Vẻ mặt của Tần Sùng Lễ thực sự lạnh, lạnh đến mức làm Tần Mục Dã chất chứa vô số lo lắng.
Anh ôm chặt bánh bao nhỏ, giống như sợ cha làm tổn thương em gái.
Không khí căng thẳng cũng nhiễm sang Miên Miên.
Miên Miên sợ hãi nhìn Tần Sùng Lễ, yếu ớt nói: “Cha, Miên Miên sẽ nghe lời, Miên Miên sẽ không lui tới với Phó…. Phó gì đó, cha đừng đưa Miên Miên đi được không?”
Đứa nhỏ lo lắng, đột nhiên quên mất cái tên mà cha mình nhắc tới trong mơ gọi là Phó gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bé khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn, cùng anh hai mình nhìn nhau.
Tần Sùng Lễ thu hồi tầm mắt, hờ hững nhìn hai anh em, không thể nói lên lời, không nhẫn nại mà thúc giục: “Tần Mục Dã, con xuống xe đi.”
Tần Mục Dã lắc đầu như nhảy Disco: “Không thể! Con không để cha mang em gái đi, trừ khi con chết, nếu không ai cũng không được phép đưa em gái đi!”
Tần Mục Dã tuy ngu ngốc, nhưng thời điểm mấu chốt đầu óc cũng khá nhanh nhạy, anh cũng đã phản ứng được đây là tình huống gì.
Nhớ lại thái độ của cha ngày hôm qua với Miên Miên…… anh cảm thấy chắc giống tâm lý ban đầu của anh.
Có lẽ cha cũng không thể tin được em gái trọng sinh?
Tần Sùng Lễ dùng ánh mắt phức tạp nhìn đứa con thứ hai, tựa hồ nghĩ IQ như vậy là do ông sinh ra sao?
Ông trầm mặc một lát, hé môi: “Con không cần kích động như vậy, xã hội pháp trị, nếu có chút đầu óc, cũng biết không thể làm gì với đứa nhỏ.”
Tần Mục Dã nghe xong lời ông nói, càng thêm tin tưởng trạng thái của cha giống với anh lúc trước.
Anh ôm Miên Miên, vội vàng giải thích: “Cha, đây thật sự là em gái, là con gái của cha, con biết cha trong lúc nhất thời khả năng khó có thể tiếp thu, con mới đầu cũng như vậy! Chúng ta đều thấy em gái đã qua đời… Nhưng có một số việc vượt qua tưởng tượng của chúng ta, khoa học là vô tận không phải sao? Miên Miên trọng sinh là một tiểu tiên nữ, bé còn có một con chó….. không, là một con hồ ly biết nói tiếng người, dù sao thì….”
“Đủ rồi, con không muốn xuống xe thì ngậm miệng lại.”
Tần Sùng Lễ có lẽ bị con trai hồ ngôn loạn ngữ gây khó chịu.
Giữa mày lộ ra mấy phần không kiên nhẫn.
Tần Mục Dã không còn cách nào khác, đành im miệng, lẳng lặng ngồi bên cạnh ôm em gái.
……..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bentley màu đen dừng lại trước cửa bệnh viện Kính Hồ dưới trướng Tần thị.
Viện trưởng bệnh viện Kính Hồ đã sớm đợi sẵn ở của, còn có chuyên gia và các bác sĩ đứng chờ.
Tần Mục Dã nhìn thấy cảnh tượng này, mơ hồ đoán được.
Anh không có ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu bánh bao nhỏ, dịu dàng nói: “Miên Miên, đừng sợ, cha đưa em đi kiểm tra thân thể, sẽ tốt thôi, anh trai ở đây chờ em.”
Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt bất lực, bé có chút sợ hãi, nhưng cũng không khóc, chỉ nhìn mấy cô chú mặc áo trắng đi tới đi lui, không biết họ sẽ làm gì bé.
Y tá ôm bé vào là một cô gái trẻ, cô ấy cũng nhìn thấy hot search Weibo gần đây, biết được phu nhân nhà giàu nhất Lê Tương công khai thân phận con gái trên Weibo.
