Một bóng người từ trong hố bay ra, chính là Hạn Bạn.
Quần áo rách bươm, trên người đầy vết máu, một cánh tay cũng bị bẻ gảy xương, vết thương trên cổ có thể thấy cả xương.
Nếu vết thương này sâu hơn một chút, chắc chắn Hạn Bạt đầu lìa khỏi cổ.
Hạn Bạt lạnh lùng nhìn 3 người sắp biến thành cục nước đá, răng nanh lộ ra.
Lại một loạt dao băng phóng ra, hướng về 3 người.
3 người di chuyển khó khăn, không thể né.
Dao này ngoài cắt vào da thịt, còn ăn sâu vào xương cốt, khó giữ tính mạng.
Trước mắt, miễn cưỡng lắm chỉ có thể cử động ngón tay, nhưng bày trận phải có thời gian, cũng không thể ngăn cản dao băng đang lao đến.
Bàn Xán nhìn Ngô Đông Tuyết bên cạnh, nhếch môi.
[Nếu lần này mình còn sống trở về, nhất định sẽ không lừa mình lừa người nữa.
Cho dù bị từ chối, mình cũng phải nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình.]
Run rẩy đưa ngón trỏ vào miệng, dùng sức cắn.
Máu liền nhuộm đỏ hàm răng, cổ họng một mùi tanh.
Bành xán có ý nghĩ tàn ác, hận không thể xông lên, cắt da xẻo thịt cái tên Hạn Bạt đang nhìn họ cách đó không xa.
Sau đó thì dùng chân đạp lên mặt ả, để ả phải cầu xin.
Bành Xán cười gian ác, chợt trầm mặt, thận trọng đưa ngón tay máu lên khoé mắt trái vẽ một đường.
Cứ như đang vẽ mắt, toàn bộ mí mắt biến thành màu đỏ tươi, cổ họng Bành Xán phát ra ngôn ngữ kì quái.
Vừa mở miệng, toàn bộ đồng tử mắt trái hoà vào tròng trắng, trở thành màu đen quỷ dị.
Cứ như một cái hang động không đáy, khiến người ta tò mò, rồi lại mê muội không muốn thoát ra.
Dao băng cách 3 người chưa tới 1 tấc thì ngừng lại, rì rào rơi xuống, hoá thành hơi nước.
Hạn Bạt chỉ hơi nhíu mày, nét mặt vẫn lạnh lùng vạn năm không đổi.
Ngón tay Bàn Xán nhẹ nhàng nhấc lên, từ sống mũi lướt qua đến mắt phải.
Hai mi mắt đỏ tươi, lại thứ ngôn ngữ kì quái.
Mắt phải sáng lên, tròng mắt nở rộng che lấp con ngươi, trắng xoá như mây.
Khiến người ta nhìn không thấy đấy, hồi hộp không ngớt.
Hạn Bạt lạnh lùng nhìn Bành Xán, mắt trái như màn đêm, mắt phải như mây trắng, trong lòng hơi kinh ngạc.
Thì ra là Âm Dương Nhãn trong truyền thuyết.
Đột nhiên, một trái cây màu đỏ từ dưới đất chui lên.
Mã Tiểu Linh hoảng hốt, [hình như trái này mình đã thấy qua rồi, chính là được con quỷ kia cầm trên tay.
Mà ảo cảnh và rừng cây đã bị phá, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?]
Trái cây màu đỏ bay lên, đột nhiên biến thành một con ngươi đỏ.
Nét mặt 3 người đại biến, nhớ tới con cương thi mắt xanh đã chết.
Con ngươi màu đỏ không nhìn Âm Dương Nhãn của Bành Xán, mà dường như đã tìm được phương hướng, bay về phía Hạn Bạt.
Mã Tiểu Linh nhìn con mắt bên trái của Hạn Bạt có chút ảm đạm, liền sáng ngời.
Hít sâu, cảm thấy trái tim cũng bị hàn khí đóng băng.
[Nó là thi tinh có ý thức.
Trời ạh, mình đụng phải đều là chuyện gì đâu không.
Mấy thứ vạn năm khó gặp, mà cũng bị mình gặp được.]
[Chưa nói thi tinh này rất khó hình thành, chỉ bằng một phần cơ thể Hạn Bạt trở thành thi tinh, cũng đủ thấy khiếp đảm rồi.
Hạn Bạt có thể đối đầu với Tứ Đại Thần Thú, mà còn là trong tình trạng không có thi tinh.
