Mã Tiểu Linh nghe thế cười lạnh, híp mắt nguy hiểm nhìn cô gái trươc mắt, nhẹ giọng nói: "Thường Thiên Khánh là anh kết nghĩa của ta, ngay cả Hồ Tam Thái Gia cũng phải khách khí với ta, ngươi cho mình là ai? Dám uy hiếp ta?"
Cô gái đột nhiên trầm mặc, trừng mắt nhìn, nói chuyện có chút cứng ngắc: "Cô là Mã Tiểu Linh?"
"Ngươi biết ta?" - Mã Tiểu Linh hơi ngạc nhiên, nhướng mày, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
Cô gái đột nhiên cười hì hì.
tiếng cười như được loa phóng thanh khuếch đại mấy lần: "Tôi là thủ hạ của Bạch Lão Thái Thái, Bạch Lão Thái Thái đã nói cố gắng đừng đụng đến cô.
Thế nhưng, vất vả lắm mới tìm được người vừa ý, cô nhất định phải nhúng tay vào sao?"
Mã Tiểu Linh trong lòng hơi hồi hộp, thầm nói không được.
[Xem ra Đại Vận hẳn là muốn tìm cô bé này làm đệ tử, chỉ là...........].
Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Lưu tiên sinh đang lo lắng, rồi nói với cô gái: "Ta là vô ý nhúng tay, chỉ là cô bé này không tình nguyện, người ta cũng đâu muốn làm đệ tử gì đó.
Ngươi cũng biết mà, con gái bước vào nghề này cuối cùng có ai sống tốt đâu, ngươi đang làm hại người ta đó."
"Khặc khặc...đây là nhân quả, cô cũng muốn quản sao? Bởi vì kiếp trước cô ấy nợ ta, nên kiếp này nhận quả.
Nếu cô ngăn cản, chính là ngăn cản nhân quả, ngăn cản ý trời.
Hôm nay nếu cô muốn gieo quả, cô nhắm cho nhận được quả đó không?" - Cô gái không hề sợ hãi, chỉ nhìn Mã Tiểu Linh cười lạnh.
Cô gái mặc dù có chút e ngại Mã Tiểu Linh, dù sao đó cũng là người ngay cả Hồ Tam Thái Gia cũng phải nhượng bộ.
[Mình chỉ là thủ hạ Bạch Lão Thái Thái, cũng chỉ là một con Nhím tinh với 300 năm tu vi mà thôi, chưa chắc gì là đối thủ của Mã Tiểu Linh.
Thế nhưng đây chính là nhân quả quả hắn, đây là ý trời, ai cũng không dám thay đổi.
Nhưng tại sao cô gái ở phía sau Mã Tiểu Linh làm mình có chút sởn tóc gáy.]
[Mã Tiểu Linh là thầy trừ tà, cô gái đó chắc cũng là thầy trừ tà, thế nhưng ngay cả Mã Tiểu Linh cũng không dám ra tay vì nhân quả, vì sao ánh mắt cô gái đó lại tràn đầy xem thường và tàn nhẫn? Lẽ nào cô ta dám đối đầu với nhân quả sao? Kết cục so với vạn kiếp bất phục còn đáng sợ hơn.]
Mã Tiểu Linh trầm mặt.
[Nhân quả là đạo lý, mình không có cách nào ngăn cản, chỉ tội cho cô bé này].
Mã Tiểu Linh hít sâu một hơi, nét mặt nghiêm túc: "Ngươi có thể để ta nói với cô bé vài câu không?"
Cô gái lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Linh gật đầu, sau một giây ánh mắt hung tàn mê man liền biến mất.
Chớp chớp mắt, đối mặt với Lưu tiên sinh.
"Papa, ba đã về." - Cô gái nhào tới ôm Lưu tiên sinh, ngọt ngào làm nũng.
Mã Tiểu Linh nhìn cảnh này mím môi, trực tiếp cắt chủ đề: "Chúng ta có thể nói chuyện chút không?"
Cô gái vùi vào lòng Lưu tiên sinh, quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt có chút lay động.
Nhìn ba mình, rồi gật đầu.
Mã Tiểu Linh cầm ly nước lạnh nhấp một hớp, hỏi: "Từ khi nào em cảm thấy kỳ lạ?"
