Lúc đó, Tần Sùng Lễ vội vàng đi công tác, chỉ thuận miệng dỗ dành con gái, một tiểu gia hỏa mềm mại phủ phục ở bên chân ông như vậy, ai cũng không nhịn được mà trêu chọc.
Nhưng con gái lập tức an tĩnh lại, giằng co như gà ngốc một lúc.
Sau đó bé chớp đôi mắt đen lấy, nghiêm túc nói: “Miên Miên nuôi cha nha, lúc Miên Miên lớn lên cha đã già, có thể kiếm thật nhiều tiền, Miên Miên muốn dùng tiền kiếm được để nuôi cha.”
Nhớ không lầm, thì khi đó con gái chưa đến hai tuổi, còn đang bi bô tập nói, trước đó không lâu mới nói hoàn chỉnh được câu.
Nhưng bé nhỏ như vậy, lại có thể nói rõ ràng một câu thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim cha già của Tần Sùng Lễ nhũn thành nước.
Lập tức bế bé từ thảm lên và nồng nhiệt hôn một cái.
Lời nói mới vừa rồi của đứa nhỏ dường như là cũng xuất phát từ bản năng, con trai ngốc trêu chọc bé, bé cũng không có nửa phần nghi ngờ, nhẹ nhàng nói ra lời hứa nghiêm túc.
Cùng với con gái năm đó mới vừa học nói được thành câu ……. Không có khác biệt.
Tần Sùng Lễ hoảng hốt hồi lâu, ông càng ngày càng cảm thấy đứa nhỏ, không giống như là được người xấu dụng tâm đưa tới.
Ông hoài nghi lai lịch của đứa nhỏ này.
Hoài nghi có phải Lê Huyên dùng thủ đoạn tàn nhẫn gì phục chế ra sản phẩm gen như vậy.
Lê Huyên che giấu nhiều năm, hơn hai mươi năm qua cũng không hề để lộ dã tâm thâm độc, diễn kịch đã lâu gần như điên cuồng, bà ta không có gì là không làm được.
Nhưng tiểu cô nương trước mắt này, rõ ràng chính là một tiểu thiên sứ, đôi mắt ngây thơ, theo bản năng chỉ có ấm áp và lương thiện.
Tuy rằng không thể giải thích rõ lai lịch của bé.
Nhưng Tần Sùng Lễ đã từng chút một không thể kháng cự mà tiếp nhận bé.
Mặc kệ đứa nhỏ rốt cuộc là từ đâu tới.
Ông nhất định, nhất định sẽ nuôi bé thật tốt, để bé trở thành một bé gái vui vẻ mà lương thiện.
Lúc bệnh tình của vợ ngày càng sa sút, bé đột nhiên xuất hiện, lòng phòng bị của Tần Sùng Lễ rất nặng, nhưng ở một bên quan sát ảnh hưởng của bé đối với gia đình này, khi đó Tần Sùng Lễ nghĩ, mọi việc có nhân ắt có quả, có lẽ bé sẽ cứu rỗi vợ ông.
Hiện giờ mới dần phát hiện, bé đâu chỉ cứu rỗi mỗi vợ ông, cũng cứu rỗi luôn cả ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nỗi đau mất mát đi cốt nhục thân thiết nhất, bất tri bất giác dường như vơi đi đôi chút.
Cuối cùng ông cũng như một người bình thường có thể thở dốc.
……
Tần Sùng Lễ đột nhiên mở rộng vòng tay ôm đứa nhỏ vào lồng ngực.
Gắt gao mà ôm lấy.
Giống như sợ hãi giây tiếp theo dường như bé sẽ biến mất.
Tần Mục Dã đang trêu em gái đều ngây ngốc, anh không hiểu rõ cha già luôn luôn cao lãnh lại đột nhiên có hành động thân mật như vậy.
Cái này….. cái này vẫn còn ở trước màn ảnh đấy?
Thật sự không giống ông ấy.
Tần Sùng Lễ cơ hồ đã đem chuyện bọn họ đang ghi hình chương trình vất ra sau đầu.
Ông ôm đứa nhỏ, nhịn không được cọ gương mặt trắng trẻo của bé.
Nam nhân trung niên luôn có một lớp râu mỏng dưới cằm, mắt thường nhìn không rõ, chỉ có dán sát vào mới cảm nhận được.
Da đứa nhỏ quá mỏng, dù chỉ là hơi ngắn, bé cũng cảm thấy vị nhột.