Không ngờ không bao lâu sau, nhận được thông báo của viện trưởng, nói là Tần tổng muốn đưa tiểu cô nương tới làm xét nghiệm ADN.
Hơn nữa còn là tuyệt đối bảo mật, yêu cầu làm trống bệnh viện trước ba ngày, dọn sạch bệnh viện Kính Hồ, chuyển người bệnh tới chi nhánh khác.
Trận thế lớn như vậy…. xem ra Tần tổng nghi ngờ bé gái này không phải con gái ông ấy.
Y tá cũng không dám nghĩ tới, ở bệnh viện tư nhân lâu như vậy, tin đồn hào môn cũng đều nghe qua, tuy rằng tò mò, nhưng vẫn coi như làm công việc hằng ngày.
Chỉ là khi cô bế bánh bao nhỏ mềm mại này lên, vẫn có chút mềm lòng.
Cô không nhịn được, nhỏ giọng an ủi: “Bảo bảo đừng sợ, sẽ không đau đâu, nhanh chóng thôi.”
Đứa nhỏ chớp mắt nhìn cô ấy, lông mi dài như hai cái cọ xinh.
Bé ngoan ngoãn gật đầu, tin tưởng: “Miên Miên không sợ, tỷ tỷ là người tốt.”
Cô y tá được gọi là tỷ tỷ thì cười đến miệng không khép được, hận không thể hôn lên khuôn mặt của bánh bao nhỏ.
Aizzz, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, lại sinh ra trong gia đình hào môn phức tạp, không biết là chuyện tốt hay xấu.
……..
Tần Mục Dã hiển nhiên không ngăn được hành động của cha, nhưng anh vẫn còn thông minh, sớm đã âm thầm thông báo cho anh cả.
Tần Hoài Dữ vốn đang họp, nghe thấy ngay lập tức đánh xe tới bệnh viện Kính Hồ.
Anh nhìn thấy Tần Sùng Lễ, sắc mặt lúc sáng lúc tối, tâm tình lẫn lộn.
Cha mất tích mấy tháng không giải thích được, anh vẫn luôn âm thầm điều tra, nhưng kết quả không rõ ràng.
Vì không muốn ảnh hượng đến mẹ và em trai, anh ít khi đề cập đến vấn đề điều tra trước mặt họ.
Nhưng từ lâu, anh đã có nhiều suy đoán, anh biết với tích cách của cha, trừ khi gặp phải tình huống không thể ứng phó, ông ấy sẽ không rời đi.
Có lẽ tai nạn ngoài ý muốn của em gái chỉ là cái ngòi nổ, đằng sau còn nhiều nguyên nhân sâu xa.
Nhưng nguyên nhân tột cùng là gì, Tần Hoài Dữ cũng không thể điều tra ra, anh có xu hướng hoài nghi chuyện có liên quan đến mẹ.
Bởi vì mấy năm gần đây, anh sớm đã tự lập, em hai cũng quanh năm làm việc bên ngoài, em ba tuy còn nhỏ, nhưng tương đối độc lập, không gần gũi với gia đình, lại càng xa cách với Tần Sùng Lễ.
Tần Sùng Lễ rời nhà, chân chính là muốn tránh né ------ chỉ có Lê Tương.
Nửa năm qua đã trải qua quá nhiều chuyện.
Cho nên mặc dù Tần Hoài Dữ trời sinh bản tính trầm tĩnh, giờ phút này cảm xúc cũng kịch liệt dữ dội, anh đứng trước mặt Tần Sùng Lễ, hai tay khẽ run: “Cha làm gì vậy? Cha nghi ngờ thân phận Miên Miên?”
Tần Sùng Lễ ngồi ngay ngắn trên ghế trong hành lang bệnh viện.
Ông mang theo khí chất cao ngạo, cho dù ngồi ở ven đường, khí chất cũng vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng mà giờ đây, bóng dáng ông ấy có chút cô đơn, so với nửa năm trước khi rời đi…. Gầy đi nhiều.
