Thanh Hà lập tức nhận thấy Tạ Lương Viện có gì đó không thích hợp, chỉ nghĩ rằng thân thể nàng không thoải mái, lập tức đỡ lấy, khuyên nhủ: "Lục tiểu thư, tối hôm qua người mới vừa bị nhiễm phong hàn, vẫn là không nên ra ngoài kẻo trúng gió, để nô tỳ đỡ ngài trở về phòng đi!"
Tạ Lương Viện bắt lấy tay Thanh Hà rồi nắm thật chặt, nhưng rất nhanh liền buông lỏng tay, vốn là gió thu thổi ào ào chợt biến đổi giống như gió xuân ấm hoa nở: "Không có gì, tối hôm qua uống thuốc rồi, lúc này không cảm thấy khó chịu chút nào.
Khó có được thời tiết tốt như thế này, vẫn là nên ra ngoài phơi nắng một chút, suốt ngày cứ nhốt mình ở trong phòng, dễ bị mốc meo lắm."
Thanh Hà vừa nghe xong cũng vâng theo nhưng vẫn không yên tâm, chỉ chỉ tay vào chiếc ghế dài bên lan can ở kế bên: "Vậy nô tỳ đỡ người qua bên kia nghỉ một chút nhé."
Mặt mày Tạ Lương Viện cong lên: "Không cần, đại tẩu đến đây, ta phải thỉnh an đại tẩu."
Sau khi hầm ngọc bốc cháy, nàng bị khói dày đặc hun choáng váng, sau đó xảy ra chuyện gì, thân thể của nàng có chết hay không nàng không thể nào biết được!
Nhưng ――
Bất kể Chu Ngọc Tô dùng quỷ kế gì, hoặc là tìm người dịch dung thay thế nàng! Hoặc là tự mình ra trận, dịch dung thành bộ dáng của nàng, mục đích là giúp cho đứa con trong bụng đường đường chính chính được sinh ra, lấy thân phận đích tử.
Thậm chí có thể ở trong hầm ngọc nàng căn bản là không chết hoàn toàn, Chu Ngọc Tô đã dùng thuật quỷ dị dùng linh hồn chiếm thân thể của nàng!
Bất kể là loại tình huống nào đi chăng nữa, nàng đều phải làm rõ ràng rành mạch, cứ xem là kiếp này gặp được kiếp trước, tham dự một màn kịch trò hay trăm năm mới thấy được!
Hai nhóm người tụ tập cùng nhau trên một con đường, đương nhiên không thiếu được một phen trò chuyện.
"Viện Nhi thỉnh an đại tẩu!" Tạ Lương Viện một hơi hành lễ, hai mắt mỉm cười bình tĩnh dừng ở trên mặt 'Hạ Lăng Tích'.
"Hạ Lăng Tích" hơi hơi gật đầu: "Lục muội muội đây là muốn đi thỉnh an tổ mẫu, vậy chúng ta cùng nhau đi đi, tổ mẫu thấy lục muội muội nhất định sẽ rất vui."
"Đại tẩu, thật là trùng hợp, mấy ngày trước người cùng Viện Nhi muốn làm hoa quế khô, Viện Nhi vừa vặn mang đến, đỡ cho người lại phải đi một chuyến." Tạ Lương Viện từ trên tay nha hoàn cầm lấy hai bao hoa quế, ngoan ngoãn mà đưa qua.
"Vậy cảm ơn lục muội muội, đến lúc đó, làm xong bánh hoa quế nhất định mời lục muội muội để bồi thường một lần." 'Hạ Lăng Tích' mỉm cười cảm tạ, trong nháy mắt muốn tiếp nhận, Tạ Lương Viện thấp thấp kêu lên một tiếng: "Ai da." Đột nhiên khom lưng che bụng.
"Hạ Lăng Tích" theo bản năng giơ hai tay đỡ, đôi tay nắm chặt trong nháy mắt, Tạ Lương Viện tuy rằng chạm thấy được một đôi tay thô ráp, tất cả lòng bàn tay đều chai sạn nhưng nàng vẫn xác định, 'Hạ Lăng Tích' trước mắt không phải là bản gốc!
Bởi vì khung xương không giống!
Nàng được thừa hưởng từ tổ phụ khi còn nhỏ, lúc mới bắt đầu tiếp xúc ngọc, tổ phụ ông ấy kêu nàng nhắm mắt sờ ngọc thạch suốt một năm, làm cho nàng chỉ cần dựa vào một đôi tay liền biết chuẩn xác đặc thù của từng khối ngọc thạch.
Họa hổ họa bì nan họa cốt (1), người này ở trước mắt thông qua thuật dịch dung có thể bày ra một da mặt vẽ đến rất giống, có thể bắt chước ngữ điệu, lời nói, cử chỉ giống đến nhập mộc tam phân (2), nhưng khung xương là không thể nào giống được!
