"Tiểu Linh, tôi thật sự không thích cái bản mặt của cô.
Cô tự xem đi, coi thành ra cái gì rồi." - Bành Xán thở dài, bất đắc dĩ nhìn Mã Tiểu Linh đang ngồi co ro ở ghế sau.
"Bành Xán, cậu để Tiểu Linh yên tỉnh chút đi." - Ngô Đông Tuyết có chút đau đầu, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Xe còn loạng choạng, thật khó chịu.
Bành Xán vẫn bình tĩnh nhìn Ngô Đông Tuyết, quay đầu mắng người đang lái xe: "Này, ông anh có thể lái xe đàng hoàng chút không hả? Cứ lắc trái lắc phải, bực mình chết rồi.
Không biết tại sao cấp trên lại bắt chúng ta dẫn mấy tên này theo, đến lái xe cũng không được, chả biết làm được trò gì đây."
"Bành tiểu thư, nói chuyện tôn trọng một chút.
Chúng tôi là đến hổ trợ, không phải đến để nghe chửi.
Nếu cô có bản lĩnh, thì đừng kêu người giúp." - Người đàn ông cắt đầu đinh, nhai cau, không quay đầu lại, không khách sáo nói.
Bành Xán trợn mắt: "Ối da, dám nói bà.
Bà mà không có khả năng, cần mấy con tôm tép như ngươi tới giúp á.
Chỉ cần 3 người đây là đủ, mấy mạng các người phiền thêm chứ được cái quái gì? Không lẽ chỉ vì ham muốn một chút thành tích, mà lại nhét mấy người ở đây, có ích à? Bà nói cho các người biết, chút nữa gặp nguy hiểm, đừng mong bà đến cứu."
"Ok, cứ tự lo bản thân đi, khỏi lo cho chúng tôi.
Ngài cũng nguy hiểm còn gì." - Đàn ông đầu đinh lắc lắc cổ.
"Dám uy hiếp bà?" - Bành Xán híp mắt khó chịu, nhìn đầu đinh.
"Được rồi, làm ồn đủ chưa?" - Ngô Đông Tuyết phát điên.
Lần này tỉnh D gặp đại hạn, 3 người định đến điều tra.
Cấp trên nói tâm trạng Mã Tiểu Linh không được tốt, nên phái thêm 3 tên đàn ông đi theo.
Tuổi còn khá trẻ, bảo là công phu khá lợi hại, nhưng có bắt được quỷ không trời? Cũng không phải đấu đánh nhau, đến cũng đã đến rồi.
Đầu đinh nhìn Bành Xán không hợp mắt, từ lúc chào hỏi thì chẳng thèm nói thêm câu nào.
[Vất vả lắm Mã Tiểu Linh với Bành Xán không chặt chém nhau, giờ đến thằng cha này.
Thế giới của mình không thể được một chút yên tĩnh sao?]
"Ngô Đông Tuyết, nếu thật xảy ra chuyện, cậu mà giúp họ thì chúng ta tuyệt giao." - Bành Xán quay đầu, nhìn chằm chằm Ngô Đông Tuyết.
"Hzai, Bành Xán, cậu mấy tuổi rồi.
Đừng như con nít nữa được không?"
"Hừ!" - Bành Xán khinh thường quay đầu, không thèm nhìn Ngô Đông Tuyết nữa.
Xe cứ lắc lư chạy về trước, dường như người lái xe không lo lắng gì.
Đại hạn ở tỉnh D hình như xuất phát từ một thôn nhỏ, rồi lan ra ngoài.
Tình cảnh dị thường, cứ như sắp ăn tết.
Tỉnh D xưa nay là thánh địa của dân trượt tuyết, mùa đông rất dài, làm sao lại bị khô hạn?
Nhưng kỳ quái ở chỗ là, tuyết vừa rơi xuống đất liền biến mất, không hề để lại ẩm ướt trên đất.
Tuyết này làm cho người ta cứ tưởng bị ảo giác, vì thế cấp dưới đến điều tra tình hình trước.
Nếu có thể giải quyết thì tốt, nếu không thể thì báo về cấp trên, để phái người đến giải quyết.
"Phía trước có chút kì lạ, bốn phía đều là núi, chỉ có một đường vào, giờ làm sao?" - Tài xế ngừng xe, nghiêng đầu hỏi ý kiến Ngô Đông Tuyết.
Ngô Đông Tuyết theo bản năng nhìn Bành Xán, phát hiện Bành Xán vẫn còn giận không thèm phản ứng, cười khổ nói: "Vào đi, mà chắc cũng không lái xe vào được.
Mọi người thu xếp đồ đạc, chúng ta đi bộ vào."
Mấy người lấy hành lý đi vào trong lòng núi, đi ngang qua một thảm cỏ xanh, đến một khu rừng cũng không mấy rậm rạp.
