Tư Mệnh nôn nóng bất an, anh lo lắng như một con chó chân tình thật sự……
Miên Miên kì quái nhìn anh.
Trên mặt Tiểu Lục Linh cũng lộ ra lo lắng, bé cau mày: “Miên Miên, chó nhà em bị bệnh sao, thoạt nhìn nó giống như không thoải mái…….”
Miên Miên thật ra không lo lắng chú Tư Mệnh mấy vạn năm tu vi sẽ có trạng thái thân thể gì không khỏe.
Bé đoán được chú Tư Mệnh hắn là có chuyện muốn nói với bé, nhưng không tiện mở miệng, cho nên mới gấp đến mức chó…… à không lông mao hồ ly đều dựng đứng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở lúc đứa nhỏ suy tư có nên tìm một nơi không có ai để lặng lẽ nói chuyện với anh.
Lục Thanh Hành lập tức đi tới, cậu khom lưng, bàn tay đặt lên lưng Samoyed, không nặng không nhẹ vỗ hai cái, như là trấn an.
Ở trong mắt Tiểu Lục Linh, Đại Bạch Cẩu đang nôn nóng nhảy mắt liền trấn định xuống.
Giống như nói chuyện trực tiếp với anh hai mà không tiếng động.
Lục Linh dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lục Thanh Hành: “Anh hai thật lợi hại nha, chó cũng đều nghe anh.”
Miên Miên lo lắng dán mặt vào bộ lông xù xù nóng hầm hập trên người Tư Mệnh cọ cọ, nhỏ giọng hỏi: “Chú không sao chứ?”
Tư Mệnh đã bình tĩnh trở lại, vị lão đại này tựa như có một năng lực trấn an chúng sinh, không nói một lời có thể trấn an được anh.
Tư Mệnh ngẩng đầu chó lên nhìn, lại lần nữa xác nhận lão đại anh tuấn còn non nớt trên mặt cũng không có cái gì không vui, trong mắt thậm chí còn có chút…… sủng nịch không rõ?
Cái này……… chẳng lẽ là do vị lão đại đây thiên vị sao?
Tư Mệnh tuy rằng đã sớm liệt vào thần tiên, nhưng nguyên thân của anh là Hồ tộc, bản tính của Hồ tộc cũng không an phận, tuổi trẻ tính tình anh cũng phóng túng tùy ý, đối với cái gọi là cấp bậc tôn ti không có để trong lòng.
Nếu chỉ là một vị thượng thần tầm thường, anh căn bản sẽ không làm ầm ĩ lên như vậy.
Nhưng vị này….. nếu như hiện tại ở trên trời, Thiên Quân nhìn thấy cậu ấy, sợ là cũng chắp tay hành lễ khiêm tốn.
Hai bánh bao nhỏ thấy chó chạy ra, lại tiếp tục trận đấu tuyết còn dang dở, các bé dùng bàn tay nho nhỏ nắm chặt một quả cầu tuyết lớn ném về hướng Lục Thanh Hành.
Tư Mệnh trong lòng vẫn lo lắng thấp thỏm, không nỡ nhìn thẳng, lại cảm thấy loại trường hợp này mấy chục vạn năm đều khó gặp.
Ngày xưa chư thần nhìn thấy đều phải cúi đầu xưng thần với ngài, lúc này thế nhưng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi bình thường, còn bị hai tiểu cô nương mới ba bốn tuổi đầu dùng quả cầu tuyết đuổi theo đánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……….
Đùa giỡn một trận, áo khoác đen của Lục Thanh Hành đã dính đầy tuyết, cậu ngăn hai tiểu gia hỏa đang điên cuồng lại: “Chơi đủ rồi, nên đi vào nhà thôi.”
Miên Miên và Lục Linh vẫn chưa chơi đã, nhưng lời nói ôn hòa của Lục Thanh Hành lại mang theo sức thuyết phục không thể thay đổi.
Các bé đều ngoan ngoãn nghe lời, theo anh đi vào nhà.
Lục Thanh Hành đứng ở cửa giúp hai bạn nhỏ phủi tuyết, Lục Linh còn kiêu ngạo khiêu khích: “Anh hai nhận thua đi, anh quả nhiên không đánh lại em và Miên Miên!”
