Vương Quý Nhân đi vòng vòng trong siêu thị, dùng thức thần, phát hiện Hậu Khanh không đi theo thì mới yên lòng.
Tùy ý chọn vài món ăn vặt, vài lon bia, rồi theo nhân viên phục vụ trở về phòng.
Mã Tiểu Linh vừa mới chuyện với Phương tiên sinh xong, thu thập rất khá, rất hài lòng.
Thấy tâm trạng Vương Quý Nhân không tốt nên có chút bận tâm, nhích cơ thể đến chuẩn bị an ủi Vương Quý Nhân.
Nhưng ánh mắt phát hiện trên bả vai ngay cổ áo nhung màu đen có gì đó, nhìn kỹ vào, thì ra đó là một dấu son đỏ rất nhạt.
Một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm này rất lạ, lạ đến mức Mã Tiểu Linh lập tức cảnh giác.
Vương Quý Nhân vẫn còn để ý, nhưng vẫn không chút biến sắc cầm rượu nhấp môi một hớp.
Có chút nghi ngờ nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Sao vậy? Cứ nhìn chị mãi?"
"Quý Nhân vừa ra ngoài........"
"À, em không nói chị cũng quên.
Vừa ra khỏi cửa, thì một cô gái say rượu bước đi lảo đảo.
Chị tốt bụng đến đỡ, vừa chạm vào thì cô ấy liền ói ra, kinh quá." - Vương Quý Nhân nhăn mũi ghét bỏ.
Mã Tiểu Linh nhìn Vương Quý Nhân cười, cũng không ngại có nhiều người.
Từ trong túi thần kỳ lấy ra một cái áo nhung đen hoàn toàn mới, nhẹ giọng nói: "Quần áo dơ thì thay rồi vứt đi, mặc cái này."
"OK!" - Vương Quý Nhân cầm áo, bước vào phòng rửa tay.
Đóng cửa lại, dựa vào cửa, tự tát mình một cái.
[Đúng là vẫn còn rất sợ, Mã Tiểu Linh là người thông minh, chắc đã nhìn ra chỗ kì lạ rồi.
Con đàn bà đáng chết, lén hôn lên vai mình lúc nào, còn để lại dấu son.]
Thở dài một hơi, thấy trong lòng phiền muộn cực kỳ.
Thay đồ xong, dứt khoát vứt cái áo dính son môi vào trong thùng rác, rửa tay, đi ra ngoài.
Cả buổi tối Mã Tiểu Linh cũng không có phản ứng gì với Vương Quý Nhân, để mặc Vương Quý Nhân chủ động mở lời với Mã Tiểu Linh.
Cuối cùng, Mã Tiểu Linh còn thẳng thừng cầm ly rượu đi qua chỗ Ngô Đông Tuyết Ngồi, không thèm nói gì nữa.
Nhìn thấy ánh mắt đồng cảm của Phương tiên sinh, trong lòng Vương Quý Nhân như phát điên, [đúng là hôm nay không nên ra ngoài mà].
Nhớ tới Hậu Khanh làm bản thân nàng vô cùng uất ức, giờ lại thêm bị Mã Tiểu Linh bơ thẳng, trong lòng Vương Quý Nhân như có lửa đốt.
Hận không thể xé nát cái bụng ra, để gió thổi vào.
Vương Quý Nhân cầm ly bia một hơi cạn sạch, cảm giác lành lạnh làm dịu bớt cái bụng đang khô nóng một chút.
Thấy có hiệu quả, Vương Quý Nhân liên cầm bia tu ừng ực mấy ly, rồi đưa tay nhét một cục đá vào miệng, cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
Thì ra muốn giải quyết buồn bực chỉ đơn giản như vậy, vài ly bia là xong.
[Xem ra sau này phải chuẩn bị thứ này nhiều một chút.
Mình có linh cảm, đụng phải ả Hậu Khanh thì ngày tháng sau này chả dễ chịu chút nào đâu.]