Miên Miên kiên nhẫn một chút, nhưng vẫn không chịu nổi, bé mím môi than thở: “Thật đau nha, cằm cha thối sao lại làm đau người vậy?”
Tần Sùng Lễ giật mình, lúc này mới vội buông bé ra.
Ông lâu lắm không có ôm khuê nữ.
Đã quên cằm mình sẽ làm đau bé.
Ông vẫn đang hoảng hốt, trong thời gian ngắn khó có thể che giấu cảm xúc.
Tần Mục Dã tuy rằng bình thường ngây ngốc, nhưng tốt xấu gì anh cũng là diễn viên, năng lực lĩnh hội cảm xúc cũng không tệ.
Anh nhạy cảm nhận ra cha già không thích hợp.
Anh thấp giọng hỏi: “Cha, ngài sao vậy, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi không?”
Không thể trách Tần Mục Dã chuyện bé xé ra to, thật sự là anh nhìn thấy biểu cảm của Tần Sùng Lễ….. Hoài nghi cha già tự như giây tiếp theo sẽ khóc????
Cũng may Tần Sùng Lễ tính tình trầm ổn, lặng yên không tiếng động thu liễm cảm xúc.
Ông ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không có việc gì, tiếp tục dùng tay vỗ thân Peppa.
Đứa nhỏ cũng phát hiện Tần Sùng Lễ khác thường.
Bé túm lấy tay áo khoác Tần Sùng Lễ, nhỏ giọng hỏi: “Sao mắt cha thối lại hồng hồng, là nhớ mẹ sao?”
Tần Sùng Lễ xấu hổ ho khan, hàm hồ nói: “Không phải, có thể là do gió quá lớn, có bụi bay vào mắt, ta dừng một chút, A Dã, con mang em gái đi tìm tài liệu đi.:
Tần Mục Dã đoán được nội tâm cha già bắt đầu dao động.
Đều là nam nhân, anh có thể hiểu được cái mỏ vịt chết đến nơi rồi vẫn còn cứng, đương nhiên là xấu hổ khi người khác biết.
Tần Mục Dã bế đứa nhỏ lên, mạnh mẽ ôm bé đi, thúc giục: “Không được, để cha già tự mình làm đi, chúng ta đi tìm tài liệu trước, còn không biết có thể thuận lợi tìm được không, nếu không đi chậm, người tuyết Peppa của em có thể không có mắt, mũi, miệng và tay đâu.”
Đứa nhỏ vừa nghe có hơi lo lắng, nhưng không sao cả, Peppa của bé hoàn chỉnh mới đáng yêu.
Bé vẫn rất hóm hỉnh kiên định phán đoán của mình, bĩu môi nói: “Cha thối gạt người, ông ấy nhất định là nhớ mẹ, tuổi của cha thối cũng không còn nhỏ, phải tự lập một chút, sau đó chúng ta liền về nhà thôi mà.”
Tần Mục Dã trực tiếp bịt lại cái miệng oang oang của em gái, đưa bé rời khỏi đây.
Aizzz.
Tuy rằng hai cha con Tần Sùng Lễ tính cách khác biệt, từ nhỏ đến lớn không có tiếng nói chung, anh cũng biết, Tần Sùng Lễ chỉ thích anh cả, không thích anh.
Nhưng lần này, phản ứng của Tần Sùng Lễ anh vẫn có thể hiểu một chút.
Cha già dùng đầu óc nhiều, người thông minh sống thật mệt, lòng vòng quá nhiều.
Em gái đột nhiên khởi tử hồi sinh từ trên trời rơi xuống, theo logic tự nhiên giải thích, càng nghĩ càng có vấn đề.
Loại đầu óc này của cha già, đoán là nghĩ về thuyết âm mưu quá nhiều, càng nghĩ càng khiếp sợ, muốn tin tưởng em gái đã thật sự trở lại, chỉ sợ còn cần một chút thời gian.
Không giống như anh đẹp trai cởi mở, nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Anh tin tưởng trực giác của mình.
Chỉ cần ôm em gái, anh liền biết đây chính em gái anh, mặc kệ bé từ trên trời rơi xuống hay từ cục đá nhảy ra.
Anh cũng chỉ có một em gái, bé là bảo bối đáng yêu nhất trên thế giới này.
…………
Mấy người lớn khác thảo luận xong thấy Tần Mục Dã mang theo em gái xuất phát.
Uông Phỉ gọi anh lại: “Dã ca, cậu đem Đại Lị nhà tôi đi với.”
Lục Kha Thừa cũng nói: “Các bạn nhỏ đi cùng anh trai Miên Miên đi, nên đi cũng nhau.”
Thao Thao bẻ ngón tay cố gắng học thuộc đồ vật cha giao cho tìm: “Nhựa hoặc vải màu sắc sặc sỡ, dùng để là bện ngồi, còn có công tắc nước…..”
Lục Linh tìm tài liệu về người tuyết truyền thống tương đối đơn giản, cần cà rốt thay cho mũi, đậu tương đen làm mắt, vấn đều không lớn.
Phó Trạch Ngôn nhớ kĩ người tuyết Tottoro cần râu, đôi mắt……
Tiểu Đại Lị thích Minion quá khó, Uông Phỉ thử qua cơ bản đã từ bỏ làm.
Hơn nữa con gái anh ngây ngô, đặc biệt non nớt, giống như so với đứa trẻ cùng tuổi trưởng thành muộn một chút, bé cũng không nhớ được cần gì.
Uông Phỉ không trông cậy vào, haizzz, dù sao cũng không phải chỉ là trò chơi sao, đứa nhỏ vui vẻ là được.
Anh sờ đầu con gái: “Đại Lị, con đi theo anh trai Miên Miên cùng đi đi, nhìn các bạn nhỏ lấy được tài liệu gì, con đều lấy một cái, biết chưa?”
Đại Lị ngoan ngoãn gật đầu.
Bởi vì người lớn khác đều đắp tuyết, chỉ có người lớn Tần Mục Dã nhàn rỗi, anh trở thành củ cải lớn mang theo một đám củ cải nhỏ, dẫn đầu một đám tiểu gia hỏa đi qua một đoạn đường tuyết dài đi đến cửa hàng tiện lợi.
Đám người canh giữ phát sóng trực tiếp đều tỏ vẻ nghi ngờ ------
[ Cái này? Vì sao tôi cảm thấy Tần Mục Dã dẫn đội không hề đáng tin. ]
[ Tôi cũng cảm thấy vậy, Tần Mục Dã nhiều nhất ba tuổi, Thao Thao và Phó Trạch Ngôn 6 tuổi còn trưởng thành ổn trọng hơn anh ấy nhiều. ]
[ Hahaha Phó mít ướt không khóc rất có khí chất bá đạo tổng tài. ]
[ Tần Mục Dã giống như người khổng lồ trong nhà trẻ, dẫn các bạn nhỏ khác qua đường. ]
[ Đám nhóc tì được Tần đỉnh lưu dẫn dắt có thể tìm được tài liệu đắp người tuyết sao? ]
[ Tôi có dự cảm không tốt lắm….. chỉ cần anh ấy đừng để năm đứa nhỏ làm rơi mất hai cái là tốt rồi. ]
Sự thật chứng minh, khán giả kỳ hai đều là những người hâm mộ cũ.
Đối với Tần Mục Dã tương đối hiểu biết.
Tần Mục Dã vốn dĩ rất tự tin, tay phải ôm một đứa nhỏ, tay trái dắt một đứa, phía trước có một cái lon ton, phía sau mông còn dính hai cái đuôi nhỏ.
Cuối cùng cũng thuận lợi đi đến đối diện, trong căn nhà nhỏ quả nhiên là cửa hàng tiện lợi, hơn nữa còn khá lớn, hẳn là có đủ loại.
Nhưng mà vừa mới mở miệng, Tần Mục Dã liền ngẩn ra.
Nhân viên cửa hàng đều là người bản xứ, đương nhiên nói tiếng Nhật, mà anh gà mờ tiếng Anh đã quên mất từ lâu, lúc này nháy mắt thành người câm.
Chỉ có thể lắp bắp nói: “Pig! You know? A pink pig.”
Tần Mục Dã nói nửa ngày, hai chị gái nhân viên cửa hàng đều ngơ ngác nhìn anh.
Anh sốt ruột gãi đầu, bế em gái lên, để bé trên quầy thu ngân, hoa tay múa chân trên đầu bé, khoa tay múa chân ra hình dạng heo Peppa đầu máy sấy.
Phó Trạch Ngôn không nhìn được nổi nữa.
Đại ma vương thật sự không có học thức.
Qủa nhiên phù hợp với tính cách đại ma vương.
Bé dò tay ra chọc đùi Tần Mục Dã: “Tần ca ca, tên tiếng anh của Peppa là Peppa Pig.”
Tần Mục Dã khiếp sợ: “A? Thật hay giả, không phải là con heo hồng phấn sao?”
