Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Cảm xúc của bánh bao nhỏ đến cũng nhanh đi cũng nhanh, vừa rỗi vẫn còn rầu rĩ không vui, hiện tại đã mừng rỡ như đóa hoa hướng dương.
Tần Hoài Dữ bị một quả bóng tròn nhảy vào, tròng lòng ấm áp muốn bệnh, nâng em gái lên, hơi cúi đầu, dùng mũi của mình dán vào mũi của bé.
Tần Mục Dã là em trai mê mẩn anh cả, dấm ai cũng ăn, nhưng không ăn dấm anh cả.
Tần Sùng Lễ đối với con trai cả không có bộ lọc đặc biệt.
Ông người cha già này không khỏi có chút ghen tị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì sao đều là ôm tiểu khuê nữ.
Ở trong lòng ngực con trai cả liền ôm nó ngọt ngào gọi Hoài Dữ ca ca, ngọt đến sâu răng.
Nhưng đối với ông trái một cái cha thối, phải một cái cha thối.
Qúa đả kích người mà!
Tần Sùng Lễ ủ rũ, trong lòng rõ ràng chua xót, nhưng không hề thể hiện ra mặt, ông không thể làm như đứa con thứ hai cái gì cũng không quan tâm nói ra ngoài miệng.
Ngay cả ghen tị……cũng chỉ có thể trộm nếm.
Mấy đứa con trai đều chú ý đến Miên Miên, không ai để ý đến người cha đáng thương này.
Cũng may Lê Tương cẩn thận lại dịu dàng, đối với chồng hiểu biết sâu sắc, chỉ liếc qua biểu hiện của ông cũng biết Tần Sùng Lễ đang ăn dấm của con trai cả.
Lê Tương kéo ông đến một bên, nhẹ giọng an ủi: “Anh và Miên Miên vừa mới làm hòa, đương nhiên không thân cận bằng Hoài Dữ và Miên Miên, lúc Miên Miên mới trở về, Mục Dã cũng không tin, chỉ có Hoài Dữ ôm bé về nhà, loại cảm tình này rất đặc biệt, hơn nữa gần đây Hoài Dữ rất bận, không có thời gian chơi với Miên Miên, Miên Miên phá lệ dính lấy nó cũng khó tránh khỏi.”
Tần Sùng Lễ lẩm bẩm: “Đạo lý anh đều hiểu, cũng không biết chơi với bé như thế nào……”
Tần Sùng Lễ thực sự muốn về hưu ở nhà uống trà đi dạo với khuê nữ.
Bận rộn hơn nửa đời, sớm ngày về hưu sinh hoạt thật tốt nha.
Nhưng ông cảm nhận được rõ ràng Miên Miên và ông cũng không có tiếng nói gì chung, ông cũng không biết chơi cùng bé như thế nào bé mới có thể vui vẻ.
Lúc trước là ghi hình tạp kĩ, có Tần Mục Dã ở đó, tuy Tần Mục Dã là người vô dụng, nhưng đúng là người công cụ thành công làm cho bầu không khí sôi động.
Bởi vì có con trai diễn hài trợ giúp, có vẻ người cha như ông còn rất lợi hại, Miên Miên ở cùng ông cũng không có xấu hổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hiện tại trở về nhà…..
Có con trai lớn hỗ trợ, cha già như ông không có bất kỳ ưu thế gì.
Tần Sùng Lễ nứt ra.
Lê Tương thuận tiện cho ông kiến nghị: “Anh gãi đúng chỗ ngứa là được rồi, không cần sốt ruột, anh xem Tiêu Nhiên, không phải cũng là một cái hũ nút hay sao, Miên Miên và nó quan hệ cũng ngày càng thân cận, Miên Miên chính là mặt trời nhỏ, bé tự mang theo độ ấm, chỉ cần anh yên lặng ở cùng bé, giống như Tiêu Nhiên tặng cho bé heo Peppa.”
Tần Sùng Lễ cảm thấy kiến nghị của vợ rất có lý, liền chủ động xuất kích.
Ông ngồi vào bên cạnh Tần Hoài Dữ và Miên Miên, trên gương mặt anh tuấn trầm ổn đầy nụ cười dỗ nhóc con: “Miên Miên ngoan, cha cùng con xem Peppa được không, anh cả con đã mệt mỏi, để anh ấy tắm rửa nghỉ ngơi sớm nha.”
Miên Miên ngồi trong ngực Tần Hoài Dữ đủ kiểu, trực tiếp nhảy xuống khỏi sofa: “Không xem! Miên Miên ngày mai muốn đi làm, đây là ngày đầu tiên Miên Miên đi làm, phải chuẩn bị tốt một chút!”
Đứa nhỏ nhảy nhót lên lầu, cũng không quay đầu lại, đối với cha già cô độc ngồi trong phòng khách không có chút lưu luyến nào.
Tần Sùng Lễ bất lực đứng dậy, ngồi phịch xuống sofa.
Mất mát trên mặt thậm chí lười che giấu.