(1) Họa hổ họa bì nan họa cốt - 画虎画皮难画骨 : Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương
(2) Nhập mộc tam phân - 入木三分 : Sâu đến ba phân – chỉ sự thâm thúy, sắc sảo
"Lục muội muội, sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?" Nữ nhân trước mắt lộ ra thần sắc lo lắng, vững vàng đỡ nàng: "Có muốn tìm lang trung xem một chút hay không?"
Chậc chậc chậc, thanh âm, ngữ điệu, vẻ mặt quả thật là rất giống!
Không thể tưởng tượng được rằng nàng đã chế tạo hàng giả, bán hàng giả nhiều năm qua lại có thể gặp được một hàng giả chân thực đến như vậy!
Rốt cuộc là người nào hiểu nàng đến thế? Chu Ngọc Tô?
Không sao, bây giờ nàng đang ở trong bóng tối, địch ở ngoài ánh sáng, sẽ có rất nhiều thời gian ――
Từ từ..
từ từ..
mà đùa giỡn!
"Cảm ơn đại tẩu, Viện Nhi thật là vô dụng mà, lúc nãy mới ra ngoài còn chưa đến một khắc (3) mà chân đã mềm nhũn rồi." Trong lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt chậm rãi xẹt qua bụng của nữ nhân trước mắt, hiện ra một tia ánh sáng lạnh như băng: "Thật may là đại tẩu nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy được Viện Nhi."
"Lục muội muội vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, thân thể mới là quan trọng nhất, tổ mẫu tất nhiên là hiểu được lục muội muội một lòng hiếu thảo." Nữ tử đem hai bao hoa quế khô giao cho nha hoàn Lạc Minh đang đứng ở một bên, khóe miệng mím một chút, thầm mắng: Hạ Lăng Tích, ngươi đúng là đã chết mà còn gây thêm phiền phức!
(3): Một khắc = mười lăm phút
Trong phủ trên dưới đều biết Tạ Khanh Thư thích ăn bánh hoa quế do Hạ Lăng Tích làm, mà cả Tạ phủ to lớn cũng chỉ có trong hành uyển của lục tiểu thư trồng một cây hoa quế, vào tháng tám hàng năm Hạ Lăng Tích đều sẽ đến chỗ Lưu thị xin mấy bao hoa quế khô, những thứ này cũng không phải là bí mật gì.
Nhưng mấu chốt là bánh hoa quế này nàng ta không làm ra được hương vị giống với hương vị mà Hạ Lăng Tích am hiểu.
Thanh Hà thấy trên hàng lông mày tiểu thư hiện lên một tầng màu xanh quỷ dị, vội vàng tiếp nhận nửa chung canh nhân sâm từ trong tay nhà hoàn bên cạnh, đút nàng ăn: "Lục tiểu thư, tối hôm qua người mới vừa nhiễm phong hàn, hôm nay trước hết không cần đi tới phòng lão phu nhân, đỡ lây khí bệnh cho lão phu nhân.
Nô tỳ kêu người đem tử y (4) đi một chuyến để lão phu nhân biết lòng hiếu thảo của tiểu thư."
(4) Tử y: Áo màu tía (màu sắc có phạm vi giữa đỏ và xanh lam)
"Không sao, ta bệnh xấu cũng không phải một hai ngày, chết cũng không chết được, khó có được như hôm nay gặp được đại tẩu, ta rất vui, Thanh Hà ngươi đừng làm mất hứng của ta."
Đoàn người đi vào uyển tử của Tạ lão phu nhân, ở trên hành lang có Nghê ma ma đang sai khiến nha hoàn đem lá cây khô héo trong chậu hoa dọn dẹp sạch sẽ, vừa nhìn thấy Tạ Lương Viện liền kinh hô một tiếng, mở miệng: "Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, người sao lại tự mình tới đây vậy.
Sáng sớm hôm nay, lão phu nhân đã nghe nói tiểu thư tối hôm qua người không thoải mái, còn nghĩ rằng chờ qua giờ Thìn, lão phu nhân sẽ tự mình đi xem tiểu thư." Trong lúc nói chuyện, lập tức kêu nha hoàn đem chậu hoa đặt ở lối đi ra, tiến lên giữ chặt nàng: "Lục tiểu thư, người phải cẩn thận, người chính là thân phận quý giá."
Từ cửa đi vào, nha hoàn ở bên ngoài vừa mới vén rèm lên: "Lão phu nhân, lục tiểu thư tới."
Vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến âm thanh hớn hở của Tạ lão phu nhân: "Lục nha đầu, mau tới chỗ tổ mẫu của con này."
Tạ lão phu nhân dựa vào trên trường kỷ (5), mấy hài tử vốn vây quanh bên người Tạ lão phu nhân rất nhanh tự động tản ra.
