Qua lớp kính trong suốt, Miên Miên có thể nhìn rõ gương mặt Tần Hoài Dữ.
Tuy rằng sắc mặt tái xanh, thể chất cũng không được tốt, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn đẹp trai nho nhã như cũ, không khác mấy so với vẻ ngoài hai mươi.
Cho dù Tần gia đã xảy ra nhiều biến cố, cho dù bản thân Hoài Dữ ca ca bị giam sau song sắt.
Nhưng ngữ khí anh nói chuyện, trước sau vẫn mạnh mẽ rõ ràng nhẹ nhàng.
Giờ phút này Tần Mục Dã cũng là nam nhân trưởng thành hơn ba mươi tuổi, trên người anh không còn dương quang, quanh thân chỉ còn hơi thở phiền muộn và lệ khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cả vào tù, tâm lý của Tần Mục Dã đương nhiên không tốt.
Ngữ khí cũng không được bình tĩnh, cắn răng nói: “Anh cả làm sai cái gì? Không phải do tai họa của Tống Thừa Vọng gây ra sao, anh cả chỉ bị hắn liên lụy mà thôi, Tống Thừa Vọng là loại rác rưởi, hắn nên lãnh án nhiều hơn, tốt nhất cả đời này đừng hòng ra!”
Tần Hoài Dữ cau mày, sắc mặt không tốt, thấp giọng cảnh cáo anh: “A Dã, em đã lớn rồi, đây là đâu, em nói chuyện chú ý chừng mực. Tất nhiên Tống Thừa Vọng có vấn đề, nhưng trách nhiệm của anh không thể trốn tránh, sai chính là sai, nhân sinh không có đường rút lui. Anh hiện tại cũng không muốn nói với em ai đúng ai sai, anh nói với em rất nhiều, chỉ muốn em chăm sóc tốt Miên Miên, em ấy còn đang học, kinh tế chưa độc lập, em phải kiềm chế tính tình của mình, không được bốc đồng, chuyện công ty không hiểu cũng đừng nhúng tay vào, quản lý thật tốt bất động sản là được……”
Tần Mục Dã sắc mặt rất khó coi, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của anh cả, anh cũng không nói nhiều, chỉ có thể kìm nén cảm xúc, gật đầu đáp ứng Tần Hoài Dữ giao phó.
Tần Hoài Dữ lại nói: “Tiêu Nhiên đâu, hôm nay sao không đi cùng các em tới đây?”
Tần Mục Dã trả lời: “Em nào biết, lão tam mấy năm nay tính tình càng ngày càng kỳ quái, cũng không biết là di truyền từ ai.”
Tần Hoài Dữ thở dài: “Tiêu Nhiên còn phải trị liệu dài kì ở tay, em ấy không thể thi đấu, cuộc sống nhàm chán, em là anh trai nên hiểu em ấy một ít, có thời gian rảnh….. đi thăm em ấy.”
Tần Mục Dã nói: “Anh xem tình cảnh anh như thế nào, còn lo lắng nhiều như vậy, lão tam quen thói độc lai độc vãng, em ấy thích như thế nào liền như vậy đi, em nghĩ chúng ta đều không nên làm phiền em ấy, em ấy liền hạnh phúc thanh tĩnh.”
Trong lúc mơ đứa nhỏ vẫn muốn nhìn xem phản ứng của mình sau khi lớn lên.
Nhưng cảnh trong mơ vẫn luôn là hình ảnh anh cả và anh hai luân phiên xuất hiện, bé cũng không thấy phản ứng của chính mình.
Bánh bao nhủ ngủ mê man với nỗi đau âm ỉ.
Bé mặc dù vẫn là trẻ con, nhưng loáng thoáng cũng hiểu rõ anh cả làm gì trái pháp luật, cho nên mới bị xử phạt, bị nhốt tại nơi đây, ba năm không thể ra ngoài, không thể về nhà, cũng không thể liên hệ với họ.
Miên Miên ở trong mơ buồn đến phát khóc.
Bé cảm thấy đau cho Hoài Dữ ca ca.
Hoài Dữ ca ca là người thông minh, hiểu chuyện, nhẹ nhàng nhất trong ba người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nói anh hai kết giao với bạn xấu, không cẩn thận đi vào đường cụt, bé còn miễn cưỡng cảm thấy có khả năng này.
Nhưng Hoài Dữ ca ca sao có thể…….
Anh ấy căn bản không phải người làm chuyện xấu.
Đứa nhỏ gấp đến vã mồ hôi, bé muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không nói được.
Rốt cuộc, cảnh trong mơ cũng đi tới người bé.
Bé cuối cùng cũng thấy phản ứng của chính mình.
Bé thoạt nhìn mới có mười tám, mười chín tuổi, khóc đỏ mắt.
Chú cảnh ngục thúc giục thời gian thăm tù sắp hết, để bọn họ kết thúc trò chuyện trong vòng năm phút.
Miên Miên không nhịn được khóc ra, bé ấn tay vào trái tim mình qua tấm kính, muốn ôm Tần Hoài Dữ một cái, nhưng không thể chạm vào cánh tay anh.
“Anh cả……Em không muốn đi, em nhớ anh, chúng ta kháng án được không? Án này, luật sơ chúng ta rõ ràng chỉ cần nộp tiền phạt và hưởng án treo, vì sao anh muốn ở đây nghỉ ngơi ba năm, không được, chúng ta nhất định phải kháng án!”
Cảm xúc của bé mất khống chế, âm thanh cao hơn một chút, cảnh ngục đi tới, nghiêm túc ngăn bé lại: “Tần tiểu thư, hãy duy trì im lặng, khống chế cảm xúc của cô.”
Bé tránh người như không nghe thấy, đỏ mắt nhìn Tần Hoài Dữ: “Anh cả, em không muốn anh bị nhốt ở đây, anh là người ưu tú như vậy, sao lại có thể…….”
Anh cả bé là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đến lớn là ưu tú nhất, là niềm tự hào lớn nhất của cha.
Tần Miên Miên không thể tiếp thu sự việc trước mắt.
Đối với anh cả mà nói sẽ là vết nhơ cả đời.
Bé căn bản không thể tưởng tượng được anh cả kiêu ngạo của mình ở lại một nơi như vậy suốt ba năm.
Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, anh ấy làm sao có thể chịu đựng được?
Tần Hoài Dữ nhìn em gái anh yêu thương nhất khóc thành như vậy, anh vô cùng đau lòng, nhưng đành bất lực.
Đi đến bước này, anh mới hiểu rõ cuộc đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, tiền tài cũng không thể giải quyết.
Tần Hoài Dữ tận lực kiềm chế bản thân, duy trì bình tĩnh, dùng ngữ khí ôn hòa, kiên nhẫn dỗ dành bé: “Miên Miên, em đừng sợ, không sao đâu, anh cả không sao, em đừng khóc. Nghe lời nào, ba năm rất nhanh, nháy mắt trôi qua, luật sư sẽ tiếp tục phúc thẩm, em đừng xen vào, học hành cho tốt, ngoan một chút, nghe lời anh hai nói, anh cả không ở đó, anh hai cũng sẽ chăm sóc cho em.”
Tần Miên Miên khóc đến suy sụp: “Anh hai căn bản không đáng tin cậy, từ nhỏ đến lớn gặp nhiều rắc rối nhất là anh hai, anh cả…….kháng án là có thể thắng kiện, chúng ta đổi luật sư được không, anh cảm em không chịu được anh……”
Tần Mục Dã ở một bên đen mặt: ?????
Tần Hoài Dữ cười khổ: “Không sao đâu, anh hai không đáng tin cậy, vậy em chờ anh cả ra ngoài, ba năm thật sự rất ngắn chờ em tốt nghiệp đại học, anh cả có thể về nhà với em. Hơn nữa mặc dù quyền kinh doanh công ty hiện tại không nằm trong tay chúng ta, nhưng cha để lại cho em một quỹ ủy thác, đủ cho em dùng vài chục năm, bất động sản trong nhà chỉ cần không kinh doanh lung tung, cả đời không cần lo lắng.”
Tần Miên Miên tức hộc máu: “Tiền gì ở đây? Em không cần tiền, không cần quỹ ủy thác, em chỉ cần anh cả ra ngoài, em muốn cùng về nhà với anh cả…..”
Tần Hoài Dữ nhìn em gái khổ sở, tâm tình chán nản, bất lực.
Tần Mục Dã tính tình nóng nảy, ban đầu còn có thể chịu được, dần dần cảm thấy khó chịu vì tiếng khóc của bé.
Anh xụ mặt, kéo cánh tay em gái: “Em khóc đủ chưa, khóc tang à? Không phải chỉ ba năm, cho dù kháng án không thành công cũng chỉ ba năm, anh cả nhanh chóng có thể ra ngoài, em đừng khóc được không! Anh cả cũng không phải không ra được!”
Miên Miên bị anh mắng hai câu, khóc càng dữ dội, giơ tay đánh anh hai cái, mặt mủy khuất mà suy sụp.
Tần Mục Dã cũng bị bé khóc đến đau lòng mà phiền lòng, nhìn bé như vậy, anh cũng rất bất lực.
Tần Hoài Dữ thấp giọng nói: “A Dã, em kiên nhẫn với em gái chút, đừng mắng em ấy.”
Tần Mục Dã từ nhỏ tính cách ấu trĩ, cãi nhau ầm ĩ với Miên Miên mà lớn lên, cũng không phải thật sự tức giận, chỉ nói một chút.
Anh thấy em gái khóc không chỉ xót xa, đành duỗi tay ôm lấy bả vai em gái, kéo bé vào lòng, vỗ nhẹ phía sau bé: “Được rồi, anh sai rồi, anh không nên mắng em, em đừng khóc, không phải vẫn còn có anh sao.”
Thời gian thăm tù kết thúc.
Tần Miên Miên chung quy vẫn bị Tần Mục Dã nửa kéo nửa túm ra ngoài.
Chỉ để lại một mình Tần Hoài Dữ ở lại nơi hoàn toàn phong bế này.
Trở lại xe, Tần Miên Miên nhìn cửa ngục đóng chặt, bé biết trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn thấy anh cả, cảm xúc càng mất khống chế.
“Tại sao lại như vậy a? Cha đi rồi, mẹ cũng đi rồi, anh ba không cần chúng ta, hiện tại anh cả cũng…..Vì sao nhà chúng ta lại biến thành như vậy?”
Tần Mục Dã trầm mặc, cáu kỉnh rút điếu thuốc, rít một hơi lớn.
Một tay khác đặt lên đầu em gái, xoa lung tung: “Được rồi, còn chưa khóc đủ à, không phải vẫn còn có anh sao, lão tử còn chưa chết đâu! Anh cả cũng nhanh được ra thôi, nghe lời, đừng khóc.”
*****
Bánh bao nhỏ trở mình, bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ.
Mặt bé ướt đẫm, mái tóc cũng bị dính ướt.
Trong phòng tối om, an tĩnh vô cùng.
Bé chỉ có thể chống tay ngồi dậy, vươn tay bật đèn đầu giường.
Bánh bao nhớ lại mọt chuyện trong giấc mơ, buồn bã sụt sịt.
Một lúc sau bình tĩnh lại, bé nhìn về đồng hồ báo thức Peppa nơi đầu giường.
Hiện tại đã là một giờ sáng.
Mẹ đã nói, anh cả làm việc vất vả, thường xuyên thức đêm, có đôi khi 3,4 giờ mới ngủ.
Có lẽ Hoài Dữ ca ca hiện tại vẫn chưa ngủ?
Miên Miên bò xuống giường, chân ngắn bước đi, đẩy cửa phòng ra, chạy xuống lầu, đến thư phòng của Hoài Dữ ca ca, nhẹ nhàng gõ cửa.
Đêm khuya vắng lặng, không gian càng tĩnh lặng.
Cả nhà chỉ còn một mình Tần Hoài Dữ chưa chợp mắt.
Biệt thự to lớn quá yên tĩnh.
Đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, động tĩnh còn rất rõ ràng.
Tần Hoài Dữ tưởng quản gia tới đưa bữa khuya, anh giơ tay xoa mày, theo thói quen nói: “Không cần đầu Vinh lão, con không đói, bác đừng bận rộn, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tần Hoài Dữ bận cả ngày, buổi tối còn tăng ca xử lý việc khẩn cấp, lúc này đã rất mỏi mệt, nói chuyện cũng không đủ sức, anh không thể nâng cao giọng, thư phòng cách âm tương đối tốt.
Đứa nhỏ mặc dù dán ở bên cạnh cửa, cũng không nghe rõ.
Chỉ mơ hồ nghe thấy anh cả nói một câu “đói”.
Miên Miên nghĩ Hoài Dữ ca ca còn đang làm việc, vất vả như vậy, bé đau lòng cực kỳ.
Bé quay đầu trực tiếp chạy xuống lầu, chạy tới phòng bếp, nhón chân, cố gắng mở tủ lạnh.
Thật vất vả mở cửa tủ lạnh ra, sữa bò lại đặt trên cao không với tới.
Mẹ đã nói qua, ngủ không ngon có thể uống sữa bò, uống sữa nóng có thể ngủ ngon.
Bé mỗi ngày trước khi ngủ đều phải uống sữa bột.
Uống xong ngủ rất ngon.
Hoài Dữ ca ca cũng cần uống sữa bò.
Nhưng người lớn sẽ không uống sữa bột, Miên Miên thấy Tiêu Nhiên ca ca đều uống loại hộp sữa bò, uống khá tốt.
Nhưng sữa bò quá cao, bé nhón chân cũng không tới.
Bánh bao nhỏ tức giận dậm chân: “Miên Miên thật vô dụng, sữa bò cũng không lấy được.”
Phía sau truyền tới động tĩnh sột soạt, đứa nhỏ quay đầu nhìn lại, phát hiện là “Samoyed”.
Miên Miên kinh hỉ không thôi: “Chú Tư Mệnh, chú ở nhà à!”
Bé tối qua trở về liền đi dạo trong sân, không tìm được chú Tư Mệnh.
Tư Mệnh thấy bé cố gắng mở tủ lạnh, tay ngắn lại không với tới, liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Dù sao người Tần gia đều đã ngủ, anh dứt khoát biến thành người, đi qua giúp bé: “Không phải mới trở về từ tiệm net sao, ngồi cả một đêm, sắp hủy hoại ta rồi. Đúng rồi, sao con còn chưa ngủ, còn muốn ăn khuya sao?”