[Hình như mình có thể chế tạo pháp khí để Mã Tiểu Linh dùng].
Sau một lúc buồn nôn vì Hậu Khanh, đột nhiên Vương Quý Nhân nảy ra ý nghĩ này, thật đáng khen.
Cầm lấy chai rượu, rót vào ly, cầm lên định uống thì cánh tay bị nắm giữa không trung.
Ngước lên nhìn, thì thấy Mã Tiểu Linh đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt có vẻ rất tức giận, làm Vương Quý Nhân có chút rùng mình.
[Gì vậy? Ai dám chọc giận Tiểu Linh nhà ta thế?].
Mờ mịt quay đầu nhìn Ngô Đông Tuyết, nhưng chỉ nhận được ánh mắt "tự cầu phúc" của em ấy.
"Đi!" - Mã Tiểu Linh nói một chữ, kéo Vương Quý Nhân vào phòng rửa tay.
Vương Quý Nhân vội vã để ly rượu xuống, cứng nhắc đi theo.
Khóa trái cửa, Mã Tiểu Linh liền ép Vương Quý Nhân dựa vào cửa, ánh mắt không tốt gì, lạnh lùng nói: "Thứ em ghét nhất, chính là chị gạt em."
Lòng Vương Quý Nhân trùng xuống, cụp mắt, cảm thấy nỗi buồn bực vừa được dập tắt lại bùng lên.
Hơn nữa, còn ngày càng dồi dào.
[Từ trước đến nay mình đều lừa dối Tiểu Linh, nhưng là lời nói dối thiện ý.
Như vậy cũng bị ghét sao?]
Vương Quý Nhân hít sâu một hơi, cầm tay Mã Tiểu Linh, ép sát đến, kéo tay Mã Tiểu Linh đặt sát bụng mình, nói: "Muốn chị."
------- [cắt.....^^! ] ------
Chờ hai người "ác chiến" xong, Mã Tiểu Linh đột nhiên phát hiện xung quanh im lặng quá đáng.
[Tại sao giọng hát quỷ khốc thần sầu, kinh thiên địa khiếp của Bành Xán không còn? Ngay cả tiếng hát cũng không có? Không lẽ cả đám về hết rồi? Hay là?]
[Chờ đã, âm thanh ngưng lại khi nào? Hồi nãy có chút kịch liệt, không lẽ cả đám đang áp tai vào tường nghe lén à?] - Mã Tiểu Linh biến sắc, rón rén giúp Vương Quý Nhân dọn dẹp sạch sẽ, rửa tay, rồi ôm Vương Quý Nhân.
Nét mặt phức tạp, nhẹ giọng nói: "Quý Nhân, chị có thể không nói, nhưng đừng lừa dối em."
Mã Tiểu Linh thấy sắc mặt Vương Quý Nhân hơi tái, trong lòng căng thẳng.
Cố gắng nhếch khóe môi, nhưng lại không thể cười nổi, đơn giản mở cửa bước ra ngoài.
Người bên ngoài có chút bối rối, tại cả đám đang dán chặt vào tường sát vào cửa để nghe rất lâu.
Đột nhiên cửa mở ra, cả đám giật mình, chạy tán loạn.
Mã Tiểu Linh không nói gì, chỉ lạnh tanh ung dung đi về chỗ ngồi.
Cầm lấy túi xách, dẫn Vương Quý Nhân vẫn đang đờ người từ trong phòng rửa tay bước ra, rồi đi về thẳng, không ở lại ktv.
Xe của Mã Tiểu Linh đã đêm đi bảo trì, Mã Tiểu Linh gọi taxi, hất cằm, ra hiệu Vương Quý Nhân lên xe trước.
Hai người cùng nhau ngồi ở ghế sau, nói địa chỉ, rồi không khí rơi vào im lặng đến đáng sợ.
Ai cũng không muốn mở miệng trước, hình như đang chơi chiến tranh lạnh, ai mở miệng trước sẽ thua.
