Tiểu Lục Linh đô đô hoàn toàn không thể hiểu được nguyên nhân kích động của Tần Mục Dã.
Bé vất vả ngẩng cổ, nỗ lực suy nghĩ, sau đó dường như bừng tỉnh: “Anh trai Miên Miên cảm thấy hồng nhạt không đẹp sao? Nhưng con gái bọn em đều thích hồng nhạt mà! Miên Miên có thích không?”
Anh hai bé chuẩn bị hai đôi bao tay, kiểu dáng giống nhau y như đúc, chỉ là màu sắc và họa tiết không giống nhau.
Miên Miên là màu hồng nhạt, họa tiết là con nai con.
Còn của bé là màu hồng đào, họa tiết là bé người tuyết, trong thẩm mỹ của Lục Linh cảm thấy hai bộ gang tay đều đẹp như nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Miên Miên cầm gang tay, yêu thích không buông, ngón tay mơn trên con nai nhỏ, từ đáy lòng thốt lên : « Nai con rất đáng yêu, em rất thích. »
Lục Linh nghe bé nói thích, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nâng cằm nói với Tần Mục Dã : « Em đã nói chắc chắn Miên Miên sẽ thích hồng nhạt, anh trai Miên Miên không hiểu con gái nha. »
Tần Mục Dã: “……….”
Con mẹ nó thật đáng sợ!
Không chỉ mua quà tặng, còn sẽ an bài em gái mình bốn tuổi rưỡi yểm trợ !
Một đứa nhóc mười tuổi đã tính toán như vậy ! Có thể không đáng sợ sao !!!
Tần Mục Dã cảm thấy củ cải trắng nhà mình đã bị con heo thiên tài cách vách dòm ngó.
Con heo thiên tài thì làm sao ? Trong mắt anh không phải đều là heo sao!
Anh nhìn Lục Linh là chân chạy cho con heo thiên tài kia, chán nản không nói nên lời, lại không thể giải thích với một nhóc mập bốn tuổi rưỡi.
Em gái nhà khác anh không quản được, chỉ có thể giáo dục em gái nhà mình.
Anh dứt khoát ngồi xổm xuống, xoay người Miên Miên lại, nghiêm túc nói: “Tần Miên Miên, em có nghe thấy anh nói chuyện không?”
Miên Miên ánh mắt hoàn toàn mờ mịt: “Anh hai nói cái gì cơ?”
Bánh bao nhỏ hoàn toàn bị bao tay tinh xảo hấp dẫn lực chú ý, chỉ nhìn chằm chằm, trong lòng vui sướng, lỗ tai tự nhiên che chắn Tần Mục Dã lải nhải.
“…………” Tần Mục Dã hít sâu một hơi “Anh nói nửa ngày em không nghe thấy gì? Anh hỏi em vì sao cả ngày chòng chó mèo, còn có cậu bé đưa quà cho em là sao?”
Đứa nhỏ nhăn mũi, hoang mang nhìn anh: “Thanh Hành ca ca tặng quà cho em…. Rất kỳ quái sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay anh xoa đầu em gái, nóng nảy nói: “Đương nhiên kỳ quái, em còn nhỏ, không được nhận quà của bạn nam, không thể!” Mới ba tuổi rưỡi đã như vậy, trưởng thành sẽ thế nào?
Đứa nhỏ tràn ngập ghét bỏ nhìn anh, gương mặt tràn đầy chấm hỏi.
Lục Linh bị bộ dáng kích động của Tần Mục Dã làm cho ngây ngốc, bé chọc cánh tay Miên Miên, dán bên tai bé hỏi: “Miên Miên, anh hai em thật kì quái, có phải bởi vì anh ấy không có quà năm mới, cho nên không vui?”
Miên Miên nghe xong có chút tỉnh ngộ.
Đúng vậy, đã qua năm mới, Thanh Hành ca ca đưa bao tay cho bé hẳn là quà năm mới.
Bé đã xem trên phim truyền hình, năm mới các bạn nhỏ sẽ tặng nhau quà.