Tần Hoài Dữ ngồi xuống bên cạnh ông, đè giọng: “Cha, nếu ngài có có kiểm tra email, chắc là sẽ nhận được email con gửi? Toàn bộ quá trình Miên Miên trở về, bao gồm không gạch bỏ khỏi hộ khẩu, bia mộ mất tích…. Đây đều đủ chứng minh. Đúng là có lực lượng dị thường đưa bé trở về, nhưng đây không phải món quà trời cao ban cho chúng ta sao? Em gái chết thảm, bé mới ba tuổi, căn bản không nên chết, nhà ta cũng không nên trải qua những chuyện này… con không biết tại sao ba không tin.”
Tần Sùng Lễ ánh mắt bình tĩnh, giọng nói cũng rất thản nhiên: “Kết quả ADN sẽ có trong vòng một giờ tới, các con không cần nhiều lời.”
Tần Sùng Lễ đối với con cả nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trưởng tử là đứa con ông phó thác kỳ vọng cao, dù là tính cách hay diện mạo, đều kế thừa từ ông.
Tần Mục Dã bên cạnh khịt mũi nói: “Vậy thì chờ xem, xét nghiệm ADN sẽ sớm vả mặt cha.”
…….
Tất cả chuyên gia đều gấp rút xử lý, quả nhiên thu được kết quả trong một giờ ngắn ngủi.
Viện trưởng đích thân mang phiếu xét nghiệm và kết quả giám định tới.
Tần Sùng Lễ đang đưa tay ra, nhưng lại bị Tần Mục Dã đoạt lấy.
Anh nhanh chóng xoay cuộn dây mở túi văn kiện, rút ra một xấp giấy A4 mỏng, trực tiếp lật đến trang cuối cùng.
Tóm lại, kết quả giám định như sau:
Xác suất quan hệ cha con: 99,99%
Xác suất giám định chính xác cao hơn : 99,999%
Tần Mục Dã cười ra tiếng, trực tiếp nhét văn kiện vào ngực Tần Sùng Lễ : « Con không nói sai, lập tức bị vả mặt, lão già cha thật….. »
Tần Hoài Dữ trừng mắt nhìn em trai mình, không tiếng động ngăn lại lời nói mạo phạm của em.
Tuy rằng cha từ đầu đến cuối sắc mặt lãnh đạm, nhưng anh hiểu rõ cha hơn em trai.
Vừa rồi lúc em trai mở văn kiện, anh tinh mắt thấy ngón tay cha run run.
Thậm chí đến gần còn cảm nhận được hơi thở dồn dập của ông ấy.
Cha cũng mong Miên Miên trở về.
Rốt cuộc…. ông ấy cũng yêu thương Miên Miên, tên đều là ông đặt, mẹ cũng nói, bà sinh tất cả 4 đứa con, chỉ duy lúc sinh Miên Miên, cha chăm sóc toàn bộ quá trình mang thai thậm chí khi ở cữ.
Có lẽ bởi vì quá yêu, cho nên mới không thể tin được, mới có thể sợ hãi.
***
Tần Hoài Dữ tới bệnh viện đã giấu Lê Tương, nhưng trước khi về nhà vẫn thông báo cho bà.
Lê Tương gần đây phục hồi tốt, nói chuyện tốt hơn, người cũng béo hơn, đã được 40 cân.
Bà vừa mới nhận được điện thoại của con cả, biểu tình có chút hoảng hốt.
Lê Huyên quan tâm hỏi: “Chị, làm sao vậy, Hoài Dữ nói cái gì?”
Lê Tương một lúc lâu sau, mới mím môi nói: “Anh ta còn biết quay về sao, chị còn tưởng anh ta sớm chết ở bên ngoài rồi.”
Lê Huyên đại khái cũng đoán được chuyện gì, bà ta cố nặn ra nụ cười: “Anh rể trở về là chuyện tốt, trước đây là do cái chết của Miên Miên đả kích quá lớn, dù sao cũng là con gái bảo bối, bản năng của con người mà, bây giờ mọi việc đều tốt hơn, anh ấy trở về cũng tốt, chị nên vui vẻ hơn.”