Xuống xe, Mã Tiểu Linh liền lên lầu, Vương Quý Nhân nhìn bóng lưng Mã Tiểu Linh biến mất ở cầu thang, rồi quay đầu đi ra vườn hoa.
"Yêu Vương, Yêu Vương, người đến thăm Đạp Đạp phải không? Nào đặt bàn chân cao quý của người lên Đạp Đạp đi." - Tảng đá vẫn hưng phấn như cũ.
Vương Quý Nhân nằm trên ghế quý phi, lẳng lặng gõ lên tay vịn.
[Chẳng lẽ phải nói thân phận thật với Mã Tiểu Linh sao? Không được, vẫn chưa đúng thời điểm.
Mình vẫn chưa chắc chắn, khi Mã Tiểu Linh biết được thân phận thật của mình, còn đồng ý ở cạnh mình hay không.]
"Yêu Vương, người có tâm sự à?"
Vương Quý Nhân đưa tay ra, một giọt sương đang rũ trên lá thuận lợi bay tới.
Vương Quý Nhân đón giọt sương giữa ngón tay, giọt sương có thể chiếu rọi hình dáng của Vương Quý Nhân.
Chỉ là hình dáng này, là người nhưng cũng không phải người.
Mắt thấy vậy, nhưng bên trong không phải vậy.
Vương Quý Nhân nhìn giọt sương tự lẩm bẩm: "Ngươi nói xem, con người có thể yêu một cách đơn giản được không?"
"Có thể, bởi vì họ không bao giờ thỏa mãn.
Yêu là một chuyện, nhưng bên trong nó lại có rất nhiều chuyện xảy ra.
Thần nghĩ, bởi vì nhân loại quá ngu ngốc thôi, vì thế không thể nào chú tâm cảm nhận."
"Như thần này, chỉ cần Yêu Vương rãnh rỗi đến nhìn thần dù chỉ một chút, thì thần cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.
Cho dù nơi này linh khí không đủ như trên nói, xung quanh cũng không có bạn bè để nói chuyện.
Thế nhưng, thần cảm thấy thần vì Yêu Vương mà tồn tại.
"Yêu Vương, người biết không.
Ngay lần đầu tiên người lên núi, có rất nhiều tiểu yêu nhớ đến người.
Thần nghĩ, nếu bọn họ biết thần được mang về bên cạnh người, nhất định sẽ thèm đến chết."
"Nếu như ta gạt ngươi thì sao? Ta chưa từng nghĩ sẽ mang ngươi về đây." - Vương Quý Nhân cong ngón tay, búng một cái.
Giọt sương bay ra ngoài, rơi xuống đất, rồi biến mất.
Tảng đá trầm mặc chốc lát.
rồi mở miệng, giọng nói vẫn vui vẻ như cũ: "Thì sao? Không phải kết quả thần vẫn được ở cạnh Yêu Vương sao? Hơn nữa, lại có thể nâng đỡ bàn chân của người, thì mặc kệ Yêu Vương có ý gì, thì kết quả như thần mong muốn là được rồi."
"Mặc kệ là ý gì, chỉ cần kết quả như mong muốn là được", Vương Quý Nhân nheo mắt lại, nhìn ánh sao lấp lánh ngoài ra.
Có chút đạo lý, nhưng vẫn còn gượng ép quá.
"Nếu chị không lên, thì chết ở dưới đó luôn đi!" - Trong đêm, âm thanh từ trên truyền xuống.
Vương Quý Nhân ngạc nhiên ngẩn đầu, chỉ thấy rèm cửa lay động.
Cười khổ, nặng nề cất bước, đi lên lầu.
Cửa chỉ khép hờ, không khóa.
Vương Quý Nhân chần chờ nhìn qua khe hở, trong phòng đen thui không thấy gì cả.
Mím môi, đè nén tâm trạng kì lạ trong lòng, đẩy cửa đi vào.
