Anh cả ôn nhu đẹp trai ôm em gái anh yêu nhất, vừa đổi giày vừa hôn bé, hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Lê Tương cười chào đón, quan tâm nói: “Hôm nay có xã giao sao, Hoài Dữ gần đây đúng là rất bận nhỉ, tuy rằng làm việc quan trọng, nhưng làm việc vẫn phải kết hợp với nghỉ ngơi, con còn chưa đến 24 tuổi, không cần thiết phải ép mình như vậy, mọi việc cứ từ từ thôi.”
Tần Mục Dã nhìn anh cả nhà mình ôm con heo thối, trong lòng lại không ăn dấm.
Anh từ nhỏ đã thích theo đuôi Tần Hoài Dữ, quan hệ với anh cả là tốt nhất, khó có được Tần Hoài Dữ không chán ghét em trai ngốc, tình cảm anh em hai người rất sâu, Tần Mục Dã đối với anh cả là một loại ý thức ỷ lại huynh trưởng như cha.
Tuy rằng tính cách Tần Hoài Dữ và cha Tần Sùng Lễ có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng khác nhau lớn nhất chính là Tần Hoài Dữ rất ôn nhu, cho dù em trai gây ra họa, anh cũng sẽ kiên nhẫn khuyên bảo, sẽ không giống như cha nghiêm túc lôi ra đánh cho trận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên tâm lý Tần Mục Dã đối với anh cả là ngưỡng mộ và gần gũi.
Miên Miên hôn anh cả, là tồn tại duy nhất sẽ không khiến anh ghen tuông.
Thậm chí anh còn chủ động quan tâm Tần Hoài Dữ: “Anh cả, chắc còn chưa ăn cơm rồi, nhanh rửa tay tới ăn đi, con heo thối vẫn luôn nhớ anh, còn nhắc nhở mẹ phần lại đồ ăn, vẫn còn ở trong nồi đấy.”
Tần Hoài Dữ mấy ngày nay ăn không ngon, lúc này cũng không muốn ăn mấy.
Nhưng bánh bao nhỏ trong lòng phảng phất có tác dụng an ủi.
Thể xác và tinh thần mệt mỏi của anh lập tức giảm bớt hơn nửa.
Tâm tình bực bội nôn nóng cũng khôi phục yên lặng, anh nghe Tần Mục Dã nói xong, cúi đầu cười hỏi Miên Miên: “Phải không, Miên Miên phần cho anh món gì ngon?”
Bánh bao nhỏ trong lòng còn chưa kịp há mồm.
Đã bị Tần Mục Dã giành trả lời trước: “Đương nhiên là Peppa chua ngọt bé thích nhất!”
Miên Miên: “……..”
Bốn chữ Peppa chua ngọt từ trong miệng Tần Mục Dã nhảy ra.
Cả nhà đều không có ngoài ý muốn, chỉ khẩn trương nhìn về phía Miên Miên, quan sát biểu cảm của bé, suy xét lần này có cần dỗ nhóc con hay không.
Miên Miên đã trải qua cú sốc tối qua, hiện tại sẽ không dễ dàng bị Tần Mục Dã lừa.
Nhưng lúc bé ăn xương sườn trong lòng vẫn có một chút hổ thẹn.
Tuy rằng ăn không phải là Peppa, nhưng cũng là đồng loại của Peppa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô ô ô, lũ heo thật đáng thương.
Nhưng mà mẹ làm Peppa chưa ngọt thật ngon, gặm gặm.
Bánh bao nhỏ nuốt nước miếng, trừng mắt nhìn anh hai cách đó không xa, sau đó mới nói với Tần Hoài Dữ: “Sườn xào chua ngọt……! Thơm quá Hoài Dữ ca ca ăn nhiều một chút.”
Em gái quan tâm sát sao Tần Hoài Dữ làm sao có thể chống đỡ được.
Mặc dù không muốn ăn, anh cũng đi rửa tay ngồi bên bàn, đứa nhỏ cố gắng đẩy ghế trẻ con lại đây, ngồi gần anh, chớp mắt giám sát anh ăn tối.
Tần Hoài Dữ uống trước một chén canh, canh tối nay là súp nấm rau chân vịt, khẩu vị tương đối ngọt.
Nhưng anh không thèm ăn lắm, chỉ ăn một miếng sườn đã không muốn ăn nữa.
Miên Miên thấy anh chỉ ăn ra mà không ăn thịt, liền lấy chiếc thìa, nỗ lực xúc hai thìa sườn xào chua ngọt vào đĩa trước mặt Tần Hoài Dữ.
Bé nhấn mạnh: “Công việc của Hoài Dữ ca ca rất vất vả, không thể không ăn thịt nha, ăn nhiều thịt mới có sức lực!”
Tần Hoài Dữ buồn cười, không đành lòng cự tuyệt ý tốt của em gái, ăn tất cả các miếng sườn bé xúc.