Câu hỏi của Mã Tiểu Linh là khẳng định.
Bởi vì Đại Vận tuyển người nhất định sẽ có điềm báo trước, rồi mới từ từ tiếp xúc cô bé này.
Đến thời cơ nhất định, sẽ để cô bé đến nơi chấp hành "kế thừa".
Cô gái cắn môi mình, có chút áy náy nhìn Lưu tiên sinh, nhìn Mã Tiểu Linh gật đầu, chậm rãi nói: "Dạ, lúc bắt đầu em đã biết, là em tự muốn về quê.
Papa, con nguyện ý làm đệ tử, ba đừng lo lắng."
"Ba làm sao lại không lo lắng được chứ.
Con nói ai làm đệ tử cũng phải điên điên khùng khùng như vậy sao? Con bị điên phải không?" - Lưu tiên sinh hơi kích động, ôm lấy vai con gái, giọng nói có chút run rẩy.
"Lưu tiên sinh, tôi xem con gái ông nói đúng đó." - Mã Tiểu Linh lạnh lùng nhìn Lưu tiên sinh.
Thấy Lưu tiên sinh ngượng ngập buông lỏng tay, lúc này mới tiếp tục vấn đề: "Em nên biết, con gái làm nghề này sẽ rất cực khổ.
Lỡ xử lý không tốt, sẽ chết không tử tế."
"Em đồng ý, đây là lựa chọn của em." - Cô gái quật cường hất cằm lên.
Mã Tiểu Linh thở dài: "Vậy em còn như vậy bao lâu?"
"Một tháng, rồi sẽ bình thường."
"Được, vậy em đi ngủ đi.
Chị sẽ nói với ba em." - Mã Tiểu Linh nhìn cô gái gật đầu.
Thấy cô gái biến mất sau chỗ rẽ ngay cầu thang, lúc này mới chăm chú nhìn Lưu tiên sinh.
Lưu tiên sinh có chút bất mãn.
[Mình rõ ràng bỏ tiền để Mã Tiểu Linh ngăn con gái mình biến thành bộ dáng này, nhưng Mã Tiểu Linh không ngăn cản, lại còn không cho mình ngăn cản].
Nghĩ tới đây, không khỏi căm hận, giọng nói cũng không được tốt: "Mã thiên sư, tôi mời cô tới là nhờ cô bắt yêu.
Nếu cô không có bản lĩnh, thì đừng nhận công việc này."
Mã Tiểu Linh mở to mắt, trầm mặt nhìn Phương tiên sinh im lặng ngồi một bên.
Rất hiển nhiên, Phương tiên sinh cũng có chút bất mãn với cách xử lý của nàng, thế nhưng không dám nói.
Vì thế đành núp một bên im lặng, cũng không ngăn cản Lưu tiên sinh oán trách nàng.
Chỉ là có chút chật vật quay đầu, ánh mắt rối loạn.
[Lòng tốt không được báo đáp chính là vậy], Mã Tiểu Linh cười lạnh nói: "Tôi chưa bao giờ muốn giải thích với người khác, thế nhưng cũng không muốn bị hiểu lầm, nên tôi sẽ giải thích một lần.
Thế nhưng, sau này tất cả chuyện của ông, bao gồm cả người quen của ông tôi tuyệt đối sẽ không nhận.
Ông tốt nhất nên cầu nguyện gia tộc của ông cả đời thuận buồm xuôi gió."
"Cô.........Cô dám uy hiếp tôi!" - Lưu tiên sinh giận dữ cười.
"Tôi là thầy trừ tà, tôi sẽ không làm chuyện không có đạo đức.
Vì kiếp trước con gái ông đã nợ con Nhím này, nên kiếp này nó chọn cô bé làm đệ tử, đó chính là nhân quả.
Nếu ông cưỡng ép ngăn cản cô bé trả cái quả này, thì nó có quyền gϊếŧ hết tất cả người thân của ông."
"Con gái ông vì ông nên rất áy náy và xoắn xuýt, nếu ông cứ một mực ngăn cản thì một tháng sau, cả nhà ông sẽ không còn một móng.