Lê Tương tâm tình phức tạp.
Bà cũng không phải không vui, bà đương nhiên vui vẻ.
Lúc chồng mất tích, khiến cho tậm trạng bà càng thêm suy sụp, có thời điểm không thể kìm nén được nữa, cũng hận ông, trách móc ông.
Nhưng sau khi bệnh tình ổn định, bà cảm thấy đồng cảm với ông. Bà đau bao nhiêu, Tần Sùng Lễ cũng đau bấy nhiêu.
Tuy rằng ông ấy là nam nhân, nhưng không bắt buộc nam nhân phải mạnh mẽ hơn nữ nhân.
Mỗi người đều có thời điểm không thể chịu được.
Bà không phải không thể chấp nhận được việc trốn tránh của chồng.
Nhưng mà sau đó…..
Khoảng hai tháng trước.
Bà uống thuốc đã ổn định cảm xúc ở mức độ nhất định, thay vì suốt ngày nhốt mình trong phòng hoảng sợ, bà chủ động dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Bởi vì người giúp việc đều bị bà cho nghỉ, vườn hoa bên ngoài và bên trong đều là bà tự mình xử lý.
Sau đó…. Trong hòm thư ngoài vườn, bà đã tìm được một phong thư bị mưa làm ướt lại bị nắng phơi khô.
Mở ra liền thấy, đó là giấy thỏa thuận ly hôn Tần Sùng Lễ đã gửi mấy tháng trước.
Lê Tương nhớ lại ngày đó, cơn phẫn nộ lại trỗi giậy.
Khớp hàm run lên, cười cười với Lê Huyên: “Ai biết anh ta trở về làm gì.”
Lê Huyên cười: “Đương nhiên là trở về đoàn tụ với gia đình, chị đừng nghĩ nhiều.”
Lê Tương nói: “Đoàn tụ? Em biết không, chuyện đầu tiên anh ta làm khi trở về, là ôm Miên Miên đi làm xét nghiệm ADN!”
Lê Huyên ngẩn người, sau đó lại cười: “Đây cũng không phải quá kinh ngạc sao, dù sao…. Cũng là chết đi sống lại, với tính cách của anh rể, giống với Hoài Dữ, đều đặc biệt nghiêm túc. Anh ấy không phải sinh viên khoa hóa sinh sao, nếu không phải kế thừa gia nghiệp, nói không chừng đã làm nghiên cứu khoa học, loại nam nhân này khẳng định không mê tín, chị cũng đừng so đo với anh ấy chuyện này.”
Lê Huyên thật vất vả mới trấn an được Lê Tương, trong lòng bà ta cũng có thắc mắc Tần Miên Miên này chính là Tần Miên Miên đã chết sao? Không biết kết quả giám định như thế nào, Tần Sùng Lễ đã làm việc bà ta muốn làm nhưng không có cơ hội.
Lê Huyên mong chờ nửa ngày, chờ Tần Sùng Lễ vào huyền quan, cha con bốn người cùng vào nhà.
Bà ta vui mừng ra chào đón, cười muốn ôm bánh bao nhỏ: “Tới nào bảo bối, để dì ôm cái, còn nhớ dì không?”
Tần Sùng Lễ sắc mặt trầm xuống, bước chân dừng lại.
Quản gia Tần đứng phía sau tiến lên, lạnh giọng: “Xin lỗi, Lê nhị tiểu thư, tiên sinh vừa trở về, có rất nhiều việc riêng của gia đình cần thảo luận, mời ngài rời đi trước.”
Nụ cười Lê Huyên cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tần Sùng Lễ.
Nhưng bà ta mau chóng phục hồi tinh thần, quay đầu trấn an Lê Tương: “Quản gia nói không sai, chị và anh rể đã lâu không gặp, nhất định có nhiều lời muốn nói, em không quấy rầy, ngày mai lại tới thăm chị!”
Lê Huyên chân trước mới vừa đi, Tần Sùng Lễ lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, không ai được phép cho Lê Huyên bước vào Tần gia nửa bước.”