Nhìn khu rừng đen kịt, Bành Xán nuốt nước miếng.
Còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, thì Mã Tiểu Linh đã đi vào trước.
Nhìn dáng dấp, xem ra không hề ý thức được trong rừng có nguy hiểm hay không.
Bành Xán vội vã bước nhanh tới, cùng Ngô Đông Tuyết đi hai bên Mã Tiểu Linh.
"Tiểu Linh, em cảm thấy khu rừng này có chút vấn đề."
Mã Tiểu Linh trừng mắt, không muốn mở miệng, ngay cả thùng đạo cụ cũng là Ngô Đông Tuyết giúp cầm theo.
Tại sao lại bắt nàng quản, để nàng ở một mình trong KTX không được sao? Ai cũng giả vở làm người tốt, thật đáng ghét.
"Bành Xán, chúng ta nên cẩn thận." - Ngô Đông Tuyết liếc mắt nhìn Bành Xán, cảnh giác bốn phía, bước đi cũng cẩn thận.
"Có nhầm không, là ở đây sao? Một bóng người cũng không có." - Đàn ông đầu đinh bực mình, đi nhanh về trước đánh giá, rồi quay lại trước mặt Bành Xán, chống nạnh quát.
Bành Xán mặt lạnh, không lên tiếng nhìn cây đại thụ sau lưng đàn ông đầu đinh, rồi nhìn Ngô Đông Tuyết.
Thấy Ngô Đông Tuyết lo lắng nhìn xung quanh, lúc này mới yên lòng.
"Bành Xán, mình biết sự kì lạ chỗ này rồi.
Cậu nhớ chúng ta đi vào lòng núi, đến bãi cỏ rồi mới tới rừng cây đúng không?"
"Ờ, rồi sao?" - Bành Xán nhìn Ngô Đông Tuyết.
Ngô Đông Tuyết nhếch môi, nói: "Hạn hán 2 tháng, bên ngoài lòng núi đất đai đều rạn nứt, tại sao bên trong lại xanh tươi? Còn có, bây giờ là mùa đông, không có tuyết không nói, cậu không thấy cây la xanh tươi như vậy cũng rất kì lạ sao?"
Bành Xán đột nhiên mở to mắt.
[Phải rồi, mùa đông giá rét, cây cối đã sớm trụi lủi, làm sao lại có lá.
Cho dù có, cũng chỉ còn vài cái lá vàng khô héo, suy yếu, nhưng tại sao rừng cây trước mắt lại tươi tốt được.]
"Chờ đã, cây này, hình như tôi đã từng thấy." - Một người đàn ông trong nhóm chỉ cái cây thô phía sau lưng đàn ông đầu đinh.
Nhóm người bị lời nói của người đàn ông này hấp dẫn liền nhìn tới.
Đồng tử Bành Xán co lại, nhưng lại nói như không có chuyện gì: "Tối thế này, sao ngươi biết?"
"Thật mà, tôi cảm thấy chúng ta hình như đang đi vòng vòng một chỗ.
Đơn giản là, đi tới đi lui, vẫn chỉ là mấy cái cây này, nhìn rất quen."
"Không lẽ Quỷ Đả Tường?" - Một người đàn ông khác nghe vậy, sợ đến la lên, bất giác nhích đến gần Bành Xán.
Đàn ông đầu đinh chế nhạo, nhảy lên, đưa tay tóm lấy một nhánh cây nhỏ trên đầu, dùng sức kéo gãy.
Đắc ý nhìn mọi người giơ giơ, khinh thường nói: "Đừng có mê tín thế chứ.
Đừng có gió thổi cây run thì sợ đến mức đó, đúng là làm tổ chúng ta mất mặt."
"Này, không được bẻ bừa, anh đúng là............" - Ngô Đông Tuyết có chút nóng nảy, muốn ngăn đã chậm.
Bành Xán nhìn cành cây trong tay đàn ông đầu đinh, nhếch môi.
Kéo cục thịt Mã Tiểu Linh, nhìn Ngô Đông Tuyết nói: "Đi thôi, kệ tía hắn."
Đàn ông đầu đinh cười híp mắt, cầm cành cây quất vào cây đại thụ như đang trút giận.
Hùng hổ nói: "Chết tiệt, cái thứ này dám dọa bọn tao, tao đánh cho mày chết."
, một vật thể không biết tên bay tới cây đại thụ, rơi xuống đất.
Đàn ông đầu đinh giật mình, liên tục lùi về sau vài bước, nhìn chằm chằm cái vật thể đang nằm đó.
Rất quen, hình như là một cánh tay, trên cánh tay lại dày đặc lông, màu lông lại rất giống đồ hắn đang mặc.
Dời ánh mắt, [một cánh tay? Ai giở trò? Tại sao cánh tay đó lại cầm cành cây giống như mình?]