Miên Miên gật đầu: “Chắc là vậy rồi, anh hai em lại không có bạn bè, không có quà năm mới là khó tránh khỏi, chúng ta không cần để ý đến anh ấy là được. Linh Linh em muốn tới nhà chị, em muốn nói cảm ơn với Thanh Hành ca ca.”
Tần Mục Dã ở một bên nghe được tiếng trái tim tan nát.
Em gái không chỉ đả kích anh, còn muốn đích thân đi cảm ơn con heo thiên tài kia?!
Một bên Tư Mệnh nghe xong vô cùng sung sướng, đối với biểu hiện của tiểu đế cơ thay anh trút giận Tần Mục Dã rất hài lòng, thậm chí còn thản nhiên quẫy đuôi.
Nói đến cũng thật là, anh cải trang chó lâu rồi, không tự chủ mà bắt chước tập tính của chó….. càng ngày càng giống một con chó.
Tần Mục Dã bế em gái lên, nhấn mạnh từng chữ: “Không được, anh em không cho phép, một giờ nữa là ăn tối, chuẩn bị vào nhà đợi!”
Bạn nhỏ Tiểu Lục Linh vô tội hoang mang.
Trong lòng suy nghĩ, làm người quả nhiên phải giao tiếp tốt với bạn bè nha.
Như anh hai của Miên Miên thế này, em gái nhận được quà cũng đỏ mắt, ghen tị quá mà.
……….
Miên Miên muốn cùng Linh Linh về nhà, Tần Mục Dã kiên quyết không đồng ý, anh em hai người ồn ào trong phòng khách.
Đứa nhỏ ngửa đầu cãi nhau với anh hai rất mệt, dứt khoát bò lên sofa, đứng nhìn anh.
Lê Tương từ trong phòng bếp đi ra thấy thế dở khóc dở cười, bà tùy ý lau tay dính nước vào tạp dề, bước tới sofa bên này: “Hai người các con làm sao vậy, Mục Dã làm sao kích động vậy?”
Tần Mục Dã thấy Lê Tương, tức khắc cảm thấy mình có thêm chi viện, càng tự tin hơn.
Anh cầm lấy bao tay màu hồng nhạt, giơ đến trước mặt Lê Tương, khoe ra chứng cứ phạm tội mà anh bắt được!
“Mẹ tự xem đi, đứa bé mười tuổi Lục gia kia, thế nhưng lại đưa quà này cho Miên Miên!”
Lê Tương chưa thấy rõ đã bị ngữ khí kinh hãi của Tần Mục Dã ảnh hưởng, thầm nghĩ đứa bé Lục gia rốt cuộc là tặng món quà gì kinh thế hãi tục không phù hợp với trẻ em cho con gái bảo bối của bà sao.
Nhưng mà…. Duỗi tay tiếp nhận một bao tay mềm như bông, bà lật trái phải xem xét, sau đó biểu tình phức tạp nhìn con trai như nhìn đứa bị khuyết tật não: “Cái này….. không phải là một bao tay bình thường thôi sao?”
Lê Tương: ……… Chẳng lẽ bệnh của bà chưa tốt lên, đối với vật phẩm còn sinh ra ảo giác?
Tần Mục Dã trợn mắt: “Cái gì mà gọi là một bao tay bình thường? Thái độ này của mẹ không ổn rồi! Đứa bé! Nam! Đưa cho em gái bao tay màu hồng phấn, nói lên cái gì?! Chúng ta làm phụ huynh để như thế sao? Cảnh giác! Đây là thời điểm chúng ta nên cảnh giác!!!!”
Lê Tương nhìn đứa con thứ hai chuyện bé xé ra to, sau đó lại nhìn bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác ngoan ngoãn, lắc đầu, sau đó trực tiếp ngó lơ đứa thứ hai, ôm con gái ngồi xuống.
“Miên Miên đừng để ý anh hai con, cái bao tay thật đáng yêu, sờ rất tốt, không thấm nước rồi, mang lên xem sao?”
Lê Tương trực tiếp mở gói, giúp con gái đeo lên bao tay, vẻ mặt cũng là biểu tình yêu thích không buông.
Đứa nhỏ gật đầu: “Linh Linh cũng có một đôi! Con có thể mang bao tay giống với Linh Linh ở Hokkaido đắp người tuyết!”