Nếu con Nhím này vui, thì cả nhà ông có thể đoàn tụ tại Địa Phủ.
Còn nếu nó không vui, thì xem như mấy người cả cơ hội đầu thai cũng không có."
"Tôi đã nói xong.
Còn có, một khi con gái ông chấp nhận làm đệ tử, thì nhất định sẽ đụng tới mấy chuyện thần ma quỷ quái.
Bởi vì khi cô bé chấp nhận thân phận này, cô bé cũng đã bị cuốn vào nhân quả.
Tôi hi vọng con Nhím này rất mạnh, thì dù có gặp bao nhiêu chuyện, cô bé đều sẽ có cách giải quyết."
"Tôi đã giải thích xong, tiền hôm nay tôi cũng sẽ không nhận.
Còn có, Phương tiên sinh, sau này cũng đừng tìm đến tôi nữa.
Chuyện của anh, tôi cũng sẽ không nhận.
Hẹn gặp lại, à không phải, là đừng bao giờ gặp lại."
Mã Tiểu Linh nắm tay Vương Quý Nhân đi ra khỏi biệt thự, trước mắt là màn đêm, cửa lớn cũng cách khá xa, Mã Tiểu Linh cũng không có lái xe tới.
Nhưng vừa ra khỏi cửa biệt thự, ánh đèn xe liền lóe lên.
Sau vài giây, một bóng người thon dài bước xuống, vẫy tay với Mã Tiểu Linh: "Tiểu Linh, đây nè."
Mã Tiểu Linh giơ tay che sáng, híp mắt nhìn, trong lòng mừng rỡ.
Thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn tưởng rằng sẽ lết bộ ra ngoài, đúng là chật vật.
Ai dè lại đụng phải Uyển Nhi, vội vàng đón tiếp, vui vẻ nói: "Uyển Nhi, sao chị lại ở đây?"
"Hai người vừa đến thành phố S thì tôi đã biết rồi, dùng thức thần kiểm tra một chút thì phát hiện hai người ở đây.
Tôi biết hai người cũng không muốn qua đêm ở nhà người khác, nên liền lái xe đến đón." - Uyển Nhi cười nhìn Mã Tiểu Linh, trong lòng oán thầm.
[Đang ôm ấp Tiểu Thảo ngủ ngon, nếu không phải Vương Quý Nhân dùng thức thần báo lại một câu, "tới đón chúng tôi", thì mình sẽ không giữa trời đêm lạnh buốt chạy xe vượt N cái đèn đỏ để tới đây.]
Phương tiên sinh cũng chạy theo, áy náy nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Tiểu Linh, xin lỗi, anh không có ý nghi ngờ em.
Em đừng hiểu lầm!"
Mã Tiểu Linh không thèm nhìn Phương tiên sinh, mở cửa xe, leo lên, rồi nhìn Vương Quý Nhân ngoắc tay: "Quý Nhân, lên xe."
Xe rất nhanh rời khỏi, Phương tiên sinh đứng một bên khúm núm, không biết phải làm thế nào.
"Tiểu Linh, làm sao thế? Tên đó đắc tội với em à?" - Uyển Nhi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Mã Tiểu Linh lạnh như băng, ân cần hỏi han.
"Đừng nhắc, cả đám vô tri không biết tốt xấu.
Con gái hắn bị một con Nhím chọn trúng làm đệ tử." - Mã Tiểu Linh mím môi, mặt vẫn còn giận dữ.
Uyển Nhi kinh ngạc nói: "Chà chà, có rất ít yêu bằng lòng tuyển đệ tử.
Tiểu Linh, em đừng nhận việc này, lỡ dính vào nhân quả là không ổn."
Với sự quan tâm của Uyển Nhi, có chút vui mừng, cũng có chút chống cự.
Mã Tiểu Linh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tôi không nhận.
Ôi~~~ không nói nữa, đã trể thế này còn làm phiền chị, thật là có lỗi."
"Chúng ta là bạn bè mà, cần gì khách sáo."
Mã Tiểu Linh nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy nụ cười chân thành của Uyển Nhi, cũng miễn cưỡng cười.
Dựa vào ghế chợp mắt, [Làm ơn đừng quan tâm tôi quá, dù sao người yêu khác biệt, quan hệ thế này thật không bình thường.