Tần Hoài Dữ từ nhỏ nhận giáo dục tinh anh, chú trọng lễ nghi bàn ăn, mặc dù hiện tại người nhà đều đã cơm nước xong, chỉ có một mình anh ngồi ăn, anh cũng vẫn ung dung thong thả, nhai kỹ nuốt chậm.
Mặc dù chỉ ăn nửa chén cơm, những cũng ăn gần nửa giờ.
Miên Miên vẫn luôn nhìn anh, không nói nhiều, nhưng ánh mắt ngấn nước giống như đang giấu giếm cảm xúc gì.
Chờ Tần Hoài Dữ ăn no lau miệng, đưa bé ra khỏi chiếc ghế ăn cơm cao, Miên Miên mới nhỏ giọng hỏi: “Hoài Dữ ca ca không phải đáp ứng mang Miên Miên đi làm rồi sao, vì sao sáng dậy không đợi Miên Miên đã đi rồi…….”
Trái tim Tần Hoài Dữ run lên.
Anh cúi đầu nhìn em gái.
Ánh mắt cất giấu ủy khuất của em gái gần như trào ra.
Tần Hoài Dữ tức khắc cảm thấy xấu hổ tối qua đã trộm tắt đi báo thức Peppa của bé…….Qủa thực đáng xấu hổ!
Tần Hoài Dữ áy náy, thấp giọng dỗ: “Là anh không tốt, mấy ngày nay anh không có đến Tần thị, anh đến công ty dưới danh nghĩa của anh có một số việc cần xử lý, anh sáng nay 7 rưỡi đã ra ngoài, sợ em ngủ không đủ…….Cho nên mới không gọi em, thật xin lỗi Miên Miên, lần sau anh mang em đến công ty chơi được không?”
Miên Miên rất hiểu chuyện.
Bé biết mình ngủ rất ngon, không dễ dàng đánh thức.
Cũng biết Hoài Dữ ca ca không nỡ đánh thức bé mới một mình đi làm.
Hoài Dữ ca ca là anh trai ôn nhu cẩn thận, là anh trai tốt nhất thế giới.
Nhưng mà Miên Miên thấy trán anh càng ngày càng u ám.
Trong lòng rất sốt ruột.
Nhưng lại không thể giải thích kỹ càng với Tần Hoài Dữ.
Chỉ một mực khăng khăng muốn cùng anh đi làm.
U ám nặng như vậy, kể cả Hoài Dữ ca ca trời sinh vận khí lớn vẫn bị ảnh hưởng đến khó chịu.
Anh ấy khác anh hai, tính cách anh hai hay thay đổi, không phải người kiên định trầm ổn.
Cho nên màu sắc trên trán sẽ thay đổi theo tâm trạng của anh ấy.
Nhưng Tần Hoài Dữ vầng trán đầy đặn, dung mạo đoan chính, nếu đặt ở thời cổ đại, nhất định là mệnh cách bậc đế vương, tướng quân.
Anh ấy là người có nguyên tắc lương thiện, không dễ bị ảnh hưởng bởi kẻ tiểu nhân bình thường.
Nguyên nhân chính là vậy, Miên Miên mới càng muốn đi bên người anh, cẩn thận quan sát mỗi người bên cạnh, nhìn xem đến tột cùng là có bao nhiêu kẻ tiểu nhân lợi hại, lại có thể ảnh hưởng đến khí vận của anh ấy.
Tần Hoài Dữ lộ vẻ khó xử, nhất thời rơi vào mâu thuẫn.
Anh luôn cưng chiều em gái nhất, em gái lớn hơn một chút, muốn gì được nấy, rất ngoan không đưa ra những đòi hỏi vô lý.
Chỉ muốn cùng anh tới công ty chơi, đối với bạn nhỏ ba tuổi rưỡi cũng là yêu cầu bình thường.
Nếu là bình thường, Tần Hoài Dữ nhất định sẽ đáp ứng, mặc dù anh bận rộn, cũng có thể để thư ký chơi cùng bé, anh cũng có thể bớt thời gian chơi cùng.
Nhưng mà……..
Tình huống gần đây quá đặc thù, anh bận đến sứt đầu mẻ trán, hơn nữa công ty lại đang gặp phải khủng hoảng.
Anh không muốn đưa em gái tới hoàn cảnh như vậy, tránh ảnh hưởng đến bé.
Tần Hoài Dữ ôm em gái trở lại phòng khách, kiên nhẫn thương lượng với bé: “Mấy ngày nay không được, chuẩn bị ăn tết, chờ qua năm những việc này anh có thể xử lý xong, sẽ đưa Miên Miên đến công ty được không, nếu lúc đó em thích, anh mỗi ngày đều có thể đưa em đi làm cùng.”
Bánh bao nhỏ không cao hứng mà bĩu môi.
Tuy rằng không có tức giận, nhưng so với tức giận càng làm cho Tần Hoài Dữ rối rắm hơn.
Bé rũ đầu, cả người buồn bã.
Tần Hoài Dữ ôm bé ngồi xuống sofa, cho bé ăn hai quả cherry.
Miên Miên bình thường rât muốn ăn cherry, giờ đây lại xoay đầu tránh, tức giận không chịu ăn.
Tần Hoài Dữ cười cười, nhỏ giọng trêu chọc bé: “Được rồi, Miên Miên ngoan nhất, sẽ không tức giận anh trai đúng không, anh hứa với em, qua năm sẽ mang em đi.”
Miên Miên trong lòng rất mâu thuẫn.
Bé muốn đi, lại biết Hoài Dữ ca ca chắc chắn không phải lười chơi với bé, mà lạ thực sự không tiện mang bé đi làm việc cũng mới cự tuyệt.
Cho nên bé không biết mình đang giận bản thân hay giận anh.
Chỉ là không muốn được dỗ, bé dứt khoát trèo xuống khỏi đùi Tần Hoài Dữ, thu mình vòa góc sofa, khoanh chân, hai tay ôm trước ngực, cúi đầu giận dỗi.
Tần Tiêu Nhiên cẩn thận để ý tới đứa nhỏ khác thường, cậu nhỏ giọng hỏi: “Sao thế, sao lại không vui rồi? Em sắp có chục triệu fans rồi, cho em xem, cư dân mạng rất thích em.”
Tần Tiêu Nhiên đem con số fans trên Weibo quơ quơ trước mặt bé.
Miên Miên trong lòng đang bận bịu không rảnh lo fans Weibo.
Tần Mục Dã thấy thế còn vui sướng khi người gặp họa, anh thật sự tò mò sao anh cả lại chọc vào bé rồi.
Anh cười dịch đến bên cạnh đứa nhỏm xoa đầu bé.
“Sao thế? Anh cả chọc em ấy cái gì?”
Tần Hoài Dữ bất đắc dĩ: “Miên Miên muốn cùng anh đi làm, anh không phải không muốn mang bé đi, chỉ là gần đây anh không đến Tần thị, công ty của anh có một vài phiền toái nhỏ, chưa xử lý tốt, công việc hằng ngày của Tần thị đều giao cho phó tổng xử lý, cha cũng biết……..”
Đề cập đến vấn đề công ty, Tần Mục Dã một tên ngốc kinh doanh không có quyền lên tiếng.
Anh chỉ duỗi tay nhéo cằm bánh bao nhỏ: “Không sao đâu, anh cả không tiện, thì đi với anh, ngày mai anh sẽ chụp quảng cáo ở studio, cũng rất vui, mang em đi nhé?”
Miên Miên ghét bỏ nhìn anh, không có hé răng.
Nhưng đôi mắt nhỏ rõ ràng viết: Cảm ơn đã mời, bổn bảo bảo không có hứng thú.
Tần Mục Dã chỉ có thể nhăn mũi, chán ghét nói: “Không đi thì thôi!”
Tần Sùng Lễ nghe xong cuộc trò chuyện của mấy đứa con, ông đi tới bế con gái lên, cười nói: “Không phải muốn đến công ty chơi sao, Hoài Dữ không có thời gian, cha có nha, ngày mai đi chơi với cha được không, con còn chưa có đến văn phòng Chủ tịch Tần thị đâu, rất lớn nha, ngày mai cha đưa con đi chơi.”
Tần Sùng Lễ trước khi ghi hình chương trình thực tế, chỉ muốn khôi phục Tần thị, Tần thị nửa năm đọng lại rất nhiều vấn đề, ông vốn muốn tự mình xử lý.
Kết quả là ở Otaru tâm ý tương thông với Miên Miên, hiểu rõ bé là khuê nữ bảo bối của mình.
Tần Sùng Lễ gần đây đi làm chỉ mong được về, rất miễn cưỡng.
Chỉ cần đến giờ tan tầm liền chạy nhanh về với con gái và vợ.
Ông thậm chí còn có suy nghĩ về hưu sớm, nếu không phải Hoài Dữ còn quá trẻ, ông thật sự muốn lập tức về hưu ở nhà chăm lo khuê nữ, mỗi ngày cùng khuê nữ xem heo Peppa.
Mặt Miên Miên nhăn lại giống như bánh bao có nếp gấp.
Khó có khi thể hiện ra tính trẻ con.
Bé đá chân ú ớ nói: “Không cần, Miên Miên không muốn đi công ty với cha thối, Miên Miên muốn cùng đi làm với Hoài Dữ ca ca!”
Tần Sùng Lễ có chút xấu hổ.
Tần Mục Dã đồng tình vỗ vai cha, như muốn nói: Thì ra con và cha hai người đều là vai hề!
Tần Hoài Dữ không đành lòng: “Được được, ngày mai Miên Miên cùng anh đi làm, nhưng mà anh muốn đến công ty của mình, khả năng rất bận, lúc đó Miên Miên không được không vui đâu, anh sẽ cố gắng chơi với em.”
Đứa nhỏ xám xịt nháy mắt lập tức sáng ngời, nhào vào lồng ngực của Tần Hoài Dữ
“Được nha ヾ(▽)ノ, Miên Miên không cần anh chơi cùng, Miên Miên sẽ tự lo liệu!”