Tưởng Bành Xán ra chiêu Âm Dương Nhãn thì Hạn Bạt chết chắc, ai dè thi tinh lại quay trở lại người Hạn Bạt, tức là Hạn Bạt thêm một phần sức mạnh.
Lần này, chỉ với Âm Dương Nhãn của Bành Xán chưa chắc có thể gϊếŧ được Hạn Bạt.
Dù sao, thời gian sử dụng Âm Dương Nhãn cũng có hạn.]
Ánh mắt Bành Xán lộ vẻ điên cường, lần thứ 3 ngôn ngữ cổ quái lại xuất hiện.
Đen và trắng hoà vào nhau, tạo thành một cái lưới trời, nhốt Hạn Bạt vào giữa.
Màu đen biến thành những sợi tơ trói chặt Hạn Bạt, màu sáng thì bao phủ cơ thể Hạn Bạt.
Vừa tiếp xúc với sương trắng, da thịt dần tan ra.
Thật ra Mã Tiểu Linh lo lắng là đúng, chỉ là nàng đánh giá cao năng lực Hạn Bạt.
Thi tinh tuy rất lợi hại, nhưng đã bị cương thi mắt xanh tiêu hao hơn nữa.
Hạn Bạt lúc này cực kỳ suy yếu, Âm Dương Nhãn của Bành Xán vẫn có thể gϊếŧ chết Hạn Bạt.
Hạn Bạt bị sương có tính ăn mòn vây quanh, cảm thấy từ đầu đến chân bắt đầu tan rã.
Cảm giác đau đớn làm Hạn Bạt nhíu mày, giữa trán xuất hiện một chữ Xuyên nhỏ, đứng thẳng giữa làn sương.
Cô không có năng lực tránh né sự tấn công của Âm Dương Nhãn, nhưng không nghĩ vừa mới hồi sinh lại thảm như vậy.
[Thôi, dù sao mình cũng sống đủ rồi.]
"Dừng tay!" - Một bóng người đỏ rực xuất hiện lao thẳng về phía Hạn Bạt, vốn bị Âm Dương Nhãn ăn mòn cơ thể, đột nhiên nhận được sức mạnh, cơ thể bắt đầu tự động chữa trị.
Mà ánh sáng đen trắng, cũng đột nhiên biến mất.
Hạn Bạt đứng thẳng, ánh mắt chuyển động.
Thấy Bành Xán mềm nhũn ngã xuống đất, mà sau lưng Bành Xán xuất hiện một bóng người màu đỏ.
Đồng tử Hạn Bạt co lại, cảm thấy cổ họng kho rát.
Chưa kịp mở miệng, thì một bóng người màu xanh lại xuất hiện.
"Tiểu Linh, đáng chết.
Ngươi dám làm em ấy bị thương." - Vương Quý Nhân bị thương quá nặng, không thể dùng thần thức để tìm Mã Tiểu Linh.
Chỉ nghe được Uyển Nhi nói cho mình tin tức Hạn Bạt có khả năng xuất thế, nên mới theo dõi Hậu Khanh, quả nhiên là tìm được Mã Tiểu Linh.
[Con Hạn Bạt đáng chết, dám làm tổn thương Tiểu Linh của mình.]
Vương Quý Nhân cong ngón tay búng, một vệt yêu lực màu tím bắn vào cơ thể Mã Tiểu Linh.
Cơ thể Vương Quý Nhân lóe lên, tay dày đặc yêu khí, tấn công Hạn Bạt không chút do dự.
Hậu Khanh cũng vội dũng cảm đứng ra.
Bây giờ Hạn Bạt cực kỳ yếu, khẳng định không phải là đối thử của Vương Quý Nhân.
Một bên chống đỡ, một bên kêu lên: "Dừng tay, em không thấy cô ấy sắp chết rồi rồi? Nếu em dám gϊếŧ cô ta, chị sẽ gϊếŧ Mã Tiểu Linh."
Bóng người Vương Quý Nhân đột nhiên dừng lại, gương mặt không cam lòng.
Suy nghĩ một chút, lấy một tảng đá ném về phía Hạn Bạt.
"Oa a a...Cao quá.
Tiểu Đạp Đạp sợ a....a...." - Tảng đá hét lên.
Hiện tượng kỳ lạ làm mọi người sững sờ, thời gian cũng như ngưng lại.