Biệt thự của mình cũng đã sửa xong, ngày mai đi xem, nếu được thì liền chuyển vào.]
Mã Tiểu Linh vất vã lắm mới kêu Uyển Nhi chở về biệt thự.
Phòng ngủ đã sửa xong, đổi chăn và ráp giường.
Mã Tiểu Linh vừa định ngủ, thì trong phòng một làn khói bốc lên.
Mã Tiểu Linh mở to mắt, cảnh nhìn thật quen.
Chưa chờ định thần, Tạ Tất An toàn thân màu trắng bước ra, cười híp mắt nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Tiểu Linh, đã lâu không gặp, nhớ muốn chết."
"Anh chết rồi." - Mã Tiểu Linh mặt lạnh, có chút không vui.
Nhìn thấy Tạ Tất An thì chả có chuyện gì tốt.
Tạ Tất An bị Mã Tiểu Linh chọt, ngẩn người, vất vả lắm mới cười khổ vài tiếng.
Vẫn là tính khí quen thuộc, vẫn là tính cách quen thuộc, hắng giọng một cái, mở miệng: "Diêm La chân quân mời cô uống trà."
"Nhất định không có chuyện gì tốt." - Mã Tiểu Linh không vui chép miệng.
"Làm sao tôi biết, chỉ biết là Diêm La chân quân rất có thành ý gặp cô." - Tạ Tất An vô tội nhìn Mã Tiểu Linh.
[Con nhỏ khó ưa, thật là đáng ghét.
Nếu không phải tại Vương Quý nHân ở trong phòng tắm, dùng sức mạnh áp bức mình, thì mình đã trực tiếp kéo đầu Mã Tiểu Linh xuống Diêm La điện rồi, vậy có tốt hơn không.
Không cần nói chuyện, cũng không cần phải đối mặt với bà tổ tông này, sợ đến mức run luôn.]
Mã Tiểu Linh nhớ lại một vài chuyện trong mấy ngày qua, có chỗ nào không ổn? Lúc này mới nằm thẳng xuống giường, đồng ý: "OK thôi."
Vương Quý Nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trong phòng tắm đi ra, nước trên người vẫn chưa lau khô, híp mắt nhìn Mã Tiểu Linh nằm trên giường không nhúc nhích, ánh mắt mù mịt.
Mã Tiểu Linh được Tạ Tất An dẫn tới Diêm La điện, quen đường đi nước bước, đẩy cửa vào.
Kết quả, nhìn thấy một người đẹp ngồi ngay bàn làm việc, nét mặt lạnh như băng cứ như thiên hạ đều thiếu nợ cô ấy.
Mã Tiểu Linh giật mình, chẳng lẽ đi nhầm? Lùi hai bước, nhìn Tạ Tất An đang đứng ngoài cửa, do dự mở miệng: "Diêm La chân quân đâu?"
"Không phải đang ngồi đó sao?" - Tạ Tất An kỳ quái nhìn Mã Tiểu Linh, rồi nhìn về phía người đẹp lạnh như băng chép miệng, quay ra đóng cửa lại.
Diêm La chân quân lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Linh lần nữa gặp nhau, nhẹ giọng nói: "Bản quân chính là Diêm La."
Mã Tiểu Linh nhướng mày, ngồi xuống trước bàn làm việc, nghi ngờ nói: "Trước đây không phải là một cô bé sao?"
[Hừ, phải cảm ơn người yêu bé nhỏ của cô ban tặng đấy].
Diêm La chân quân cụp mắt, tia tàn nhẫn trong ánh mắt liền biến mất, nhàn nhạt mở miệng: "Sau này cũng sẽ như vậy.
Lần này tìm cô, chủ yếu là vì oan hồn xuống Địa Ngục ngày càng nhiều, thiên hạ hình như rất hỗn loạn.
Ngày nay và trước kia không giống nhau, bản quân hi vọng cô có thể tận lực để hàng phục thêm một ít yêu thú."
Mã Tiểu Linh nhếch miệng cười cợt, đưa tay nhìn ngón tay, rồi sờ sờ móng tay, dáng dấp như không có gì: "Tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn."
"Bản quân biết, nếu cô đồng ý, bản quân sẽ ban thưởng cho cô lá bùa triệu Thần Tường dùng để làm nhiệm vụ.
Lá bùa này có thể tìm tới thần tiên, để giúp cô hàng yêu phục ma." - Diêm La chân quân lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Linh, lần này triệu Mã Tiểu Linh xuống đây chính là đưa cho cô ấy những lá bùa này.
Chỉ cần thần tiên xuống, sợ người đầu tiên chết là Vương Quý Nhân.
[Hừ, nói vậy Mã Tiểu Linh ngươi cũng không biết thân phận của Quý Nhân.
Tuy rằng mình không nói, nhưng chỉ cần khi cô làm nhiệm vụ dùng lá bùa Thần Tướng này, nếu Vương Quý Nhân có bên cạnh cho dù Vương Quý Nhân có bất tử, thì Mã Tiểu Linh ngươi cũng sẽ biết được thân phận của Quý Nhân.
Người yêu khác biệt, cô còn là Khu Ma Long Tộc Mã thị, dù vì tình mà không thu Vương Quý nhân, thì cũng sẽ không thể bên cạnh Vương Quý Nhân nữa, nói không chừng có thể trở mặt thành thù.]
[Mà hình như Vương Quý Nhân rất để tâm tới cô, nếu không thì sẽ không bóp méo Sổ Sinh Tử.
Không biết khi Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma hướng vào Vương Quý Nhân, thì sẽ thế nào đây.]
[Vương Quý Nhân, ngươi dám tổn thương và uy hiếp bản quân, thì bản quân sẽ bắt cô trả giá.]
Mã Tiểu Linh kinh ngạc nhìn Diêm La chân quân.
Không biết tại sao, cái người trước mặt và bé gái lần trước hoàn toàn khác nhau, lẽ nào lúc nhỏ thì đáng yêu, lớn lên khác xa ngàn dặm? [Một bản quân như vậy thật xa lạ, làm nàng có chút không quen.]
[Có điều bùa này đối với mình đúng là sự giúp đỡ lớn, đổi lại chỉ một lời hứa.
Có điều, Diêm La chân quân thật sự tốt bụng thế sao?]
Mã Tiểu Linh nhếch môi, nhẹ giọng hỏi: "Tôi sẽ tận lực hàng phục, nhưng không có quy định về thời gian sao?"
"Không có."
"Vậy bùa đó có phản phệ không?"
"Không có."
"Tôi không tin người tốt bụng như vậy đâu." - Mã Tiểu Linh thu hồi nụ cười.
Thấy Diêm La chân quân lạnh lùng nhìn mình, nàng cũng nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Diêm La chân quân mới nhẹ giọng: "Có một đại nhân vật xuất thế, cụ thể thế nào cô sẽ biết nhanh thôi.
Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, bản thân ta cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, chuyện này cũng là ý kiến cấp trên."
[Lời nói này mấy phần thật mấy phần giả, thiên hạ đại loạn là thật, nhưng mấy lá bùa đó thì là mình trả thù riêng.
Mình thật sự không muốn Vương Quý Nhân cứ liên tục phát tin tới Địa Phủ].
Diêm La chân quân nhìn Mã Tiểu Linh do dự, khóe miệng khẽ động, nhếch miệng cười.
Bàn tay đặt trên chân siết chặt, sự đau đớn trong lòng bàn tay truyền đến để Diêm La chân cảm thấy khoái chí.
"Búa ấy làm sao dùng?" - Mã Tiểu Linh không yên lòng hỏi lại.
"Bản quân sẽ cho cô thần chú, một ngày chỉ có thể dùng một lần.
Lấy tư chất của cô, chỉ có thể chịu được hai phút." - Ánh mắt Diêm La chân quân lóe lên một tia châm biếm.
[Có điều 2 phút là đủ rồi, lỡ ngay cả Thần Tướng lợi hại nhất cũng không đánh chết Vương Quý Nhân, thì cũng làm Thiên Đình chú ý tới Vương Quý Nhân.]
[Hai phút cũng đủ, chí ít mình có thêm một lá át chủ bài].
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cười nói: "Vương phu nhân đâu? Sao hôm nay không thấy bà ấy?"
"Cô hơi quá rồi đó." - Diêm La chân quân lạnh lùng liếc Mã Tiểu Linh, ấn cái nút đỏ trên bàn, đứng dậy đi thẳng vào bên trong.
Mã Tiểu Linh trợn mắt nhìn Diêm La chân quân biến mất, trong lòng có chút khó chịu.
[Diêm la chân quân là ghê lắm sao, Diêm La chân quân là có thể không để người ta vào mắt à?]
"Tiểu Linh, tôi đưa cô trở lên." - Tạ Tất An cười đứng ngoài cửa, trong tay cầm một cái khay, trên khay là một cái hộp gỗ cây hồng nhỏ màu tím, trong hộp không biết là cái gì.
Mã Tiểu Linh có chút ngạc nhiên, nhìn hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây chính là con dấu dùng để chiêu khai Thần Tướng, trên đó có dấu ấn của tiên gia, hiện giờ chúng ta là quỷ hồn nên không thể đụng vào.
Sau khi đưa cô trở về, rồi sẽ đưa cô con dấu này." - Tạ Tất An cười híp mắt khom lưng.
Mã Tiểu Linh có chút tiếc nuối nhìn căn phòng trống không, có chút đáng tiếc vì không gặp được Vương phu nhân.
Nàng cảm thấy Vương phu nhân đối với nàng tốt vô cùng, vốn định chào hỏi.
Nhưng đã không tiện, thì cũng không còn cách nào.
Diêm La chân quân không quay đầu đi thẳng vào phòng, Hương Nhi ở một bên đã nhận ra Diêm La chân quân đang giận dỗi, chỉ biết vâng lời cầm giày đi tới.
Trên tay và chân Hương nhi đều bị xiềng xích nặng nề, chỉ kỳ quái là dây xích không hề phát ra âm thanh.
Diêm La chân quân nhìn Hương Nhi quỳ một chân thay giày cho mình, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng kéo chân mình, làm người có chút ngứa.
Trong lòng đột nhiên bốc lên một luồng rối loạn, sắc mặt liền phát lạnh, trong lòng hung hăng phỉ nhổ bản thân một phen.
Hơi nheo mắt lại, nhấc chân đá Hương Nhi ngã xuống đất, cúi đầu lạnh lùng nhìn Hương Nhi hoang mang.
Trong lòng càng tức giận nặng hơn, [chỉ hoang mang thôi sao? Chỉ sợ hãi thôi sao? Có phải những thứ ấp ám nhẹ nhàng chỉ có Vương Quý Nhân mới xứng đáng được hưởng? Có phải đối với em, chị mãi mãi chỉ là một nô tài?]
[Hương Nhi chết tiệt!], Diêm La chân quân chậm rãi ngồi xuống.
[Sắc đẹp của Hương Nhi đã hoàn toàn khôi phục.
Chỉ là sao khi gặp Vương Quý Nhân, thì khuôn mặt này chưa từng có một nụ cười, tại sao? Bất luận mình dằn vặt thế nào, chị ấy vẫn mãi mãi sợ hãi và nhẫn nhục chịu đựng.]
[Chờ khi Vương Quý Nhân chết, mình sẽ nghĩ cách câu hồn của cô ta hành hạ một phen.
Ngược lại mình muốn xem, Hương Nhi chị còn giữ được nét mặt này hay không.]
"Cởi đồ ra." - Diêm La chân quân nhàn nhạt liếc Hương Nhi một cái, tự mình đứng dậy ngồi lên giường.
Hương Nhi từ từ đứng dậy, nhìn Diêm La chân quân, do dự một chút.
Vừa định mở nút áo, thì nghe một câu khác, như dao đâm vào tim.
"Sao, chị nghĩ mình còn thuần khiết à? Không phải sớm đã bị người ta dùng qua rồi sao? Bản quân đồng ý sủng hạnh chị, đó là phúc phận của chị.
Chị đã không muốn vậy thì cút đi, đừng làm dơ con mắt bản quân." - Diêm La chân quân lạnh lùng nói.
Hương Nhi run lên, cảm thấy trời đất mù mịt, nhưng lén lút cắn lưỡi, cảm giác đau đớn để Hương Nhi tỉnh táo.