Miên Miên còn chưa từng đắp người tuyết đâu.
Yến Kinh mấy ngày rất lạnh, cũng có tuyết rơi, nhưng chưa đạt tới mức đọng lại, không đủ để đắp người tuyết.
Bé nghe Lê Tương miêu tả cảnh bọn họ sẽ đắp người tuyết, đối với chuyến du lịch tới Hokkaido vô cùng mong đợi.
Lê Tương cười, vuốt ve tay con gái: “Rất xinh đẹp, đứa nhỏ Lục gia kia tên là gì nhỉ……. Gọi là Thanh Hành đúng không? Đúng là tên như người, là tiểu thân sĩ ôn nhu cẩn thận nha.”
Đứa nhỏ còn không hiểu thân sĩ là gì, nhưng bé nghe ra mẹ đang khen Thanh Hành ca ca, bé đồng ý gật đầu: “Mẹ, con muốn đến nhà Linh Linh một chuyến, nói cảm ơn với Thanh Hành ca ca.”
Lê Tương sờ đầu bé: “Được, đi đi, mẹ nấu canh phải đợi một giờ nữa, trở về là có bữa tối, Mục Dã, con ôm em gái đi.”
Đồng tử Tần Mục Dã chấn động, vẻ đẹp trai trên mặt đã hoàn toàn mất không chế: “Mẹ, ngài điên rồi sao?”
Tự nhiên muốn anh đem em gái đến Lục gia hẹn hò với đứa nhóc mưu đồ gây rối kia???
Lê Tương đương nhiên biết phản ứng này của Tần Mục Dã là suy nghĩ gì, nhưng Tần Mục Dã động kinh cả nhà đã biết, hơn nữa anh rất yêu thương Miên Miên, đặc biệt là sau khi Miên Miên trở về, anh được nghỉ phép, lại cùng nhau tham gia chương trình thực tế, anh em hai người sớm chiều ở chung, thật ra cũng có thể hiểu được.
Nhưng phản ứng thái quá, Lê Tương đỡ trán: “Con đừng suy nghĩ nhiều, người ta mới mười tuổi, còn chưa dậy thì, em gái con mới là củ cải ba tuổi rưỡi, con đóng phim nhiều bị lú sao?”
Lê Tương rất mong con gái có nhiều bạn bè, bạn bè của Miên Miên vốn dĩ không nhiều lắm, chỉ có duy nhất tiểu cô nương Lục gia mũm mĩm kia thân cận, cũng coi như duyên phận đặc biệt của cả hai nhà, người Lục gia cũng rất tốt. Lục Thanh Hành chắc chắn là bạn nhỏ tốt, Miên Miên còn nhờ cậu bé mới học xong chữ cái, mấy cái này Lê Tương đều biết.
Hơn nữa, bạn nhỏ kết giao nào có phân biệt giới tình, người trưởng thành cũng có thể có bạn khác giới.
Tần Mục Dã không chịu đi, anh rầu rĩ ngồi trên sofa, khoanh tay: “Mẹ đây là tiêu chuẩn kép à, khi còn nhỏ con chơi với mấy bạn nữ, mẹ luôn nói, con học tập cho tốt đừng có chơi đùa.”
Lê Tương cạn ngôn: “Lúc đó con đã học sơ trung, hơn nữa con đúng là yêu sớm, cái này giống nhau sao?”
Không có biện pháp, Tần Mục Dã sống chết không chịu đi.
Tuy rằng trong nhà đã tuyển lại giúp việc, nhưng Lê Tương vẫn thích tự mình xuống bếp, bà theo chủ nghĩa hoàn hảo, tự làm đồ ăn mình thích, không muốn người khác động tay.
Tần Mục Dã không chịu đi, trong nhà chỉ còn lại Tần Tiêu Nhiên thường xuyên núp trong phòng.
Lê Tương đành phải lên lầu gõ cửa, Tần Tiêu Nhiên mang tai nghe đi ra mở cửa, thấy họ mới tháo tai nghe xuống.
Lê Tương nói: “Tiêu Nhiên, cái kia…… em gái con nhận được quà từ bạn nhỏ Lục gia, muốn đi tìm người ta chơi một lúc, mẹ ở nhà nấu cơm không tiện đi, anh hai con không biết ngốc cái gì không chịu đi, bên ngoài rất lạnh, trời cũng rất nhanh tối, nếu con không có việc gì thì….”
Tần Tiêu Nhiên tuy rằng dọn về nhà ở được một thời gian, nhưng Lê Tương vẫn rất cẩn thận đối xử với cậu, dù sao cũng ở độ tuổi dậy thì, tương đối cá tính, Lê Tương làm cái gì cũng mang thái độ trưng cầu, tôn trọng ý kiến của con trai mình, tận lực duy trì quan hệ hài hòa trong nhà.
Vốn nghĩ rằng Tần Tiêu Nhiên mải chơi game lười ra ngoài.
Không nghĩ tới cậu trực tiếp quay lại khoác thêm áo phao đi ra: “Được, con dẫn bé đi.”
………. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã một nam nhân cao gần 1m9, cuộn trên sofa giận dỗi.
Tần Tiêu Nhiên đã đưa đứa nhỏ ra cửa.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên và anh ba đơn độc ở chung, bé cúi đầu thấy anh ba đi đôi giày bé mua, đẹp cực kỳ, bé tự nhiên vui vẻ, hơn nữa vừa rồi mới nhận được quà của Thanh Hành ca ca, cả người hào hứng, từ trong ra ngoài đều cảm thấy ngọt ngào.
Tần Tiêu Nhiên nhìn bé, cảm thấy đứa nhỏ như cục bánh trôi đầy ngọt ngào.
Bánh bao nhỏ lùn lùn nhảy nhót, Tần Tiêu Nhiên đi phía sau bé, có điểm lo lắng, không biết bé đi như vậy có thể bị ngã hay không, do dự có nên đi lên nắm tay bé.
Là nắm tay hay là ôm đây?
Bé nhỏ như vậy, đi lâu khả năng sẽ mệt.
Trong ấn tượng bé và anh hai ở cạnh nhau đều là ôm bé.
Nhưng mà từ nhà cũ đến khu biệt thự lưng chừng núi, thật ra cũng không xa, chỉ đi mười mấy phút, có lẽ bé sẽ không mệt, muốn tự mình đi ?
Tần Tiêu Nhiên mặc dù không lên tiếng đi theo sau, trong lòng rối rắm không biết có nên đi lên hay không, ít nhất mất ba phút.
Mãi đến khi con chó trắng lớn từ phía sau đuổi theo, cọ đứa nhỏ một chút.
Đứa nhỏ kinh hỉ nhìn nó : « A, chú Tư Mệnh cũng tới rồi sao ! »
Con chó lắc lắc cái đuôi, ý muốn bánh bao nhỏ ngồi lên người anh.
Tần Tiêu Nhiên thật ra cũng chú ý tới con chó này, anh cũng không biết con này từ đâu ra, thuận miệng hỏi quản gia hai câu, quản gia Vinh lão cũng không biết rõ, cảm thấy giống như đại thiếu gia biết đứa nhỏ thích Samoyed, liền mua một con về.
Tần Tiêu Nhiên cảm thấy con chó này lớn dị thường, hơn nữa đứa nhỏ thuần thục trèo lên người nó, giống như cưỡi một con ngựa…….
Nhưng mà bánh bao nhỏ có tọa kỵ, cậu cũng không cần rối rắm nên dắt hay ôm.
Con chó đi rất nhau, thậm chí cậu phải đẩy nhanh tốc độ chạy chậm phía sau mới theo được, rất nhanh đã đến cửa biệt thự Lục gia.
Cửa vừa mở ra, cậu bé đứng ở trong sân, thấy bánh bao nhỏ, cười dịu dàng.
Đứa nhỏ từ trên thân chó nhảy xuống, chân ngắn chạy tới, giọng sữa kêu lên : « Thanh Hành ca ca, cảm ơn bao tay của anh ! »
Chỉ thấy Đại Bạch cẩu đột nhiên run run, sau đó chúi vào một góc.