Phó Trạch Ngôn đã học tiểu học năm nhất, từ nhà trẻ đã học trường song ngữ quốc tế, đối thoại tiếng anh cơ bản vô cùng lưu loát.
Chị gái nhân viên cũng chú ý tới cậu bé tóc xoăn này có thể giao tiếp dễ dàng hơn, liền ngồi xổm xuống dùng tiếng anh sứt sẹo đối thoại với bé.
Thao Thao là con trai Đông Bắc lúc này cũng hướng nội cùng Miên Miên thất học hai mặt nhìn nhau.
Lục Linh và Tiểu Đại Lị cũng biết nói, nhưng trí nhớ các bé không tốt lắm, đi bộ năm phút, chớp mắt liền không nhớ rõ mình muốn tìm cái gì.
Ba bánh bao nhỏ vất vả hồi lâu nói với nhân viên cửa hàng.
Phó Trạch Ngôn bật ra từ “toilet”.
Thao Thao đột nhiên hồi phục lại tinh thần, cảm kích nhìn anh em tốt: “Trạch Ngôn cậu giỏi quá! Chính là toilet! Tớ muốn làm người tuyết toilet!”
Nhóm trẻ không ngừng nỗ lực…..
Rốt cuộc Tần Mục Dã cũng có được tài liệu bằng năng lực của chính mình.
Một túi kẹo, một chai nước ép dâu tây, còn có một sợi dây màu đỏ không biết nhặt được từ chỗ nào.
Các bạn nhỏ khác cũng ít nhiều lấy được tài liệu mình cần.
Tần Mục Dã ôm em gái trở về, nhìn người tuyết Peppa trên mặt đất, con ngươi rung động.
“Má? Làm sao có thể làm được, cũng quá giống rồi???”
Tần Mục Dã sợ ngây người, lúc vừa xuất phát mới là phiên bản Peppa mập mạp quái dị, nháy mắt đã trông như thật thế này?
Miên Miên hai mắt tỏa sáng, kích động giãy giụa xuống đất, chạy đến bên cạnh người tuyết Peppa, mở hai tay ôm lấy.
Động tác bé rất cẩn thận, giống như chạm vào liền hỏng.
Tần Sùng Lễ nhìn thấy ánh mắt đầy kinh hỉ của Miên Miên, tức khắc cảm thấy vất vả của mình đều đáng giá.
Uông Phỉ thấy cũng giật mình, tấm tắc khen: “Qúa lợi hại rồi, Tần tiên sinh, cái này rất giống tiểu Peppa rồi.”
Lục Kha Thừa cười nói: “Chú Tần sợ là đều lấy cả khí thế điêu khắc ra, quả nhiên là nô lệ của con gái, Miên Miên thích Peppa, chú Tần phá lệ làm nghiêm túc.”
Mọi người không phải thổi phồng, mà là thực sự giống y như đúc, huống chi hiện tại còn chưa có mắt mũi và mấy thứ khác, chỉ là một hình thể thuần trắng, liếc mắt cái cũng có thể nhận ra đây là Peppa.
Chú quay phim cũng nhanh chóng quay cận cảnh, đem người tuyết Peppa phát sóng cho người xem thưởng thức.
Tần Sùng Lễ bị bọn họ khen đến xấu hổ.
Thật ra ngay từ đầu ông cũng cảm thấy đắp người tuyết làm sao, chỉ cần đứa nhỏ chơi vui vẻ là được, hoàn thành như thế nào cũng không sao cả.
Nhưng tính cách ông giống với Tần Hoài Dữ, mọi việc đều theo đuổi hoàn mỹ.
Hơn nữa Miên Miên rất thích, ông vỗ tuyết xong, vẫn cảm thấy quá thô, tuy rằng có thể nhìn ra bộ dáng, nhưng không thể tính là tinh xảo đáng yêu.
Tần Sùng Lễ bình tĩnh tưởng tượng, sao không đi mượn con dao, dùng dao cạo không phải liền nhẵn nụi gọn gàng sao?
Ông đi tìm nhân viên công tác mượn con dao hoa quả, lập tức bắt đầu chạm khắc.
Thành thật mà nói, ông sẽ khắc tuyết sao?
Nếu tính thì có thể trong khóa mỹ thuật ba mười năm trước chơi qua bùn.
Nhưng hôm nay cũng không biết làm sao, khả năng tiềm tàng nghệ thuật bộc phát ra, thật sự làm rất chuyên nghiệp.
Phó Sâm sùng bái không thôi, cũng muốn noi theo: “Tần tiên sinh có thể dạy tôi không? Làm sao có thể để nó mịn như vậy được? Con tottoro của tôi nhìn như một quả cầu lớn, không thể nhìn ra là Tottoro.”
Tần Sùng Lễ kiên nhẫn giải thích: “Thật ra không khó, cậu dùng con dao gọt hoa quả từ từ làm nhẵn bế mặt người tuyết, so với hình, rất dễ dàng làm ra hình dáng.
Ông vừa giảng giải, còn thuận tiện dùng nhánh cây phác họa ra đôi mắt và mũi của Peppa.
Phó Sâm nghe xong ông miêu tả, hoàn toàn từ bỏ làm: “Quên đi, quả cầu lớn thì là quả cầu lớn, tay Tần tiên sinh quá khéo, tôi không làm được, chắp vá chút có thể xem được là được.”
Peppa đã thành hình, cuối cùng chính là dùng đạo cụ.
Tần Mục Dã mở túi kẹo ra, thèm ăn nên ăn hai viên.
Sau đó cầm bốn viên tới, hai viên làm hai viên làm lỗ mũi.
Nhét vào cái vòng mà Tần Sùng Lễ phát họa, phong cách Peppa…… đột nhiên thay đổi.
“Hả??????? Sao lại cảm giác kỳ quái?”
Miên Miên cũng tròn xoe mắt, luôn cảm thấy bốn viên kẹo tròn này….. làm cho khí chất Peppa của bé trở nên ngu ngơ?
Người xem cười phá lên-----
[ Cứu mạng, Tần Mục Dã đang làm cái quái gì vậy!! Peppa đang đẹp như vậy bị kẹo của anh làm cho thật khờ! ]
[ Qủa nhiên ngây thơ làm ra Peppa ngu ngốc. ]
[ Tần phú hào là người cha có tài hoa lại cẩn thận như vạy, làm ra người tuyết tinh xảo, vừa thấy chính là họa sĩ bị tiền tài làm chậm trễ! Tần Mục Dã thật sự là con ruột sao? ]
[ Khakha mau xem cha Tần có biện pháp cứu trợ không. ]
Tần Sùng Lễ vừa thấy liền nhìn ra vấn đề mấu chốt.
Viên kẹo quá lớn, làm mắt và lỗ mũi Peppa, có vẻ giống nhau, còn nhô ra so với lỗ, khó trách phong cách không hợp.
Tần Sùng Lễ quét mắt nhìn con trai ngốc nghếch tìm được thứ ngớ ngẩn gì: “Đây là tài liệu mà con mang em gái đi tìm được?”
Tần Mục Dã phản bác cho chính mình: “Cái này sao có thể trách con? Vừa nói đôi mắt, chỉ có thể nghĩ đến kẹo socola, các bạn nhỏ khác đều là lấy kẹo làm tròng mắt nha!”
Tần Sùng Lễ cạn ngôn, chỉ xuống nước ép dâu tây dưới đất: “Thế thứ này con chuẩn bị làm cái gì?”
Tần Mục Dã chỉ vào hình ảnh Peppa màu đỏ: “Đương nhiên là má hồng nha! Nước dâu tây không phải hồng sao!”
Tần Sùng Lễ: “Ai cho con tự tin rưới nước dâu tây xuống sẽ không bị chảy? Giáo viên vật lý sao?”
Tần Mục Dã: “……..”
Khán giả tiếp tục bình luận --------
[ Tần phú hào: Câm miệng đi, ta không có con trai như con. ]
[ Tần Sùng Lễ: Về nhà liền đi xét nghiệm ADN, tức chết ta nghịch tử! ]
[ Hahaha nước dâu tây làm má hồng cho Peppa, mất công Tần Mục Dã nghĩ ra. ]
[ Tần Mục Dã: Sức hút của trái đất? Không tồn tại. ]
Tần Sùng Lễ hiển nhiên đã từ bỏ trông cậy vào con trai, ông nói với đứa bé: “Con đi tìm chị gái du khách mượn chút phấn má hồng, con biết phấn má hồng không?”
Miên Miên dùng sức gật đầu: “Biết ạ, con đã nhìn thấy trên bàn trang điểm của mẹ!”
Khuê nữ ba tuổi rưỡi quả nhiên hữu dụng hơn con trai hai mươi tuổi, Miên Miên nhanh chóng mượn được hộp phấn má hồng, giải quyết được vấn đề mặt đỏ của Peppa.
Nhưng tròng mắt và mũi….. đúng là vấn đề.
