ Âm trận.
"Trận pháp này chị đã từng thấy, thủ pháp rất giống nhau, chắc cùng một người làm." - Mã Tiểu Linh nghĩ mà sợ.
Người tu đạo tất nhiên sẽ hiểu tâm ma là gì, cũng may bên cạnh có Ngô Đông Tuyết, nếu nàng tự đi một mình, lỡ không đấu lại tâm ma, thì sẽ nát ngọc tan hương.
Mã Tiểu Linh siết chặt tay đến mức móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, cơn đau làm nàng có cảm giác mình còn sống.
Không quan tâm ánh mắt chờ đợi của Ngô Đông Tuyết và Bành Xán, Mã Tiểu Linh lấy điện thoại ra bấm.
Cả ngày bận rộn, nếu không phải lâm vào tâm ma, thì chắc nàng đã quên mất Vương Quý Nhân.
Vừa nghĩ đến Vương Quý Nhân, trong lòng liền lo sợ, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.
[Cũng còn may là có Ngô Đông Tuyết, thật may là mình còn sống.]
"Này.....cái bà này........" - Bành Xán thấy Mã Tiểu Linh nói xong liền lờ đi liền bất mãn, kết quả bị Ngô Đông Tuyết bịt miệng.
[ Ai da cái cậu này, thả mình ra ngay.
Nhìn nhỏ con sao mạnh quá vậy, đáng chết!]
"Tiểu Linh, tối nay em có về không?"
Giọng nói đầu bên kia rất tỉnh táo, hình như đang chờ đợi nàng.
Mã Tiểu Linh cảm thấy chóp mũi chua xót, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên.
[ Sao mình lại không chịu trách nhiệm với người ta, chắc Quý Nhân chờ cú điện thoại này rất lâu].
Mã Tiểu Linh che ống nói khịt khịt mũi, rồi mới chậm rãi đặt điện thoại lên tai, nói nhẹ: "Ừm, hôm nay đột nhiên có việc gấp."
"Chị có thể đi làm nhiệm vụ cùng em không?"
Mã Tiểu Linh sững sờ, chợt gật đầu.
Nhớ lại nàng đang nói điện thoại, người ta đâu có thấy, hơi nghẹn ngào nói: "Được, sau này em sẽ đưa chị theo, giờ em có việc."
Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng sờ điện thoại, thở dài cất điện thoại vào túi.
[Chắc Vương Quý Nhân cũng rất lo lắng, chỉ là không dám nói với mình thôi.
Nếu không, tại sao lại muốn cùng đi làm với mình.
Có lẽ là sợ gặp phải chuyện như ngày hôm nay, lỡ mình không trở về thì sao?]
[Sau này, cứ đưa chị ấy theo đi.
Chí ít lỡ mình có chết, cũng có người nhặt xác không phải sao? Chỉ là có tàn nhẫn với Vương Quý Nhân quá không?]
Mã Tiểu Linh lắc lắc đầu, vứt bỏ những cảm xúc bi thương, hít sâu hồi phục tâm trạng.
Chậm rãi đi tới bên Ngô Đông Tuyết, nói: "Lúc trước chị có nhận một vụ, có là một căn nhà tổ.
Hàng năm đều có người chết ở đó, hơn nữa đều là con nít sinh ngày âm, lại có thêm rất nhiều oan hồn.
Lúc đó chị không biết trận pháp này liên thông với Địa Ngục, nên đã mở Địa Ngục Môn."
"Làm sao có thể?" - Bành Xán kinh ngạc thốt lên.
Nếu như Địa Ngục Môn đã mở, sao thế gian còn bình yên như vậy? Đã sớm tan hoang rồi.
"Sau đó chị khai kết giới bao phủ núi, linh hồn xuất khiếu xuống Diêm La Điện.
Cũng may là kịp lúc, Diêm La chân quân phái người phong bế cửa Địa Ngục, những linh hồn trốn ra cũng được bắt trở về.
Thế nhưng vì kết giới quá trễ, đã có vài linh hồn chạy thoát, chắc cũng hơn 20.
Còn lại đều bị chị thu hết rồi."
Mã Tiểu Linh kể hời hợt, nhưng làm Bành Xán và Ngô Đông Tuyết chấn kinh.
Không nói thực lực, với nhiều ác linh như vậy, lại còn linh hồn xuất khiếu, có bao nhiêu người dám làm, chí ít Bành Xán và Ngô Đông Tuyết sẽ không dám.
Với hai người, lỡ bị ác linh chiếm thân, thì mình sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.
Đừng nói là Bành Xán và Ngô Đông Tuyết không dám, phóng tầm mắt ra toàn thế giới, người dám liều mình như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Nếu chị đã nói vậy, thì người lập trận có thân phận rất đáng sợ." - Ngô Đông Tuyết mở miệng, làm Mã Tiểu Linh và Bành Xán đều trùng xuống.