Miên Miên cười ngọt lịm, bé không giống Lục Linh muốn thắng anh trai thiên tài, bé thấy nụ cười của Lục Thanh Hành, cảm nhận được anh cũng rất vui vẻ, cho nên cười rất ngọt.
Lục Thanh Hành giúp em gái thu dọn tuyết, nhẹ nhàng đẩy bé đi vào trong, sau đó tiếp tục phủi áo bông dày cho Miên Miên, cẩn thận phủi hết tuyết.
Lục Linh không cam lòng truy hỏi: “Anh hai còn không chịu nhận thua sao? Anh nhanh nhận thua đi!”
Bạn nhỏ Lục Linh tuy rằng mới 4 tuổi rưỡi, từ nhỏ đã nghe cha mẹ còn có nhưng người lớn khác khen ngợi anh hai IQ cao, nghe quá nhiều, hơn nữa bé lớn dần cũng tự mình có ý thức, dần dần liền ý thức được so sánh mình và anh hai không giống nhau, bé có khả năng chỉ là một bạn nhỏ bình thường, mà anh hai là thiên tài còn hơn người lớn.
Vẫn luôn bị anh chèn ép….. hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội đè ép anh trong trận chiến tuyết, Lục Linh vui vẻ vô cùng.
Lục Thanh Hành còn đang xuổi quần áo cho Miên Miên, nghe vậy lên tiếng: “Thôi, anh nhận thua.” Giọng nói vừa nhẹ nhàng lại dễ nghe.
Tần Tiêu Nhiên đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Sắp đến giờ về nhà ăn cơm rồi.”
Lục Thanh Hành nói: “Đi về đi, trên đường chú ý an toàn.”
Miên Miên còn chơi chưa đủ, nhưng bé cũng đói bụng, còn nhớ thương xương sườn mẹ hầm, nhất định rất ngon.
Bé không thể không gặm được đành nói: “Em về nhà đây, Linh Linh hẹn gặp lại! Thanh Hành ca ca, em đi chơi Hokkaido về sẽ mang quà tặng anh!”
Tần Tiêu Nhiên ra ngoài sân, khác hoàn toàn với máy sưởi trong nhà, đột nhiên tuyết rơi lớn, nhiệt độ bên ngoài càng giảm.
Cậu không chút do dự, trực tiếp ôm bánh bao nhỏ lên.
Miên Miên khiếp sợ, đây là lần đầu tiên……. Tiêu Nhiên ca ca ôm bé.
Bé muốn nói thêm vài câu với Thanh Hành ca ca, nhưng lập tức cả kinh mà quên mất, bé cũng không quan tâm nhiều như vậy, mà lại khẩn trương căng thẳng, ở trong lòng Tần Tiêu Nhiên không dám cử động.
Lục Thanh Hành vốn dĩ muốn chạm vào đầu bé, nhưng động tác của Tần Tiêu Nhiên quá nhanh, cậu vừa định nhấc tay, đã bị anh ấy giành trước một bước.
Cậu thu lại tay, cũng không nhiều lời, yên lặng nhìn đứa nhóc và anh trai bé cùng nhau rời đi.
………..
Tần Tiêu Nhiên bế đứa nhỏ lên cũng không có nghĩ nhiều.
Cậu chỉ nghĩ rằng sắp đến giờ ăn cơm, hẳn là nên nhanh chóng trở về.
Củ cải béo Tần Miên Miên chân ngắn, đi chậm, huống chi còn có tuyết, đi lại bất tiện, trời đã tối cũng không có an toàn.
Hơn nữa nhiệt độ càng lúc càng giảm, cậu cảm thấy mình ôm bé sẽ ấm áp hơn chút, miễn khiến bé bị cảm lạnh, mẹ cũng sẽ bận rộn và lo lắng thêm.
Miên Miên bị kinh hách lớn, thu mình như con chim cút lúng túng, ngồi trên khuỷu tay cậu không nhúc nhích.
Hai mắt mở to, ngạc nhiên nhìn chằm chằm mặt Tần Tiêu Nhiên.
Tần Tiêu Nhiên đi được một đoạn mới phát hiện bản thân vẫn luôn bị bé nhìn.
Cậu bị nhìn có chút không được tự nhiên, ho khan: “Em nhìn anh suốt làm gì?”
Đứa nhỏ nhu nhược nói: “Anh ba…… Miên Miên có thể tự đi được, Miên Miên có thể đi.”
Tần Tiêu Nhiên nhíu mày: “Vì sao? Như vậy nhanh hơn, cơm không bị nguội.”
Miên Miên trong ngực giống như một cái biểu tình không dám động jpg.
“Nhưng em rất nặng….. anh không thể ôm em nổi.”
Đứa nhỏ nói ra suy nghĩ của chính mình.
Tiêu Nhiên ca ca nhìn rất gầy, còn nhỏ con, ngoại trừ bé thì là người nhỏ nhất trong nhà.
Hơn nữa anh ấy chỉ cao hơn mẹ một chút, so với cha thối và anh cả anh hai đều thấp hơn nhiều.
Theo suy nghĩ của bé.
Thấp = trẻ con = không có sức lực.
Bé sợ mình quá nặng sẽ khiến Tiêu Nhiên ca ca kiệt sức.
Tần Tiêu Nhiên ôm bé cảm thấy không hề có chút trọng lượng nào, được bé nhắc nhở như vậy, cậu đã nhấc cánh tay lên thử.
Cậu chưa từng ôm trẻ con, bình thường cũng không xách đồ nặng, đồ vật nặng nhất chính là rương hành lý mà cậu mang đến ký túc xá.
Cậu chắc chắn bánh bao nhỏ không nặng bằng rương hành lý của mình.
Tần Tiêu Nhiên thuận miệng hỏi: “Em nặng bao nhiêu?”
Cậu không hỏi còn tốt, vừa hỏi lại gợi lên ký ức của Miên Miên.
Lần ghi hình kỳ đầu chương trình, bởi vì bé và Tần Mục Dã sống trên đảo nhỏ riêng biệt, phải đi một đoạn đường rất dài mới đến ca nô.
Tần Mục Dã luôn ôm bé đi, có thể là do ôm quá lâu, cũng có thể là do anh ấy ăn quá no nên lười, vừa đùa vừa phàn nàn: “Em thật nặng, nhìn thì bé, sao lại nặng như vậy, gãy tay mất?”
Miên Miên lúc này được anh ba ôm, nhớ tới những lời Tần Mục Dã nói, bé suýt thì khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ủy khuất nói: “Miên Miên….. thật nặng, giống như quả cân thật nặng! Tiêu Nhiên ca ca nhanh bỏ em xuống, Miên Miên có thể tự đi!”
Tần Tiêu Nhiên sao biết được bé suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy phản ứng của bé rất khôi hài.
Cậu nhếch khóe môi: “Em nặng sao? Em nghĩ nhiều, anh không cảm thấy vậy, rất nhanh là về đến nhà rồi.”
Miên Miên lại rất lo lắng, sau khi trải qua giấc mộng đáng sợ đó, bé vẫn luôn nhớ rõ phải bảo vệ tay của Tần Tiêu Nhiên.
Bé hiện tại cảm thấy anh ba ôm bé đã mạo hiểm rất lớn……..
Bàn tay nhỏ của bé sờ thấy cánh tay của anh, giọng điệu rất lo lắng: “Tay của Tiêu Nhiên ca ca còn phải chơi game, không thể gãy được, nếu bị em đè gãy thì phải làm sao……….”
Tần Tiêu Nhiên dở khóc dở cười: “Sao em lại cho rằng em có thể đè gãy tay anh chứ?”
Đây là sự tự tin của đứa trẻ ba tuổi rưỡi sao?
Miên Miên quá sốt ruột, không nghĩ ra được buột miệng thốt: “Anh hai nói Miên Miên rất nặng, anh ấy ôm rất mệt, anh ba còn thấp và nhỏ hơn anh hai nhiều như vậy…….. càng không ôm được.”
Tần Tiêu Nhiên nghe bánh bao nhỏ nức nở nói, nụ cười trên mặt dần biến mất……
Chân mày nhíu lại, vẻ mặt phiền muộn.
Hóa ra bởi vì cậu vừa thấp vừa gầy?
Anh hai gần 1m9, cậu hiện tại mới có 1m76, so với anh hai còn thấp hơn nửa cái đầu, so với nam sinh sơ nhị, đúng là không phải cao nhất, nhưng là bởi vì cậu dậy thì tương đối muộn, sao đã vội vàng vậy!
Từ góc độ gen di truyền mà nói, Lê Tương gần 1m7, Tần Sùng Lễ 1m85.
Sau khi cậu lớn lên tuyệt đối không thể thấp được!
Cậu muốn biện minh cho chiều cao của mình, nhưng lại cảm thấy mình thật ngu ngốc khi giải thích cho một đứa trẻ.
Lời nói đến bên miệng rồi lại rút trở về.
Chờ về đến nhà, Lê Tương chờ họ rửa tay ăn cơm.
Tần Mục Dã cuộn mình trên sofa một tiếng, chờ em gái trở về, trong lòng nóng như lửa đốt,
Thật vất vả mới thấy được em gái người còn nguyên vẹn tay chân.
Ngọn lửa của anh cũng gần như tiêu tan, ôm bé đi rửa tay, để em gái mềm mụp ngồi trên bồn, điều chỉnh nước ấm, vừa xoa xoa tay, vừa oán giận: “A, Miên Miên hải vương, em còn biết trở về à.”
Tần Tiêu Nhiên không có đi toilet, mà trực tiếp đến bên tủ lạnh, cầm một hộp sữa tươi ra, xé giấy mở hộp ngẩng cổ uống ùng ục ùng ục.
Lê Tương thấy con trai út mở tủ lạnh uống sữa bò, kinh ngạc: “Tiêu Nhiên, con…. Có chuyện gì vậy?”
Tần Tiêu Nhiên đem một hộp sữa tươi 250ml một hơi uống cạn, mặt không gợn sóng lau miệng: “Không có gì, con khát thôi.”
Lê Tương nhìn cậu không có việc gì mà đi đến nhà ăn, đầu đầy dấu chấm hỏi. Tiêu Nhiên không phải từ nhỏ đã không thích uống sữa bò sao????
***** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày du hành thứ nhất đến Hokkaido, ba nhóm gia đình ở Yến Kinh đi cùng chuyến bay.
Trước khi xuất phát, Lê Tương dặn dò Tần Mục Dã nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái và cha.
Tần Mục Dã cảm giác cuộc đời còn rất dài, lần trước đã trải qua giao tiếp, bản thân cũng có chút hiểu biết.
Anh cảm thấy chính mình có thể chăm sóc bản thân đồng thời không để em gái chết đói đã là nỗ lực lắm.
Hiện tại lại giao cho anh một người cha già 47 tuổi, quá là làm khó anh.
Bởi vì Tần Sùng Lễ xuất hiện với tư cách là khách mời thần bí ở một thị trấn nhỏ tại Hokkaido, cho nên mặc dù đi cùng chuyến bay, nên bọn họ và người quay phim chia làm hai nhóm.
Ngay cả việc đi ra ngoài đều thiết kế để Tần Mục Dã và Miên Miên không biết, sau khi bọn họ đi rồi, Tần Sùng Lễ mới ngồi một chiếc xe khác của tổ chương trình đi sau.
Cho nên trước khi ra ngoài, Tần Mục Dã đã tìm một góc chết của máy quay vỗ vai Tần Sùng Lễ, sốt sắng nói: “Cha, ngài là người trưởng thành, phải học mấy cái con gửi, con đưa em gái đi trước, tạm biệt.”
Tần Sùng Lễ: “…………..”
*
Quan hệ khuê mật của Miên Miên và Lục Linh đã là bí mật công khai toàn cư dân mạng.
Lúc này hai anh em trực tiếp đi xe thương vụ của đài, chạy tới sân bay.
Chuẩn bị đến Tết, hai bánh bao nhỏ cùng mặc áo bông màu đỏ, gương mặt càng trắng, đôi mắt đen láy sáng ngời, đáng yêu như hai con búp bê sứ.
Các bé trên đường đi ghé vào nhau ríu rít trò chuyện, cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp vô cùng hài lòng.
[ Ô ô ô cuối cùng cũng tới! Tôi ngồi hóng chân đã tê rần! Tổ chương trình thật quá đáng, hai kỳ lại cách nhau lâu như vậy! ]
[ Rốt cuộc cũng có thể xem hai chị em Miên Miên và Linh Linh cạnh nhau, quá đáng yêu, để mẹ hôn một cái. ]
[ Ơ này? Hai nhà trực tiếp ngồi một xe? Là ở chung sao? Là do thôn của tôi không có mạng sao, cho nên CP Kinh Kha Thứ Tần đã hoàn toàn công khai? Không che giấu chút nào sao? ]
[ Chị gái lầu trên nói rất đúng! Đã công khai, tôi làm chứng! ]
[ Ngày xưa là đối thủ hôm nay là CP, thật ngọt, mang em gái ân ái, tuyệt tuyệt. ]
Nhân lúc chưa tới Hokkaido chưa phải nộp đồ điện tử, Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa chơi trò chơi một lát.
Bọn họ trước đây đều cảm thấy tính cách đối phương hoàn toàn khác mình, hiện tại mới dần phát hiện có rất nhiều điểm giống nhau.
Ví dụ như bọn họ không để ý đến hiệu ứng chương trình, cảm thấy chương trình thực tế càng chân thật càng tốt, bình thường chơi game khi rảnh rỗi, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Tần Mục Dã cũng không che giấu thuộc tính tân binh cùi bắp của mình, lần trước ở Lục gia chơi Liên Minh Huyền Thoại đều gà như vậy, trực tiếp chọn tướng Dao Dao, cưỡi lên đầu người đi rừng Hàn Tín của Lục Kha Thừa.
Ba người đồng đội khác cũng không có cảm giác tồn tại, trong ba phút đầu, Lục Kha Thừa liền biết đây là một ván quyết định, suy nghĩ đến Tần Mục Dã háo thắng, anh đành phải nghiêm túc lên.
Leo đường ba, bắt người, diệt rồng, vững vàng phá đài trong bảy phút, lấy 18 đầu trong mười phút, mang theo Dao Dao phá tan quân địch.
Âm nhạc chiến thắng vang lên, Tần Mục Dã kiêu ngạo vặn vẹo cổ, thậm chí buông điện thoại cử động khớp cổ tay, ghét bỏ nói: “Chậc chậc chậc, đối thủ cũng quá cùi bắp, không có trình độ, lại thêm một ván một ván nữa! Xông lên!”
Lục Kha Thừa có cảm giác mệt mỏi, thật ra trình độ của đối thủ không hề yếu, người đi rừng và xạ thủ chơi rất tốt, nếu không phải có 20 nghìn nhân dân tệ của anh nghiền ép, mang theo 4 đồng đội nằm ì, rất có khả năng bị lật…….
Anh bất đắc dĩ mà nói: “Tôi không đi rừng nữa, ngồi trên xe rất mỏi mắt, nếu cậu còn muốn chơi Dao Dao, thì tôi lấy Mã Khả.”
Tần Mục Dã vẻ mặt tôi vô địch anh tùy ý: “Đều được, tùy anh.”
Khán giả bật cười --------------
[ Hahahaha Tần Mục Dã xem lại cách làm người đi! Xem Thừa tổng của chúng tôi bị hành thành dạng gì rồi! Thừa tổng chơi Hàn Tín phải tiêu vàng không chơi nữa, quá mệt mỏi hahaha.]
[ Tần Mục Dã quá đáng thật! Đồng đội bên cạnh ra sức giết 18 cái đầu, anh ta đứng ở một bên kêu đối thủ quá cùi bắp hahaha, đây là kiểu chó nằm không sai. ]
[ Thừa tổng quá giỏi, lão đại mang theo tôi! ]
[ Mười Hàn Tín có chín hố, còn một cái là Thừa tổng! ]
[ Nhìn ra được Dao Dao là tướng bản mạng của Tần Mục Dã, còn muốn gặp hươu nai hhhh. ]
[ Là fan già của Dã ca, đánh giá khách quan, Dao Dao của Dã ca đã tiến bộ, trước khi xem anh ấy phát sóng trực tiếp chơi game, Dao Dao của anh ấy cũng có thể tự sát. ]
[ Nhưng anh ấy vẫn là người đầu tiên thoát khỏi đại phụ, tôi thật hâm mộ, Thừa tổng cũng quá sủng rồi, vì sao tôi không có anh trai đi rừng để tôi ra ngoài ba phút cũng không phàn nàn, hóa ra các anh trai đi rừng đều bị Tần Mục Dã đoạt đi rồi, thật đáng giận! ]
[ Qúa ngọt quá ngọt, CP này tôi xác định rồi! ]
……..
Phó Trạch Ngôn và cha cậu bé Phó Sâm trước đo đã tới sân bay quốc tế Yến Kinh.
Cậu bé bất an chờ đợi, rốt cuộc hai mươi phút sau có thể gặp được bé gái ở trong mộng khiến bé hít thở không thông.
Phó Trạch Ngôn năm tuổi thường xuyên mơ thấy ác mộng, hơn nữa cốt truyện nối liền hoàn chỉnh, mỗi lần đều là ác mộng xâu chuỗi.
Từ trong mộng bé biết được mình là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết.
Bé sinh ra trong một gia đình nghệ thuật, cha là đạo diễn nổi danh, mẹ là họa sĩ.
Bé của trước năm mười hai tuổi vẫn rất tốt.
Mãi đến năm mười hai tuổi ấy, trời đông giá rét chưa từng có của điện ảnh, công ty cha bé Phó Sâm đầu tư phá sản, cổ đông lớn thứ hai không chịu nổi đả kích trực tiếp nhảy lầu.
Phó Sâm cũng bị đả kích nặng nề, nhưng vì trách nhiệm công ty trên dưới 400 công nhân, một mình ông gánh vác nợ nần, dùng tài sản cá nhân trả nợ, thậm chí cả bất động sản trong nhà đều đem ra thế chấp ngân hàng.
Trước đây Phó Sâm chỉ quay phim văn nghệ nhưng vì trả nợ đã bắt đầu quay đủ thứ phim kém chất lượng, không chỉ phim thương mại dở tệ mà ngay cả phim cấp ba cũng quay, dẫn tới danh dự xuống dốc không phanh, càng khổ hơn.
Phó Trạch Ngôn từ nhỏ đã có thiên phú và hứng thú đóng phim, Phó Sâm cũng tập trung bồi dưỡng bé.
Tới lúc học sơ trung, Phó Trạch Ngôn đã tham gia rất nhiều phim, dùng năng lực của bản thân kiếm được không ít thù lao, giúp cha giảm bớt một phần áp lực. Cuộc sống dù khó khăn nhưng vẫn còn trụ được.
Cho đến khi bé và Tần Miên Miên trở thành bạn cùng lớp.
Thiên kim Tần gia được nuông chiều ương ngạnh, không biết vì sao coi trọng bé, thổ lộ với bé.
Lúc đó Phó Trạch Ngôn chỉ là đứa bé mười lăm tuổi cố gắng đọc sách chăm chỉ đóng phim trả nợ cho nhà…..
Bé căn bản không hề nghĩ đến tình yêu.
Vì thế bé từ chối Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên ngoài mặt không nói gì, sau lưng lại bắt đầu tìm các cơ hội bắt nạt bé, đùa bỡn bé.
Thiếu nữ duyên dáng đáng yêu ấy, cao cao tại thượng, cười như không cười, mở ra cuộc đời ác mộng đau khổ của bé………
Mà giờ đây Phó Trạch Ngôn mới chỉ là cậu bé học tiểu học 6 tuổi mà thôi.
Gương mặt bé trắng nõn, ánh mắt trong veo, rụt rè đứng bên cạnh cha, ánh mắt nhìn về phía Tần Miên Miên.
Thiếu nữ ác độc trong mộng, thế nhưng chỉ là nhóc con so với bé còn thấp hơn nhiều, được anh trai bé ôm bằng một cánh tay.
Bé mặc áo bông đỏ rực, trên đầu buộc hai bím tóc nhỏ, gương mặt trắng bóc đáng yêu tới cực hạn, nhìn ấm áp lại ngoan ngoãn.
Cậu bé 6 tuổi rất khó hợp nhất đứa bé đáng yêu này với nữ phụ ác độc.
Bé kinh ngạc và khẩn trương.
Tay nhỏ ướt đẫm mồ hôi.
Theo bản năng co người lại phía sau chân cha mình, lại bị Phó Sâm kéo ra, thúc giục nói: “Hai em gái nhỏ đã tới, Trạch Ngôn, mau qua chào hỏi các em gái, con là anh trai, chủ động nhiệt tình một chút.”
Tiểu Lục Linh nhan khống liếc một cái nhìn thấy anh trai tóc xoăn màu hạt dẻ này.
Bé cũng không sợ chút nào, nhiệt tình chạy lên, ngọt ngào mở miệng:
“Anh là Trạch Ngôn ca ca phải không? Em là Linh Linh, đằng sau là bạn tốt nhất của em Miên Miên!”