Tần Sùng Lễ nhìn chằm chằm hình ảnh thật lâu, ông tự hỏi làm sao thì đồ vật lớn nhỏ màu đen mới thích hợp và không chướng mắt.
Nghĩ tới nghĩ lui, mắt sáng lên, quay đầu ra lệnh cho con trai: “Cởi áo khoác của con ra.”
Tần Mục Dã: “???? Ngài muốn làm gì?”
Tần Sùng Lễ lười nói chuyện vô nghĩa với anh, trực tiếp động thủ kéo khóa áo khoác anh ra, quả nhiên nhìn thấy áo cardigan xanh biển anh mặc bên trong.
Qúa tuyệt vời!
Chính là cái này!
Tần Sùng Lễ trực tiếp giật bốn cái cúc áo cardigan, động tác cực nhanh, nước chảy mây trôi, khiến Tần Mục Dã hoàn toàn choáng váng, cũng không kịp phản kháng……
Liền tùy ý để cha già giật xuống bốn cái cúc áo!
Tần Sùng Lễ đem bốn cái cúc, làm đôi mắt và lỗ mũi Peppa.
Qủa nhiên giống như đúc, rất sống động!
Tiểu Đại Lị bên cạnh tràn đầy sùng bái nhìn ông: “Oa, chú siêu nhân thật lợi hại, giống Peppa y như đúc!”
Miên Miên xem đến ngây người.
Dùng cúc áo làm mắt và mũi…. Peppa dường như chân thật hơn.
Bé lẩm bẩm nói: “Cha thối…. thật, thật thông minh.”
Mọi người đều xúm lại xem.
Lời bình sôi nổi:
Trưởng thôn Phương Kỳ: “Qúa tuyệt, trải qua chương trình này, tôi đoán tất cả bạn nhỏ đều hâm mộ Miên Miên có người cha thông minh lợi hại như Tần tiên sinh.”
Uông Phỉ: “Còn phải nói sao, con gái tôi đã bắt đầu ghét bỏ tôi, muốn làm con gái của cha siêu nhân rồi.”
Tiểu Lục Linh: “Chú Tần thật đỉnh, Peppa thật đáng yêu, dễ thương như Miên Miên!”
Hoàng Uy Châu nhìn bồn cầu nghiêng lệch vặn vẹo biểu tình tuyệt vọng: “Trưởng thôn, thi đấu có thể nhận thua không, tôi mệt mỏi, không muốn cố gắng nữa.”
Thao Thao: “Cha không được từ bỏ, bồn cầu của ta là ngầu nhất!”
Tần Mục Dã ủy khuất cha ngồi trên nền tuyết, cúi đầu nhìn mình mất đi bốn cái cúc áo.
Đột nhiên hoài nghi thân thế của chính mình.
Anh chính là công cụ sao?
Anh một người con trai cao lớn đẹp trai như thế lại không quan trọng bằng một con heo hồng đầu máy sấy!
Tần Sùng Lễ cũng không quên phát huy tác dụng cuối cùng của con trai công cụ, nói với Tần Mục Dã: “Đi tìm nhánh cây đi.”
Tần Mục Dã mặt đã nhăn thành bánh bao: “Đắp thế này không phải tốt rồi sao, còn cần nhánh cây làm gì?”
Tần Sùng Lễ nhìn tác phẩm nghệ thuật: “Không thấy Peppa của em gái con còn chưa có cánh tay sao? Đi tìm hai cái nhánh cây làm cánh tay.”
Tần Mục Dã tuy rằng khó chịu, nhưng nhìn mọi người đều mong chờ thành phẩm cuối cùng, anh cũng không muốn làm mọi người thật vọng, đành phải tự mình mang theo chú quay phim đi thực hiện nghĩa vụ người công cụ.
Thật đúng là anh tìm được hai nhánh cây nhỏ thích hợp làm cánh tay cho Peppa.
Lúc này anh có tự tin, ngồi xổm xuống chọc gáy em gái, kiêu ngạo nói: “Nhìn thấy không, không có anh trai em, không thể có Peppa! Đôi mắt lỗ mũi đều là cúc áo của anh! Miệng là do anh tìm thấy sợi dây đỏ, cánh tay đều là nhánh cây anh nhặt được trong tuyết lớn, mà em, chỉ tìm được cái má hồng thôi!”
Tần Mục Dã muốn nhấn mạnh cảm giác tồn tại của mình, không thể để trước mặt em gái hoàn toàn bị cha nghiền áp.
Lại không ngờ rằng Miên Miên có được người tuyết Peppa tâm trạng vô cùng tốt.