[Ngô Đông Tuyết nói đúng, 100 năm trước đã thiết lập Tụ Âm trận, với Tụ Âm trận lần này không biết có phải cùng 1 người hay không, nếu là cùng 1 người thì sao? Có thể người đó đã chết rồi, cũng có thể đó là yêu.
Nhưng đến cùng là ai muốn làm thế giới đại loạn?]
"Quỷ Nhãn của ông chú ấy có từ mười mấy năm trước." - Mã Tiểu Linh hơi nheo mắt, lộ ra một tia nguy hiểm.
"Cái gì?" - Bành Xán kinh ngạc thốt lên, quay đầu nhìn Ngô Đông Tuyết, thấy Ngô Đông Tuyết tái mét, bộ dáng kinh sợ.
Nghĩ lại, chắc nét mặt của cô cũng không khá hơn.
Nếu như ông chú đã có Quỷ Nhãn từ mười mấy năm trước, hơn nữa lại giống trận pháp 100 năm trước.
Nói cách khác, mười mấy năm trước người này vẫn còn tồn tại.
100 năm với mười mấy năm cách nhau tận 80 năm, Tụ Âm trận tiêu hao linh lực rất lớn, nếu không có bản lĩnh nhất định không lập được.
Nếu nói đây là một thiên tài, 20 tuổi đã đắc đạo, thì có thể lập Tụ Âm trận.
Vậy bây giờ cũng hơn 100 tuổi mới có thể lập Tụ Âm trận ngay nhà ông chú Quỷ Nhãn, trọng điểm chính là........
"Vậy Quỷ Nhãn này có thể cũng do người đó sắp xếp không?" - Ngô Đông Tuyết cẩn thận đưa ra suy nghĩ của mình.
"Nếu là thật, vậy là cùng một người sao?" - Bành Xán sờ sờ mái tóc ngổn ngang, nét mặt nghiêm túc lạ thường.
Mã Tiểu Linh gật đầu âm thầm, nói: "Có thể là do một người làm."
"Nói như vậy, người này nhất định là Yêu Vương có tu vi cao.
Nếu không, dựa vào tuổi thọ của con người, không thể sống lâu như vậy được." - Ngô Đông Tuyết sờ sờ cằm, khẳng định gật đầu.
Bành Xán nhìn ruộng nước đen kịt, trong lòng có một dự cảm xấu, nói ra suy nghĩ trong đầu: "Có thể còn Tụ Âm trận khác không?"
Bốn bề rơi vào yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Một lúc lâu, cách đó không xa một tiếng rít truyền đến, sau đó là tiếng súng hỗn loạn.
Cả đám thầm kêu không ổn, âm thanh này rõ ràng do đám vũ trang truyền tới.
[Không phải mấy người đó luôn đi sát mình sao? Lẽ nào có cương thi?].
Cả đám liền chạy về phía âm thanh.
"Cmn, im hết cho bà." - Tiếng thét của Bành Xán như đại pháo trong đêm.
Ngay lập tức, tiếng súng và tiếng rít gào đều im bặt.
Mã Tiểu Linh thầm liếc Bành Xán, [đúng là giọng hét mạnh mẽ quá mức bình thường, đúng là nữ hán tử.
Tại sao Ngô Đông Tuyết có thể yêu thích cái người tính khí nóng nảy, lại không lễ phép như vậy.
Nhìn dáng dấp Bành Xán chắc cũng không biết Ngô Đông Tuyết thích mình đâu nhỉ, hơn nữa theo mình quan sát Bành Xán chỉ xem Ngô Đông Tuyết là bạn thôi.
Chà chà, rãnh rỗi hỏi thử Ngô Đông Tuyết xem, thích cái tên kỳ quái này ở chỗ nào.]
"Cương thi mắt xanh?" - Ngô Đông Tuyết la lên, làm Mã Tiểu Linh và Bành Xán cùng căng thẳng thần kinh.
"Nếu con cương thi mắt xanh này không phải đầu nguồn, chẳng lẽ cương thi mắt đỏ xuất thế? Lẽ nào Tụ Âm trận không phải muốn mở Địa Ngục Môn, mà muốn phục sinh cương thi mắt đỏ?" - Bành Xán kinh ngạc nói.
"Không được, mau xem cương thi này có phải ở trong cái quan tài kia chui ra không." - Nghe Bành Xán nói vậy, Mã Tiểu Linh liền trắng bệch, khẩn trương, có chút lo lắng nhìn Ngô Đông Tuyết.
Dù sao Ngô Đông Tuyết đang ở gần với cương thi mắt xanh nhất, nhìn vết cắn ngay cổ và cách bước đi, có thể đoán được.
Ông trời phù hộ, con cương thi này nhất định phải từ trong quan tài đi ra nhá.