Tảng đá chính xác trúng vai Hạn Bạt, Hạn Bạt thấy đau đớn, cúi đầu xem.
Phát hiện vết thương nơi bả vai có một ánh sáng bám vào, dường như có sự sống, liên tục gặm nhấm vá lại vết thương, vết thương đang tét thịt từ từ khép miệng.
Hậu Khanh thấy thế vội vã bay bên cạnh Hạn Bạt, cúi đầu nhìn, đau lòng.
Bất mãn nhìn Vương Quý Nhân nói: "Em điên rồi sao? Em dựa vào cái gì đả thương tiểu Hạn."
"Cô hút độc thi ra, nếu không, hôm nay dù chết tôi cũng cho cô biết thế nào là lợi hại." - Vương Quý Nhân mặt lạnh nhìn chằm chằm vào Hạn Bạt.
Hạn Bạt liếc mắt nhìn vết thương của mình, nâng mắt nhìn Vương Quý Nhân, rồi lại nhìn 3 người bị đông thành cục nước đá.
[Nếu mình không cứu người, dám chắc Vương Quý Nhân sẽ không tha, mà cô ấy lại là bạn của Hậu Khanh.
Không biết vì sao Hậu Khanh lại giúp mình, nhưng đừng nên làm khó Hậu Khanh.]
Hạn Bạt đưa tay, nhẹ nhàng vẫy, cơ thể 3 người từ từ tan băng, chất lỏng màu trắng cũng từ từ chui ra khỏi vết thương.
Vài giọt màu trắng tụ lại, mắt thường miễn cưỡng có thể nhìn thấy được.
Chậm một chút, là 3 người đều đi chầu Ngọc Hoàng rồi.
Vương Quý Nhân ôm Mã Tiểu Linh, ngón trõ dò mạch Mã Tiểu Linh.
Yêu lực đang ẩn trong cơ thể Mã Tiểu, lưu chuyển một vòng quanh lục phũ ngũ tạng, rồi mới từ từ lui ra.
Cẩn thận sờ vết thương nơi xương quai xanh của Mã Tiểu Linh, trong lòng như muối sát kim châm.
Đau lòng đến đỏ cả vành mắt, vội lấy ra một giọt Bản Nguyên của bác sĩ Mộc, đổ vào trong miệng Mã Tiểu Linh.
Ánh mắt giống như sói đói, nhìn chằm chằm Hạn Bạt, hận không thể biến ánh mắt thành dao, bầm thay đối phương.
"Yêu Vương, mau đem Đạp Đạp về đi.
Người muốn vứt bỏ Đạp Đạp sao?"
Hậu Khanh sững sờ, vung tay, tảng đá liền bay lên trời.
"Đừng chạm." - Vương Quý Nhân theo bản năng nhắc nhở.
Hậu Khanh liền nhớ tới vết thương nơi bả vai Hạn Bạt, sợ hãi rút tay về.
Tảng đá rơi xuống đất: "Ôi chao....bộ xương già của tôi.
Sao cô tàn nhẫn ném ta đi thế hả, đồ đàn bà ác độc.......A, Đạp Đạp nghe được mùi của tà ác, Yêu Vương, cứu thần với......"
Một tảng đá nằm trên đất, kêu la muốn đứt cổ họng.
Hậu Khanh liếc nhìn Vương Quý Nhân, phát hiện Vương Quý Nhân mang một loại găng tay trong suốt.
"Quý Nhân, vai của tiểu Hạn thế nào?" - Hậu Khanh lo lắnng nhìn vết thương Hạn Bạt, thấy vết thương có một ánh sáng trắng bao phủ, làm sao cũng không tự hồi phục được.
Nên biết, năng lực tự chữa trị của cương thi rất mạnh, nhưng tại sao mới bị một tảng đá đụng vào, thì đã không ổn rồi.
"Hừ, hơn 10 ngày nửa tháng là ổn, cô gấp cái gì." - Vương Quý Nhân không tình nguyện trả lời.
Tuy rằng nàng có thể mượn cơ hội này diệt trừ Hạn Bạt, nhưng nàng không thể gϊếŧ Hậu Khanh.
[Cô ấy là Thi Vương, chắc sẽ có vật bảo mệnh, nói không chừng Nữ Oa cũng đã cho cô ấy một thế thân.
Nếu mình không gϊếŧ Hạn Bạt, đợi đến lúc Hạn Bạt phồi hồi, chính mình cũng khó thắng.]