Ngày thứ hai quay chương trình giải trí, bọn họ đi đến địa điểm khu di tích trận địa Pháo cổ và Hầm thủy lôi Núi Lớn.
Tiếp tục ngày thứ 3, 4 và vài ngày tiếp theo bọn họ đều quay ở những khu di tích khác nhau, nhiệm vụ chủ yếu đều là lập đội, khám phá, tìm hiểu về những khu di tích ấy, tìm kiếm những lá cờ bị giấu bên trong các địa điểm.
Ngày thứ hai mươi, bọn họ khởi hành đến Nhà tù Côn Đảo, phải nói là ban tổ chức chương trình thật là có tiền, chắc cũng kêu gọi không ít nhà đầu tư.
Lam Châu cùng mọi người ở Côn Đảo 3 ngày sau đó quay về.
Tất cả khách mời đều có tư tưởng, mình được thoát rồi nhưng không khi quay trở về biệt thự, ban tổ chức đưa ra nhiệm vụ cho ngày tiếp theo đó là sống như một ngư dân, người làm muối, người nuôi hàu, vâng vâng và quả thật quay đủ 1 tháng mới thôi.
Hôm nay là ngày cuối cùng quay ở đây, bọn họ sẽ được nghỉ ngơi hai tuần rồi mới tiếp tục cho lần quay tiếp theo.
Lam Châu theo đoàn người lên xe trở về thành phố Hồ Chí Minh, khi gần đến nhà cô, Lam Châu liền xin bác tài cho mình xuống ngay trước con đường lên nhà cô.
Mọi người cũng thắc mắc là vì sao cô xuống nơi này nhưng cô chỉ giải thích đơn giản là vì mình muốn ở lại đây chơi vài ngày, 2 tuần sau sẽ gặp lại.
Không ngờ cô vừa bước xuống xe thì Thanh Tiêu cũng xuống theo.
Thấy được vẻ ngạc nhiên nằm ở đôi mắt trong veo của cô, hắn liền hơi lúng túng, vội vàng giải thích.
"Tôi cũng thấy ở đây thú vị nên muốn ở đây chơi vài ngày."
"À, dạ vậy em đi trước! Chúc anh của một chuyến dạo chơi vui vẻ nhé!"
"Em định bỏ tôi ở đây một mình à!"
Trong đầu toàn là dấu chấm hỏi, ca sĩ Thanh Tiêu nổi tiếng đang ăn vạ ở chỗ cô hả.
Sau đó cô lại nghe hắn nói tiếp, hình như còn nghe được vài phần tủi thân ở trong giọng nói.
"Tôi không có nơi để về!"
"A! Vậy phải làm sao đây...?"
Hai người đang đứng giằng co ở trước con đường lên nhà cô thì bỗng nghe thấy một tiếng hô ở bên kia đường, nơi mà vài phút trước hai người họ xuống xe.
"Ca sĩ Thanh Tiêu kìa!"
Hên là cô quay lưng so với mặt tiền đường, Lam Châu không dám quay mặt lại, bị người ta chụp được thì tiêu cho sự nghiệp của Thanh Tiêu luôn, nàng nắm lấy tay Thanh Tiêu chạy thẳng về phía trước - cũng chính là cái con dốc lên nhà cô.
"Em chạy lên đó có ổn không, tôi thấy rất nguy hiểm."
"Không sao! Nhà em ở trển."
Lam Châu vừa thở hổn hển vừa trả lời không chút suy nghĩ hay do dự.
Những bạn fan kia chỉ chạy theo một đoạn liền không dám chạy theo nữa.
Thanh Tiêu không đáp lại cô bởi vì trong lòng đang có một suy nghĩ, không lẽ căn biệt thự trên đó là của cô.
Sự thật chứng minh suy đoán của hắn là đúng, bây giờ hai người đang đứng trước cổng biệt thự mà tất cả mọi người đều thấy vào 1 tháng trước.
Vậy là hắn hiểu lầm, còn nghĩ cuộc sống cô chắc phải cực khổ lắm.
Lam Châu đánh vỡ bầu không khí im lặng bằng một câu nói.
"Nếu đã đứng ở đây rồi thì vào nhà em làm khách nhé, nếu anh không chê!"
"Em khách sáo rồi, tôi đành làm phiền gia đình em vài bữa vậy."
Sau đó cô dẫn hắn vào nhà, ba mẹ cô thì đang ngồi ở phòng khách xem TV.
Thấy cô về còn dẫn thêm một người đàn ông lạ mặt, họ liền ngạc nhiên, bắt đầu trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Đây là bạn con, tới đây du lịch nên muốn ở nhà mình vài hôm, được không ạ?"
"Được chớ, càng đông càng vui."
"Con chào hai bác, con đến đây đột ngột mong hai bác thứ lỗi ạ!"
"Không sao!"
Sau đó mẹ cô kéo cô qua một bên với lý do là dọn phòng cho khách, còn ba cô thì bắt đầu trò chuyện với Thanh Tiêu.
Mẹ cô sau khi dẫn cô ra khỏi phòng khách liền bắt đầu dò hỏi.
"Ai vậy, bây không có gì mờ ám với nhau chứ?"
"Mẹ nghĩ nhiều rồi, bọn con chỉ là bạn quen biết bình thường trong chương trình thôi."
"Bạn bình thường mà con dám đưa về nhà?"
"Người ta nổi tiếng, dễ nhận ra, cấp bách quá nên con lôi về đây luôn, con mà đứng ở đó chắc cái xác cũng không còn."
"Nghệ sĩ hả, quả thật rất đẹp trai!"
"Hát cũng hay nữa, hí hí!"
"Bớt bớt lại đi, đừng làm khổ con người ta."
"Con không dám với tới đâu, mà cục cưng của con đâu rồi mẹ."
"Cháu ngoại mẹ đi chơi với cháu nội rồi."
"Anh chị hai đưa đi rồi hả?"
"Ừ!"
Lam Châu và mẹ cô thật sự đi dọn một căn phòng trống cho Thanh Tiêu.
Nhà cô không thuê giúp việc nên mọi thứ đều tự làm..