Không chỉ những người ngoài cuộc kinh ngạc.
Ngay cả Tần Mục Dã cũng không ngờ quan điểm của mình lại được đạo diễn Phó Sâm công nhận.
Anh học sơ trung vẫn luôn là học tra, sau đó thi đậu Học viện điện ảnh, tuy rằng thành tích chuyên ngành còn ổn, nhưng cũng không tự tin, người ngoài cảm thấy anh dựa vào lưu lượng, chính anh cũng cho là như vậy, khi tham khảo đề tài về tác phẩm điện ảnh chuyên nghiệp, anh từ trước đến nay không bao giờ tán thành.
Khó có được công nhận, anh không thể không nói thêm vài câu.
Phó Sâm rất ngoài ý muốn, vốn dĩ ông chỉ xem trọng tính cách chân thật của Tần Mục Dã, nghĩ có lẽ sau này có cơ hội sẽ hợp tác, lại không nghĩ rằng Tần Mục Dã đối với phim văn nghệ lại có những hiểu biết độc đáo, hơn nữa còn truyền được cảm hứng. Phó Sâm tuy rằng cố chấp, nhưng ông cho rằng quan điểm chính xác thì vẫn có thể tiếp thu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông thấp giọng nói: “Không bằng đợi chúng ta quay xong kỳ này, hẹn nhau tán gẫu chuyên môn?”
Tần Mục Dã thụ sủng nhược kinh: “Đạo diễn Phó không chê đương nhiên không thành vấn đề.”
Hai người lớn nói về chủ đề chuyên môn, đối với hiểu biết của Phó mít ướt 6 tuổi cái hiểu cái không.
Nhưng câu cuối cùng cha bé nói thì tuyệt đối hiểu rõ.
Đây là cha xem trọng đại ma vương, có ý hợp tác với đại ma vương!
Cha không tán đồng quan điểm của mẹ, ngược lại có thể nghe cái nhìn của đại ma vương, Phó mít ướt vô cùng kinh ngạc.
Chờ Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa chuẩn bị mang theo bạn nhỏ quay về nhà đồ ăn vặt.
Phó Trạch Ngôn lét lút đi tới bên Tần Mục Dã, túm lấy tay áo khoác của anh.
“Tần ca ca, anh và cha em về sau sẽ đóng phim điện ảnh sao?”
Đứa nhỏ làm Tần Mục Dã sửng sốt, anh vuốt ve phần tóc mái bị cháy của mình: “Cái này khó nói lắm.”
Phó Trạch Ngôn ở trong mộng đã trải qua tương lai.
Bé biết mấy năm hiện tại này, có thể là những ngày tốt đẹp cuối cùng của nhà bọn họ, những ngày này cũng nhanh chóng biến mất thôi.
Cha là người tự phụ, có lý tưởng nghệ thuật cố chấp, tương lai vẫn luôn kiên trì quay mấy bộ phim kinh phí cao lại không thành công, phòng vé không thể bán được, bất kể là vận dụng tiền tài, diễn viên mới hay nhãn hiệu lâu đời cũng không thể cứu vãn.
Sau đó cha lại nhụt chí, nhận ra sự thật rằng ông không được như trước, ông thôi làm đạo diễn, ngược lại đi đầu tư công ty điện ảnh.
Ý tưởng của Phó Trạch Ngôn rất đơn giản, cha bé là nhà nghệ thuật gia đơn giản, nếu như thành tích trong điện ảnh khiến ông ấy hài lòng, ông ấy sẽ không từ bỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần cha không bỏ quay phim, sẽ không dành nhiều thời gian và tiền bạc đổ vào công ty điện ảnh.
Như vậy….. mấy cái cốt truyện đáng sợ trong tiểu thuyết có phải hay không sẽ không xảy ra?
Tần Mục Dã cúi đầu nhìn cậu bé, đoán được bé lại đang lo lắng cái gì, chỉ thấy bé ậm ừ một lúc lâu mới nói ra.
“Tần ca ca, anh có thể khuyên nhủ cha em, quay phim nhiều hơn không, thể loại mọi người đều hiểu, để nhà chúng em kiếm chút tiền.”
Tần Mục Dã thiếu chút nữa cười thành tiếng, nhưng lại sợ làm phiền người khác, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống.
Lời nói của Phó mít ướt ngây thơ chua xót.
Xem ra bạn nhỏ này vẫn là rất hiểu chuyện.
Tần Mục Dã xoa mái tóc xoăn của bé, ấm áp nói: “Yên tâm đi, anh sẽ trò chuyện với cha em.”
Phó mít ướt hai mắt sáng lấp lánh, ngưỡng mộ nhìn anh.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, Tần Mục Dã trong cảm nhận của bé từ đại ma vương muội khống xấu xa biến thành anh trai soái khí lợi hại.
Hơn nữa Phó Trạch Ngôn ý thức được, con người có thể thay đổi, như vậy sự việc chưa phát sinh cũng có thể nghịch chuyển.
Phó Trạch Ngôn thực sự sùng bái Tần Mục Dã, không nói những cái khác, chỉ cần Tần Mục Dã để bé ngồi trên vai, cũng đủ làm bé sùng bái.
Mặc dù anh là đại ma vương, Phó Trạch Ngôn cũng muốn cùng anh làm bạn.
Phó Trạch Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Tần ca ca, trên thế giới này người anh yêu nhất là ai?”
Tần Mục Dã ngẩn ra, đột nhiên trở nên phòng bị: “Em hỏi cái này làm gì? Không phải em có hứng thú với anh chứ?”
Phó Trạch Ngôn bất lực nhìn anh.
Tần Mục Dã cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, dù sao cậu bé mới 6 tuổi, cho dù khuynh hướng giới tính không bình thường…. cũng không sớm như vậy.
Anh cảm thấy đề tài khả năng giống như các bạn nhỏ được hỏi yêu cha hay yêu mẹ nhiều hơn.
“Chắc là…. Miên Miên đi, dù sao bé cũng là người nhỏ nhất nhà anh, anh lại chỉ có một người em gái, chắc chắn là yêu bé nhất.”
Phó Trạch Ngôn suy sụp, quả nhiên thuộc tính muội khống của đại ma vương vẫn là không thay đổi.
Bé yếu ớt hỏi: “Cái kia…. Có phải nếu em gái Miên Miên muốn đồ vật gì, anh đều sẽ giúp bé giật lấy sao?”
Tần Mục Dã đâu biết trong mắt bạn nhỏ Phó mít ướt, bản thân chính là tiểu Đường Tăng mà tiểu ma nữ Miên Miên xâu xé.
“Đương nhiên, Miên Miên là bảo bối của anh, bé muốn đồ vật nào anh khẳng định sẽ liều mạng lấy cho bé!”
Khán giả trước màn hình cảm động cực kỳ ………..
[ Ô ô ô, chua ngoa, Tần Mục Dã dù hậu đậu, anh ấy cũng là anh trai tốt nhất trên thế giới! ]
[ Miên Miên thật hạnh phúc. ]
[ Có em gái đáng yêu như Miên Miên, chắc chắn sẽ được yêu chiều, quả nhiên tốt nhất vẫn là CP anh em. ]
[ Nguyện kiếp sau tôi cũng có anh trai giống như Tần đỉnh lưu vậy. ]
Phó Trạch Ngôn yếu đuối, đáng thương, bất lực.
Bé biết điều đó.
Xem ra điểm muội khống này không hi vọng có thể thay đổi.
Cho nên bé chỉ có thể tranh thủ điểm mấu chốt vẫn là trên người cục bột nếp nhỏ kia.
Chỉ cần cục bột nếp không thích bé, đại ma vương sẽ không vì em ấy làm chuyện xấu.
Phó mít ướt âm thầm tính toán, bé nhất định phải nắm chắc cơ hội mấy ngày ở chung này, tìm hiểu thật tốt xem tiểu ma vương thích con trai như thế nào, bé sửa không được sao?
***
Ba người lớn và hai đứa nhỏ trải qua một đêm ngủ trong căn nhà đồ ăn vặt màu hồng.
Tiểu Lục Linh lần đầu tiên ngủ chung với Miên Miên, tỉnh dậy cảm thấy sung sức hơn rất nhiều, hai bánh bao vừa mới bị người lớn túm dậy từ ổ chăn đã thân mật ôm nhau.
Tần Mục Dã mới vừa đánh răng xong, còn chưa chải tóc, không nói nên lời: “Hey, hai em chưa đủ sao, ôm ngủ một đêm còn chưa đủ?”
Miên Miên làm ngơ anh hai ghen tuông, lôi kéo Linh Linh đứng trước gương xem xét tạo hình ngày hôm nay.
Sau khi suy nghĩ, Miên Miên nói với Lục Kha Thừa: “Lục ca ca, Miên Miên hôm nay không cần buộc tóc, bên ngoài lạnh lắm, em muốn đội mũ.”
Lục Kha Thừa giúp bé chải tóc xong xuôi, cười đáp ứng: “Được, vậy không buộc, Miên Miên hôm nay muốn đội mũ màu gì?”
Miên Miên không chút do dự: “Hồng nhạt.”
Linh Linh mập mạp cũng lập tức yêu cầu: “Em cũng không muốn buộc tóc, em cũng muốn đội mũ hồng nhạt!”
Lục Kha Thừa bối rối: “Nhưng hôm nay quần áo mẹ phối cho em, Linh Linh nghe lời mẹ nha.”
Nữ sĩ Nguyễn Tĩnh Nhàn hoàn toàn không chấp nhận thẩm mỹ của anh, trước khi ra ngoài đã đóng gói tất cả quần áo của em gái, kỳ đầu anh ngẫu nhiên kết hợp về nhà liền bị Nguyễn nữ sĩ nghiêm túc phê bình.
Bởi vì không có mũ hồng nhạt, Tiểu Lục Linh hôm nay không thể cùng Miên Miên duy trì đồ đôi.
Bé mặc áo dài bông màu xanh da trời, giống như khối thịt trụ mum múp, càng thêm tròn trịa đáng yêu.
Miên Miên mặc áo khoác bánh mì vàng nhạt, phía dưới là quần bông màu xám, trên đầu đội mũ len hồng nhạt, là một bánh bao nhỏ mềm mại màu vàng, khiến ai thấy đều không nhịn được tới nhéo hai cái.
Hôm nay mọi người cùng nhau đi xe buýt đến công viên trứ danh Shiroi Koibito của Hokkaido.
Thay vì phân xe theo các gia đình, các bạn nhỏ có thể cùng ngồi trên một cái xe buýt chơi đùa nói chuyện phiếm, dọc đường đi vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đến công viên, lọt vào trong tầm mắt là dãy nhà kiểu Tây, còn có lâu đài cổ tinh xảo, xe buýt màu đỏ chạy ngang qua, và nhà máy sản xuất socola nổi tiếng.
Có đủ loại kiến trúc đặc sắc, bởi vì các bạn nhỏ chưa có đi nhiều nơi đều ngây người trước cảnh đẹp nơi đây.
Miên Miên si ngốc nhìn lâu đài và dãy nhà kiểu tây được bao phủ bởi tuyết trắng xóa, hỏi: “Chú trưởng thôn, chúng ta đi tới truyện cổ tích sao?”
Trưởng thôn Phương Kỳ cười cười: “Đúng vậy, đây là thế giới cổ tích mỹ lệ, chúng ta dành một ngày tốt đẹp ở lại đây.”
………..
Hôm này hạng mục trò chơi thứ nhất là thi đấu người tuyết.
Các bạn nhỏ tự mình rút thăm, rút trúng hình ảnh nào thì phải tạo hình người tuyết như thế.
Tiểu Lục Linh rút đầu tiên được người tuyết đáng yêu bản truyền thống.
Lục Kha Thừa xoa đầu bé: “Vận may không tồi, loại người tuyết này nhìn cũng khá dễ.”
Phó Trạch Ngôn rút trúng Minion, Phó Sâm năng lực yếu lộ ra vẻ chua xót.
Tiểu Đại Lị rút trúng Tottoro.
Thao Thao rút trúng heo Peppa.
Miên Miên rút xong cúi đầu liền thấy, đôi mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngạc nhiên và dại ra.
Bé đem hình ảnh giao cho Tần Mục Dã, Tần Mục Dã kinh ngạc sau đó vẻ mặt tràn đầy là “không hổ là em gái anh.”
Trưởng thôn trìu mến ôm Miên Miên lên, khéo léo an ủi bé: “Miên Miên hôm nay thật may mắn, rút trúng người tuyết đặc biệt nhất, chú tin con và cha, anh trai nhất định có thể cố gắng hoàn thành tốt!”
Miên Miên được trưởng thôn ôm lên cao, càng nhìn rõ tấm ảnh trong tay Thao Thao ca ca.
Gương mặt nhỏ không giấu được hâm mộ, nhìn không rời mắt.
Thao Thao nghe được trưởng thôn nói cực kỳ tò mò: “Miên Miên rút trúng cái gì vậy?”
Uông Phỉ đang ăn dưa nhìn thấy biểu tình của Tần Mục Dã liền biết tổ chương trình lại chơi xấu, anh không hề che giấu vui sướng khi người gặp họa: “Tiểu khả ái Miên Miên rút được cái gì vậy?”
Miên Miên chu miệng, đem hình ảnh trong tay giơ cho mọi người xem.
Ảnh đế Hoàng Uy Châu đức cao trọng vọng đều cười ra tiếng: “Cái này, tổ chương trình quá ác rồi.”
Lục Kha Thừa lên án mạnh mẽ: “Các người không thể làm chuyện người bình thường nên làm sao? Ngày hôm qua chọc em gái nhà tôi tức giận đến gào khóc, hôm nay lại tới bắt nạt Miên Miên, làm người đi!”
Thao Thao lại lần nữa phát huy thuộc tính thẳng nam, cười lớn: “Hahaha, em gái Miên Miên lại trúng trúng bồn cầu! Của em ấy là người tuyết bồn cầu hahaha.”
Tần Mục Dã mạnh miệng: “Bồn cầu làm sao, bồn cầu là đặc biệt nhất.”
Phó Sâm cũng chạy tới an ủi đứa nhỏ: “Đúng vậy, bồn cầu đặc biệt nhất! Miên Miên cố lên, con có cha và anh trai hỗ trợ, nhất định có thể hoàn thành thật tốt!”
Lục Kha Thừa cũng phối hợp: “Miên Miên thật lợi hại, rút trúng cái đặc sắc nhất.”
Thao Thao nhỏ tuổi còn non nớt đã bị tẩy não, bé túm lấy cánh tay Hoàng Uy Châu “Cha, em gái Miên Miên thật lợi hại, người tuyết của em ấy là hình bồn cầu, thật ngầu nha.”
Hoàng Uy Châu: “……….”
Tiểu Đại Lị không thích Tottoro, bé thấy Phó Trạch Ngôn rút trúng Minion, quấn lấy cha muốn đổi với Phó Trạch Ngôn.
“Cha, cái con mèo xám này thật dọa người, hung dữ, con không muốn người tuyết này, con sợ hãi…..”
Uông Phỉ ngượng ngừng, nhưng Đại Lị mới 4 tuổi, vừa tức vừa khóc, Uông Phỉ sợ bé khóc, đành căng da đầu mở miệng với Phó Trạch Ngôn: “Trạch Ngôn thích Tottoro không? Con có nguyện ý đổi với Đại Lị không? Đại Lị thật ngốc, nói Tottoro hũng dữ dọa người.”
Phó Trạch Ngôn 6 tuổi không có hứng thú quá lớn với nhân vật hoạt hình.
Bé chỉ nghĩ cái nào tương đối đơn giản, cái nào dễ dàng làm được.
Suy cho cùng trải qua một ngày thấy cha không biết cố gắng, bé chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng tranh thủ cho điều kiến sinh hoạt một chút.
Phó Sâm cảm thấy Tottoro đơn giản hơn nhiều, ông nói với Phó Trạch Ngôn: “Con trai, chúng ta trao đổi với em gái Đại Lị đi, cô bé sợ Tottoro, chúng ta giúp người làm niềm vui, hơn nữa cái Minion cha cũng không biết làm, Tottoro nhìn đơn giản hơn chút, chỉ là một quả cầu lớn, thêm hai cái lỗ tai là xong.”
Phó Trạch Ngôn cảm thấy có lý, vui vẻ trao đổi với Tiểu Đại Lị.
Tần Sùng Lễ vẫn luôn không lên tiếng nói khẽ với Tần Mục Dã: “Xem ra không phải là không thể trao đổi, em gái con thích Peppa, con đi hỏi Thao Thao có chịu đổi hay không.”
Tần Mục Dã nghĩ đến con heo hồng đầu máy sấy liền đau đầu: “Không, Peppa quá khó làm, làm máy sấy quá khó, lại còn người nó nữa! Bồn cầu đơn giản hơn, con cảm thấy làm bồn cầu ổn.”
Hơn nữa muốn anh thương lượng với bạn nhỏ 6 tuổi, anh không có mặt mũi mà.
Tần Sùng Lễ dù sao cũng đã bốn lăm, so với con trai mình mới hai mươi tuổi suy nghĩ rõ ràng hơn nhiều.
Kết quả thi đấu không quan trọng, quan trọng là cảm giác trải nghiệm trong quá trình làm người tuyết.
Nhóc con kia thích Peppa, để bé làm Peppa, cho dù không thể hoàn thành, bé cũng sẽ vui vẻ.
Tần tiên sinh đứng tuổi trước nay chưa từng ăn nói khép nép hắng giọng, đi đến trước mặt Thao Thao, ngồi xổm xuống, giọng điệu ôn hòa lộ ra một ít khẩn cầu của người cha già: “Thao Thao, Miên Miên thích Peppa, con bé mỗi ngày ở nhà đều xem hoạt hình, áo ngủ và dép lê đều là Peppa, con có thể cùng Miên Miên trao đổi không?”
Thao Thao vốn dĩ rất hào phóng, huống chi đây còn là chú lần trước cứu bọn họ!
Thao Thao trượng nghĩa đưa ra tấm thẻ của mình: “Đương nhiên có thể nha, cháu là anh trai lớn nhất, chăm sóc em gái là việc cháu nên làm.”
Tần Sùng Lễ cảm động, sờ đầu Thao Thao: “Cảm ơn con, hôm nay con giúp chú một việc lớn, chú thiếu con một lần, tương lai nếu bất cứ lúc nào có yêu cầu gì đều có thể tới tìm chú.”
Hoàng Uy Châu lễ phép nói: “Haizzz, bọn nhỏ chơi trò chơi thôi mà, Tần tiên sinh quá khách sáo rồi.”
Tần Sùng Lễ cầm thẻ Peppa không lên tiếng đi đến bên cạnh bánh bao nhỏ.
Đứa nhỏ rầu rĩ không vui, nhưng bé cũng không mở miệng oán giận, dù sao cũng là chính mình rút.
Thật ra bé cũng chán ghét bồn cầu, chỉ là rất hâm mộ Thao Thao ca ca may mắn như vậy rút trúng Peppa đáng yêu nhất thế giới.
Tần Sùng Lễ mỉm cười, cầm tấm ảnh nhẹ nhàng đặt trước mặt bé.
Miên Miên mắt sáng lên, khuôn mặt ủ rũ lập tức phát hỏa.
Trẻ con hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy, chỉ cần một Peppa có thể thỏa mãn!
“Ô ô ô, là Peppa! Cha thối lấy Peppa từ đâu vậy ? »
Tần Sùng Lễ : « Trao đổi với Thao Thao. »
Đứa nhỏ mặc áo phao vàng nhạt vui vẻ nhảy trên nền tuyết.
Cả người ngọt ngào ấm áp, như nụ hoa trên đó hoa duy nhất nghênh đón trong băng tuyết.
Tần Sùng Lễ nhìn dáng hình bé nhỏ đang nhảy nhót.
Ông đột nhiên xuất thần.
Như thể trở lại cái mùa đông một năm trước.
Tất cả bi kịch còn chưa có xảy ra, con gái ông mới hai tuổi rưỡi.
Nghỉ xuân năm trước vốn là muốn mang con gái tới Hokkaido.
Bởi vì đây là nơi ông và vợ năm đó đính ước.
Hơn hai mươi năm trước, bọn họ nắm tay đi ở công viên Shiroi Koibito ở Hokkaido, Lê Tương và ông cùng đắp một người tuyết nhỏ.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn thế nào cũng không thấy đẹp.
Nhưng Lê Tương vẫn rất vui vẻ, còn nói với ông, tương lai sinh con gái, chắc chắn cũng mang bé tới đây đắp người tuyết.