Mò mẫm đi tới wc, tắm rửa sạch sẽ, rồi rón rén bò lên giường.
Vừa nằm xuống, cái người đang nằm im không thèm nhúc nhích đột nhiên đè lên người Vương Quý Nhân, không vui hỏi: "Người hôn chị là ai?"
"Cô ấy đâu có hôn chị, chị cũng không biết tại sao lại có cái dấu đó.
Chị không quen cô ấy, nhưng cô ấy lại nói là biết chị." - Vương Quý Nhân giải thích.
"Không quen là biết, hay không biết?"
"Không quen biết, nhưng cô ta có bệnh lạ.
Chỉ cần nhìn thấy chị là xông vào, rồi........." - Vương Quý Nhân càng nói càng nhỏ, cái chữ "động phòng" kia có chết cũng không nói ra được.
Mã Tiểu Linh căng thẳng trong lòng, [chẳng lẽ là người thân của Vương Quý Nhân sao? Lúc trước mình cũng nhờ Lý Gia Thụy lén lút điều tra về Vương Quý Nhân.
Hình như không liên quan đến án mất tích, nếu mất tích tại sao người nhà không báo án? Hoặc là người có tiền án, hoặc là cô nhi?]
[Mình luôn nghĩ Vương Quý Nhân giống mình, không có gia đình, sao đột nhiên lại lòi ra một người quen? Là bạn sao?]
"Chị nhớ lại chuyện lúc trước sao?"
"Ừm, một chút."
"Chị có người thân sao?"
"Không có."
"Vậy........người yêu thì sao?"
"Không phải là em sao?"
".......Được rồi, muộn rồi ngủ đi." - Mã Tiểu Linh có chút thô lỗ kéo chăn, quay lưng về phía Vương Quý Nhân.
Cảm thấy gò má khô nóng, [tại sao mình lại không có tiền đồ như vậy chứ.
Mà, Vương Quý Nhân vừa bày tỏ với mình phải không?]
[Mã Tiểu Linh à Mã Tiểu Linh, chỉ là một câu nói thôi.
Sao ngươi lại không biết xấu hổ, mà dễ dàng tha thứ người ta rồi].
Trong lòng dâng lên ngọt ngào, khóe miệng giương lên, có chút không nhịn được.
Chôn mặt vào gối, trong gối một mùi hương bay ra.
Mã Tiểu Linh ngửi, mùi vị rất tươi mát, giống như sương buổi sớm mai, có chút ngọt ngào làm người ta bất giác nuốt nước miếng.
[Đây là mùi trên người Vương Quý Nhân, đây là gối của Vương Quý Nhân sao?].
Mã Tiểu Linh cảm thấy gò má mình càng lúc càng nóng rồi.
Trời vào đông, càng lúc càng lạnh.
Đặc biệt là ở những nơi có vị trí địa lý đặc biệt, hè thì nóng muốn lột luôn lớp da, đông thì lạnh đến mức hận không thể quấn thêm vài cái chăn trên người.
Mùa đông ở HongKong không lạnh lắm, lạnh nhất cũng chỉ vài ngày rồi hết.
Nhưng mùa đông ở thành phố S, đúng nghĩa là lạnh từ trong xương lạnh ra.
"Đinh, đinh, đinh, đinh........" - Một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Người trên giường trở mình, mặc kệ cái điện thoại reo không ngừng, chẳng thèm nhận.
Một bên khác, chăn bị xốc lên, cánh tay trắng nõn như ngó sen thò ra.
Không khí mát mẻ khiến con người nháy mắt tỉnh lại, dụi mắt.
Thấy Mã Tiểu Linh đầu rút vào trong chăn ngủ say, liền nở nụ cười.
Đưa tay lên, cái điện thoại đang reo mãi không ngừng, chậm rãi bay vào tay Vương Quý Nhân.
"Ai thế?"
"Tiểu Linh, việc lớn không hay rồi.
Anh đang ở khách sạn Mỗ Mỗ, em đến đây nhanh lên!"