Tần Mục Dã vỗ vai ông, đồng tình nói: “Ai kêu ngài sinh nhiều con trai vậy làm gì, người tranh sủng quá nhiều, con heo thối sinh ra có tiềm chất làm hải vương, thấy một người yêu một người, mây mù đều dính. Ngài nhìn xem con, con dành thời gian ở cùng bé nhiều nhất? Con ôm bé đi chương trình thực tế, chịu thương chịu khó, cánh tay con đều trở thành ghế ngồi độc quyền của bé, bé đối với anh cả và lão tam cũng không thân như vậy, còn không cảm thấy bé tốt với con, chỉ thích dỗi con.”
Sắc mặt Tần Sùng Lễ tuy không có nhiều gợn sóng, nhưng trong nội tâm vẫn có một chút an ủi.
Ông liếc nhìn con trai một cái, ôm lấy cánh tay của mình, nhàn nhạt nói: “Điều này cũng đúng, so với con, Miên Miên đối với ta tốt hơn, con a, haizzz.”
Tần Mục Dã: ?????
Hai tròng mắt anh sắp lòi ra, một hai tự hỏi lại mình: “Không phải, ông già này có chuyện gì vậy, con đây hảo tâm an ủi ngài, ngài còn làm tổn thương con? Lấy hạnh phúc của mình trên nỗi đau của con trai? Con là do ngài sinh ra sao! Tần Sùng Lễ, ngài đừng đi, ngài giải thích cho con xem cái haizzz này là ý gì, ngài học ở đâu??”
………
Miên Miên chạy đến phòng để quần áo trong phòng ngủ, nhón chân lựa chọn quần áo cho ngày mai.
Bé xem rất nhiều phim truyền hình, nhiều phim hoạt hình cũng dạy các bạn nhỏ cần mặc trang phục chỉnh tề khi đến nơi công sở.
Người lớn trong nhà cũng là một minh chứng rõ ràng.
Cha và Hoài Dữ ca ca đều luôn mặc tây trang đeo cà vạt, tóc cũng tạo kiểu, rất tỉ mỉ, giày da cũng không hề dính bụi.
Tiêu Nhiên ca ca không giống vậy, anh ấy luôn là mặc áo hoodie ngẫu hứng, bên ngoài trời có rất lạnh nhiều lắm cũng chính là áo hoodie bên ngoài là áo khoác, có đôi khi áo hoodie cũng không ở mũ ra ngoài, sau lưng căng phồng, bộ dáng lôi thôi lếch thếch.
Dựa theo cách nói của anh hai -------- trạch nam tiêu chuẩn, trạch nam đều là bộ dạng như vậy.
Còn về cách mặc của anh hai……. Kỳ cục và sặc sỡ.
Tất cả đều không phải là phong cách mà thẩm mỹ Tiên giới của Miên Miên thưởng thức.
Gần đây bởi vì lạnh, bé đã lâu không có mặc váy.
Cũng may phòng để quần áo của bé rất lớn, treo rất nhiều quần áo mới chưa có mặc quá.
Miên Miên đúng là biến ra một bộ tây trang và đồng phục.
Áo khoác là màu xanh biển, bên trong là áo sơ mi trắng và nơ hồng nhạt, còn có áo vest màu hồng.
Váy là váy ngắn sọc xanh trắng, Miên Miên mặc thử một chút.
Đứng trước gương cười đến vui vẻ.
Đây là bộ công sở lý tưởng mà bé chuẩn bị.
Tưởng tượng đến ngày mai có thể đi đến công ty với Hoài Dữ ca ca, bé hưng phấn đến bay lên.
Tâm trạng mãn nguyện, Miên Miên đêm nay ngủ say thật ngon.
……..
8 giờ sáng hôm sau.
Tần Hoài Dữ tuân thủ lời hứa, không có cho em gái leo cây, mà mặc xong quần áo đến phòng đứa nhỏ, tự mình đánh thức bé.
Miên Miên tối qua 9 rưỡi đã ngủ, nửa đêm cũng không có tỉnh lại, một đêm không mộng, bé ngủ đến mắt sưng húp, vừa mới tỉnh đã tràn đầy năng lượng.
Tần Hoài Dữ ôm bé đi rửa mặt.
Miên Miên tuy rằng chưa lớn, chân tay bé, giống như củ cải lùn đáng yêu, nhưng động tác rất linh hoạt, rất quen thuộc dẫm lên ghế cao, tự mình đánh răng rửa mặt.
Tần Hoài Dữ giúp bé lau khô mặt, ôm bé xuống lầu ăn sáng.
Miên Miên hôm nay ăn thật nhanh, cắn từng miếng bánh sừng bò phô mai thơm phức, và sủi cảo nhân trứng vàng óng mới ra lò.
Ăn no liền cầm bình sữa uống ùng ục.
Tần Hoài Dữ sờ gương mặt phồng lên của bé, cười cười: “Uống chậm thôi, cẩn thận sặc, không vội, hôm nay không họp, đi trễ một chút cũng được.”
