Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Lục Kha Thừa buồn cười.
Anh đôi khi rất bội phục Tần Mục Dã, cậu ấy luôn có thể đem ghen tuông nói trắng ra như vậy.
Phó Sâm cũng hâm mộ Tần Sùng Lễ nam nữ song toàn.
Vòng xã giao của ông cơ bản sẽ hoàn toàn không trùng lặp với Tần Sùng Lễ, cho nên trong ấn tượng của ông, Tần Sùng Lễ là phú hào vô cùng xa lạ.
Nhưng không nghĩ tới bởi vì một cái chương trình thực tế nho nhỏ, ông có thể cùng với tiên sinh nhà giàu nhất này cùng bận rộn trong phòng bếp siêu cũ, ăn những món do đích thân Tần phú hào làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa vị Tần tiên sinh này….. Dường như cũng không lăng nhăng như trên truyền thông nói, ông ấy cũng chỉ mà một người cha đào hoa mà thôi.
Phó Sâm trải qua ngày hôm nay vô cùng thưởng thức thanh niên Tần Mục Dã này, ông cười nói: “Con gái Tần tiên sinh ngọc tuyết đáng yêu, nhưng con trai cũng rất xuất sắc, mau gắp cho con trai miếng cá đi, đừng để cho con trai ghen tị.”
Tần Sùng Lễ thật ra không có thói quen ngồi trước nhiều màn ảnh như vậy, ông thậm chí cảm thấy ngồi ăn cơm trước màn hình rất kì quái.
Nhưng có lẽ trên bàn cơm những người này ăn cơm chân thật đã cảm nhiễm ông, ông cũng dần thả lỏng, tận lực quên đi máy quay, coi như đang cùng bạn bè liên hoan mà thôi.
Tần Sùng Lễ gắp cho Tần Mục Dã một khúc đuôi cá, đặt lên đĩa trước mặt, ngữ khí có chút ghét bỏ: “Ăn nhanh đi, nhiều đồ ăn như vậy không ngăn được miệng con, hai mươi tuổi đầu, còn cùng em gái ba tuổi rưỡi tranh giành tình cảm, truyền ra có bị mấy fans đó cười chết.”
Tần Mục Dã mếu máo, nhìn đuôi cá trong bát mình, gắp một miếng lớn ăn.
Chậc
Thật ngon.
Tuy rằng thịt ở đuôi không nhiều như thịt cá, nưng không thể không nói cha gia làm cá quê chiên xù lại ngọt vị như vậy.
Cảm giác có thể ăn nhiều thêm một bát cơm!
…….
Tần Mục Dã vội cả ngày, đầu tiên bị gió lạnh thổi, sau lại bị lửa đốt, đầu óc vốn dĩ không nhanh nhạy hiện tại chỉ còn biết ăn cơm.
Anh đã hoàn toàn quên mất mục địch ban đầu là để em gái và cha ở chung nhiều hơn…..

Ngược lại là Miên Miên, an tĩnh, tâm tư vẫn luôn tinh tế.
Bé bị Tần Sùng Lễ ôm ngồi lên đùi đã có chút hoảng hốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay sau đó lại nghe thấy Tần Sùng Lễ trầm giọng đột nhiên nói một câu “em gái ba tuổi rưỡi”.
Tuy rằng lời này dùng để nói với anh hai.
Nhưng….. có phải hay không chứng minh cha thối đã bắt đầu tiếp nhận bé?
Tần Sùng Lễ tính cách không phải cẩu thả, ông cũng tương đối tỉ mỉ, sẽ quan sát bát của đứa nhỏ đồ ăn nhiều hay ít, sẽ không gắp lia lịa vào chén bé.
Mà chờ bé ăn gần hết, mới giúp bé gắp thêm đồ.
Miên Miên ngoan ngoãn ăn cơm đồng thời cũng lén lút quan sát nhất cử nhất động của cha thối.
Lúc ăn tôm bóc vỏ và cánh gà, ông ấy sẽ không quản.
Chỉ có lúc bé ăn cá, Tần Sùng Lễ sẽ dùng giọng trầm thấp dặn dò bé: “Cẩn thận, nhai kỹ.”
Hoài Dữ ca ca cũng nói với bé như vậy.
Miên Miên cảm thấy cha thối và Hoài Dữ ca ca rất giống.
Nhưng….. lúc Hoài Dữ ca ca dặn dò bé, luôn là trìu mến yêu thương.
Miên Miên biết Hoài Dữ ca ca vô cùng yêu bé.
Nhưng cha thối thì sao?
Cha thối từng nói qua, ông sẽ không tin tưởng con gái mình có thể khởi tử hồi sinh, nhưng ông ấy vì vợ và các con mình cho phép bé và họ ở bên nhau.
Chỉ là ở trong lòng ông ấy, bé vĩnh viễn không thể thay thế được vị trí con gái.
Lần này, sở dĩ cha thối xuất hiện trên chương trình thực tế.

Cũng là vì mẹ.
Miên Miên theo bản năng cảm thấy, cha thối là vì để cho người xem chương trình tin tưởng rằng tình cảm của ông ấy và mẹ vẫn luôn tốt, tin tưởng một nhà họ sinh hoạt hạnh phúc, làm cho những người chê cười ghen ghét mẹ đều thức thời câm miệng. Ông ấy hẳn là vì mẹ mới có thể đối xử với bé tốt trước màn ảnh.
Nhưng mà…..
Miên Miên ngồi trên đùi ông ấy, vẫn có chút mong đợi.
Có lẽ, cha thối sẽ thật sự không chán ghét bé đâu?
Tần Sùng Lễ lại gắp thức ăn vào bát bé, Miên Miên nhỏ giọng nói: “Con ăn no, không ăn được nữa.”
Tần Sùng Lễ không có miễn cưỡng, chỉ “ừm” một tiếng, sau đó dùng bát không múc cho bé bát chè đậu đỏ.
Miên Miên đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.
Bé ngẩng lên dán vào tai Tần Sùng Lễ, chỉ dùng âm thanh để cho một mình ông nghe thấy hỏi: “Chú thôi sao lại đối xử tốt với Miên Miên như vây? Là bởi vì biết mẹ cũng sẽ xem chương trình, không muốn làm mẹ lo lắng, hay là….. chú thối đã có một chút thích Miên Miên?”
Tần Sùng Lễ lâu lắm không có thân mật với bé gái như vậy.
Sau khi con gái qua đời, ông cũng giống như Tần Mục Dã, thậm chí so với Tần Mục Dã còn nghiêm trọng hơn.
Tần Mục Dã chán ghét tất cả trẻ con, nhìn đứa trẻ hoạt bát vui vẻ sẽ thấy khó chịu.
Mà Tần Sùng Lễ sợ hãi nhìn thấy bé gái trạc tuổi con gái mình.
Ông không muốn cho mình thêm hi vọng, cũng không muốn ảo tưởng, chỉ có thể giấu kín yêu thương cùng nỗi đau sâu thẳm trong kí ức, không dám lật lên.
Âm thanh bánh bao nhỏ ngọt ngào mềm mại, lại trong trẻo tinh tế, làm tai ông ngứa ngáy.
Đứa nhỏ này còn rất thông minh.
Thông minh như một nhân vật phản diện.
Bé nói xong, lặng lẽ lùi lại, dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm ông, như thể muốn quan sát phản ứng của ông.

Mặt Tần Sùng Lễ nóng bừng, không chỉ bị bé nhìn chằm chằm trước mặt nhiều người như vậy.
Trái tim ông lại đau, tâm trạng rối bời.
Những người khác đều bận rộn ăn cơm, cũng không có chú ý đến Miên Miên cùng ông nói nhỏ.
Tần Mục Dã cũng ăn sắp xong, xoa bụng uống nước, đột nhiên nhìn thấy mặt Tần Sùng Lễ.
Sắc mặt anh khẽ biến, kinh ngạc hỏi: “Cha, sao mặt cha lại đỏ như vậy?”
Tần Sùng Lễ không kiên nhẫn liếc nhìn anh một cái, cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
Đứa nhỏ biết mình sẽ không nhận được câu trả lời.
Cha thối da mặt mỏng như vậy, mặc kệ ông ấy vì mẹ, hay thật sự có một tí xíu thích bé, tuyệt đối cũng sẽ không chính miệng thừa nhận.
Nhưng Miên Miên vẫn rất vui vẻ.
Ngồi trên đùi cha thối ăn cơm rất vui vẻ.
Bé hắc hắc cúi đầu cười trộm, ai cũng không phát hiện.
Phó Sâm cũng nhìn mặt Tần Sùng Lễ, xác nhận có chút đỏ, ngay cả tai cũng đỏ?