(5) trường kỷ:(còn gọi là tràng kỷ) là loại ghế truyền thống của Việt Nam và một số nước khu vực Đông Nam Á nhưng kiểu dáng lại bị ảnh hưởng khá nhiều từ Trung Quốc.
Hình minh họa bên dưới:
Nha hoàn Lục Oanh đắc sủng nhất bên cạnh Tạ lão phu nhân đã cầm hai cái đệm thật dày, một cái cho nàng ngồi, một cái để nàng tựa vào.
Mới vừa định ngồi xuống thì nàng đã bị Tạ lão phu nhân ôm vào trong ngực: "Cháu của ta, hôm nay cùng nhau tới, liền nghe được đêm qua con ngủ không yên ổn, hiện tại đã khá hơn chưa?"
"Hồi lão tổ mẫu, cháu gái đã khá hơn nhiều rồi." Tạ lão phu nhân vuốt mặt nàng, bàn tay dày dặn, khô ráo ấm áp khiến nàng thoải mái dễ chịu mà dựa vào, khóe mắt nhìn bốn phía, vậy mà lại không thấy Chu Ngọc Tô.
Chẳng lẽ..
Thật sự là nàng ta đã dịch dung thành Hạ Lăng Tích sao?
Đương nhiên là nàng sẽ không mạo hiểm mở miệng hỏi về một nghĩa nữ.
Vậy làm thế nào để biết 'Hạ Lăng Tích' trước mắt có phải là Chu Ngọc Tô hay không đây?
"Lão phu nhân, đây là hoa quế khô do lục tiểu thư tự tay phơi." Thanh Hà mới vừa trình lên, bên kia 'Hạ Lăng Tích' đã bật cười: "Tổ mẫu, cháu dâu hưởng hào quang của người, trên đường tới đây gặp được lục muội muội, nàng cũng tặng cho con hai bao."
Tạ lão phu nhân nghe xong càng vui vẻ, nhìn sang Chung phu nhân ngồi ở bên kia, khen nói: "Lục nha đầu đứa nhỏ này thật đúng là có tâm, vừa mới đỡ bệnh đã liền nghĩ đến tổ mẫu này.
Các ngươi nha, cũng đừng coi thường hoa quế khô này, cũng không phải hái xong liền phơi nắng đơn giản như vậy, muốn giữ được mùi hương của hoa này cũng không biết phải trải qua bao nhiêu công đoạn, ta nghe lục nha đầu nói năm sáu lần rồi cũng không nhớ được."
Lưu thị cũng làm vẻ mặt tươi cười: "Nương, đừng nói là người, ngay cả con cũng không nhớ được."
Thấy Tạ lão phu nhân vui vẻ, Chung phu nhân liền giả bộ: "Cho ta xem một chút đi."
"Hạ Lăng Tích" nhận lấy từ trong tay nha hoàn, ngồi xuống bên cạnh Chung phu nhân, mở ra ngửi một chút: "Nương, thật đúng là không giống, làm ra hương thơm hơn so với bánh hoa quế mua ở bên ngoài."
Tạ Lương Viện không có tâm tình hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt (6), đôi mắt nàng đảo tròn trượt dài dừng trên vòng ngọc ở cổ tay 'Hạ Lăng Tích', lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhướng lên tính kế trong lòng!
(6) Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月: Một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Mặt tùy tâm biến đổi, bỗng nhiên nức nở lên một tiếng, nhào vào lồng ngực Tạ lão phu nhân, toàn thân run bần bật, thanh âm gần như thê lương: "Tổ mẫu, con sợ ――"
Bầu không khí bốn phía thoáng một chút thì trở nên quái lạ, Chung phu nhân cùng 'Hạ Lăng Tích' hai mặt nhìn nhau!
Tạ lão phu nhân cả kinh, vội vàng hỏi: "Lục nha đầu, con làm sao vậy?"
Lưu thị cũng luống cuống tay chân, lập tức chạy tới: "Viện Nhi, Viện Nhi, con sợ cái gì?"
"Vòng tay của đại tẩu..
vòng tay của đại tẩu..
là..
là..
Viện Nhi sợ!" Nàng vùi đầu chôn thật sâu trong ngực Tạ lão phu nhân, sợ rằng không nhịn được mà nở một nụ cười mất――
Vòng ngọc này là mẫu thân để lại cho nàng, bên trong ẩn giấu huyền cơ gì thì cũng chỉ có nàng là rõ nhất, 'Hạ Lăng Tích' đem nó đeo ở trên tay, vậy thì chờ..
nàng ta bị chơi đùa cho tới chết vậy!
Nhân tiện có thể dễ dàng thăm dò xem 'Hạ Lăng Tích' trước mắt rốt cuộc có phải là Chu Ngọc Tô hay không!.