Bé không hề bủn xỉn mà hôn lên mặt Tần Mục Dã “Hắc hắc hắc, anh hai thật tuyệt, cảm ơn anh hai.”
Tần Mục Dã bị nụ hôn của bé làm cho choáng váng.
Theo bản năng sờ áo cardigan mở rộng của mình…..
Đột nhiên cảm thấy không lạnh.
Dù sao bên ngoài còn có áo khoác!
Áo cardigan cài cúc có tác dụng gì?
Cúc áo được sinh ra để làm lỗ mũi cho Peppa của em gái!
Miên Miên hôn Tần Mục Dã xong, không báo trước đến bên cạnh Tần Sùng Lễ, hôn một cái.
Động tác mạnh mẽ, chân ở trên nền tuyết bị mềm, hơi lệch một chút, chỉ hôn được một bên cằm của Tần Sùng Lễ.
Tần Sùng Lễ vẫn khả nghi mà đỏ mặt.
Chỉ nghe thấy đứa nhỏ nói: “Cảm ơn cha thối làm cho Miên Miên Peppa, Miên Miên rất thích.”
……….
Quán quân thi đấu đắp người tuyết đương nhiên là Miên Miên.
Bé dính vào Peppa đáng yêu, yêu thích không buông tay.
Đều luyến tiếc phái đi làm nhiệm vụ khác.
Tần Mục Dã được cử đi làm nhiệm vụ thứ hai, đến xưởng socola làm bánh quy.
Chờ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, đêm nay sẽ thắng được bữa tiệc hải sản lớn.
Mọi người rời khỏi công viên Shiroi Koibito.
Lúc hoàng hôn, bầu trời trong xanh chuyển dần sang một màu ấm áp.
Mặt trời sắp xuống núi.
Miên Miên lại ôm Peppa, không muốn buông.
Bé nhỏ giọng nói: “Miên Miên có thể đem Peppa về nhà không? Miên Miên thật sự rất thích, sao lại có thể để Peppa một mình lẻ loi ở lại đây.”
Tần Mục Dã ngẩn người.
Anh cũng không thể lường trước được tình huống này.
Tổ chương trình cũng không thể dự đoán được.
Dù sao….. ngoại trừ tác phẩm của Tần Sùng Lễ, người tuyết của người khác đều xiêu xiêu vẹo vẹo, cơ bản nhìn không thuận mắt, không có bạn nhỏ nào muốn mang về nhà.
Peppa của Miên Miên, đúng là quá tinh xảo, vô cùng đáng yêu, thậm chí còn ngây thơ chất phác hơn so với phim hoạt hình.
Không có người lớn nào nhẫn tâm nói với bé, ngày mai mặt trời lên, người tuyết sẽ bị tan ra.
Tần Mục Dã dỗ bé: “Cái này không thể mang đi, nhưng không sao. Yến Kinh mấy ngày nay cũng có tuyết, tuyết đọng rất dày, có thể đắp người tuyết, về nhà anh trai đắp cho em một cái được không?”
Miên Miên tuy rằng mới ba tuổi rưỡi.
Nhưng bé rất thông minh, cũng hiểu được……….
Bé không thể mang người tuyết Peppa đi.
Nó lớn lên trên nền tuyết, là một thể với nơi đây, bé không thể mang nó lên máy bay gửi vận chuyển về nhà.
Nhưng mà….. nhanh như vậy đã phải tách ra sao?
Bánh bao nhỏ thất thần, cái mũi cũng đỏ bừng.
Người lớn xung quanh cũng rất buồn, thương bé, nhưng không có cách nào an ủi bé.
Hốc mắt chị gái trợ lý đạo diễn đã đỏ khịt mũi oán giận đạo diễn: “Đạo diễn Thi, cái hạng mục này không hợp lý, Miên Miên bảo bối vất vả mãi mới cùng cha và anh trai đắp Peppa, lại không thể mang đi, đây không phải là đâm vào trái tim bé sao?”
Thi Định Thành cũng rất quẫn bách: “Cái này…. Tôi thật sự không xuy sét đến mức độ này, là sai lầm của tôi.”
Miên Miên và Peppa ở lại một lúc.
Tần Mục Dã sầu cực kỳ, thật sự không biết dỗ bé như thế nào.
Ngoại trừ về nhà làm lại cho bé một cái, cũng không có biện pháp nào khác.
Anh thử lặp lại: “Miên Miên ngoan, về nhà đắp lại được không, anh đảm bảo giống nhau như đúc.”
Miên Miên khóc nức nở, nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Không giống nhau, làm sao giống nhau, đây là cha, anh trai và Miên Miên cùng nhau đắp, về nhà cha sẽ rất bận, không có khả năng đắp lại người tuyết cho Miên Miên.”
Cảnh đẹp cổ tích đã kết thúc, lại đúng lúc hoàng hôn, mọi người đều trở nên buồn bã.
Nhân sinh chính là như vậy.
Đều phải kết thúc.
Khán giả bắt đầu tạo cảm xúc khóc------
[ Ô ô ô chương trình chó má ! Đây là cái phân cảnh gì, để Miên Miên của tôi ủy khuất ! ]
[ Tức chết tôi, tiểu khả ái Miên Miên không cần khổ sở, chị gái đắp Peppa cho em ! Chị gái đắp cho em mười cái ! ]
[ Ô ô ô mau đem Peppa đóng gói cho Miên Miên mang đi ! ]
Bánh bao nhỏ quá ngoan quá hiểu chuyện, lại mềm mại như vậy, ai cũng không muốn nhìn thấy bé thương tâm.
Mọi người đều trầm mặc hồi lâu.
Khi mặt trời sắp lặn, Tần Sùng Lễ đi đến bên cạnh bé, ngồi xuống, cười nói : « Về sau cha sẽ cùng con đắp người tuyết. »
Miên Miên chớp mắt : « Thật sao ? »
« Ừm. » Tần Sùng Lễ đáp ứng rất chân thành « Chỉ là Peppa đáng yêu này, cha biết con luyến tiếc. Nhưng trên thế giới này thứ tốt đẹp rất nhiều, nhưng không thể chiếm hữu vĩnh viễn, thế giới có thể thay đổi trong nháy mắt, chỉ cần chúng ta đã từng có được, hồi ức tốt đẹp vẫn luôn lưu tại trong lòng. »
Tần Sùng Lễ giúp bé lau nước mắt, sai Tần Mục Dã lấy camera giúp bé chụp ảnh chung với Peppa.
Miên Miên suy nghĩ an tĩnh một chút.
Giống như dần hiểu được ý tứ của cha.
Bé không hề khổ sở, đem khăn quàng hồng nhạt trên cổ vây quanh cổ Peppa, vui vẻ chụp ảnh chung với Peppa.
Tuy rằng không thể mang đi, nhưng ảnh chung giữa bé và Peppa sẽ vĩnh viễn lưu lại.
Tần Sùng Lễ và Tần Mục Dã cũng cùng chụp ảnh chung, các bạn nhỏ khác và người lớn cũng đều lại đây lưu ảnh kỷ niệm với Peppa đáng yêu.
Hình ảnh vô cùng tốt đẹp.
Miên Miên nhìn mái tóc bị tuyết nhiễm trắng của cha.
Bé ngây thơ hiểu được ý tứ của cha.
Trong thế giới người phàm, tràn ngập hạnh phúc, ấm áp, nhưng đồng thời cũng luôn phải trải qua đau xót và buông bỏ.
Tựa như bé không muốn chia tay với người tuyết Peppa.
Cả đời của người thường chính là một quá trình không ngừng nói lời tạm biệt.
Nhưng những cái ký ức ấm áp đó sẽ không bị quên đi.
Giống như bé đã từng chết đi, cha mẹ, các anh, đều sẽ không quên bé.
Bọn họ một khắc cũng chưa từng quên bé.
Miên Miên đã hiểu vì sao mỗi thần tiên đến một tuổi tác nhất định đều phải hạ phàm lịch kiếp mới có thể phi thăng thượng thần.
Bởi vì sống ở Tiên giới, không có tư cách để trải nghiệm vui buồn của người thường.
Thời gian của họ là vô tận, giống như vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
Vì lẽ đó, người thân, bạn bè, người yêu, đều có vẻ như bình thường, vạn năm đều bất biến.
Nhưng một đời của người thường rất ngắn vô cùng ngắn, nhiều nhất cũng chỉ trăm năm.
Một đời này có thể trở thành người một nhà, cõ lẽ đã là duyên số phải tu mấy kiếp.
Miên Miên lén lút chen vào giữa cha và anh, trái phải ôm lấy cánh tay họ.
Bé âm thầm siết chặt tay.
Mặc dù chỉ có một đời ngắn ngủi, bé cũng muốn bảo vệ cha mẹ và các anh trai thật tốt, đồng hành với họ cả đời này.
Đây sẽ là hồi ức tốt đẹp nhất trong năm tháng vô tận của bé…….