Phó Sâm quan tâm nói: “Chúng ta cũng không uống rượu mà? Có phải do lò sưởi không, trong phòng đủ ấm, có muốn ra ngoài hít thở không khí?”
Lời này rất hợp ý Tần Sùng Lễ, ông buông Miên Miên đứng dậy, hàm hồ nói: “Có thể vậy, tôi có chút nóng, đi ra ngoài một chút.”
Khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng không chú ý tới điểm nhỏ này.
Bọn họ chỉ để ý những món Tần phú hào đích thân làm, nhìn có vẻ ngon miệng.
[ Cá quế chiên xù ngon nha! Không hổ là nhà giàu nhất, hoàn cảnh đơn sơ đều có thể làm được món ngon như vậy, làm tôi thèm đến phải ăn bữa khuya! ]
[ Ô ô ô, tôi bị cảm động rồi, cha Tần rất thương con gái nha, đưa thịt cá cho Miên Miên ăn, tôi hâm mộ. ]
[ Tôi cũng hâm mộ, từ nhỏ cha tôi đã thiên vị chị gái tôi, thịt cá đều là cho chị gái của tôi ăn, tôi có thể giải thích cái chua của Tần đỉnh lưu, bởi vì tôi cũng chua! ]
[ Tôi chỉ hâm mộ Lê Tương, cha tốt khẳng định cũng là chồng tốt, những thủy quân hắc hai vợ chồng trước có thể dẹp được rồi đấy, Lê Tương có chồng như vậy nhất định rất hạnh phúc ô ô ô ]
*****
Tần Tiêu Nhiên vừa kết thúc một ngày huấn luyện, thành viên câu lạc bộ ăn cơm hộp, vừa ăn, vừa có người mở phát sóng trực tiếp “Sinh hoạt cuộc sống của nam nhân” lên.

Từ lần trước phát hiện Nhiên thần đang xem bánh bao nhỏ, không ít người câu lạc bộ xem chương trình.
Vừa nhìn thấy đã thích, không nghĩ tới một nhóc con tham gia chương trình tạp kĩ lại có thể đẹp như vậy! Một đám nhóc con đáng yêu!
Lúc này bọn họ vừa ăn cơm hộp vừa xem phát sóng trực tiếp, còn thỉnh thoảng gửi bình luận.
Tần Tiêu Nhiên mặt nhàn nhạt, dường như không có cảm xúc gì, thật ra vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm màn hình chiếu, vừa mới lúc anh hai bị cháy tóc thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Cũng may cậu kịp thời nhịn xuống, bằng không hình tượng thật sự sụp đổ.
Đồng đội Đại Bạch đột nhiên gọi cậu: “Nhiên thần, tôi có bạn muốn so tài với cậu, đơn thuần là giải trí, tới không?”
Tần Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt của cậu bạn đoán được: “Là bạn nữ sao?”
Đại Bạch vui vẻ cười: “Đúng vậy, em gái nhà muốn cọ gương mặt đẹp trai của cậu, cậu có thể hay không cho tớ mặt mũi đi.”
Tần Tiêu Nhiên mấy ngày nay đều huấn luyện, đã vài ngày không đăng nhập.
Muốn so tài một trận đều là chuyện nhỏ, cậu sẽ không từ chối đồng đội.
Tần Tiêu Nhiên vừa xem phát sóng trực tiếp, vừa tiện tay đăng nhập.
Nhưng màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra tin tức khiến cậu kinh ngạc------
[ Chúc mừng bạn, bạn tốt của bạn “Ca ca tôi là dã vương phục quốc” tặng bạn 308 skin! ]
Màn hình tin tức quá lớn, sáng lấp lánh, quả thật khiến người mù mắt.
Đồng đội bên cạnh không kịp phòng ngừa nhìn thấy.
Lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ: “Mẹ nó??? Toàn skin!!! Đây là phú bà sao? Nhiên thần có phú bà theo đuổi!!!”
“Không phải đâu, Nhiên thần chưa bao giờ mang em gái chơi game, chẳng lẽ là bạn gái?!”
“Nhanh lên thành thật khai báo nếu không là anh em! Rốt cuộc là phú bà nào!!”
Tần Tiêu Nhiên nhìn ID bạn tốt ----- « Ca ca tôi là dã vương phục quốc », ảnh đại diện là một con heo Peppa hồng nhạt.
Cậu không khỏi rơi vào trầm tư.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận