Vợ ông Lê Tương năm 30 tuổi, sự nghiệp lên như diều gặp gió, bà ấy cũng không che giấu bất kỳ tính cách nào. Chỉ là hầu hết các vai diễn đều là những nữ chính độc lập, cho nên trong cảm nhận của người ngoài, Lê Tương trước khi ở ẩn là nữ vương mang hào quang vạn trượng.
Chỉ có Tần Sùng Lễ biết, thật ra vợ ông vẫn luôn duy trì trạng thái hồn nhiên thời thiếu nữ, trừ bỏ sự nghiệp yêu thích, cũng chưa từng có tham vọng to lớn nào.
Đặc biệt trong những năm tháng yêu nhau.
Khi đó mong ước đơn giản nhất của Lê Tương, là sinh cho người đàn ông mình yêu cô con gái dễ thương.
Tần Sùng Lễ cũng thích con gái, ý muốn của hai vợ chồng trùng hợp với nhau, không có ý trọng nữ khinh nam, trong gia tộc như Tần gia, có con trai tương lai chống đỡ là chuyện tốt, chỉ là thật sâu trong thâm tâm luôn hy vọng đứa bé đầu là con gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bé gái đáng yêu làm sao.
Bánh bao nhỏ trắng trẻo mềm mại, trên đời không có sinh vật nào đáng yêu bằng.
Nhưng có lẽ nhân sinh không thể viên mãn mọi chuyện.
Bọn họ thích con gái như vậy, nhưng lại sinh con trai này đến con trai khác.
Con trai cũng có chỗ tốt của con trai, thời gian lâu rồi, bọn họ tự nhiên cũng đem nguyện vọng sinh con gái chôn sâu trong nội tâm.
Sau đó, sắp đến thời điểm trung niên, Tần Sùng Lễ đi công tác cùng các vị khách nước ngoài đến chùa, tình cờ gặp một vị cao tăng.
Nghe nói vị cao tăng này đoán mệnh cực chuẩn, hơn nữa cũng không chuyên môn gom tiền từ những người giàu có nhờ danh tiếng của mình, chỉ là có duyên gặp gỡ, gặp người có duyên liền xem hộ.
Tần Sùng Lễ không mê tín, cả đời này của ông tất cả những thứ có được đều là tự thân vận động.
Chưa bao giờ nghĩ tới đạt được cái gì thông qua mê tín.
Những vị khách nước ngoài nghe danh mà đến, khẩn cầu cao tăng hãy tính số cho mình.
Vị cao tăng thản nhiên từ chối, ngược lại đặt tầm mắt trên người Tần Sùng Lễ, hỏi Tần Sùng Lễ có tâm nguyện ấp ủ gì không, đến nay vẫn chưa thực hiện được không.
Mọi người đều cười, nói Tần tiên sinh là người giàu nhất Yến Kinh, mấy năm liền luôn đứng đầu bảng Forbes, dưới gối lại có con trai có thiên phú kinh doanh, hoàn toàn không lo thế hệ sau không giàu, nhân sinh hơn người như vậy, còn có gì không viên mãn?
Tần Sùng Lễ cũng không nghĩ sâu xa, chỉ hỏi theo bản năng: “Tôi có ba đứa con trai, tuy rằng chúng còn chưa yên ổn, nhưng tôi và vợ đều có nguyện vọng lớn nhất là có thể có con gái, không biết là kiếp này có hi vọng được viên mãn hay không?”
Hiện trường yên tĩnh lại, cao tăng cười nhạt đáp: “Số cậu có con gái, nhưng muộn mới có, bé không phải vật trong ao, số mệnh nhiều chông gai. Không được thì thôi, nếu có được, phải trân trọng, bé và gia tộc cậu vận mệnh dây dưa.”
…….
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Sùng Lễ cảm thấy rất mơ hồ, vị cao tăng nói chuyện rất có ý tứ.
Nhưng mấy ngày sau bình tĩnh lại, không để trong lòng, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Ba năm sau, Lê Tương không hề chuẩn bị ngoài ý muốn mang thai bảo bảo.
Lúc này Tần Sùng Lễ có dự cảm mãnh liệt, cảm thấy có lẽ sẽ là con gái, đến lúc mang thai tháng thứ tư làm siêu âm, quả nhiên.
Cứ như vậy, sau hai mươi năm chờ đợi, ở cái tuổi trung niên đã sớm không có hy vọng xa vời, Miên Miên tới.
……..
Tần Sùng Lễ nhìn bánh bao màu vàng đang nhảy nhót kia.
Bé với con gái đã mất của ông……. Giống y như đúc.
Nhưng bé càng giống, càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, trái tim ông càng đau.
Nếu như lúc trước ông nhớ lời cao tăng chỉ điểm và luôn quan tâm chăm sóc con gái, có lẽ con gái sẽ không phải chết.
Lê Huyên có suy nghĩ ác độc như vậy, xét cho cùng là bởi vì hơn hai mươi năm trước bị ông tống Hạng Thiếu Khiêm vào tù.
Nếu lúc ấy ông động lòng trắc ẩn, thay đổi nguyên tắc, nhượng bộ đến cùng, nể mặt vợ, không làm đại nghĩa diệt thân.
Cũng không phải để Miên Miên thay ông trả nợ.
Chung quy chính là ông, hại chết con gái.
*****
Các bạn nhỏ đều hưng phấn đến nơi tuyết đọng dày nhất, chuẩn bị đắp người tuyết.
Người lớn đứng cạnh thảo luận, đối với loại người tuyết phức tạp này đều rất đau đầu.
Tần Mục Dã nhìn em gái vô cùng hưng phấn, cạn ngôn, anh nhéo mặt đầy thịt của em gái, khó hiểu hỏi: “Con heo đầu máy sấy này thật sự đáng yêu sao? Vì sao anh không thể nhìn ra? Thế này? Đến cuối cùng là ai có thể vẽ đầu heo thành máy sấy như vậy!”
Miên Miên đã tranh cãi với anh không biết bao nhiêu lần về đề tài Peppa có dễ thương hay không.
Mỗi lần đều thất bại mà kết thúc.
Hôm nay tâm tình bánh bao nhỏ rất tốt, lười cãi nhau với anh, bé tự mình ngồi xổm xuống, dùng tay nhỏ nắm tuyết, trong miệng lẩm bẩm: “Hừ, thẩm mỹ có anh hai bị chướng ngại, làm sao lại có người không thích Peppa chứ? Peppa rõ ràng là được các bạn nhỏ toàn thế giới yêu thích!”
Tần Sùng Lễ bị giọng nói ngọt ngào của đứa nhỏ nhiễu loạn suy nghĩ.
Ông vất vả nén lại nỗi đau thấu tâm, sắc mặt vẫn không có gợn sóng, đứng dậy đi đến bên cạnh đứa nhỏ, nửa quỳ xuống nền tuyết, bắt đầu làm việc.
Sau khi thử một chút, Tần Sùng Lễ liền nói: “Con và anh trai đi tìm tài liệu đi, tuyết có hơi lỏng, cần sức lớn mới ép chặt được, con sức lực quá nhỏ, để đó cho ta.”
Miên Miên kinh ngạc nhìn động tác nhanh chóng của Tần Sùng Lễ, cha thối dùng bàn tay to tạo thành khối lập phương.
Bé mới dùng tay đào được một tí, mới được dúm nhỏ như vậy.
Miên Miên đã hiểu rõ nguyên tắc hợp tác sử dụng các thế mạnh.
Bé đồng ý giao lại công việc nhà cho cha thối, tự mình mang theo anh hai đi tìm tài liệu khác.
Chú trưởng thôn vừa nói, các bạn nhỏ phải tìm tài liệu ở trong phạm vi công viên.
Bao gồm mắt, mũi, miệng mà người tuyết cần.
Có thể nhờ khách trong công viên hoặc cửa hàng ven đường giúp đỡ.
Tần Mục Dã nhìn chằm chằm hình ảnh heo Peppa hồi lâu, nhìn Tần Sùng Lễ làm thao tác ổn thỏa, khả năng cái đầu máy sấy mà anh lo lắng nhất có thể yên tâm giao cho cha già.
Phần còn lại là vấn đề không lớn.
“Miên Miên, nơi xa xa có thấy ngôi nhà nhỏ sao, anh cảm giác nó là cửa hàng tiện lợi, chúng ta đi mua một gói socola, mũi và mắt không phải được giải quyết sao?”
Miên Miên nhón chân nhìn hình ảnh, cảm thấy có thể.
Tần Mục Dã đang chuẩn bị nhanh chóng bế bé lên đi tới nơi đối diện, đứa nhỏ lại nhìn bóng dáng bận rộn của Tần Sùng Lễ.
Bé cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy cha thối một mình ngồi ở đây có chút cô đơn.
Bé túm lấy ống quần của Tần Mục Dã, lặng lẽ nói: “Anh hai, chúng ta giúp cha thối cùng nhau làm, ba người sẽ nhanh chóng hơn! Sau đó hãy đi tìm tài liệu, dù sao cửa hàng tiện lợi sẽ không đóng cửa đúng không?”
Đứa nhỏ trở lại bên cạnh Tần Sùng Lễ, duỗi cánh tay nhỏ ra cùng giúp đỡ đắp người tuyết.
Năng lực học tập của bé rất mạnh, đầu nhỏ đặc biệt linh hoạt.
Tuy rằng sức lực không lớn, nhưng sẽ học rất nhanh.
Nhìn thấy Tần Sùng Lễ dùng bàn tay vỗ mạnh vào tuyết.
Bé cũng mạnh mẽ vỗ theo.
Tần Mục Dã cũng không nhàn rỗi, vung đôi bàn tay lớn ụp vào quanh thân và đầu Peppa.
Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi tới, tuyết càng rơi nhiều hơn.
Miên Miên chỉ vào vầng trán đội mũ của Tần Sùng Lễ bị tuyết làm cho tóc trắng bệch, lẩm bẩm: “Tóc của cha thối bạc trắng.”
Tần Sùng Lễ sửng sốt một chút, cười khẽ.
Miên Miên lại đột nhiên cười không nổi.
Bé đột nhiên nhớ tới trong mộng kia, cha lâm chung nằm trên giường bệnh, tóc cũng một nửa đen một nửa trắng như thế này.
Bé đến nay cũng không biết cha bị bệnh gì, nhưng tóm lại là loại bệnh mà kỹ thuật chữa bệnh hiện tại không thể chữa khỏi.
Bánh bao nhỏ mềm mại dịch đầu gối, dịch tới bên cạnh Tần Sùng Lễ, bé dùng bao tay nhỏ hồng nhạt vỗ vai Tần Sùng Lễ, sốt sắng nói: “Cha thối phải vui vẻ một chút, bớt làm việc đi, không cần bận rộn như vậy, ở cùng mẹ nhiều hơn.”
Miên Miên biết sức lực người phàm có hạn, tuổi trẻ có lẽ tiêu hao quá mức, vì vậy mới giảm bớt số tuổi thọ.
Tần Sùng Lễ xuất thần, có lẽ là bị bánh bao nhỏ sưởi ấm.
Tần Mục Dã nghe xong chỉ cảm thấy em gái mình lại nói chuyện trẻ con, không khỏi muốn trêu chọc bé: “Cha đi làm để kiếm tiền nha, không phải anh cũng vậy sao? Bởi vì muốn kiếm tiền nên không thể ở nhà cả ngày. Em lại không phải không biết anh trai em là bán nghệ kiếm cơm ăn, phải nỗ lực nhiều hơn mới có thể kiếm được nhiều tiền nha, nếu không có tiền làm sao có thể mua cho em pudding dâu tây với đùi gà lớn được?”
Miên Miên đảo mắt, khó hiểu hỏi: “Tiền đủ dùng là được, muốn nhiều như vậy làm gì?”
Tần Mục Dã biết rõ với nhận thức trình độ mẫu giáo của đứa nhỏ không thể hiểu được, nhân lúc bé ở tuổi này còn trêu chọc được, lớn hơn một chút có thể không lừa được.
Anh cau mày, lọ vẻ buồn phiền, nói như thật: “Nhưng mà kiếm tiền rất khó nha, em cũng biết hiện tại đồ rất đắt, em mua skin cho lão tam trong trò chơi, cũng phải mất mấy vạn tệ! Quần áo đều rất đắt, em nghĩ lại xem.”
Miên Miên không hề hoài nghi tính chính xác trong lời Tần Mục Dã, sắc mặt thay đổi, trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên ngẩng mặt lên, nhấn mạnh từng chữ: “Miên Miên có thể kiếm tiền nha, Miên Miên sẽ nuôi mọi người, cha thối và anh hai đều không cần cố gắng, Miên Miên sẽ kiếm tiền để mọi người mua quần áo và thịt.”
Đầu óc Tần Sùng Lễ trở nên trống rỗng, vô cùng hoảng hốt.
Ông còn nhớ rõ lúc con gái bi bô tập nói.
Ông kéo rương hành lý muốn đi công tác, Miên Miên ôm chầm lấy chân, không cho ông đi.
Tần Sùng Lễ chỉ có thể bế bé lên dỗ, vừa dỗ vừa trêu chọc: “Cha muốn đi kiếm tiền nha, bằng không về già không có tiền nuôi Miên Miên thì làm sao?”