"A a a........." - Một tiếng thét đau đớn truyền đến, đầu đinh vội vàng quay đầu.
Nhìn thấy hai cộng sự khác đang nhìn cánh tay hắn run lẩy bẩy.
[Xảy ra chuyện gì?] , đầu đinh cúi nhìn, thấy một ít lông rụng xuống, vai thì lộ ra ngoài, cánh tay phải đã không còn.
Ngay bả vai, máu thịt, gân mạch đều lộ ra ngoài, nhưng không chảy máu.
[Không lẽ, cánh tay vừa rơi xuống là của mình?]
Đầu đinh lảo đảo đi tới, định nhặt cánh tay lên, liền bị người ta tóm kéo lại.
Đột nhiên xuất hiện một kéo mạnh, làm đầu đinh té xuống đất.
Nhìn lại, thấy Ngô Đông Tuyết đang kéo cổ tay mình, nổi giận: "Con mợ nó, làm gì hả?"
Ngô Đông Tuyết lạnh lùng nhìn đầu đinh, không nói.
Đi tới cạnh Bành Xán, lấy rá một lá bùa, bấm quyết.
Lá bùa bốc cháy, rồi Ngô Đông Tuyết lấy Phán Quan Bút từ trong túi vải ra, nặng nề đón những tro tàn đang rơi rớt.
"Đi mau, đừng nói nhiều.
Nếu không phải Ngô Đông Tuyết cứu mày, thì mày đã chết rồi.
Sờ lỗ tai đi." - Cộng sự đi theo không đành lòng, nhắc nhở đầu đinh, rồi vội vả đi theo Ngô Đông Tuyết.
Đầu đinh căng thẳng, lo sợ giơ tay trái sờ tai trái.
Vừa chạm vào, một thứ chất lỏng đã làm ướt quần.
[Tai trái mình bị cắt mất một nữa? Dù không có máu, nhưng đúng là mất một nửa.]
Nhớ tới, nếu không phải Ngô Đông Tuyết kéo, thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ.
Sợ đến mức câm họng, không dám nhặt lại cánh tay bị chặt đứt, lăn lộn chạy theo Ngô Đông Tuyết.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, từ khi Ngô Đông Tuyết lấy Phán Quan bút ra, khu rừng hơi khác thường.
Nhưng khác chỗ nào, thì không nói được.
Chẳng qua, vẫn còn là ban ngày, nhưng rất nhanh đã chuyển sang màu đen.
"Xảy ra chuyện gì?" - Bành Xán hoảng hốt, theo bản năng giơ tay nhìn đồng hồ, tái mặt: "Chúng ta vào rừng cây đi lại 4 tiếng à, 7h tối?"
"Cái gì?" - Phía sau có người kinh ngạc thốt lên.
Rõ ràng họ vào rừng chưa tới một tiếng, nhưng sao đi lâu như vậy mà không ai phát hiện? Còn có vết thương của đầu đinh, nảy giờ vẫn không hề chảy một giọt máu.
Nhìn nét mặt, ngoại trừ sợ ra, thì đầu đinh chẳng có đau đớn gì.
Trời tối đen, nên thấy rất rõ ánh sáng phía trước.
Cách đó không xa, có một căn nhà ngói lập lóe ánh nến.
Phóng tầm mắt nhìn tới, nếu không có ánh nến này, thì cả một khu phố nhà san sát nhau, nhưng rất yên tĩnh, như tòa thành chết.
Không âm thanh, không ánh sáng.
Bành Xán kéo Mã Tiểu Linh chạy về trước, Ngô Đông Tuyết cũng chạy theo.
Trong đêm tối, bước chân cả đám người thật chói tai.
Ánh nến đột nhiên vụt tắt, Bành Xán theo bản năng dừng bước, chỉ nghe trái tim đánh thùng thùng như tiếng trống vang vọng.
Nín thở tập trung, rất lâu mới ý thức được là ánh nến bị người ta thổi tắt, mới thở dài nhẹ nhõm, đưa tay gõ cửa.
"Xin chào, có ai không?"
Bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, nếu lúc nãy không có ánh nến, thì cứ tưởng nơi này không có ai.
Bành Xán không phải người giỏi chịu đựng, đưa chân đạp cửa.
Lấy đèn pin trong túi ra, đi qua cửa có chút mục nát.
Một gương mặt giật mình vì bị đèn pin chiếu vào, Bành Xán cười nói: "Đừng sợ, lúc nãy chúng tôi thấy ở đây có đèn, nên định đến nhờ một đêm."
"Sao các người vào được thôn này?" - Ông lão ngạc nhiên.
Bành Xán nhún vai, không quan trọng: "Thì cứ vậy đi vào."
"Các người muốn đến là đến sao? Đúng là bậy!" - Gương mặt nhăn nhó dường như vẫn chưa tỉnh táo trước ánh sáng, đưa tay dụi mắt.
"Ông lão, ông đừng lo, vị này là đời sau Mao Sơn chánh tông.
Với lại, cấp trên phái chúng tôi đến thăm dò xem chỗ này có sạch sẽ hay không ấy mà." - Bành Xán cười,chỉ Ngô Đông Tuyết.
"Đừng có dọa ta, làm gì có phụ nữ đi bắt quỷ.
Này, cô có thể để ta uống miếng nước được không?" - Ông lão chép miệng, mở to mắt nhìn bình nước bên hông Bành Xán.
Bành Xán cười, sảng khoái lấy bình nước đưa cho ông lão.
Ông lão ngửa đầu tu ừng ực hơn nửa bình vẫn chưa đã khát, cẩn thận đóng nắp, nâng niu cứ như bảo vật.
"Thôn này chỉ còn mình ông sao?"
"Đúng thế, 2 tháng nay hạn hán.
Á, tay của hắn làm sao thế?" - Ông lão sợ tái mặt chỉ vào đầu đinh.
Bành Xán nhếch môi, nói: "Thằng cha này xấu miệng, chọc vào thứ không sạch sẽ."
Ông lão biến sắc, một lúc lâu thở dài nói: "Đáng tiếc cho chàng trai này, dù sao ta cũng sống không lâu, lải nhải với các người một chút cũng chả sao."
"Hai tháng trước, trong một đêm toàn bộ gia súc trong thôn đều chết sạch.
Ngày hôm sau, trưởng thôn liền mời 2 đạo sỉ tới làm pháp sự, kết quả phát sự đã xong, nhưng đến tối vẫn xảy ra chuyện lạ.
Toàn bộ nước trong thôn biến mất, ruộng đất cũng khô cằn nứt nẻ.
Ngươi nói xem, mùa đông tháng 7 8, mà mặt đất cứ như phơi cả nửa năm rồi.
Người trong thôn hoảng cả lên, dùng hết tiền, mời tới 2 đạo sĩ.
Đuổi đâu không thấy, càng lúc càng nguy.
Vì thế, trưởng thôn liền kêu người trong thôn đưa 2 đạo sĩ này vào rừng, thắp đèn trời.
Đêm đó, trong rừng vang vọng tiếng thét thảm thiết của 2 đạo sĩ đó, đến cả lão già này cũng sợ trốn luôn trong nhà.
Từ sau khi đốt đèn trời, thì trời vừa tối liền thấy bóng người đi tới lui trong rừng.
Có mấy người to gan vào xem, rốt cục mất tích hết, cuối cùng không ai dám tới nữa.
Nhưng thôn này tách biệt với bên ngoài, lối ra duy nhất phải đi qua rừng cây.
Giếng trong thôn đã cạn nước, không có nước uống, trưởng thôn liền đi đầu châm lửa đốt rừng.
Kết quả, rừng thì không cháy, mà tự thiêu chết mình.
Từ đó trở đi, mọi người không ai dám tới gần rừng cây nữa.
Bởi vì đại hạn, đất đai xấu đi, lại không có nước uống, chỉ có thể uống nướƈ ŧıểυ của bản thân.
Đến cùng, ngay cả nướƈ ŧıểυ cũng hết, thì mọi người uống máu.
Ôi~~~ đúng là tạo nghiệt! Toàn thôn lúc đó như bị điên, kéo những người già và trẻ em ra để uống máu.
Lão sợ đến lượt mình, nên chạy ra mộ tổ tiên, trốn ở đó không dám đi đâu.
Cũng may vẫn còn mộ tổ, nếu không cái mạng già này đã tiêu tùng rồi.
Không biết có phải do đất đai nghĩa địa ẩm thấp, hay nguyên nhân gì khác.
Hôm sau gậy của ta ướt nhẹp, lão cũng là dựa vào sương đọng nước.....mà còn sống.
Một tháng sau, lão lén lút xuống núi, mới phát hiện trong thôn không còn ai.
Ôi, lão thu dọn thi thể, đào một cái hố to ở nghĩa địa, chôn chung với nhau."
"Ông phát hiện nước sương, tại sao không nói cho họ biết?" - Tài xế hơi nghi hoặc.
Ông lão lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhìn bình nước trong tay, rồi liếc nhìn tài xế, nói: "Ngọn núi phía sau nghĩa địa, có một chỗ đọng sương, nhưng chỉ đủ 1 người uống.
Nếu lão nói cho họ biết, thì bây giờ chẳng còn ai sống ở đây nữa rồi.
Có điều, nếu các người không ra khỏi đây được, thì dù sao lão cũng nói chỗ đọng sương cho mấy người rồi, chỉ là không biết sống được bao lâu thôi."
Bành Xán cười: "Yên tâm đi, nơi này không giữ nổi chúng tôi đâu."