[Diêm La chân quân đối xử với mình như thế, mình không ngại, dù sao cũng là lỗi của mình.
Nhưng như vậy, có thật làm ngài ấy vui vẻ sao?]
Hương Nhi cắn răng, [thôi thì hôm nay nói hết tất cả đi, không cần che giấu nữa.
Cứ phải đoán tâm tư thật sự mình chịu đủ rồi, bất luận kết quả thế nào, chí ít không tệ hơn lúc này.]
"Diêm Diêm."
Diêm La chân quân chấn động, nhưng biểu hiện vẫn lạnh nhạt.
[Đâu đó xuất hiện vết nứt, vết nứt này làm mình bất an].
Lửa giận trong lòng đột nhiên bốc lên, thiêu hủy lý trí của Diêm La chân quân, hét lớn: "Không cho phép gọi bản quân như vậy."
"Diêm Diêm, tôi biết ngài chú ý Vương Quý Nhân, nhưng.........."
"Không được phép nói." - Diêm La chân quân như bị điên, xông tới bịt miệng Hương Nhi, nét mặt dữ tợn, ánh mắt cũng có vẻ điên cuồng: "Chị còn yêu cô ta phải không? Tôi biết, tôi biết.
Tôi đã nói là sẽ độc chiếm chị, nhưng tôi muốn chị như thế này sao? Cái tôi cần không phải là thân thể của chị, tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?"
Mắt Diêm La chân quân biến thành màu tím đậm, tay phải dùng sức xé quần áo Hương Nhi.
Quần áo yếu ớt dưới linh lực, hóa thành từng mảnh.
Hương Nhi giật mình, lập tức bối rối.
[Mình vẫn chưa nói cho Diêm La chân quân biết tâm tư của mình.
Nếu mình không thích Diêm La chân quân, thì mình sẽ không ở lại đây.
Chỉ là không ngờ, Vương Quý Nhân có ảnh hưởng lớn tới Diêm La chân quân đến vậy.
Tự mình nói rõ ràng có phải được rồi không?]
Ánh mắt Hương Nhi đột nhiên mở to, phía dưới có cảm giác đau đớn.
Hương Nhi hít vào ngụm kí lạnh, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt.
Thấy ánh mắt Diêm La chân quân tàn nhẫn, không có tiêu cự, giống như bị điên vậy.
Vội vã giải thích: "Quý Nhân............"
, một bạt tai giáng lên mặt Hương Nhi, Hương Nhi ôm mặt khiếp sợ nhìn Diêm La chân quân.
Diêm La chân quân chỉ cảm thấy trong lòng như bị cào xé, chật vật đứng lên nói: "Làm chuyện này với ta mà vẫn gọi tên Vương Quý Nhân sao? Nếu chị đã muốn sỉ nhục ta đến thế, được thôi, ta không cần khách sáo, ta sẽ hủy diệt toàn bộ! Người đâu!"
Diêm La chân quân siết chặt vạt áo, tàn nhẫn nhìn vào binh lính, chỉ vào Hương Nhi nói: "Thân thể cô ấy cho ngươi."
Hương Nhi không dám tin ngẩng đầu nhìn Diêm La chân quân, [không thể nào là thật, tại sao câu nói này lại phát ra từ miệng Diêm La chân quân?].
Chỉ là, Diêm La chân quân đã dứt khoát bỏ đi.
Hương Nhi cảm thấy cả người đều hoảng sợ, lẩn quẩn bên tai chỉ là câu nói đau đớn đến cực điểm, "thân thể cho ngươi".
[Vậy ra mình trong lòng Diêm La chân quân chỉ là một con quỷ hồn tùy ý sử dụng sao? Không lẽ mọi thứ lúc trước đều là giả sao?]
Hương Nhi ôm chặt cơ thể mình, cả cơ thể và hai tay đều run rẩy.
Hoảng sợ cùng tuyệt vọng hợp lại đâm vào tim, không biết là sợ nhiều hay trái tim đã chết nhiều hơn.
Nhìn bóng lưng Diêm La chân quân rời đi, nhỏ đến mức không còn nghe thấy tiếng bước chân, nó như một thanh kiếm đâm thẳng vào tim Hương Nhi.