Miên Miên uống từng ngụm đến cạn bình, mắt to tràn đây kiên định, giọng nói như búng ra sữa: “Không thể đến trễ, hôm nay là ngày đầu tiên Miên Miên đi làm, tuyệt đối không thể đến trễ!”
Sau đó bé nhảy xuống ghế, tự mình chạy lên lầu thay quần áo.
Tần Hoài Dữ cười đến khóe môi sắp co rút.
Em gái quá nghiêm túc, so với ngày đầu tiên đi nhà trẻ còn nghiêm túc hơn.
Xem ra không thể xem thường trẻ con, nhà trẻ còn chưa tốt nghiệp đã thích đi làm, nói không chừng lớn lên sẽ là nữ tổng tài lợi hại, phía dưới quản không biết bao nhiêu người.
…….
Miên Miên nhờ sự giúp đỡ của người giúp việc, đã hoàn thành mặc trang phục công sở.
Quần tất màu trắng, với giày da màu đen. Váy ngắn kẻ sọc xanh trắng phối áo sơ mi trắng, nơ hồng, bên ngoài là áo vest màu hồng và áo khoác xanh biển.
Miên Miên cảm thấy bạn nhỏ trưởng thành là búi tóc, tốt nhất là cuộn tóc lên, giống như đại tỷ bản lĩnh trong TV.
Nhưng bé vẫn thích nhất buộc bím tóc nhỏ.
Người giúp việc nhìn ra rối rắm của bé, cười nói: “Miên Miên buộc bím tóc cũng đẹp nha, phối với bộ này cũng rất hợp.”
Miên Miên chớp mắt, nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên! Miên Miên buộc hai bím tóc tất cả đều hợp!”
Chờ người giúp việc dắt bánh bao nhỏ đi xuống lầu.
Tần Hoài Dữ ngồi trên sofa phòng khách bưng ly hồng trà ngẩn đầu, không kịp phòng ngừa nhìn thấy bánh bao nhỏ mặc tây trang.
Anh cả kinh thiếu chút nữa quăng chén trà đi.
“Miên Miên em……. Sao em ăn mặc xinh đẹp như vậy nha, thật sự giống như tiểu tổng tài.”
Tần Hoài Dữ buồn cười, đi qua bế em gái lên.
Bé không chỉ ăn mặc trang trọng, còn xách một chiếc túi xách màu hồng Dior, cao quý miễn bàn.
Miên Miên nâng cằm, kiêu ngạo hỏi: “Hoài Dữ ca ca cũng cảm thấy đẹp sao?”
Tần Hoài Dữ gật đầu, anh thật sự không nghĩ tới em gái chưa đến 4 tuổi, thẩm mỹ đã chuẩn xác như vậy, thế mà còn biết môi trường anh đi làm khác với trang phục thường ngày.
Cô giúp việc trẻ tuổi cười nói: “Tiểu thư Miên Miên mặc như vậy thật sự quá đáng yêu, giống như từ manga bước ra, nhưng mà nhiệt độ bên ngoài hơi thấp…….Khả năng là lạnh, bằng không vẫn là nên mặc thêm áo khoác.”
Cô ấy đem áo khoác đưa cho Tần Hoài Dữ.
Tần Hoài Dữ không muốn phá hư tâm tình của em gái, chỉ nhận lấy áo để trên tay, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, trên xe có máy sưởi, văn phòng máy sưởi cũng rất ấm, áo khoác mang theo cũng được, lạnh thì mặc thêm.”
***
Tần Hoài Dữ đúng là không có đi Tần thị, mà là mang em gái đi tới công ty y dược Hoài Vọng anh gần đây thường tới.
Sáng nay không có hội nghị, nhưng trợ lý Lâm Tứ vẫn như thường tiến vào báo cáo công việc.
Tần Hoài Dữ vừa nghe anh ta báo cáo, vừa rót cho em gái ly socola nóng.
Miên Miên tò mò nhìn xung quanh văn phòng tổng tài.
Đúng lúc này, cửa có tiếng động, Tống Thừa Vọng đẩy cửa vào.
“Tần tổng, chiều nay….”
Tống Thừa Vọng này là đối tác phía tập đoàn y dược, ngoại trừ Tần Hoài Dữ thì là cổ đông lớn thứ hai.
Anh và Tần Hoài Dữ quan hệ không giống bình thường, tuy rằng là quan hệ hợp tác, nhưng bình thường ở chung tương đối tùy ý, anh thấy văn phòng khép hờ, liền theo thói quen đẩy cửa tiến vào.
Lại không nghĩ rằng, ở chỗ này gặp được một đứa nhỏ mặc tây trang.
Miên Miên từ khi Tống Thừa Vọng vào cửa, liền mở to mắt đánh giá anh ta.
Trên trán Tống Thừa Vọng có hai màu sắc khác nhau.
Một cái màu đen, một cái khác màu vàng.
Màu vàng lấp lánh, là những người vận khí lớn mới có được.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui